Quyền Trượng

Chương 152

Từ khi Vatican Ridge lên làm Giáo Hoàng Gustav vẫn luôn yên lặng bất động, thế nhưng như vậy cũng không có nghĩa hắn sẽ cam tâm tình nguyện tiếp nhận sự thật này, chỉ là một mực chờ đợi cơ hội phản kích. Bất quá trước đây vì cựu Giáo Hoàng còn ở, đối với lòng dạ và tâm cơ của ông Gustav vẫn còn một ít kiêng kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại cựu Giáo Hoàng đã mất, sự nhẫn nại của hắn cũng đến cực hạn.

Vậy nên với chuyện đối phương sẽ tìm đến mình, Vatican Ridge một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Quả nhiên, tại căn phòng bên cạnh, Gustav mặc bộ pháp bào đỏ rực chỉnh tề, trên tay cầm pháp trượng, ung dung nhàn nhã đợi Vatican Ridge đến, trên mặt không có một chút bi thương nào. Đây cũng là chuyện bình thường, dựa vào trình độ chèn ép mà cựu Giáo Hoàng đặt lên người Gustav lúc sinh tiền, thậm chí là việc ngôi vị Giáo Hoàng giống như vịt chết còn bay mất khỏi tay hắn, hiện tại Gustav không cười to chúc mừng cái chết của cựu Giáo Hoàng cũng coi như là tương đối có hàm dưỡng.

Nếu hai bên đều đã hiểu rõ trong lòng, Vatican Ridge cũng không muốn quá mức khách sáo với đối phương, trực tiếp vào đề: “Hồng y Gustav, hoan nghênh ngài đến đây, bất quá hiện tại thực sự không thể tiếp đãi ngài quá lâu, bởi vì Bệ hạ vừa qua đời, ta cần thời gian an bày tang lễ cho ngài.”

“Ồ, đây thực sự là việc khiến người ta thương tâm, ta vì sự ra đi của cựu Giáo Hoàng biểu thị niềm ai điếu tiếc thương sâu sắc.” Gustav giả mù sa mưa nói lời xã giao.

“Như vậy ngài đến nơi này là vì chuyện gì?” Vatican Ridge hỏi.

Gustav liếc nhìn thần quan hầu cận trong phòng, như cười như không: “Ta hy vọng có thể đơn độc trò chuyện.”

Hắn ngay cả kính ngữ cũng không sử dụng, thần quan hầu cận phẫn nộ trừng mắt, bất quá Vatican Ridge tựa hồ cũng không quá để ý, chỉ quay đầu nói với người theo sau mình: “Vậy anh cứ ra ngoài trước đi.”

“Bệ hạ?”

“Không có việc gì.” Vatican Ridge nói, Gustav khẽ cười nhạo mộ tiếng, cũng không biết là cười nhạo Vatican Ridge hay cười nhạo thần quan theo hầu.

Đợi sau khi thần quan hầu cận rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Vatican Ridge nhìn thẳng vào đối phương: “Ngài muốn nói gì, tôi không có quá nhiều thời gian.”

Gustav như cười như không: “Trước đó không lâu, ta tình cờ biết được một chuyện khiến ta vô cùng khiếp sợ.”

Tâm trạng Vatican Ridge trầm xuống, nghe được những lời này của Gustav, trong vô thức y đã đoán được chuyện tiếp theo sẽ không hề tốt đẹp. “Có ý gì?”

Gustav chậm rãi, hoàn toàn không sốt ruột, bất quá những lời thốt ra lại tựa như trời long đất lở.

“Ta chưa bao giờ biết, Giáo Hoàng bệ hạ thờ phụng Quang Minh nữ thần tôn quý chí cao vô thượng, cư nhiên sẽ câu kết cùng ma vật.”

Sau những lời này, cả gian phòng duy trì vắng ngắt thật lâu.

Hai người một đứng một ngồi.

Ly kỳ là, Giáo Hoàng đứng mà Hồng y giáo chủ lại ngồi.

Sống lưng thẳng tắp của Vatican Ridge vẫn không dao động, Gustav gắt gao nhìn thẳng vào đối phương, muốn từ biểu tình của y tìm ra một chút manh mối, bất quá khiến hắn thất vọng rồi, biểu tình của Vatican Ridge không xuất hiện một chút vết rách nào.

“Tôi không hiểu ngài đang nói gì.” Giáo Hoàng trẻ tuổi bình tĩnh nói.

