Quyền Trượng

Chương 160

Đây là một buổi hội nghị kỳ quái lại đột nhiên.

Bàn hội nghị hình bầu dục, mười hai vị Hồng y giáo chủ và bảy Giáo chủ đều được triệu tập, bảy người sau là giữa khuya hôm qua bỗng dưng nhận được mật lệnh đến từ sứ giả Tòa thánh, yêu cầu bọn họ lập tức đến dự họp, trong đó có rất nhiều Giáo chủ đều là bị đánh thức từ trong giấc ngủ. Bất quá bọn họ đã ngồi ở nơi này được một hai giờ, cảm giác buồn ngủ gì đó đều xua tan, thay vào đó chính là bất an và thấp thỏm.

Giáo Hoàng bệ hạ đột nhiên triệu tập mọi người đến nơi này nhất định không phải không có lý do, thế nhưng đến tột cùng là có chuyện gì thì đường dây tin tức của các Giáo chủ đều lạc hậu nửa bước so với Hồng y giáo chủ, vậy nên bọn họ hoàn toàn không nhận được một chút manh mối nào. Ngược lại trong số các Hồng y giáo chủ có vài người vẻ mặt bình tĩnh không sợ hãi, ẩn giấu bí hiểm, rõ ràng là đã có dự liệu lại cố tình không chịu nói cho người khác biết, khiến đám người còn mờ mịt thấp thỏm kia hận đến ngứa răng.

Daifield cũng đồng dạng bị kéo dậy từ trong chăn ấm áp ném tới phòng họp rộng mở, bất quá ánh mắt của hắn thoạt nhìn rất trấn định, cũng không mê man như những người khác.

Áo bào đột nhiên bị kéo một chút, hắn quay đầu, là Giáo chủ Hutcheson của Đế quốc Charlemagne.

Vị Giáo chủ này khi Alfonso VIII còn sống không quá có thể diện, làm Giáo chủ của cường quốc đệ nhất đại lục ông lại trở thành một tồn tại trong suốt không có tiếng tăm gì, mãi đến khi kết minh cùng Yannick ông mới nghênh đón mùa xuân của mình. Giờ khắc này, Đế quốc Charlemagne vẫn đang vì cái chết của Alfonso VIII mà hỗn loạn, Vương tử George trước đó bởi vì có một vị phụ thân hùng mạnh mà không thể bồi dưỡng thế lực thân tín lại có vẻ yếu thế. Hutcheson liền đứng về phía Vương tử George, biểu thị công khai ủng hộ, đồng thời cũng do sự đề cử của Yannick, Vương tử George liền trở thành minh hữu vững chắc của ông, song phương hiện tại đang trong tuần trăng mật của quan hệ hợp tác, mà hết thảy những việc này đều là do Yannick ban tặng

Giáo chủ Hutcheson hiển nhiên cũng hiểu rõ những việc này, vậy nên ông càng kiên định tín niệm ôm chặt đùi Yannick, cũng định thừa dịp buổi hội nghị không thể giải thích được này để làm thân với Daifield một chút. Dù sao mọi người đều biết đối phương thuộc về đảng Yannick Hill.

“Ngài biết bệ hạ vì sao đột nhiên gọi chúng ta đến đây chứ?” Ông nhỏ giọng hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Daifield đồng dạng nhỏ giọng trả lời.

Không biết mà còn biểu hiện trấn định như vậy? Giáo chủ Hutcheson âm thầm oán trách.

Tựa hồ nhìn ra nghi vấn của ông, Daifield liền khẽ hất mắt ý bảo ông nhìn sang một hướng khác.

Hutcheson lập tức nhìn sang, phát hiện Daifield là đang muốn ông xem Hồng y Gustav.

Người nọ thần tình thoải mái phấn chấn, cho dù biểu tình không quá bại lộ thế nhưng chỉ nhìn vào khóe miệng thả lỏng hơi nhếch lên của gã cũng thấy được tâm trạng rất tốt, hoàn toàn không hợp với những người đang khẩn trương bên cạnh. Mà ngồi ngay sau Gustav là Hồng y Angus —— mặc dù chưa từng xã giao quan sát nhiều với vị này, Hutcheson vẫn đã từng nghe qua đại danh vang dội của vị ‘Ngón tay bích ngọc’ kia.

