Editor: Đông Vân Triều Giọng y khổ sở, ta thì ưu tư, lại không biết an ủi y thế nào. Ta cúi đầu gẩy đẩy cháo trong bát, xúc con tôm to nhất bỏ vào bát y.
Y cũng là thần Sáng Thế, còn hơn ta ở chỗ trải qua bao nhiêu hỉ, nộ, ái, ố của quá khứ, hành động trẻ con này của ta chỉ sợ trong mắt y thật nhỏ bé và nực cười.
Quân Vô Vọng ngẩn người, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Y thận trọng như thế, lại khen ta hơi phê phê, ngượng ngùng quá!
"Ai cũng cho là ta có được thiên hạ, có ai tin ta thực chất chỉ là một kẻ đáng thương không có gì cả đâu." Quân Vô Vọng tự giễu mà cười, múc muôi sứ nhấp một ngụm, "A, rất ngon."
Ta ngạc nhiên nói: "A, không ngon bằng Thất Thất làm."
"Đã lâu rồi ta chưa ăn cái gì, đã quên mùi vị như thế nào rồi. Dù sao cũng không đói khát, không mỏi mệt." Quân Vô Vọng uống non nửa bát rồi nói tiếp, "Ngày xưa có lần Dạ Đàm chạy theo ta nói chuyện, ta với hắn sẽ đi ăn một chút. Về sau không gặp thường xuyên, ta cũng lười diễn, dù sao cũng chẳng ai quan tâm."
Quân Vô Vọng đột nhiên đứng dậy, đeo mặt nạ lên: "Ta phải đi rồi. Dạ Đàm đang tới đây."
Ta vội nói: "Hai ngày nữa Thất Thất sẽ đến, hội họp ở đây để cùng nhau đi Mạt Lăng, ngươi có muốn đi chung hay không? Ngươi ở thêm mấy ngày nữa, để Thất Thất xào sườn chua ngọt cho ngươi nhaa."
Quân Vô Vọng lắc đầu: "Ta thủy chung chỉ là một biến số dư thừa, ở bên các ngươi chỉ có hại chứ không có lợi."
Ta bèn hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ao rửa kiếm ở Thiên Sơn." Quân Vô Vọng cúi đầu đáp, "Ta sẽ ở đó cả đời, nếu ngươi gặp đại sự không thể giải quyết thì có thể đến tìm ta."
Ta gật đầu liên tục: "Ta sẽ thường tìm ngươi đi chơi."
"Ít quấy ta thôi," Quân Vô Vọng khôi phục bộ dáng thanh lãnh người sống chớ gần, thản nhiên nói, "ngươi có biết ta ghen tị ngươi sắp điên rồi không."
Ta cúi đầu nhìn bát cháo tôm trống không.
Y thật ra chỉ là một lữ khách cô quạnh tịch mịch, chỉ cần cho y một ngụm nước, một ánh lửa, y sẽ ghi nhớ cả đời.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cả ta và Dạ Đàm đều không thể cho y hai thứ đó.
Quân Vô Vọng lại nói: "Thế ngươi tính xử lý Dạ Lan như nào? Ta có thể không giết hắn, nhưng cũng không thể cứ mặc kệ như vậy được."
"Không bằng ta xóa bỏ thân phận ảnh vệ của hắn, để hắn thành người bình thường tự do, sau đó Dạ Tiêu nhận hắn làm ảnh vệ riêng của y của được." Ta sờ sờ cằm, "Vậy Dạ Lan che chở Dạ Tiêu là chuyện đương nhiên, Dạ Tiêu không thể cưỡng cầu Dạ Lan cứu ta nữa. Dạy hắn giữa hoạn nạn lấy tự vệ là điều kiện vũ lực hàng đầu, hẳn hắn có thể hiểu được."
Quân Vô Vọng trầm mặc một lát, nói: "Cũng được."
Thấy thái độ y hòa hoãn, ta không từ bỏ ý định mà hỏi: "Dạ Lan hắn, thật sự không chữa được à?"
"Ta không dám nhúng tay tùy tiện. Càng gian lận nhiều ta càng cảm nhận được sự bất lực của mình, càng thêm e ngại đối với hai chữ "lòng người"." Quân Vô Vọng cự tuyệt, "Nhưng giang hồ không thiếu danh y, các ngươi có thể thử, nếu chuyện thành, ta được nhiên sẽ không ngăn cản."
