Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 5

Tống Vân Tang không ngờ rằng Bùi Cô Cẩm sẽ từ chối, lại càng không hiểu tại sao khi Bùi Cô Cẩm nói những lời này thì ánh mắt của hắn lại lộ ra vẻ hung ác và căm ghét. Tống Vân Tang đã từng nhìn thấy đủ loại ánh mắt kinh diễm, si mê, nóng bỏng, càn rỡ...của hắn, nhưng lại không biết rằng có một ngày hắn sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt đó.

Sao lại thế này, Bùi Cô Cẩm... hận nàng sao? Nhưng mới chỉ quá ba tháng mà thôi, trong thời gian đó thậm chí bọn không hề gặp nhau. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến Bùi Cô Cẩm thay đổi nhiều như vậy? Sự hoang mang và xấu hổ dồn dập trong lòng, nhưng Tống Vân Tang còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Bùi Cô Cảm đã lùi lại rồi quay lưng bước đi.

Tống Vân Tang cả kinh! Nàng không biết Bùi Cô Cẩm không muốn lấy nàng, nàng còn có thể dùng cái gì để đổi lấy sự giúp đỡ của hắn nữa cơ chứ, nhưng nàng không thể từ bỏ được. Nàng kêu: “Bùi đại nhân xin dừng bước!”. Nhưng lần này, thậm chí Bùi Cô Cẩm còn không để ý đến nàng. Tống Vân Tang hốt hoảng đuổi theo rồi chặn Bùi Cô Cẩm ở cửa lại. Nàng nắm lấy tay áo của Bùi Cô Cẩm: “Đại nhân, chờ đã! Ít nhất hãy nói cho ta biết tại sao ngài lại đổi ý – –”

Bùi Cô Cẩm căn bản không trả lời câu hỏi của nàng. Sắc mặt của nam nhân lạnh như băng nói: “Ngọc bội của ta đâu rồi? Trả lại cho ta.”

Tống Vân Tang chỉ cảm thấy sợi dây trong lòng càng thắt chặt hơn, hắn muốn lấy lại ngọc bội! Nếu không có ngọc bội, nàng sẽ hết hy vọng gặp được hắn, chuyện này cũng sẽ hoàn toàn hết cách vãn hồi.

– – Hắn thực sự không muốn có liên quan gì với nàng!

Tống Vân Tang gần như theo bản năng nhìn sang một bên, liền nhìn thấy miếng ngọc bội đang nằm yên lặng trêи bàn. Sau khi trở về phòng, nàng thuận tay đặt ngọc bội ở đó, bây giờ rất khó để giấu đi. Bùi Cô Cẩm nhìn theo ánh mắt của nàng, kéo tay áo ra rồi đi về hướng cái bàn.

Tống Vân Tang vội vàng cản lại, nhưng tốc độ của Bùi Cô Cẩm quá nhanh, khiến Tống Vân Tang không thể đuổi kịp. Hắn cầm miếng ngọc bội trong tay, Tống Vân Tang chỉ có thể kéo sợi dây của miếng ngọc bội. Bùi Cô Cẩm cau mày: “Buông tay.”

Tống Vân Tang cảm thấy bản thân từ trước giờ chưa từng làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, nhưng cũng không chịu buông tay. Nàng nhìn Bùi Cô Cẩm, lông mi run lên, “Đại nhân đã cho ta cái này rồi, làm gì có đạo lý lấy lại chứ?”

Bùi Cô Cẩm cười lạnh, “Ngươi nói ngươi không muốn mà.”

Tống Vân Tang lắp bắp nói: “Ta, bây giờ ta muốn.”

Bùi Cô Cẩm chế giễu: “Giờ ta không muốn cho nữa.”

Hắn giật mạnh miếng ngọc bội, nhưng Tống Vân Tang đã nắm chặt, hắn không giật được. Bùi Cô Cẩm lại dùng lực kéo mạnh một cái! Tống Vân Tang liền loạng choạng ngã xuống bên chân hắn, đầu đập vào bàn! Mà tay nàng...vẫn đang nắm chặt sợi dây ngọc bội không buông.