Hồng y giáo chủ ‘Bích ngọc’ tuấn mỹ đang cúi đầu đùa giỡn nhẫn ruby trên ngón áp út của mình, bảo thạch phát ra ánh sáng chói mắt càng tôn lên sắc da trắng mịn, chứng minh bề ngoài của y quả thực không hổ là tiền vốn đạt được sủng ái. Bất quá y tựa hồ phát giác được ánh mắt nhìn trộm của Giáo chủ Hutcheson, lông mi khẽ nhếch liếc về phía này. Giáo chủ Hutcheson lại không thể trêu vào đức ngài Hồng y có bối cảnh lớn như vậy, liền vội vàng thu hồi ánh mắt, đang hoàng giới hạn trên phần bàn trước mặt mình.

Ừ, không hổ là bàn tại Tòa thánh, chất liệu làm bàn cũng là gỗ long văn, quá hào phóng rộng rãi.

Giữa lúc mọi người bất an vì chờ đợi, một cánh cửa khác dẫn vào phòng hội nghị rốt cục cũng được mở ra, vài thần quan hầu cận nối đuôi nhau mà vào, đi sau cùng là Adolf và Ebul. Mọi người rất quen thuộc với hai người này, bởi vì bọn họ đều là tâm phúc của Giáo Hoàng bệ hạ.

Cách xuất hiện của Vatican Ridge vô cùng khí thế, đây là đương nhiên, dù sao những uy nghiêm Giáo Hoàng bệ hạ cần có y một điểm đều không thiếu, mà cây quyền trượng tượng trưng cho quyền lực của Giáo Hoàng trên tay y lại càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Trên quyền trượng khảm một khối phù điêu mặt trời bằng vàng ròng, liên tiếp với nó là phù điêu bạc thuần đại biểu ánh trăng tinh khiết. Bao quanh mặt trời và mặt trăng là một vòng bảo thạch màu đỏ, tượng trưng cho con dân đại lục ngưỡng vọng thần quyền của Giáo đình.

Càng phong cách hơn chính là sắc mặt nghiêm túc của Giáo Hoàng bệ hạ, đây cũng là việc đương nhiên, Vatican Ridge từ lúc còn là Hồng y giáo chủ đã ít nói hiếm cười, mọi người đều đã quen thuộc. Nếu một ngày nào đó y đột nhiên cười nói phóng túng như Gustav mọi người mới là bị dọa đến mất hồn.

Tất cả Giáo chủ và Hồng y giáo chủ đều đứng dậy, hơi khom người cung nghênh Giáo Hoàng.

Vatican Ridge ngồi xuống, phẩy tay miễn lễ cho mọi người, đến lúc đó đám đông mới ngồi lại.

“Rất xin lỗi, đột nhiên đem mọi người triệu tập tới nơi này.” Vatican Ridge nhìn chung quanh một vòng, “Thế nhưng ta có một việc phi thường trọng yếu cần phải tuyên bố trong hôm nay.”

Đợi đến khi tầm mắt của mọi người đều hướng về phía mình, y chậm rãi nói: “Trước khi nói ra việc này, ta phải kể cho mọi người nghe một câu chuyện rất dài, hy vọng mọi người đều có đủ kiên trì để nghe rõ.”

Nếu Giáo Hoàng bệ hạ đã nói như vậy, đương nhiên sẽ không ai đứng ra nói ‘Ta không có kiên trì, xin ngài nói ngắn gọn thôi’, mọi người đều trưng ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Gustav khẽ nhíu mày, gã biết Vatican Ridge sẽ không dễ dàng thoái vị như vậy, nhất định phải lăn lộn ra một ít chuyện cản trở mình. Bất quá gã cũng không đoán được đối phương sẽ tung ra chiêu thức gì, vậy nên chỉ có thể tạm thời im lặng lắng nghe.

“Việc này bắt đầu từ chỗ cựu Giáo Hoàng.” Vatican Ridge mở đầu bằng một câu như vậy.

Suốt một giờ tiếp theo, hoàn toàn là một mình y chậm rãi kể chuyện, ngoại trừ hai người đã sớm biết nội tình là Yannick và Gustav, tất cả mọi người chỉ có thể làm ra một phản ứng: Ngơ ngác mà nhìn.