Ta nghĩ cũng phải, ta phải sửa tật xấu cứ dựa vào quyền hạn hệ thống mới được, nghe Quân Vô Vọng nói: "Ngươi lại đây."
Ta nghi hoặc đứng dậy đến trước mặt y, Quân Vô Vọng tiến lên một bước gần như dính sát vào ta. Y cúi đầu vén mấy sợi tóc ra sau mang tai ta, đưa tay điểm nhẹ lên mi tâm. Một luồng ấm áp tràn qua đầu ngón tay y tiếp xúc với trán ta rồi biến mất vô tung vô ảnh.
"Niết Bàn cổ." Quân Vô Vọng giải thích nói, "Nếu ngươi vẫn bất hạnh mà toi mạng thì thứ này có thể cứu ngươi. Hết thì nhớ gặp ta lấy thêm."
Ta bèn hỏi: "Có thể cho Dạ Đàm một con được không?"
"Đương nhiên." Quân Vô Vọng đột nhiên nói: "Mặc dù ta không thể chữa trị cho Dạ Lan, nhưng một nhân vật phụ thì được."
Ta đang không hiểu ý y, chợt có một người bổ tới, ép Quân Vô Vọng lui mấy trượng.
Trước mắt ta tối đen, là bị bóng người che đi, thấy rõ mới nói: "Ai? A Đàm?"
Dạ Đàm ngăn trở trước người ta, thở phì phò. Lấy tu vi của hắn hiện tại, khoảng cách từ vườn đến phòng này chỉ như đi vài bước đường, hẳn một nửa do gấp một nửa là sợ.
Dạ Đàm một mực nhìn chằm chằm Quân Vô Vọng, thấp giọng hỏi: "Chủ nhân. Ngài có sao không?"
Ta: "Đương nhiên không có việc gì nha. Sao ngươi lại tới đây?"
Dạ Đàm nói: "Dạ Tiêu báo ngài bị một người vô cùng nguy hiểm mang đi." Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều khóa chặt vào người Quân Vô Vọng, bài xích rõ ràng.
Ta dở khóc dở cười huých huých hắn: "A Đàm đừng nghịch, chúng ta đang nói chuyện thôi mà. Vô Vọng, ngươi tiếp tục đi."
Cứ tưởng rằng như thế là xong, Quân Vô Vọng lại nói: "Hắn không được nghe."
Ta vội giải thích: "Nhưng ta không giấu hắn gì cả, ngươi cứ nói đi hắn không để lộ đâu. Ngươi đừng lo lắng."
Quân Vô Vọng vẫn lạnh lùng lặp lại: "Hắn không được nghe."
Dạ Đàm cũng không vừa: "Chủ nhân, người này thực sự quá nguy hiểm, thuộc hạ không thể để ngài ở riêng với y."
Ta lâm vào bối rối.
Quân Vô Vọng kiên quyết như thế tất nhiên có lý do của y, nhưng Dạ Đàm đương lúc lo lắng, ta cũng không thể cứ đuổi hắn đi như thế. Đang giằng co, Quân Vô Vọng đột nhiên giơ lên tay, Dạ Đàm rút phắt kiếm ra, ta vội hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Quân Vô Vọng thản nhiên nói: "Mời hắn ra ngoài."
Ta kinh hãi: "Đừng có nói ngươi muốn đánh hắn nha!" Đánh cả CRUSH, rồi sau này ai dám gả cho ngươi!!
"Ta cũng không muốn động thủ với hắn, là hắn bức ta. Yên tâm, ta có chừng mực." Quân Vô Vọng tiến lên trước một bước, Dạ Đàm cũng không chịu thua kém, vận sức chờ phát động, ta chợt cảm thấy đầu to hết cả ra, vội nói:
"Aizz không nghe thì không nghe, ta bịt tai hắn là được chứ gì! Sao phải đánh nhau!"
Quân Vô Vọng ngừng lại: "... Vậy cũng được." Lại nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chắc chỉ có ngươi mới nghĩ ra mấy ý tưởng kiểu này."
Ta ấn Dạ Đàm đang sừng sộ như gà trống xuống ghế, nhét lại Tùng Phong vào vỏ kiếm, "A Đàm, ngươi cao quá ta với mỏi hết cả tay. Ngồi xuống nhé?"
