Editor: Đông Vân Triều Lời cha đẻ: Phiên ngoại của Nhị thiếu gia ta dốc hết vào chính truyện rồi HA HA HA thật ngại quá [vò đầu]
- ----
Võ lâm bây giờ bách phế đãi hưng[1], suốt ngày nghị sự. Sau mỗi buổi nghị sự còn chèn vào một buổi tiệc, cứ làm rồi chơi, mà mỗi buổi đều mời ta và Dạ Đàm tới. Ta lấy cớ dưỡng thương làm lý do từ chối nhã nhặn, nhàn nhã khoan khoái ở hậu viện. Dạ Đàm đi được mấy ngày thì chịu không nổi, phân công Cừu Vô Cữu đi thay.
[1] Bách phế đãi hưng: chỉ sự bận rộn, khối lượng công việc dở dang còn nhiều, chưa hoàn thiện việc nào cả.
Kết quả, Cừu Vô Cữu ăn một nửa thì muốn đánh nhau với người ta, nói muốn thiên hạ chư phái mười tám đời tổ tông nhà người ta gộp hết vào Nhất Kiếm Mộ, huyên náo đến mức gà bay chó sủa, Dạ Đàm vẫn phải vác mặt đến thu dọn tàn cuộc, sau này hắn đành phải tự đi.
Hôm nay ta đang đi dạo trong viện, có tỳ nữ bẩm báo Dạ Lan đã tỉnh.
Kỳ thật Dạ Lan chỉ thương cân động cốt, hôn mê nhiều ngày như vậy đã hơi lạ, nhưng tỉnh rồi thì tốt, ta tung tăng chạy vào viện cách vách thăm hắn.
Tỳ nữ có hơi sầu lo: "Dạ Lan công tử không bình thường cho lắm."
Ta vén màn che tới bên giường, Dạ Lan đang êm đẹp nằm, hai mắt mở to, âm u không có tí thần thái nào. Hắn không ho he gì, mặt xám như tro tàn, nước mắt rơi lã chã.
"Dạ Lan? Này?" Ngay cả ta gọi hắn cũng không có phản ứng gì, không nghe không nhìn, chỉ một mực khóc.
Tỳ nữ thở dài: "Từ lúc tỉnh lại đã như vậy rồi."
Ta lấy khăn mặt lau cho hắn, hỏi: "Dạ Tiêu đâu?"
Tỳ nữ đáp: "Bẩm công tử, Dạ Đàm công tử đưa y đi nghị sự cùng rồi ạ."
Ta khoát tay: "Mau đi báo y Dạ Lan tỉnh, bảo y trở về."
Tỳ nữ lui xuống không bao lâu, Dạ Tiêu đầy bụi đất chui vào từ cửa sổ phía Tây, nhẹ nhàng linh hoạt đứng lên bàn, thấy thần sắc Dạ Lan thì nhíu mày. Ta biết y với Dạ Lan thân nhau muốn chết, hẳn bây giờ đang rất lo lắng, định an ủi y thì Dạ Tiêu "A" một tiếng: "Gia hỏa này lại biến về rồi."
Ta thắc mắc: "Ai cơ?"
Dạ Tiêu gãi đầu khổ não nói: "Cứ cách mấy năm hắn lại biến ngốc như này một lần, nghe thì không hiểu cũng chẳng nhận ra ai, ta cứ hao tâm tổn trí vất vả nuôi mấy năm thành người bình thường thì hắn lại ngốc trở lại. Lần thứ ba rồi đó, phiền quá hà."
Dạ Tiêu miệng thì oán trách, mắt lại khó nén thương tiếc, gạt ta ngồi lên giường, cúi người nhẹ giọng kêu: "Bính Tuất."