Gustav lạnh lùng cười, hắn cũng quyết định không tiếp tục thừa nước đục thả câu: “Chỉ vài tháng trước tôi nghe được một chút phong thanh, Giáo Hoàng bệ hạ thỉnh thoảng sẽ tiếp kiến một ít thần quan hoặc kỵ sỹ không quá nổi bật trong Tòa thánh, sau đó giao cho bọn họ nhiệm vụ trọng yếu. Cái lời đồn này khiến rất nhiều người ước ao, thế nhưng ta lại cảm thấy vô cùng kỳ quái, vậy nên ta liền phái người âm thầm điều tra. Ngài đoán xem ta đã tra được những gì?”

Vatican Ridge hiển nhiên không trả lời, Gustav lại tiếp tục huyên thuyên: “Ta tra rõ, những kẻ được Giáo Hoàng ưu ái kia sau khi tiếp kiến đều triệt để biến mất. Đương nhiên, bởi vì thủ đoạn của Giáo Hoàng cao siêu, hơn nữa những người này bình thường cũng không quan trọng nên không khiến quá nhiều người bận tâm, bất quá ta cảm thấy phương diện này nhất định có âm mưu gì, vì vậy liền thâm nhập điều tra, bất quá kết quả khiến ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ.”

“Hóa ra, vị Giáo Hoàng vẫn luôn hô hào tiêu diệt ma vật mới là chủ mưu chân chính sau màn. Câu kết cùng ma vật, xúi giục ma vật xâm chiếm đại lục… những hành vi phạm tội này nếu như bị ta phơi bày ra ngoài, ngài nói xem những người khác sẽ có phản ứng thế nào?”

Vatican Ridge trầm mặc không lên tiếng.

Gustav thản nhiên nói: “Chúng ta cùng đoán một chút nào. Các pháp sư nhất định sẽ dùng đó làm cớ, giống như vừa nhặt được chí bảo mà liều mạng công kích chúng ta. Còn phía quý tộc nữa, bọn họ hẳn là vô cùng cao hứng, bởi vì ngọn núi lớn áp trên đỉnh đầu đã không còn tồn tại, bọn họ sẽ không phải tiếp tục chịu đựng sự kềm chế của Giáo đình, hơn nữa còn nhân cơ hội tuyên bố cho tất cả mọi người trên đại lục Giáo đình có bao nhiêu hắc ám bao nhiêu vô sỉ, mà Quang Minh nữ thần bọn họ thờ phụng còn ô uế đê tiện hơn so với tín đồ bóng tối! Đám bình dân kia từ nay về sau cũng sẽ không lại tin tưởng chúng ta, không chỉ như vậy, bọn họ nói không chừng còn hùa theo đám pháp sư và quý tộc mắng nhiếc Giáo đình.”

“Ta chỉ muốn hỏi Giáo Hoàng bệ hạ xem, ngài muốn vãn hồi cục diện này như thế nào?”

Bàn tay cầm quyền trượng của Vatican Ridge hơi giật giật, trong nháy mắt đó y thực sự rất muốn trực tiếp xử lý Gustav ngay tại đây, bất quá lý trí cũng nhanh chóng trở lại, y biết mình không thể làm như vậy. Gustav có can đảm đứng tại đây uy hiếp y, như vậy đối phương hẳn đã có chuẩn bị trước.

“Ngài nói nhiều như vậy nhưng hoàn toàn chỉ là suy đoán, ta nhìn không ra phương diện này có bao nhiêu phần chân thật.” Vatican Ridge lãnh đạm nhìn sang, “Tùy ý phỉ báng danh tiếng của cựu Giáo Hoàng, cho dù ngài là Hồng y giáo chủ cũng cần tiếp thu thẩm tra phán xét.”

Gustav khẽ nở nụ cười, không cảm thấy tực giận vì những lời này, trái lại mang ra một quyển trục da dê giấu trong tay áo: “Đây là kết quả người của ta đã điều tra được, bao gồm tình huống của những kẻ mất tích cùng với lời khai của các thôn dân ven rừng rậm Hắc Ám, bọn họ từng thấy cựu Giáo Hoàng ra vào nơi đó. Ngài có hứng thú nhìn xem sao?”

Vatican Ridge thật không ngờ đối phương cư nhiên đã âm thầm điều tra đến tận điểm này, y không tự chủ nhận lấy quyển trục đa dê, mở ra, ánh mắt đặt lên phía trên.

Lò sưởi âm tường phát ra thanh âm lách tách, đây có lẽ là thanh âm duy nhất tồn tại trong phòng, giữa bầu không khí như thế này, Gustav phảng phất có thể nghe được nhịp hô hấp nặng nề của Vatican Ridge.

