Quyền Trượng

Chương 151

Ba người bọn họ khổ chiến hơn nửa buổi tối cũng không thể đột phá vòng vây, gã Vampire này vừa xuất hiện liền trực tiếp giải quyết bốn Đại ma pháp sư, thủ đoạn huyết tinh khiến nhóm người Daifield cảnh giác không ngớt. Thế nhưng ngay thời điểm đối phương cướp đi thần quan tóc bạch kim từ trên tay D’Antonio, bọn họ đã không thể tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Daifield và Augustine lập tức cố chống đỡ cơ thể đứng dậy, pháp trượng nhắm thẳng vào Vampire thể hiện tư thái thùy thời công kích, lạnh lùng nói, “Các hạ, chúng ta phi thường cảm tạ ngài, nhưng thỉnh hãy giao ngài Hill lại, nếu như ngài cần thù lao gì đó chúng ta đều có thể tận lực thỏa mãn.”

Vampire ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn bọn họ, hắn cũng không lập tức mang người đi mà cúi người ấn một nụ hôn lên trán thần quan đang hôn mê, sau đó đặt đối phương xuống đất, rạch một vết thương nhỏ trên cổ tay mình, đem máu hút ra, lại nâng cổ thần quan tóc bạch kim lên dùng miệng mớm máu của mình cho đối phương.

Từ xa nhìn lại, giống như hoàn toàn kia đang ôm thần quan tóc bạch kim vào lòng, ôn nhu hôn xuống.

Nhóm Daifield trợn mắt há mồm nhìn một màn này, hoàn toàn quên mất nên làm ra phản ứng gì.

Thân vương huyết tộc không ngại việc có người ở bên cạnh nhìn, hắn cạy răng thần quan ra đem số máu kia toàn bộ mớm vào miệng đối phương, lại thừa dịp thần quan hôn mê mặc người bày bố, tùy tiện dùng đầu lưỡi dạo quanh vòm miệng y hồi lâu mới thỏa mãn buông tha. Ngẩng đầu, ba người kia còn đang ngơ ngác nhìn hắn.

“Ta muốn mang y đi, các người muốn đi theo hay tự rời khỏi?” Nếu là trước đây Ansel mới không thèm quan tâm sự sống chết của đám người này, thế nhưng bọn họ là bộ hạ và bằng hữu của Yannick, như vậy cũng có nghĩa là nếu bọn họ gặp phải nguy hiểm gì đó, tình nhân của hắn sẽ cảm thấy tức giận.

“… Chúng ta có thể biết tên của ngài chứ?” Daifield trắc trở thốt ra một câu, đầu óc của hắn hiện tại không tính quá cứng nhắc, đối với Vampire cũng không có cừu hận thấu xương gì. Bất quá một chủng tộc đối lập của Giáo đình đảo mắt cư nhiên trở thành cứu tinh của bọn họ, hơn nữa thoạt nhìn có quan hệ không cạn với thủ trưởng trực tiếp, muốn hắn đón nhận sự thật này cần một chút thời gian.

“Ansel Carpenter.” Huyết tộc thân vương nhìn bọn họ, trong thanh âm có một loại cảm xúc lãnh khốc: “Các ngươi trả lời, đi hay ở lại?”

“Đi.” Daifield liếc nhìn Augustine, nhanh chóng đưa ra quyết định, sau đó lại nhìn về phía D’Antonio.

D’Antonio không phải thần quan, hắn tự nhiên có quyền lực quyết định sự đi hay ở của bản thân, bất quá hắn cũng chỉ sửng sốt một chút liền nói: “Tôi đi cùng các người.”

D’Antonio tuy rằng xuất thân phổ thông, thế nhưng từ sau khi đi theo đạo sư HanGury đã có cơ hội đọc được rất nhiều thư tịch, mà bọn chúng cũng chậm rãi gia tăng sự lý giải của hắn đối với thế giới này, mở rộng tầm mắt rất nhiều. Bất quá cho dù như vậy, tuy rằng hắn cảm thấy cái tên Ansel Carpenter này rất quen tai nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra được.