Từ bí mật của lịch đại Giáo Hoàng về khe nứt vị diện đến cựu Giáo Hoàng câu kết cùng ma vật, thậm chí là di ngôn lúc lâm chung của cựu Giáo Hoàng và cái chết của Alfonso VIII… những câu chuyện giống như thiên phương dạ đàm kia lại chân thật hiện ra trước mặt mọi người, vì bọn họ —— mở ra cánh cửa của một thế giới mới.

Hóa ra cái chết đen có liên quan đến Giáo đình.

Hóa ra đại quân xác sống xuất hiện có liên quan đến Giáo đình.

Hóa ra ngay cả việc ma vật xâm lấn cũng có liên quan đến Giáo đình

Vậy mẹ nó Giáo đình còn từng làm một chuyện tốt gì sao?!

Quang Minh Giáo đình thờ phụng Quang Minh nữ thần, lũng đoạn tín ngưỡng trên đại lục… hóa ra từ đầu đến cuối đều là nhân vật phản diện to lớn nhất!

Tất cả mọi người có mặt đều trợn mắt há mồm, bọn họ tự cảm thấy cũng không phải người tốt gì, cho dù bên ngoài ai cũng ra vẻ đạo mạo thế nhưng âm thầm đều không ít lục đục với nhau, dùng một chút thủ đoạn nhỏ công kích kẻ thù chính trị, vớt một chút chỗ tốt gì gì đó… Thế nhưng dù sao cũng không thể phát rồ như vậy nha, nếu so sánh với cựu Giáo Hoàng, mọi người quả thực đều là người tốt đến chất phác!

Mà người giật mình nhất chính là Gustav, gã cảm thấy Vatican Ridge có thể bị mình ép đến điên rồi, cư nhiên chọc ra hết mọi chuyện. Một khi việc này bị đưa ra ánh sáng, Vatican Ridge tuyệt đối không có khả năng lại tiếp tục đảm nhiệm Giáo Hoàng.

Bất quá hắn rất nhanh cũng hiểu được, Vatican Ridge là không muốn lại lưu bất luận nhược điểm gì để người khác có thể công kích. Thay vì lưu lại nhược điểm này cho người khác khống chế còn không bằng chủ động bại lộ, khiến mọi người đều biết được, cứ như vậy nhược điểm đã không còn là nhược điểm, vết thương đã khép lại không có khả năng lại đổ máu thêm lần nữa.

Quan trọng hơn là, tất cả mọi người ở đây đều là thần quan, đều hiểu được nếu hành vi này của cựu Giáo Hoàng bị tuyên dương ra ngoài kẻ tổn thương là tập thể Giáo đình, không sót bất kỳ một ai, vậy nên cho dù hiện tại bọn họ đã biết tội lỗi của cựu Giáo Hoàng cũng sẽ không trắng trợn tuyên dương ra ngoài. Lá bài tẩy mà Gustav nắm trong tay đến bây giờ đã không còn tác dụng quá lớn.

Kỳ thực, vứt đi một đám lời miêu tả kia, dùng cách nói của Yannick chính là: Tuyệt xử phùng sinh.

Giáo Hoàng bệ hạ bị dồn vào ‘tuyệt xử’ bình tĩnh kể lại hết thảy, bao quát cả việc mình và Yannick thiết kế dồn Alfonso VIII vào chỗ chết, sau đó nói: “Chuyện này, Giáo chủ Hutcheson có thể làm chứng, hiện tại chư vị có lẽ còn chưa nghe được những việc đã xảy ra tại Charlemagne, không ngại để ngài ấy diễn tả lại một chút.”

Giáo chủ Hutcheson bị chỉ đích danh tỉnh tỉnh mê mê đứng dậy, vì quá khẩn trương nên ngôn ngữ chưa quá thông thuận: “Đúng vậy, những lời của Bệ hạ không sai, Alfonso VIII đúng là đã bị ma vật thế chỗ, mà ma vật kia cũng đã chết, hiện tại Đế quốc còn đang giải quyết hậu quả…”

Lúc đó ông thật sự không có mặt tại hiện trường, chỉ biết Alfonso VIII bị phát hiện là ma vật, đồng thời còn bị Yannick và Chris xử lý xong, không ngờ đến Giáo Hoàng bệ hạ cũng có nhúng tay vào. Bất quá tại thời điểm này không thể nói lung tung, ông là người thành thật, tự nhiên chỉ biết ăn ngay nói thật.