Sau khi bị Giáo Hoàng hãm hại qua một lần, tất cả những việc hắn làm đều vô cùng cẩn thận, vất vả lắm mới nhịn đến lúc lão già kia toi mạng, hắn đương nhiên sẽ không chờ đợi nữa.

Trong mắt Gustav, tuy rằng Vatican Ridge cũng xem như có chút năng lực, thế nhưng muốn nói về độ cáo già thì hoàn toàn không so được với cảnh giới của cựu Giáo Hoàng. Hắn nhất định phải đoạt lại chức vị nguyên bản của mình.

Một khi những chứng cứ này bị công bố ra ngoài, quả thực viễn cảnh sẽ giống hết như những gì Gustav đã nói, danh dự Giáo đình trong khoảnh khắc liền sụp đổ như tuyết lở. Đừng nói những người bên ngoài, ngay cả trong nội bộ khẳng định cũng là chia năm xẻ bảy, mà Giáo đình mất đi tín đồ khẳng định không còn là Giáo đình nữa, mà vị trí Giáo Hoàng của Vatican Ridge cũng sẽ bị xem như một trò cười lớn, nhất là khi ngọn nguồn tất cả đều do đạo sư của y cũng là cựu Giáo Hoàng gây ra.

Lui một vạn bước mà nói, Gustav thậm chí cũng không cần công bố những thứ này ra ngoài, chỉ cần triệu tập các Hồng y giáo chủ lại trình bày bằng chứng, cho dù là những kẻ trung thành tuyệt đối với cựu Giáo Hoàng cũng sẽ vì bảo hộ Giáo đình mà hạ bệ Vatican Ridge.

Vậy nên Gustav căn bản không sợ rằng Vatican Ridge sẽ không chịu thỏa hiệp.

Quả nhiên, qua thật lâu sau, thanh âm khô khốc của Vatican Ridge vang lên.

“Ngươi muốn những gì?”

“Vị trí của ngươi.” Mục tiêu của Gustav luôn luôn rõ ràng.

Vatican Ridge không chút ngạc nhiên: “Không hơn?”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ muốn ngươi chết sao?” Gustav cười ha ha: “Chỉ cần ngươi chủ động buông tha ngôi vị Giáo Hoàng ta sẽ không giết ngươi. Tuy rằng ta rất ghét lão già kia nhưng giết ngươi cũng chẳng có lợi gì với ta cả, dù sao ngươi còn một bộ phận người ủng hộ cuồng nhiệt.”

Vatican Ridge: “Chuyện Yannick Hill bị ám sát có liên quan tới ngươi sao?”

Gustav sửng sốt, hoàn toàn không hiểu được: “Ngươi nói cái gì?”

Vatican Ridge nhìn phản ứng của đối phương không giống giả vờ: “Như vậy, ngươi hãy thề rằng mình sẽ không tiết lộ chuyện của cựu Giáo Hoàng.”

Gustav cười nhạt: “Đương nhiên, nếu như ta lên làm Giáo Hoàng, chuyện này tiết lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cả Giáo đình, đối với ta mà nói lại có chỗ tốt gì?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Vatican Ridge trầm mặc thật lâu, nói: “Cho ta thời gian tính toán đã.”

Gustav cũng không trông cậy vào đối phương sẽ lập tức đồng ý, nếu là như vậy trái lại sẽ khiến hắn hoài nghi. Hắn là người có dã tâm, hiển nhiên Vatican Ridge cũng có, đối phương vừa mới leo lên được ngôi vị Giáo Hoàng, cái mông còn chưa ngồi nóng đã không giữ được, nói thế nào cũng nên giãy dụa một chút đi.

“Được thôi, ta có thể cho ngươi cân nhắc một đêm.” Gustav đứng dậy, vóc dáng của hắn không sai biệt lắm với Vatican Ridge, lúc này lại dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống vô cùng lạnh lẽo. “Nếu đến sáng mai ngươi vẫn chưa trả lời ta, ta sẽ trực tiếp triệu tập hội nghị Hồng y, ngươi nên biết ta có quyèn lực này.”

Sau khi hắn nói xong cũng không nán lại, trực tiếp rời đi, còn thuận tay đóng cửa phòng.

Gustav đi rồi, Vatican Ridge rốt cuộc trút bỏ vẻ cường thể trưng ra trước mặt mọi người, chán nản ngã cơ thể ra sau, thần sắc uể oải.

