Quyền Trượng

Chương 159

Yannick trưng ra vẻ mặt ‘ngài đang lừa tôi à’, “Bệ hạ, tôi cho rằng đây là một trò đùa lớn không có chút hài hước nào.”

“Ồ,” Vatican Ridge nhẹ nhàng nói, “Ta hiển nhiên không phải nói đùa, Yannick thân ái, anh biết rằng tôi chưa bao giờ là một người thích đùa giỡn mà. Hãy để tôi phân tích sự khả thi của đề nghị này cho anh nghe.”

“Tôi rất nguyện ý lắng nghe, Bệ hạ.”

“Đầu tiên, tình thế hiện tại không giống với lúc anh tấn phong Giáo chủ, khi đó anh chẳng qua chỉ là một đê giai thần quan, cho dù lập được đầy đủ công lao nhưng cũng gặp phải sự phản đối của rất nhiều người, bởi vì quy trình tấn chức của anh đã trái với chế độ Giáo đình. Tin rằng anh so với tôi càng hiểu rõ hơn, Giáo đình là một nơi phi thường chú trọng quan niệm đẳng cấp, phần lớn mọi người đều không thể phá hỏng quy củ, vậy nên bọn họ cũng không muốn nhìn thấy có người vi phạm. Thế nhưng hiện tại lại không phải, anh đã là Hồng y giáo chủ, mà điều kiện cơ bản nhất để trở thành Giáo Hoàng chính là chức vị Hồng y giáo chủ.”

Yannick có chút bất đắc dĩ: “Bệ hạ, nên biết rằng trước khi trở thành Hồng y giáo chủ, tôi là một thần quan ngay cả phẩm trạch cũng không có!”

“Đúng vậy, thế thì lại làm sao?” Vatican Ridge buông tay, “Khi đó bọn họ đã không thể dùng lý do này để phản đối anh, hiện tại anh đã là Hồng y giáo chủ danh chính ngôn thuận không ai có thể phủ nhận, đây không phải lừa mình dối người mà là tôn trọng sự thật.”

Yannick: “… Được rồi, như vậy thứ hai là gì?”

“Thứ hai,” Vatican Ridge dừng một chút: “Ta hiện tại là trận doanh đối lập với Gustav, trong các Hồng y giáo chủ ngoại trừ những người ủng hộ phe phái còn có phe trung lập hoặc là những người trước đây trung với cựu Giáo Hoàng nhưng hiện tại không nhất định ủng hộ ta. Chỉ cần ta tỏ thái độ ủng hộ anh làm Giáo Hoàng, ít nhất sẽ có bốn Hồng y giáo chủ đồng tình, sau đó anh chỉ cần tranh thủ Hồng y Rahl và một vài người nữa thuộc phe trung lập, chúng ta hoàn toàn có thể đánh bại Gustav.”

“Đến khi đó,” Vatican Ridge mỉm cười: “Anh nhất định sẽ trở thành vị Giáo Hoàng giàu tính truyền kỳ nhất trong lịch sử đại lục Olin.”

Yannick trực tiếp bỏ qua lời trêu chọc của Vatican Ridge, y hoàn toàn không cảm thấy mừng rỡ chút nào cũng không có lòng tham trỗi dậy, vừa vặn trái ngược, đợi sau khi Vatican Ridge nói xong gương mặt y đã hoàn toàn trầm nặng.

“Anh cho rằng tôi nói không đúng sao, Yannick thân ái?” Vatican Ridge không để sót phản ứng của đối phương.

“Không, bệ hạ, ngài nói rất có đạo lý, ta chỉ là đang suy nghĩ một chuyện khác. Ta có thể biết mục đích ngài ủng hộ ta làm Giáo Hoàng không?” Yannick hỏi.

Nói chuyện với người thông minh, dối trá chỉ là thứ trói buộc, vậy nên Vatican Ridge ăn ngay nói thật: “Bởi vì quan điểm chính trị của anh và ta rất tương đồng, hơn nữa ta còn rất quyến luyến sinh mạng của mình, nếu như Gustav thành công trở thành Giáo Hoàng, gã tuyệt đối sẽ không vui vẻ nhìn thấy ta tiếp tục sinh tồn.”