Nhưng lời nói của Hutcheson vẫn khiến rất nhiều người rung động, phản ứng của bọn họ cũng không khác lắm với đám quý tộc của Đế quốc Charlemagne. Ngay cả Giáo Hoàng cũng đã cấu kết cùng ma vật, Hoàng đế còn bị ma vật thế thân, Giáo đình có thể trở thành vùng thánh khiết hồi sinh cuối cùng của nhân loại sao?

Mà ngay sau đó, Vatican Ridge lại nhanh chóng tung ra một câu khiến bọn họ không kịp phản ứng: “Xét thấy chuyện của cựu Giáo Hoàng ta có lỗi biết mà chậm rãi không báo, hơn nữa mọi người đều biết cựu Giáo Hoàng là đạo sư của ta. Vì muốn tị hiềm, ta cho là mình đã không còn thích hợp đảm nhiệm ngôi vị Giáo Hoàng nữa.”

Mọi người đều trưng ra vẻ kinh ngạc, ngay cả Adolf và Ebul đang đứng sau lưng Vatican Ridge đều chấn kinh đến tột đỉnh, hiển nhiên trước đó bọn họ hoàn toàn không nghe được bất kỳ phong thanh nào.

Mà dựa vào những chuyện vừa rồi Vatican Ridge kể, những người có tâm tư hơi linh hoạt một chút đều liên tưởng đến sẽ có kẻ mượn cơ hội ép Giáo Hoàng xuống đài. Thế nhưng bọn họ lại không ngờ đến, chẳng cần ai chèn ép, Vatican Ridge đã chủ động đưa ra chuyện này.

Đây chính là vị Giáo Hoàng đầu tiên chủ động thoái vị trong suốt lịch sử Giáo đình!

“Thế nhưng,” Hôm nay Vatican Ridge tựa hồ nhiễm phải thói quen trì hoãn nào đó, ngữ tốc vẫn luôn rất chậm rãi, hơn nữa một chuyện còn thích chia làm vài phần để nói, bất quá thời điểm này đã không còn ai lo lắng vấn đề như vậy, y nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của cả phòng. “Trước khi cử hành việc tuyển chọn Giáo Hoàng, ta còn muốn dùng thân phận Giáo Hoàng ban bố một mệnh lệnh cuối cùng.”

“Ta phản đối.” Gustav đứng dậy, “Xét thấy cựu Giáo Hoàng phạm vào sai lầm trọng đại, ta có lý do hoài nghi phẩm hạnh của Bệ hạ, đồng thời cho rằng Bệ hạ hiện tại không thích hợp ban bố bất kỳ chiếu lệnh nào, quyền hạn Giáo Hoàng nên giao về cho các Hồng y giáo chủ tiếp nhận.”

“Ta cũng phản đối!” Hồng y Hogan cười lạnh, hắn phản ứng nhanh hơn những người khác một chút, hiển nhiên đòn nặng lần trước của Gustav đã khiến hắn ghi hận trong lòng, hiện tại rốt cuộc chờ đến cơ hội có thể quang minh chính đại tranh đấu một trận. “Mặc kệ cựu Giáo Hoàng đã từng làm gì, Vatican Ridge bệ hạ cũng chỉ đại biểu chính bản thân mình. Quan trọng hơn là, Bệ hạ đã dùng hành động cụ thể chứng minh lập trường của mình với chúng ta, nếu như ngài còn có liên hệ gì với ma vật thì thân phận của Alfonso VIII vì sao lại bị vạch trần, ngài cũng cần gì thẳng thắn cùng chúng ta? Vậy nên ta hoàn toàn có lý do tin tưởng phẩm hạnh của Giáo Hoàng, đồng thời cho rằng ngài không nên vì chuyện này mà thoái vị!”

Hồng y quý tộc chậc lưỡi hai tiếng: “Quá buồn cười! Cấu kết cùng ma vật không chỉ không phải sai lầm mà ngược lại còn thành công lớn, chỉ cần vạch trần một ma vật liền có thể lấy lại sự tín nhiệm của mọi người. Ngươi thực sự cảm thấy như vậy sao? Dựa theo loại logic này, ta hoàn toàn có thể hoài nghi bản thân Giáo Hoàng bệ hạ cũng đã bị ma vật thay thế!”