Y đã sớm dự liệu được chuyện giữa cựu Giáo Hoàng và ma vật có một ngày sẽ bị người khui ra, bất quá y không ngờ chuyện này sẽ đến nhanh như vậy, hơn nữa người phát hiện còn là Gustav. Việc này khiến y không có một chút thời gian chuẩn bị nào.

Hiện tại Gustav vô cùng hùng hổ, muốn y phải đưa ra quyết định trong một đêm, chính là không để lại cho y một chút khả năng xoay chuyển nào.

Vatican Ridge đột nhiên có chút oán hận cựu Giáo Hoàng.

Y mặc dù là môn đồ của Giáo Hoàng, thế nhưng quan điểm chính trị của hai người hoàn toàn khác nhau, ngay từ đầu lúc Giáo Hoàng trò chuyện với y về vấn đề này, y ngoại trừ khiếp sợ chính là hoàn toàn không tán đồng. Thế nhưng khi đó Giáo Hoàng vẫn còn nắm quyền, căn bản không tới phiên y đứng ra nghi vấn, nếu như y còn muốn kế thưa ngôi vị Giáo Hoàng thì tuyệt đối không thể công nhiên đối nghịch với đạo sư.

Mà sự thật là, sau khi trở thành Giáo Hoàng y cũng hy vọng tận lực cứu chữa cục diện rối rắm mà cựu Giáo Hoàng để lại. Trên điều kiện tiên quyết không vi phạm kỳ vọng của cựu Giáo Hoàng, tìm ra một con đường chính trị phù hợp với mình.

Nói ví dụ như, cựu Giáo Hoàng báo rằng Alfonso VIII có thể bị mưu sát, vậy nên y liền phái Yannick qua đó, bên ngoài nói là trung gian hòa giải, trên thực tế là muốn Yannick hỗ trợ cứu vớt. Chỉ là y không ngờ, tin tức nhận về lại là Yannick bị mưu sát sau đó hoàn toàn mất tích.

Lại nói ví dụ như một ít pháo hôi bị cựu Giáo Hoàng phái đi Công quốc Mecklen chịu chết, y có thể kéo liền kéo, đến cuối cùng thực sự không kéo được nữa chỉ có thể cắn răng sàng chọn những người thực sự không có tác dụng gì với Giáo đình đưa qua.

Cho dù là như vậy, tin xấu vẫn cứ nối đuôi mà đến.

Hiện tại cựu Giáo Hoàng đã chết, y vốn có thể bắt đầu chân chính đi lên con đường của mình, cùng cựu Giáo Hoàng cắt đứt dây dưa. Thế nhưng ngay thời điểm này Gustav lại tìm tới cửa, phá vỡ ảo tưởng của y.

Vừa nghĩ đến đây, Vatican Ridge chợt cảm thấy có chút nản lòng thoái chí.

Rốt cuộc có nên thoả hiệp với Gustav không? Đây tựa hồ đã là việc không còn nhớ mong gì.

Vatican Ridge chán nản nhắm mắt lại, lẳng lặng không nói.



Trong pháo đài cổ xưa hoành vỹ, thần quan tóc bạch kim đang nằm trên giường lớn, hai tay đặt lên bụng, an bình ngủ say.

Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông bước tới, đi thẳng đến bên giường, cúi người xuống nâng gáy thần quan lên, đôi môi mỏng dán vào vành tai y.

“Sweetie, phải thức dậy rồi.” Hắn nói.

Thần quan đương nhiên không có chút phản ứng nào.

Người đàn ông cũng không nổi giận, hắn cầm lấy cốc rượu trên bàn, nhấp một hớp dịch thể bên trong sau đó ấn lên môi thần quan, cạy hàm răng của y ra, truyền thẳng chất lỏng vào.

Đương nhiên, không nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi là không thế nào.

Mỹ nhân dịu ngoan không chút phản kháng như vậy là chuyện hiếm khi gặp được, người đàn ông một bên làm sâu thêm nụ hôn một bên vươn tay trượt theo cổ áo ngủ vào trong, hưởng thụ cảm giác trơn mịn hệt như dự đoán, sau đó hắn còn mân mê một viên hạt châu giữa hai ngón tay, không ngừng nghiền ép.

Hạt châu mềm mại rất nhanh cứng lên, người đàn ông đặt thân thể thần quan xuống, kéo vạt áo ngủ lên trực tiếp dùng miệng mút vào, tay vẫn một đường đi xuống, nhanh chóng tìm được thứ quen thuộc đang ngủ say trong bụi cỏ hệt như chủ nhân của mình, mân mê trong tay thưởng thức.