Mãi đến khi bọn họ được đưa đến một pháo đài to lớn.

Pháo đài này so với những pháo đài trước đây D’Antonio từng nhìn thấy thì phải hoành tráng hơn rất nhiều, chóp nhọn trên mái và tường thành màu xám tro đồng điệu với nhau toát ra một cảm giác lãnh khốc khiến lòng người run rẩy, mà chỉ cần dựa vào những tranh ghép kính màu đồ sộ bên ngoài thành lũy, bọn họ không khó tưởng tượng được bên trong có bao nhiêu gian phòng, đồng thời cũng tạm đoán ra nơi này có bao nhiêu rộng lớn.

Pháo đài được dựng trên vách đá, phía dưới là sóng biển ầm ì mãnh liệt, hiện tại là buổi tối nhìn không thấy biển, chỉ nghe tiếng sóng đập vào vách đã không ngừng sôi trào vang vọng bên tai.

Đối lập với loại tràng diện sống chết trong chớp mắt vừa rồi, quả thực là hai thế giới tách biệt.

Theo Vampire tiến tới trước cổng, cánh cửa lớn của pháo đài chậm rãi mở ra, người hầu đứng dọc hai bên đường cung kính nghênh đón chủ nhân, quản gia lại biểu hiện càng thêm kính cẩn lễ nghi: “Đức ngài đã trở về!”

Dùng trực giác của thần quan, cơ hồ chỉ bằng ánh mắt đầu tiên Daifield liền phát hiện những người này, từ quản gia đến kẻ hầu… tất cả đều là Vampire, bất quá đẳng cấp của người hầu quá thấp, rất có thể là ấu tử đời thấp nhất trong gia phả Huyết tộc.

Thế nhưng ngay cả như vậy, có thể dùng người hầu là Vampire, gã đàn ông vừa cứu bọn họ khẳng định cũng có thân phận bất phàm.

Đợi sau khi bước vào pháo đài, người đàn ông nọ không nói lời nào đã trực tiếp ôm thần quan tóc bạch kim lên lầu, Daifield ngay cả ngăn trở cũng không kịp, kỳ thực cho dù kịp cũng không có biện pháp cản được, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông nọ tiêu thất khỏi tầm mắt. Sau đó nhóm người hầu bắt đầu hỏi thăm bọn họ muốn dùng cơm trước hay nghỉ ngơi, đợi khi nhận được đáp án muốn nghỉ ngơi liền dẫn đường đến những căn phòng trên lầu hai.

Đợi đến khi chân chính đặt mình trong tòa thành này mới cảm nhận được kết cấu của nó tột cùng là bao lớn, trên mái vòm thập tự cao rộng không có bất kỳ bích họa hào nhoáng vô dụng nào, thế nhưng chúng lại được điêu khắc đủ loại hoa văn trình tự phân minh, hư thực biến hóa, tinh mỹ đến mức có thể khiến bất cứ ai cũng cảm nhận được không phải xuất xứ từ tay người phàm. Mà bất kể là tay vịn của cầu thang xoắn ốc hay sàn nhà dẫm dưới chân, mặc dù chúng nó cũng hoa lệ đồng dạng, thế nhưng đều không che phủ được cảm xúc tang thương của năm tháng lắng đọng.

“Thưa ngài, đây là phòng của ngài, nếu như ngài không hài lòng có thể cho ta biết, ta sẽ giúp ngài đổi lại.”

Thanh âm cứng nhắc của quản gia kéo D’Antonio từ trong lơ đãng trở về hiện thực.

Gian phòng phi thường hoa lệ, rèm cửa sổ bằng nhung thiên nga xanh biếc đã được kéo lên, bên cạnh lò sưởi âm tường đang được đốt cháy hừng hực chính là chiếc giường đệm chăn mềm mại.

Tại loại thời khắc uể oải này, nếu như có thể ngồi trên giường hưởng thụ sự ấm áp của ngọn lửa, hắn khẳng định không chờ tới nửa phút đã có thể đi vào giấc ngủ.