Bùi Cô Cẩm: “…”

Lúc Bùi Cô Cẩm kéo lần thứ nhất, Tống Vân Tang cảm thấy sợi dây đang nắm trong tay gần như tuột ra. Nàng vội vàng quấn sợi dây quanh ngón tay, quả nhiên, Bùi Cô Cẩm lại kéo lần nữa. Lần này hắn thật sự dùng sức, Tống Vân Tang lảo đảo một bước, cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, thật sự thuận đà ngã về phía trước, ngồi trêи mặt đất! Nhưng nàng lại không thể kiểm soát được sức lực, đầu nàng lại đập vào bàn.

Tống Vân Tang đau đến mức ứa cả nước mắt. Nàng ôm đầu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Cô Cẩm với đôi mắt ngấn lệ. Bùi Cô Cẩm chống lại ánh nhìn của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thú vị lắm sao?”

Tống Vân Tang cắn môi không trả lời mà chỉ giữ chặt sợi dây. Bùi Cô Cẩm nhìn chằm chằm nàng một hồi, sau đó buông lỏng miếng ngọc bội ra. “Đây là di vật của người thân ta. Nếu ngươi dám làm mất nó lần nữa…”

Tống Vân Tang vội vàng bỏ miếng ngọc bội bào trong ngực. Nói xong những lời uy hϊế͙p͙ kia, vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm cực kì khó tả, cuối cùng hắn chỉ để lại một câu “Ta nhất định phải trông chừng ngươi”, sau đó cũng không thèm nhìn lại mà quay người bỏ đi.

Chỉ để lại Tống Vân Tang ngồi dưới đất, nghĩ lại còn rùng mình. Cuối cùng nha hoàn cũng có thể vào phòng đỡ Tống Vân Tang dậy, lúc này Tống Vân Tang mới nhận ra người mình đã nhũn ra rồi. Đầu óc nàng trở nên rối bời, một mặt cảm thấy nhục nhã vì vì hành vi ngây thơ và ti tiện của bản thân lúc nãy, mặt khác lại vui mừng vì đã giữ được ngọc bội.

Nhưng giữ lại được ngọc bội thì còn có ích gì sao? Bên phía Bùi Cô Cẩm dường như đã không có cách nữa. Hắn hận nàng, quyết tâm không gặp lại nàng nữa. Rốt cuộc là tại sao? Ba tháng trước Bùi Cô Cẩm theo đuổi nàng rất nhiệt tình, nhưng bây giờ lại thay đổi, thật sự là không hợp lý. Tống Vân Tang nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đưa ra suy đoán, khi phụ thân nàng tìm Bùi Cô Cẩm đại náo một trận vào ba tháng trước thì đã nói gì đó. Bùi Cô Cẩm mới ghi hận trong lòng, lúc này mới quyết định đoạn tuyệt với nàng.

Tống vân Tang cầm ly trà nóng mà nha hoàn đưa, nhấp một ngụm, thầm nghĩ phụ thân mình…thật lợi hại. Một người tùy ý làm bậy như Bùi Cô Cẩm mà ông chỉ cần nói mấy câu thôi mà đã có thể chế trụ được hắn. Nhưng dù phụ thân có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì ông vẫn bị người hãm hại. Quan trường thật đáng sợ.

Tống Vân Tang vốn tưởng nếu Bùi Cô Cẩm không chịu giúp đỡ nàng có thể đi tìm người khác, bây giờ nàng không còn tâm trạng để nghỉ ngơi nữa. Nàng cảm thấy nếu bản thân vì rơi vào tuyệt vọng mà cái gì cũng có thể thử, nói không chừng sẽ bị lừa đến xương cũng không còn. Còn không bằng thử tìm Bùi Cô Cẩm thêm lần nữa. Thứ nhất, phụ thân đang ở trong Chiêu ngục do người này cai quản. Thứ hai, dù gì người này đã từng thích nàng thật lòng. Hắn tức giận rồi, nàng sẽ làm thϊế͙p͙ của hắn, làm cho hắn hết giận. Nếu hắn cảm thấy dễ chịu thì có lẽ chuyện giúp đỡ còn có thể thương lượng.