Dạ Lan nghe thấy hai tiếng này như bị phù phép, van tuyến lệ lập tức đóng, đột nhiên nhảy dựng lên. Nhưng xương tứ chi hắn chưa lành, lại ngã về giường, dọa Dạ Tiêu hốt hoảng đè vai hắn: "Đừng có lộn xộn mà tiểu tổ tông! Ngu thì thôi đi chứ tàn phế thì ai nuôi cho nổi."
Dạ Lan dường như không nghe thấy, giãy giụa muốn đứng dậy, từ âm thầm rơi lệ nâng cấp thành gào khóc tê tâm phế liệt: "Quý Mão, ta lại không cứu được ngươi."
"Ta đây ta đây, không sao không sao, đừng khóc nào, ngoan." Dạ Tiêu ôn tồn trấn an nửa ngày, thừa lúc Dạ Lan bình tĩnh trở lại thì điểm huyệt ngủ của hắn.
Ta ở bên cạnh yên lặng vây xem, tổng kết: "Ngươi nhìn thật chuyên nghiệp."
"Bắt đầu lại từ đầu mà thôi." Dạ Tiêu phiền muộn, "Ta quen rồi, đang nửa đêm nửa hôm ngủ ngon lành hắn cũng tự bật dậy khóc rống lên, ta dỗ dành một lát là OK ngay, chả khác gì sản phụ thời kỳ cho con bú."
Ta: "Phụt, vất vả rồi người anh em. Sau này chúng ta mang hắn đi tìm danh y, hắn mà cứu được là ngươi không cần phải phí tâm nữa."
Ta nói chưa dứt lời, người bên cạnh đã xen ngang:n"Ngươi còn có gan lưu lại Dạ Lan bên người à?"
Là giọng của Dạ Đàm, nhưng lại nồng đậm oán hận và hàn ý, sống lưng ta lạnh toát, lập tức biết là ai đến.
Quân Vô Vọng.
Nam nhân đeo mặt nạ hồ ly không một tiếng động xuất hiện trong phòng, ngay cả Dạ Tiêu cũng không có cảm giác gì, lập tức nâng cao tinh thần cảnh giác, dao găm rời vỏ. Cảnh Quân Vô Vọng bóp nát khớp tay khớp chân Dạ Lan vẫn còn rành rành ra trước mắt, ta hơi sợ y, lui về sau mấy bước.
Quân Vô Vọng nhìn Dạ Tiêu, không nhịn được nói: "Đến bây giờ ngươi vẫn không hiểu?"
Dạ Tiêu – người đề phòng liền biến thành Dạ Tiêu – bé ngoan được cô giáo hỏi bài, thực sự đưa tay sờ cằm nghiền ngẫm câu hỏi trong ba phút.
Quân Vô Vọng nói: "Đại chiến của Dạ Hành, chính là chuyện đáy lòng hắn e sợ nhất. Sợ mình trơ mắt nhìn người trong tim mình bị giết chết. Mỗi lần ngươi đi ngang qua Quỷ Môn quan là một lần hắn sụp đổ. Đại chiến năm năm một lần, Dạ Lan hẳn là đã phát điên hai lần rồi."
Dạ Tiêu sững sờ: "Ngươi... Ngươi nói gì? Sao ngươi biết?"
Quân Vô Vọng cười xùy khinh bỉ, mặc kệ y mà quay sang nhìn ta.
"Dạ Lan có ý muốn giết ngươi, ngươi còn can đảm giữ hắn lại? Ngươi sống hay chết thì thôi đi, nhưng nếu ngươi chết ——" Quân Vô Vọng ngừng một chút, ngữ khí y mềm mại hẳn, "Nếu ngươi chết, Dạ Đàm phải làm sao bây giờ?"
Ta nghi ngờ, chẳng lẽ là TU ÉT ĐÂY trong truyền thuyết, muốn đập chậu ta cướp hoa Dạ Đàm? Nhưng y rõ rành rành để ý hắn, gặp lại không chịu gặp, ta hỏi: "Ngươi rốt cục là ai? Chẳng lẽ ngươi —— "
Quân Vô Vọng lẳng lặng nhìn ta, dùng ánh mắt nhồi lại nửa câu sau vào họng ta rồi thắt nút lưỡi.