D’Antonio thầm nghĩ, sau đó thu hồi ánh mắt, “Phi thường cảm tạ, gian phòng rất thoải mái.”

Quản gia khẽ khom người: “Đợi một chút sẽ có người mang quần áo đến cho ngài, nếu ngài muốn tắm rửa bên trong cũng có phòng tắm. Như vậy ta xin phép rời đi trước.”

“Xin chờ một chút!” D’Antonio vội vã gọi hắn lại, “Quản gia các hạ, không biết chủ nhân nhà ngài dự định mang bằng hữu của ta đi đâu?”

“Rất xin lỗi, ta cũng không rõ ràng lắm.” Quản gia rất lễ phép nhưng cũng vô cùng lãnh đạm hồi đáp, sau đó liền đóng cửa rời đi.

“…” D’Antonio trừng mắt nhìn cánh cửa vừa bị đóng lại kia, hắn đương nhiên có thể nhìn ra đám người này đối với bọn họ rất lãnh đạm, nói thế nào đi nữa đối phương cũng là Vampire, ai cũng không thể trông cậy bọn họ đột nhiên nhiệt tình với nhân loại không phải sao?

D’Antonio không khỏi nhớ đến hình ảnh gã Vampire kia thâm tình hôn Yannick, có một phân đoạn như vậy, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương mang bọn họ về để vỗ béo rồi ăn luôn, dù sao cũng không phải ma vật, cái chuyện cười này thực sự một chút cũng không buồn cười.

Sưởi ấm một chút, D’Antonio chợt cảm thấy trên người rất khó chịu, cúi đầu nhìn lại, hóa ra lớp mồ khôi khi nãy tuôn ra vì chiến đấu vốn đã bị gió lạnh thổi khô, hiện tại lại được lửa nóng sưởi ấm bắt đầu dính dấp ngứa ngáy.

Người hầu rất nhanh đưa quần áo tới, không có áo ngoài, bất quá như vậy rất hợp ý D’Antonio. Bởi vì trên người pháp sư vẫn luôn trù bị pháp bào sạch sẽ, những bộ áo ngoài thông thường sẽ không có tác dụng gia trì ma pháp cho bọn họ.

Trong bồn tắm đã đổ đầy nước nóng, hắn nhanh nhẹn cởi sạch quần áo, đem bản thân đắm vào mặt nước, độ ấm vừa phải mơn trớn cả thân thể của hắn, cảm giác thư thái khiến hắn nhịn không được rên khẽ một tiếng, mãi đến lúc này D’Antonio mới phát hiện, bởi vì trận đấu vừa rồi cả người của mình đều bị dồn vào trạng thái mệt mỏi cực độ.

Dưới tình huống thể xác và tinh thần đều thả lỏng, hắn lại bắt đầu tự hỏi vấn đề vừa rồi bị vội vàng cắt đứt.

Ansel Carpenter, hắn rốt cuộc đã nghe qua cái tên này ở đâu?

Oh không, vấn đề này thực sự quá phiền não rồi, nếu hắn đã hoàn toàn không có ấn tượng, như vậy đổi thành một vấn đề khác đề nghĩ đi.

Pháp sư truy sát thần quan, Vampire lại cứu thần quan, Hoàng đế biến thành ma vật, toàn bộ thủ đô đế quốc bị ma vật khống chế, đây là việc khôi hài đến thế nào chứ? Cho dù D’Antonio không hiểu chính trị cũng có thể tưởng tượng được, một ma vật trở thành Hoàng đế thống trị quốc gia cường đại nhất trên đại lục đến tột cùng ôm dụng tâm gì, nó sẽ suy nghĩ vì nhân loại, nỗ lực thống trị quốc gia, thống lĩnh nhân loại đối kháng đồng loại của mình sao? Đừng nói đùa! Đây quả thực là việc còn không có khả năng hơn hồi sinh Chư thần, như vậy gã Alfonso VIII giả kia đến tột cùng có âm mưu gì, không cần nói cũng biết.