Tống Vân Tang đưa ra quyết định, nhưng rốt cuộc không thể ngủ được nữa. Trời vừa sáng, nàng đã gọi nha hoàn đến để trang điểm. Cẩm y vệ thay ca vào giờ Thìn, nàng dự định hạ mình, trực tiếp đi tìm Bùi Cô Cẩm. Nhưng chỉ mới bước ra khỏi tiểu viện, nàng liền bắt gặp Tào thị. Tào thị vội vàng nghênh đón, “Vân Tang, nghe nói đêm qua Bùi đại nhân đến đây tìm con?”

Tào thị đã biết Bùi Cô Cẩm thích Tống Vân Tang từ lâu, cũng biết được hắn đã đến cầu thân mấy lần, nhưng lại bị Tống Hầu gia từ chối. Bà ta không tán thành quyết định của Tống Hầu gia. Một vị hôn phu có điều kiện tốt như vậy, có thể gặp nhưng không thể cầu, sao có thể chỉ vì Tống Vân Tang không thích mà không cần nữa? Nàng chỉ là một cô nương gia, nàng hiểu được cái gì chứ!

Tào thị cực kỳ vui mừng khi nghe hạ nhân báo tin tối qua Bùi Cô Cẩm xông vào khuê phòng của Tống Vân Tang. Bà ta cho rằng sắp tới đây Bùi Cô Cẩm sẽ không đến cầu thân nữa, chắc là đã bị phụ thân con Tống gia ức hϊế͙p͙ cho chạy luôn rồi. Không ngờ Bùi Cô Cẩm vẫn luôn luôn nhung nhớ Tống Vân Tang. Người này chính là tâm phúc của Hoàng Thượng, nếu hắn bằng lòng giúp đỡ, thì còn có lợi hơn cả vị Nhị hoàng tử giấu giếm mặt mũi kia.

Tào thị không khỏi liếc nhìn phần thân dưới của Tống Vân Tang, đoán xem tối qua đã xảy ra chuyện gì hay không. Tống Vân Tang bị bà ta nhìn đến mức khó chịu, vội quấn chặt áo choàng đang mặc trêи người, lùi ra sau một bước. “Đúng vậy, hắn đã tới, chỉ có điều rời đi rất nhanh.”

Tào thị cũng nhìn ra trạng thái của Tống Vân Tang, không có khả năng xảy ra chuyện đó. Nhưng nếu đêm qua không làm chuyện đó cũng không có nghĩa là không nói gì cả. Tào thị cười để lộ nếp nhăn ở khóe mắt: “Vậy thì hắn đến tìm con, đã nói gì với con vậy?”

Tống Vân Tang do dự một lúc rồi nói “Ta cầu xin hắn cứu phụ thân ra giúp, nhưng hắn từ chối.”

Nụ cười của Tào thị đông cứng lại: “Hắn từ chối? Con không tiếp đãi hắn ra trò ư?”

Tống Vân Tang không muốn nói, nhưng bên cạnh có mấy nha hoàn và nhũ mẫu, nàng vẫn đáp: “Có. Ta nói, nếu hắn giúp đỡ, ta sẽ lấy hắn.”

Sắc mặt của Tào thị trở nên khó coi: “Vân Tang, trước đây con đã đắc tội với người ta như vậy khiến người ta ghi hận trong lòng! Giờ thì tốt rồi, hôm nay Hầu gia nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn âm thầm ngáng chân Hầu gia thôi là Hầu gia đã không thể chịu đựng nổi rồi.”

Tống Vân Tang thực sự rất lo lắng về điều này. Bùi Cô Cẩm không muốn tiếp tay để giúp nàng cứu phụ thân mình, nàng cũng muốn đưa thân đến tận cửa để cho hắn trút giận, làm cho mối quan hệ trở nên hòa hoãn, chí ít để đảm bảo rằng hắn sẽ không làm khó dễ phụ thân nàng đang ở trong Chiêu ngục. Nhưng đã sắp tới giờ Thìn rồi, nàng không muốn nhiều lời với Tào thị nữa nên chỉ nói: “Phu nhân đừng quá lo lắng, ta đi thêm chuyến nữa, hỏi thăm tình hình.”