Ta không nói, Quân Vô Vọng lại chủ động: "Đổi sang nơi khác nói chuyện."
Không đợi chúng ta phản ứng, y đã tự cất bước rời đi.
Dạ Tiêu vội vàng can ngăn: "Chủ nhân, ngươi há có thể ở riêng với phần tử nguy hiểm ấy được!"
Ta khoát tay tỏ ý: lúc Quân Vô Vọng đâm Nhị thiếu gia là loại tốc độ gì, ngươi cũng thấy tận mắt rồi, nếu y có ý giết ta thì ta chỉ còn nước mọc cánh bay lên Trời luôn cho khỏi mất thời gian đôi bên.
Đi dọc hành lang một đoạn ngắn, ta gặp Quân Vô Vọng đang dựa lưng vào cây hòe chờ ta, đến gần y nói: "Ở chỗ này đi."
Ta lắc đầu: "Không được, ta muốn ngồi, nơi này lại lạnh, mà ta thì đói rồi."
Quân Vô Vọng cau mày nói: "Sao ngươi phiền thế!"
"Phải có lòng thương cảm bệnh nhân lâu năm chứ, ta không yêu cầu nằm nói là tốt rồi."
Quân Vô Vọng bất mãn: "Già mồm." Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo ta.
Đổi sang một gian phòng có củi có lửa ấm áp, tỳ nữ còn bưng lên một nồi cháo tôm đã bóc vỏ, ta múc một bát cho Quân Vô Vọng.
Quân Vô Vọng nhìn thoáng qua: "Ta không cần ăn."
Ta: "Ăn ngon lắm, gia vị vừa vặn, ngươi thử xem."
Quân Vô Vọng thở dài bỏ mặt nạ xuống. Quả nhiên là khuôn mặt của Dạ Đàm, nhưng đôi mắt lại ngập ngụa một sắc đỏ khát máu.
Ta nghĩ ta đã đoán ra y là ai rồi.
Quân Vô Vọng tường thuật ngắn gọn lại một lần, ta biết chân tướng.
Lần luân hồi đầu tiên, ta chết trong tay Dạ Lan ở Chung Ly uyển, về sau dù có làm lại vô số lần cũng không thỏa ý.
Sau hàng trăm, hàng nghìn lần luân hồi, ta ngộ ra, Dạ Đàm không thể vừa thích ta vừa có kết cục yên lành.
Vạn bất đắc dĩ ta đành phải phục chế bản thân, xóa đi một vài ký ức, dựa theo lần đầu luân hồi mà sống lại, Quân Vô Vọng chỉ nhúng tay vào sửa đoạn tính mệnh ta đang gặp hung hiểm, tạo ra tình huống hiện tại.
Thì ra người chân chính nắm giữ quyền hạn tối cao của hệ thống, có thể sửa tất cả mọi người, không phải ta, mà là Quân Vô Vọng.
Ý nghĩa tồn tại của Quân Vô Vọng, chính là tận lực ít xuất hiện, chỉ để bảo vệ Dạ Đàm một đời an lành —— cho dù hắn thích ai đi chăng nữa.
Ta sáng tạo ra thế giới này, được gọi là "Thế giới con", mà nơi ta thực sự sống, được xưng là "Thế giới mẹ".
Thế giới mẹ bảo đảm phân phối tài nguyên dư dả, cho nên nghiêm cấm tăng nhân khẩu, phục chế nhân cách cũng bởi vậy mà bị cấm.
Hiện thế không có tử hình, nếu có người làm trái với lệnh cấm, nặng nhất là đày xuống làm người của Thế giới con, trải qua sinh lão bệnh tử mà chết đi.