Yannick: “Thứ cho ta nói thẳng, Bệ hạ, trên thế giới này không có hai người mang theo quan điểm chính trị hoàn toàn tương đồng, ở một phương diện nào đó nhất định có sai biệt. Nếu như ngài thúc đẩy ta lên làm Giáo Hoàng, tương lai con đường ta muốn đi chưa chắc đã phù hợp tâm ý của ngài, đến khi đó ngài còn tiếp tục ủng hộ và đồng thuận với ta sao?”

Vatican Ridge suy nghĩ một chút: “Đúng vậy, ta nghĩ ta sẽ, nếu như anh trở thành Giáo Hoàng, ta sẽ thề trung thành với anh, vĩnh viễn không phản bội, mặc kệ ta có bao nhiêu không tình nguyện bị kẻ khác đuổi khỏi vị trí Giáo Hoàng. Đây là phẩm hạnh và nguyên tắc mà ta kiên trì.”

Yannick: “Như vậy, giả thiết ta cũng giống như ngài, cũng bị đuổi khỏi vị trí Giáo Hoàng, hoặc là ngoài ý muốn tử vong, Gustav vẫn có cơ hội trở thành Giáo Hoàng thì sao? ngài có phải cũng sẽ tìm một vị minh hữu mới đảm đương Giáo Hoàng? “

Vatican Ridge hơi nhíu mày: “Ta không hiểu những lời này.”

Yannick thở dài: “Bệ hạ, chúng ta đều rất rõ ràng, Giáo đình sở dĩ bắt đầu xuống dốc cựu Giáo Hoàng cố nhiên có một phần trách nhiệm, thế nhưng căn bản vấn đề là do chế độ của Giáo đình. Giáo Hoàng mặc dù là do các Hồng y giáo chủ chọn ra, thế nhưng trong lúc Giáo Hoàng chấp chính, đặc biệt là những chiếu lệnh Giáo Hoàng ban bố các Hồng y giáo chủ lại không có quá nhiều quyền lực can thiệp. Giả như vị Giáo Hoàng trị vì là người thông minh quả quyết, tất nhiên sẽ thống lĩnh Giáo đình bước lên con đường phục hưng, thế nhưng nếu như kẻ đó cũng giống cựu Giáo Hoàng, lợi dụng uy vọng của mình làm những chuyện không tốt, thậm chí là vi phạm lợi ích nhân loại, thế thì sẽ gây tổn thất cực lớn với Giáo đình. Thành thật xin lỗi vì đã mang cựu Giáo Hoàng làm ví dụ phản diện, hy vọng ngài có thể hiểu rằng tôi không hề ác ý.”

Nếp nhăn giữa mày Vatican Ridge càng thêm sâu: “Ta hiểu được, ta sẽ không hiểu lầm ý tứ của anh, thế nhưng ta vẫn chưa rõ ràng lắm. Ý anh là muốn ta cải cách chế độ của Giáo đình? Phải biết rằng ngày mai là thời hạn cuối cùng Gustav đưa ra, ta không còn thời gian thực hiện bất kỳ cải cách gì, mọi chuyện chỉ có thể để lại cho tân Giáo Hoàng thực hiện…”

“Không, Bệ hạ!” Yannick cắt lời, “Ngài còn có thể làm một việc, mà ta cho rằng việc này không chỉ có lợi cho chúng ta mà còn có thể xem như viên đá đầu tiên trên con đường cải cách của Giáo đình.”

Thần quan tóc bạch kim cũng không có dự định thừa nước đục thả câu, lập tức đem ý nghĩ của mình giải thích rõ

Vatican Ridge nghe xong trầm mặc thật lâu: “Đề nghị này của anh có lẽ sẽ nhấc lên một hồi phong ba kinh thiên động địa.”

Yannick: “Nhưng đây cũng là một cơ hội rất tốt, ta vị tất có thể trở thành một Giáo Hoàng như ngài mong muốn, nếu không thừa cơ hội này cải cách, sợ rằng sau đó sẽ không ai làm như vậy.”