Khiến D’Antonio lo lắng nhất chính là, hiện tại trừ bọn họ ra căn bản không ai biết gương mặt thật của Alfonso VIII. Mà cho dù bọn họ sống sót trở về, đem sự thật này công bố ra ngoài, cuối cùng có ai tin tưởng hay không cũng là một vấn đề, trái lại nếu Alfonso VIII còn muốn tiêu diệt bọn họ cũng chỉ cần lần nữa phái ra vài người là được.

Xem ra hắn phải nhanh chóng trở về báo lại chuyện này cho đạo sư…

D’Antonio mơ mơ màng màng nghĩ, sau đó liền ngủ mất.

Tại một căn phòng khác, Augustine mím chặt môi, thần tình nhất quán lãnh đạm xuất hiện một tia vết rách.

Mà người tạo ra chuyện này cũng chính là cô gái đứng trước mặt y.

“Ta nghĩ anh cần một bộ nội y, vậy nên liền mang đến đây.” Cô gái ăn mặc váy áo cung đình này nhìn thế nào cũng không giống người hầu, Augustine hoàn toàn không hiểu được nàng vì sao đột nhiên chạy tới, vẻ mặt giống như rất quen thuộc tự giới thiệu chính mình, còn đảm nhận cả công việc của người hầu.

Nếu như y từng nghe qua câu ngạn ngữ ‘Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo’ kia nhất định sẽ không chút do dự dùng tới.

“Cảm tạ, Justine tiểu thư.” Y cứng rắn nói nói lời cảm tạ, trên mặt vẫn lãnh đạm như trước.

Tuy rằng chủ nhân pháo đài này đã cứu bọn họ, thế nhưng làm một người đã từng bị Vampire bắt làm tù binh, Augustine hoàn toàn không có hảo cảm với chủng tộc này, cho dù cô gái trước mắt tỏ ra nhiệt tình đến đâu cũng chỉ khiến y cảm thấy khó chịu.

“Anh có thể gọi tôi là Anna.” Anna mở to mắt chớp nhẹ, bất quá loại động tác đáng yêu này rõ ràng không hợp với phong cách thành thục gợi cảm cố hữu của nàng, chỉ thấy Augustine khẽ co rút khóe miệng, không lên tiếng.

Anna có chút thất vọng, bất quá nàng rất nhanh lại nở nụ cười sáng lạn ngọt ngào: “Nếu như anh cảm thấy không phiền, tôi muốn ngồi lại một chút có được không?”

Bình thường khi nàng nói ra những lời như vậy sẽ không ai cự tuyệt, thế nhưng vị thần quan trẻ tuổi trước mặt lại lãnh đạm lên tiếng: “Rất xin lỗi, tôi muốn nghỉ ngơi, vậy nên có lẽ không tiện lắm.”

Anna còn chưa từ bỏ ý định, lại tung miếng mồi khác ra: “Có lẽ anh cần một người giải thích cho anh về tình huống của pháo đài này? Lẽ nào anh không hứng thú với quan hệ của thần quan Hill và chủ nhân của ta sao?”

Đáp lại chính là câu trả lời dứt khoát của đối phương: “Rất xin lỗi, tôi quả thực không có chút hứng thú nào.”

Anna: “…”

Ba phút sau, nàng đứng bên phòng trợn to mắt nhìn cánh cửa trước mặt, rất muốn một chân đá văng nó.

Bất quá lý trí nói cho nàng biết không thể làm vậy, cho nên chung quy cũng chỉ có thể giương mắt nhìn bất lực.

Sự sâu xa của nàng và Augustine có thể truy hồi đến buổi đấu giá tại Pháo đài u linh rất lâu trước đây, bất quá khi đó Augustine chỉ là một tù binh bị Huyết tộc bắt giữ, căn bản sẽ không chú ý tới nàng. Sau đó nàng lại phản bội William, theo Đức ngài Thân vương hiệp trợ Yannick cứu người, huyết tẩy pháo đài, mà thần quan này cũng đã sớm bị hạ chú ngữ tẩy trừ ký ức, càng thêm không thể nhớ đến nàng.

Cách đó không xa truyền ra một thanh âm cười nhạo, nàng theo bản năng quay đầu hung ác nhe nanh nhìn về hướng kia.