Nàng mang theo nha hoàn rời đi, trong khi Tào thị vẫn ở nguyên tại chỗ, oán hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng. Nhũ mẫu bên cạnh hỏi “Phu nhân, người cũng nên đi ăn một chút đi, chớ để bụng đói hại thân.”

Lúc này Tào thị mới xoay người, nhưng lại mắng mỏ: “Thực sự ngu ngốc! Đêm qua Bùi Cô Cẩm đã tìm đến nó rồi, chẳng lẽ trong lòng nó không có cách

gì sao? Nhất đình là nó không biết điều rồi lại khiến người ta tức giận nên mới từ chối nó! Lần này thì tốt rồi, Hầu gia còn đang ở trong tình huống nguy cấp, nó lại đắc tội với Bùi Cô Cẩm!” Bà ta bước đi nhanh hơn, nói nhỏ: “Không thể đợi được nữa! Thu xếp một chút, đêm nay, đem nó đến cho Nhị hoàng tử đi!”

Tống Vân Tang không hề biết Tào thị đang tính kế nàng. Nàng đi theo Cẩm y vệ thay ca đi Trấn Phủ ti. Mặt trời đã bắt đầu nhô lên rồi, bên ngoài cổng lớn của Trấn Phủ ti thường có quan binh ra vào. Cẩm y vệ đưa Tống Vân Tang tới đây nói: “Bây giờ ta đi truyền tin, Tống tiểu thư có muốn tìm một chỗ nghỉ chân không?”

Tống Vân Tang lắc đầu nói: “Đa tạ ý tốt của đại nhân, ta chờ ở đây được rồi.”

Cẩm y vệ cũng không miễn cưỡng, quay đầu đi vào Trấn Phủ ti, trong khi Tống Vân Tang và nha hoàn tên Thu Miên đứng chờ ở bên đường. Tống Vân Tang mặc áo choàng có mũ trùm đầu, toàn thân che kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn. Quan binh đi qua đều đều tò mò mà liếc nhìn nàng một cái, nhưng chỉ cần liếc một cái, bọn họ sẽ ngừng lại một chút rồi bất giác đi chậm lại.

Nha hoàn Thu Miên thấy cổng Trấn Phủ ti đều bị bao vây, thậm chí có quan binh muốn tiến lên đáp lời cũng luống cuống nói: “Tiểu thư, chúng ta vẫn nên tìm một chỗ để tránh trước thì tốt hơn. Hôm nay người…sao đột nhiên lại trang điểm như vậy?”

Khuôn mặt của Tống Vân Tang vốn đã trắng, cũng là vẻ đẹp khuynh thành, hôm nay trang điểm cả canh giờ, thật sự có chút kiều diễm mê hoặc. Thu Miên khuyên nhủ: “Nếu như có kẻ không có mắt nào đó làm gì tiểu thư thì thanh danh của người sẽ bị hủy hoại đó.”

Tống Vân Tang không lường trước được chuyện như vậy. Nàng chưa bao giờ bị nhiều nam nhân vây xem như vậy, trong lòng cũng hoảng sợ. Nhưng nhớ lại mấy lần Bùi Cô Cẩm bảo nàng muốn tìm hắn thì đến Trấn Phủ ti, nàng lại cảm thấy nếu hắn đã dám nói như vậy thì chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn cả. Còn về thanh danh... Nếu nàng đã quyết định đi bước này, nàng cần gì phải quan tâm đến thanh danh nữa?

Tống Vân Tang nhẹ giọng từ chối nói: “Ta đến đây để xin làm thϊế͙p͙ thì cần phải có dáng vẻ của một người xin làm thϊế͙p͙. Còn lấy thân phận Đại tiểu thư của mình để tránh né người khác, như vậy không đủ thành tâm.”