Vatican Ridge thở dài: “Anh nói đúng, nếu như Gustav lên làm Giáo Hoàng, gã nhất định sẽ không làm vậy!”



Tâm tình của Gustav tại giờ khắc này rất tốt.

Có nhà hiền triết đã từng nói, sự đau khổ của địch nhân là niềm sung sướng của bản thân, xét thấy hiện tại Vatican Ridge rất có khả năng đang đắm chìm trong sự thống khổ phải bị đuổi khỏi ngai vị Giáo Hoàng, Gustav biểu thị vui tai vui mắt.

“Đức ngài, ngài thoạt nhìn rất cao hứng?” Thần quan tóc nâu tuấn mỹ tò mò nhìn người bên cạnh.

“Đúng vậy, baby của ta, ta rất cao hứng.” Tại phòng riêng, Gustav hoàn toàn không che giấu tâm tình của mình, gã trịch thượng vuốt ve mái tóc của thần quan tuấn mỹ, mặc dù đối phương cũng đồng dạng là Hồng y giáo chủ.

Bất quá vị Hồng y giáo chủ kia lại ngoan ngoãn ngồi dưới đất, gác đầu lên chân Gustav, dịu ngoan như một chú cừu con.

“Có lẽ ngươi rất nhanh sẽ gặp được một kinh hỷ.” Gustav lộ ra nụ cười thần bí.

“Em chỉ muốn biết ngay bây giờ.” Thấy tâm tình đối phương không tệ, Angus cũng đánh bạo nói.

“Ta đoán Vatican Ridge nói không chừng đang trốn trong phòng khóc rống, hoặc là chạy vào trong ngực Yannick Hill, minh hữu mới của y cầu an ủi!” Gustav nhịn không được cười ha ha.

Gustav là một tình nhân tốt, hắn chưa từng khắt khe với món đồ chơi của mình, thế nhưng như vậy cũng không có nghĩa một món đồ chơi có thể cùng ngồi cùng ăn với chủ nhân. Angus hiểu rất rõ địa vị hiện tại của mình từ đâu mà đến, vậy nên cho dù đã được Gustav nâng lên vị trí Hồng y giáo chủ thế nhưng y cũng không thực sự cho rằng mình có thể ngang hàng cùng Gustav. Y biết rõ, chỉ cần Gustav muốn, bất cứ khi nào mình cũng có thể trở về hai bàn tay trắng.

Thế nhưng Angus lại không có khả năng bỏ qua sinh hoạt hiện tại, nên biết rằng khi đã trở thành Hồng y giáo chủ, ngay cả Giáo Hoàng cũng không thể tùy tiện bãi miễn, mà những thần quan cấp dưới, bao gồm cả Giáo chủ khi gặp được Hồng y giáo chủ đều phải cung kính thủ lễ. Cái cảm giác dưới một người trên vạn người đó thực sự quá tốt, một ngày đã dấn thân vào liền rất khó từ bỏ, đây cũng chính là lý do vì sao Angus vô cùng chán ghét Yannick Hill.

Theo y thấy, đều là những kẻ đồng dạng dựa vào bề ngoài leo lên, Yannick Hill thậm chí còn may mắn hơn cả y, bởi vì đối phương có thể trực tiếp dựa dẫm vào Giáo Hoàng!

“Vatican Ridge tại sao phải khóc rống?” Bởi Gustav và Vatican Ridge là kẻ đối địch, vậy nên khi chỉ có hai người Angus sẽ không tôn xưng kẻ kia là Giáo Hoàng.

“Bởi vì y rất nhanh sẽ đánh mất bảo tọa Giáo Hoàng!” Gustav kéo người bên cạnh lên, nắm lấy cằm y ngang ngược hôn xuống, mãi đến khi thần quan tuấn mỹ nghẹt thở đỏ mặt, thiếu chút nữa không thể hô hấp mới chịu buông tha.