Dưới sự đùa bỡn không chút liêm sỉ này, đoán chừng là người chết cũng có thể bị cứu tỉnh, huống chi là thần quan đã triệt để khỏi hẳn chỉ có thân thể còn rất yếu ớt.

Lông mi của y khẽ run rẩy, chậm rãi mở mắt.

“Sweetie, em rốt cuộc cũng tỉnh.” Người đàn ông rất nhanh đã phát hiện, bất quá động tác trên tay hắn cũng không dừng lại, chỉ hơi dịch người lên đem cả cơ thể áp hẳn vào người của thần quan, nửa người dưới chen vào giữa hai chân đối phương.

Đôi mắt màu lam mang theo sự mờ mịt khi vừa tỉnh lại, cả khuôn mặt có vẻ cực kỳ vô tội, người đàn ông thoạt nhìn phi thường yêu thích bộ dạng này của y, nhịn không được rải dọc hàng loạt nụ hôn từ khóe mắt đến viền môi.

“Tôi… đã ngủ bao lâu?” Yannick hắng giọng, thanh âm cũng không quá khàn khàn, bởi vì vừa rồi đã được người đàn ông này mớm nước.

“Mới hai ngày mà thôi, sweetie, em mất máu quá nhiều.” Người đàn ông nhếch môi, trưng ra nụ cười anh tuấn.

Yannick không nói gì chỉ quan sát tình huống của mình.

Vạt áo vốn đã lơi lỏng hiện tại bị vắt lên đầu vai, thân thể không hề che lấp hiển lộ trước mặt đối phương, hai chân bị tách ra xa, thoạt nhìn tuyệt đối là bộ dạng mặt người giày xéo.

Nhưng khiến cho y câm lặng cũng không phải việc này, mà là tầng tầng lớp lớp cánh hoa hồng được bày trên giường.

Ansel chú ý đến ánh mắt của y, lập tức tranh công: “Em có cảm thấy lãng mạn không?”

Yannick kéo kéo da mặt, thực sự không muốn đả kích đối phương, “Tôi chỉ nhớ mình đang ở trên xe ngựa, sau đó có chuyện gì?”

“Em không thích sự bố trí của ta sao, vì sao lại muốn nói sang chuyện khác?” Người đàn ông không có ý định buông tha cho thần quan.

Yannick cười khan hai tiếng: “Tôi có thể nói quá mức rợn người không?”

Ansel: “Không thể.”

Yannick: “… Được rồi, rất lãng mạn, tôi rất thích.”

Ansel: “Vậy thì tốt quá, ta đã đổ đầy cánh hoa vào bồn tắm, đợi lát nữa em có thể tắm trong đó.”

Yannick: “… … …” Ông đây là đàn ông chứ không phải Dương quý phi!

Đương nhiên, một Vampire dị thế chắc chắn sẽ không biết ai là Dương quý phi, ngay cả cái tên này phải phiên dịch ra ngôn ngữ của đại lục như thế nào đã là một vấn đề. Đối với tế bào lãng mạn không giải thích được của Huyết tộc y đã hoàn toàn không ôm hy vọng gì, vấn đề Yannick quan tâm vẫn là câu hỏi vừa rồi.

Cũng may Thân vương huyết tộc vô cùng thức thời, lập tức đưa ra đáp án: “Các người gặp phải sự phục kích của bốn Đại ma pháp sư, ba người đi cùng em đều được ta mang về, bọn họ không có việc gì.”

Yannick thở phào nhẹ nhõm: “Cám ơn anh.”

Nếu không có Ansel, dùng thực lực của ba người Daifield chống lại bốn Đại ma pháp sư, không nghĩ cũng biết kết cục là thế nào. Nếu như bọn họ chết ở Đế quốc Charlemagne, Alfonso VIII vốn đã có thể lấy thúng úp voi sẽ chẳng tốn nhiều công sức để che giấu manh mối, cho dù Giáo đình muốn truy cứu khẳng định cũng không điều tra được gì.

Ansel: “Không cần cảm tạ, sweetie, tiếp theo chúng ta hẳn là đi ngâm cánh hoa thôi.”

Yannick trầm mặc một chút: “Tôi có thể cự tuyệt sao?”

Ansel: “Không thể nha ~ “

Yannick: “… Đừng nên giả vờ đáng yêu, cám ơn, anh hiện tại đang dùng hình người.”

—————-

Tác giả có lời: Vatican Ridge thật đáng thương, vất vả lắm Giáo Hoàng mới treo, không còn bị người áp trên đầu lại phải đối mặt với cục diện rối rắm mà đạo sư lưu lại
Bình Luận (0)
Comment