Nhưng cũng chính vì vậy, người ở Thế giới mẹ cứ lần lượt lưu luyến hồng trần mà ngã ngựa, dân số chỉ có giảm mà không tăng, cứ thế mãi nhất định sẽ dẫn đến họa tuyệt chủng, cho nên sau lệnh cấm người ta còn đề một chú thích nho nhỏ: Bắt được người phạm tội, có thể chọn một người trong Thế giới con, dìu dắt thăng cấp làm một công dân của Thế giới mẹ.
Ta đương nhiên là tậu được một suất.
"A Đàm hắn... có phải chờ lần luân hồi này kết thúc, sẽ được nâng cấp làm người hiện thế?" Ta nhảy cẫng hỏi.
Quân Vô Vọng gật nhẹ đầu.
Ta cao hứng, thật muốn HIGH FIVE với y ghê.
Nếu có thể như vậy, ta chẳng còn gì tiếc nuối nữa.
Ta bỗng nhiên giật mình, hỏi: "Ngươi có quyền hạn, sao không trị hết bệnh cho Dạ Lan, để hắn trở lại bình thường?"
"Không có ích lợi gì." Quân Vô Vọng lắc đầu, "Ta đã thử qua, Dạ Lan vô luận bình thường hay mất trí đều sẽ vì Dạ Tiêu mà giết ngươi. Thậm chí lúc hắn bình thường còn ra tay tàn độc hơn." Ngữ khí Quân Vô Vọng quả quyết, "Ta khuyên ngươi tốt nhất nên để hai người Dạ Lan Dạ Tiêu đi đi, nếu không ta sẽ diệt trừ bọn họ."
Ta nhíu mày, lòng không muốn buông bỏ.
Quân Vô Vọng lại nói: "Không nguyện ý? Dạ Lan vốn chỉ là tiểu nhân vật râu ria, hắn sống hay chết căn bản không ảnh hưởng tới chuyện của ngươi và Dạ Đàm. Sao phải vì một người không liên quan mà liều mạng mạo hiểm? Dạ Lan không chết, lòng ta khó yên."
Ta không nói gì.
Thấy ta bướng bỉnh, Quân Vô Vọng nhẹ giọng hỏi: "Dọa ngươi rồi à? Ta không có ý gì khác, cũng không định cố ý làm khó ngươi. Chỉ là Dạ Lan người này thực sự quá nguy hiểm, tim ta đã bị hắn móc ra không biết bao nhiêu lần."
Ta lắc đầu nói: "Không phải. Chỉ là đột nhiên cảm thấy ngươi thật giống một người..."
Ta ngậm thìa nghiêng đầu nghĩ một hồi, giác ngộ: "A, là Nhị thiếu gia."
Quân Vô Vọng sững lại.
Ta nói chân thành: "Cẩn thận lại đa nghi, ngoan lệ lại cực đoan, thà giết nhầm cũng không bỏ sót chỉ để bảo vệ một người, thủ đoạn khiến người khác e ngại. Aiz, thật giống."
Quân Vô Vọng trầm mặc nửa ngày, nghiền ngẫm thật kỹ, lẩm bẩm: "... Thì ra là thế."
Ta: "Gì cơ?"
"Trách không được... Ta vẫn luôn cảm thấy ta để hắn trôi qua một ngày rồi một ngày an toàn, một ngày lại một ngày thoải mái dễ chịu. Hắn lại càng ngày càng sợ ta, cách ta ngày càng xa." Quân Vô Vọng cười tự giễu, "Bất tri bất giác ta vậy mà đã trở thành người ta đã từng ghét nhất."
"Thôi. Hắn đã thích ngươi như vậy, ngươi cứ tùy ý quyết định. Chỉ là ngươi đừng có tự cao tự đại mà phớt lờ cảnh giác, chúng ta chưa đến thời gian trở về đâu." Quân Vô Vọng chán nản thở dài, khổ sở nói: "Ta cũng không chắc có thể bảo hộ ngươi và Dạ Đàm chu toàn, dù sao... dù sao ta cũng đã thất bại nhiều lần vậy mà."