Thế nhưng Angus cũng không màn bản thân thở dốc, y bị những lời của Gustav làm cho kinh hoảng: “Đây là vì sao? Lẽ nào ngài đã làm gì đó? Nói cách khác ngài cũng sẽ nhanh chóng trở thành Giáo Hoàng?”

Angus thở cũng không cần thở liên tiếp hỏi ba vấn đề, Gustav không những không giận dữ mà ý cười ngược lại càng sâu, gã đưa tay trượt vào vạt áo rộng mở của kẻ bên cạnh, nắm lấy một hạt thù du, hời hợt đùa giỡn.

“Bây giờ còn chưa thể kết luận, bất quá, Vatican Ridge khẳng định không giữ được ghế Giáo Hoàng. “

Gustav là một kẻ cuồng vọng, thế nhưng không phải cuồng vọng vô tri, ít nhất cho dù là ở trước mặt tình nhân gã cũng không nói ra những lời như ‘Vatican Ridge rơi đài, Giáo Hoàng liền là vật trong túi ta’ này nọ.

Angus cũng rất hưng phấn, Vatican Ridge đã không còn là Giáo Hoàng vậy ai là người có hy vọng kế nhiệm nhất? Đáp án không cần nói cũng biết. Ban đầu Vatican Ridge vốn cũng chính là thắng hiểm, nếu như không dựa vào lão Giáo Hoàng mạnh mẽ cất nhắc, y căn bản không thể thắng được Gustav.

Nếu như Gustav lên làm Giáo Hoàng, vậy y chính là ‘người của Giáo Hoàng’ danh xứng với thật, lúc đó những kẻ ché nhạo y còn dám lộ ra vẻ mặt khinh miệt kia sao!

Angus vẫn luôn căm thù đến tận xương tủy cái biệt danh ‘Ngón tay phỉ thúy’ mà những thần quan khác đặt cho mình, làm một người đàn ông bình thường, tuyệt đối không ai sẽ thích loại biệt hiệu này.

“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Lời nói của Gustav kéo tâm thần của y về, mà cùng kéo hồn y còn có cơn đau đớn trước ngực.

“Ngài khiến em đau quá!” Angus liếc nhìn đối phương, tựa giận lại không.

“Thật sao, vậy để ta hôn bù nhé.” Gustav cúi đầu ngậm lấy hạt nhỏ đã sưng đỏ kia, nhẹ nhàng cắn một chút. “Vừa rồi em đang suy nghĩ gì?”

Angus cười nói: “Em đang nghĩ, nếu Vatican Ridge không còn là Giáo Hoàng nữa, Yannick Hill không biết có phải sẽ là người thương tâm nhất không. Dù sao không còn chỗ dựa vững chắc đó, y cái gì cũng không phải!”

“Ngươi cảm thấy y chính là như vậy?” Gustav nhướn mày.

“Lẽ nào em nói sai sao?” Angus mơ hồ mọc lên một tia ghen tỵ, không khỏi hỏi.

“Ngươi cho là y cũng dựa vào sắc đẹp hầu hạ người khác như ngươi sao?” Gustav cười ha ha một tiếng, nhéo nhéo cằm Angus, “Thú cưng bé nhỏ của ta, em hiển nhiên đã sai rồi, Yannick Hill không phải là người đơn giản, ban đầu khi y không hạ mình luồn cúi mà lựa chọn phát triển danh vọng cá nhân trong đám thần quan trung hạ tầng ta vốn đã muốn mượn sức y, đáng tiếc lại bị Vatican Ridge giành trước. Bất quá lần này cho dù là y phỏng chừng cũng muốn vứt bỏ minh hữu như Vatican Ridge rồi!”

Đối với đánh giá cực cao mà Gustav dành cho Yannick Hill, Angus cảm thấy rất không thoải mái, thế nhưng y cũng không biểu hiện ra ngoài mà chỉ thuận theo Gustav cười nói: “Vậy em chúc ngài mọi việc thuận lợi!”

“Angus thân ái, em quả là một báu vật rất hiểu ý người khác!” Gustav cười ha hả.
Bình Luận (0)
Comment