Nàng kéo mũ trùm đầu xuống rồi cúi đầu xuống nhìn mũi giày của mình, ngăn chặn mọi ánh nhìn của người khác. Sau một nén hương, nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Sao các ngươi lại tập trung ở đây! Sáng sớm không có việc gì làm phải không?”

Âm thanh chào hỏi khắp nơi vang lên: “Bùi đại nhân.”

Bùi Cô Cẩm trầm giọng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau cút đi!”

Tiếng bước chân lộn xộn, quan binh tản ra khắp nơi. Trong chốc lát, một đôi giày màu đen dừng lại trước mặt Tống vân Tang. Thân thể Tống Vân Tang có chút cứng ngắc, lòng bàn tay đột nhiên đổ mồ hôi. Nàng cố gắng ổn định cảm xúc, điều chỉnh biểu cảm rồi ngẩng đầu lên, nở nụ cười: “Bùi đại nhân.”

Sau đó nàng liền đụng vào khuôn mặt tái nhợt của Bùi Cô Cẩm. Hàn khí quấn quanh người này thậm chí còn lạnh hơn cả bầu trời mùa đông: “Ngươi tới đây làm gì?”

Mặc dù Tống Vân Tang có chút mong chờ nhưng cũng bị dáng vẻ này của Bùi Cô Cẩm dọa cho sợ hãi. Nụ cười của nàng dường như khó có thể duy trì được nữa. “Đại nhân đã từng nói, hy vọng ta cũng có thể chủ động đến Trấn Phủ ti tìm ngài...”

Bùi Cô Cẩm cắt ngang: “Đó là đã từng! Tối qua ta nói chưa đủ rõ ràng sao? Ta đổi ý rồi!” Hắn lớn tiếng đuổi nàng: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi, đi về đi.”

Từ bé đến giờ Tống Vân Tang chưa từng bị quở mắng như thế này, nàng ngơ ngác nhìn Bùi Cô Cẩm, một lúc sau mới lên tiếng: “Ta, ta đi bộ tới đây, có hơi mệt. Có thể đến chỗ của ngài nghỉ ngơi một chút được không?”

Bùi Cô Cẩm lạnh lùng nhìn nàng, Tống Vân tang cũng nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiên trì được, đừng lắc đầu. Gió đông lạnh buốt tràn vào mắt mũi, nàng cảm thấy hốc mắt nóng lên. Nàng không muốn rời đi, nhưng nàng lại không biết làm thế nào để cứu vãn, đúng lúc nàng cảm thấy hụt hẫng, thì trông thấy Bùi Cô Cẩm xoay người, không nói lời nào mà đi vào trong Trấn Phủ ti.

Tống Vân Tang sửng sốt, một lát sau mới vội vàng đuổi theo. Vừa bước vào phòng với dòng suy nghĩ trùng điệp, Tống Vân Tang mím chặt môi, đưa tay lên văn nút áo choàng. Bùi Cô Cẩm đang đứng cạnh cửa, lạnh lùng nói: “Ngươi chờ ở đây một chút, ta sai người chuẩn bị xe ngựa cho ngươi…”

Hắn quay đầu lại, lời định ngừng lại ngay lập tức. Tốn Vân Tang đã cởi chiếc áo choàng ra, lúc này Bùi Cô Cẩm mới thấy rõ, nàng đang cài cái trâm cài tóc cùng chiếc vòng cổ và vòng tay bằng ngọc mà hắn tặng. Cái này cũng chưa là gì…ngày mùa đông, vậy mà nàng đã thực sự đã mặc bộ quần áo mỏng manh mà hắn tặng. Tầng tầng lớp lớp sa y màu đỏ tươi được khoác lên cơ thể nàng, làm cho làn da của nàng còn trắng hơn tuyết, mặt mũi đẹp tựa tranh vẽ…

Bùi Cô Cẩm đóng sầm cửa lại, ngăn tầm nhìn của bên ngoài. Hắn gằn từng chữ một: “Ngươi làm cái gì vậy?”





Bình Luận (0)
Comment