Hogan tức giận đứng lên chỉ vào đối phương: “Quinton, anh đừng tưởng rằng người khác không biết suy nghĩ xấu xa của anh! Tầng hầm ngầm trong phòng ngủ của anh đang giấu bao nhiêu vàng bạc, có cần ta giúp anh đếm một chút hay không!”

Quinton cũng đứng lên, hai người đối chọi gay gắt: “Hogan, anh đang phỉ báng danh dự của Hồng y giáo chủ, ta hoàn toàn có thể khởi xướng buộc tội anh!”

“Hai vị vì sao không nghe thử xem Giáo Hoàng bệ hạ rốt cuộc muốn đưa ra quyết nghị gì, hiện tại đưa ra tranh luận có lẽ còn quá sớm.” Một giọng nói ôn nhã đúng lúc vang lên ngăn chặn loại tranh chấp này tiếp tục chuyển xấu, thần quan tóc bạch kim mỉm cười ấm áp rất dễ khiến người ta ngỡ rằng nơi này là một buổi hội tụ uống trà chiều chứ không phải hiện trường hội nghị giương đao bạt kiếm.

Hogan rất nhanh ngậm miệng, Quinton làm người của Gustav cơ bản không cần cho Yannick mặt mũi, hắn hơi liếc về phía Gustav, thấy người sau không có biểu thị đặc biệt gì cũng chỉ đành phẫn nộ ngồi xuống.

Đợi đến khi tạp âm trong phòng đều dừng lại, Vatican Ridge cất giọng: “Nội dung của chiếu lệnh này chính là, mười hai Hồng y giáo chủ của Giáo đình được tăng thành mười chín vị, nói cách khác, bảy vị Giáo chủ đang ngồi đây đều có thể thăng chức thành Hồng y giáo chủ, sau đó áp dụng chế độ thay phiên công tác. Như vậy cũng đồng nghĩa với lấy năm năm làm một nhiệm kỳ, mỗi vị Hồng y giáo chủ đều có cơ hội luân chuyển đến các quốc gia tiến hành công tác.”

Những tin tức hôm nay mỗi phần đều như một quả bom nặng ký, một quả tiếp một quả nện xuống, đem tất cả mọi người đập đến hôn mê.

Đám đông liều mạng chớp mắt, cố gắng tiêu hóa nội dung phong phú của tin tức này.

Mười hai vị Hồng y giáo chủ của Giáo đình là chế độ đã được ấn định từ khi Giáo đình vừa khai sơ, trách nhiệm của Hồng y giáo chủ ngoại trừ phụ trách một vài sự vụ tại Tòa thánh, tác dụng lớn nhất chính là đề cử Giáo Hoàng.

Thế nhưng hiện tại Vatican Ridge lại nói y muốn gia tăng danh ngạch Hồng y giáo chủ, từ mười hai vị tăng thành mười chín vị. Như vậy có ý nghĩa thế nào?

Có nghĩa là từ này về sau người có quyền đề cử Giáo Hoàng càng nhiều, mà người có tư cách trở thành ứng viên Giáo Hoàng cũng càng nhiều.

Ai cũng cũng thể trong khoảng thời gian ngắn phán đoán việc này rốt cục là tốt hay xấu, mặc dù là những người trung thành với Vatican Ridge cũng đều giữ vững thái độ trầm mặc.

Trong một mảnh không khí trầm mặc quỷ dị, Yannick dẫn đầu lên tiếng hỏi: “Bệ hạ, Thỉnh cho phép ta đặt câu hỏi.”

Vatican Ridge gật đầu: “Ta cho phép.”

Yannick: “Xin hỏi làm như vậy, đối với chúng ta, thậm chí đối với Giáo đình sẽ có chỗ tốt gì?”

Vatican Ridge: “Nhân số tăng cũng có nghĩa gia tăng trí tuệ, trí tuệ của mười chín người thế nào cũng phải mạnh hơn mười hai người, đây là điểm thứ nhất. Thứ hai, các Hồng y giáo chủ bình thường đều lưu lại tại Tòa thánh, cao cao tại thượng, chưa từng tự mình thể nghiệm và quan sát cuộc sống của các bình dân, phải biết rằng bọn họ mới chính là cơ sở tồn tại của Giáo đình, chúng ta phải vững vàng nắm giữ tâm tư của bọn họ. Chế độ thay phiên của các Giáo chủ tự nhiên cũng có lợi cho các vị tìm hiểu tình huống đại lục.”