Hậu duệ trực hệ của Đức ngài Thân vương, Huyết tộc đời hai Wilson khoanh tay dựa vào tường, gương mặt hiện ra vẻ trêu đùa không chút khách khí.

“Nhìn xem ta vừa phát hiện chuyện gì này? Một Vampire cư nhiên hứng thú với một nhân loại? Hơn nữa còn tự hạ thân phận chạy đến tận phòng đối phương hiến ân cần, cuối cùng lại bị chật vật ném ra?”

Nếu như là trước đây, Anna làm một Huyết tộc đời ba khẳng định không dám chống đối với Wilson, bất quá sau chuyện ở Pháo đài u linh nàng vẫn thường được Đức ngài thân vương phái đi làm việc, coi như bước vào hàng ngũ thân tín, vả lại nàng cùng Wilson tiếp xúc đã lâu, sự kính nể liền theo đó tiêu tán rất nhiều.

Vậy nên nàng lập tức phản kích: “Ta có phải nên xem những lời này của ngài là đang công kích Đức ngài Thân vương?”

Wilson nheo mắt: “Lá gan của ngươi rất lớn, bất quá ta không ngại nói cho ngươi biết, Vampire và nhân loại là không có khả năng có được kết quả. Đừng nói nhân loại không có khả năng yêu thích Vampire, chỉ bằng thọ mệnh của Vampire mà nói, ngươi tốt nhất chỉ nên xem gã như một món đồ chơi.”

Anna nhướn mày: “Nếu như ngài dám nói ra những lời này trước mặt Đức ngài thân vương ta sẽ rất bội phục dũng khí của ngài.”

Những lời của Anna rõ ràng dẫm trúng điểm yếu của Wilson, sắc mặt hắn trầm xuống, phát ra một tiếng càu nhàu giận dữ, xoay người rời đi.

Anna đứng yên tại chỗ thầm bĩu môi, tức giận nguyền rủa: Chúc ngài đem lòng yêu thích một nhân loại, nếu như đối phương lại không thích ngài thì càng tốt!



Tại Tòa thánh xa xôi, Vatican Ridge đã biết chuyện Yannick bị mưu sát, chỉ vài giờ sau thời điểm huyết án cung đình xảy ra Giáo chủ Hutcheson đã chạy đến Tòa thánh hồi báo lại, thế nhưng hiện tại Vatican Ridge chính là không còn tâm lực đi điều ra chuyện này.

Bởi vì cựu Giáo Hoàng đã sắp tắt thở.

Tràng diện không ngừng căn dặn như trong tưởng tượng của mọi người không hề xảy ra, những gì cần giao phó cựu Giáo Hoàng đã sớm giao phó cho Vatican Ridge, ngài hiện tại bệnh tình nguy kịch đến một câu cũng không thốt nên lời, hoàn toàn là thở ra thì nhiều hít vào lại ít, lồng ngực yếu ớt phập phồng gần như không đáng kể. Làm môn đồ trung thành của ngài, Giáo Hoàng Vatican Ridge canh giữ trước giường, nắm lấy tay ngài tận hết chức trách sau cùng của mình.

Rốt cục, bàn tay mà y nắm lấy cũng vô lực rơi xuống, biểu thị vị Giáo Hoàng có thời gian thống trị dài nhất lịch sử triệt để tử vong, cũng biểu thị sự kết thúc của một thời đại.

Bởi vì đã sớm có chuẩn bị tâm lý, Vatican Ridge vô cùng bình tĩnh giúp cựu Giáo Hoàng chỉnh lại lớp chăn, xoay người rời khỏi phòng xử lý những công vụ càng thêm vướn tay vướn chân trước mắt.

Bất quá không đợi y đi được bao xa, cửa phòng liền được mở ra, sau đó y nhìn thấy thần quan theo hầu cung kính nói: “Bệ hạ, Hồng y Gustav muốn gặp người.”

Rốt cuộc đã tới, Vatican Ridge nghĩ thầm.

“Mời ngài đến phòng cách vách.”
Bình Luận (0)
Comment