Yannick: “Như vậy ta có một ví dụ, nếu như ta vốn phụ trách nhiệm vụ đối ngoại tại Tòa thánh, nhiệm kỳ năm năm vừa mãn, ta cần phải thuyên chuyển đến nơi khác nhậm chức. Như vậy vị Hồng y giáo chủ mới tới có thể quấy rầy bố trí nhân sự của ta, thậm chí thay bằng những người mà đối phương thích?”

Vấn đề này tuyệt đối là hỏi được mấu chốt, mọi người đều vểnh tai lên nghe.

Vatican Ridge: “Đương nhiên sẽ không, tất cả chế độ đều là định sẵn, nếu như muốn thay đổi chế độ cần phải đề ra trong hội nghị Hồng y thường kỳ, nếu được hơn phân nửa phiếu đồng ý mới có thể thông qua, điểm này sẽ không thay đổi, bất quá nhân số được gia tăng mà thôi. Về phần nhân lực, khi Hồng y giáo chủ đi nhậm chức bên ngoài hoàn toàn có thể mang theo phái đoàn của mình, việc này không vi phạm quy định. Ta cần nhấn mạnh rằng, nhiệm kỳ của mỗi người ở từng vị trí chỉ có năm năm, năm năm vừa đến nhất định phải thay phiên. Đương nhiên, nếu như vị Hồng y giáo chủ nào đó may mắn có thể sống vượt trên tổng thời gian nhiệm kỳ của tất cả các chức vụ, như vậy việc tái nhậm cũng là không thể nề hà.”

Theo lời giải thích này, tất cả mọi người cũng dần tỉnh ngộ, đây thực sự là một phương án song thắng.

Đối với các Hồng y mà nói, mặc dù lại có thêm bảy người đến chia sẻ quyền lực của mình, thế nhưng trên thực tế bọn họ cũng không tính bị thiệt thòi. Bởi vì trước đây mọi người đều xem việc có thể ở lại Tòa thánh là vinh dự chí cao tượng trưng cho thân phận, thế nhưng thực tế là nơi này cũng không phải nơi béo bở gì, chỉ cần nhìn Giáo chủ Michelle của Công quốc Mecklen liền biết, sinh hoạt của ông chỉ có thể dùng một câu để hình dung: So với Hoàng đế còn phải tự tại. Nếu không phải lần này Công quốc Mecklen bị ma vật xâm chiếm hơn phân nửa, ông cũng phải vì vậy chạy ngược chạy xuôi, như vậy Giáo chủ Michelle tuyệt đối sẽ ôm chặt vị trí của mình không bỏ.

Mà đối với các Giáo chủ, chế độ này càng là niềm vui ngoài ý liệu. Bọn họ không chỉ có thể thăng chức từ tình cảm thành Hồng y giáo chủ mà còn có cơ hội lưu lại tại Tòa thánh, tuy rằng nói chung đều phải tổn thất một chút lợi ích, bất quá thân phận của bọn họ cũng sẽ vì vậy được phủ thêm một tầng kim quang lấp lánh, muốn phủi đi cũng phủi không xong.

Trong lúc mọi người đang tỉ mỉ cân nhắc lợi hại, chợt nghe Yannick hỏi: “Bệ hạ, như vậy ý của ngài chính là muốn thủ tiêu chức vị Giáo chủ sao?”

“Đương nhiên không,” Vatican Ridge nói, “Giáo chủ cũng sẽ tăng nhân lực tương ứng, mỗi Hồng y giáo chủ đều phải có hai Giáo chủ làm phụ tá, bọn họ cũng sẽ là ứng viên Hồng y đời tiếp theo.”

Loại việc nhỏ không đáng kể này không thu hút được sự chú ý của những người ở đây, bởi vì không ảnh hưởng đến lợi ích của họ.

Thế nhưng hiện tại Gustav rốt cục hiểu được, Yannick Hill và Arthur Vatican Ridge một hỏi một đáp, phối hợp khắng khít, giả vờ đến giống như những thắc mắc này là thật vậy, chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra, đây rõ ràng đều được thiết kế từ sớm!
Bình Luận (0)
Comment