Dạ Đàm nhu thuận ngoan ngoãn nép mình trên ghế, mắt vẫn nhìn chòng chọc Quân Vô Vọng. Ta đè tay bịt hai tai hắn, gọi hai tiếng thấy hắn không có phản ứng mới nói với Quân Vô Vọng: "OK OK ngươi tiếp tục đi. Nhỏ giọng chút."
Quân Vô Vọng nhìn Dạ Đàm ngẩn người, hoảng hốt hỏi: "Ta nói đến chỗ nào rồi?"
Ta nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngươi nói mặc dù không thể trị cho Dạ Lan, nhưng có thể thử người khác."
"A... Đúng rồi. Ta có thể phục sinh một người giúp ngươi." Quân Vô Vọng nói, "Trạch Tước và Nguyệt Thường Sênh, đấy chọn đi."
Là hai người kia. Đại thiếu gia giúp ta rất nhiều, cũng là người đáng thương, nếu có thể giúp hắn một lần, đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ là...
Ta khổ sở nói: "Sao ta biết Đại thiếu gia thích ai hơn, không bằng ta ra hỏi hắn nhé?"
"Ngươi cho rằng có thể lựa chọn thật sự là chuyện tốt?" Quân Vô Vọng cười lạnh, "Nếu để chính hắn chọn, mặc kệ kết quả thế nào, lương tâm cả đời này đã xác định là không thể bình an."
"Ngươi nói có lý," ta gật đầu liên tục, tán thưởng y, "Không hổ là bản thăng cấp của ta, cân nhắc vấn đề thật chu toàn."
Quân Vô Vọng cả giận: "Đừng khen nữa, cảm ơn."
Ta cũng rất bất mãn: "Khen một chút cũng giận? Rõ ràng là một nam nhân tốt đẹp như hương như hoa sao ngươi lớn lên lại khó ở tiền mãn kinh như vậy?"
Quân Vô Vọng: "Ngươi còn nói nữa ta treo ngươi với Dạ Đàm lên đánh."
Ta lập tức bị dọa mà im miệng.
Trái lo phải nghĩ một phen, ta chọn phương án thứ ba: "Hay ngươi phục sinh cả hai người đi."
Quân Vô Vọng hừ lạnh: "Muốn bắt cá hai tay?"
"Huynh đệ, đừng nóng. Như này đi ngươi cứ xóa sạch trí nhớ của bọn họ mấy năm, để mỗi người một phương... Còn Đại thiếu gia gặp ai trước thì không phải việc của chúng ta."
Quân Vô Vọng nhìn ta, thành thật nói: "Loại ba que ba phải như ngươi thật sự hiếm gặp."
Ta bình tĩnh tiếp nhận ca ngợi: "Có thể được bản thăng cấp của mình khen, ta mừng lắm."
Quân Vô Vọng im lặng một lát, nói: "Không còn gì nữa, ta đi đây."
Ta nhắc nhở: "A Đàm, Niết Bàn cổ."
"Ta biết..." Quân Vô Vọng có hơi do dự, vừa dợm bước Dạ Đàm đã căng người đặt tay lên chuôi kiếm.
Quân Vô Vọng lắc đầu cười nói: "Đấy, hắn cứ căng như dây đàn thế này ta hạ thủ làm sao được. Ta mà còn đi tiếp nữa chắc phải liều cả cái mạng già này mà tiếp chiêu hắn."
Ta cũng thở dài: "Aiz tính khí tiểu hài tử..." Nghĩ nghĩ, "Hay ngươi thử thay đổi vẻ ngoài đi? Tìm lúc nào đó hắn lơ là mà biến thành ta, hắn sẽ không phản kháng nữa."
Quân Vô Vọng lườm ta sắc lẻm: "Hào phóng ghê ta."
Y rõ ràng có thâm ý, ta lại nghe không hiểu. Còn đang hoang mang, Quân Vô Vọng đã khoát tay đi ra cửa.
Ta bèn buông lỏng tay, lúc này mới cảm thấy hai bàn tay nóng hôi hổi. Cúi đầu liền trông thấy giữa tóc mai, vành tai Dạ Đàm lộ ra đỏ ửng, xinh đẹp như hoa mai giữa muôn ngàn tuyết trắng.
Ta cọ cọ mu bàn tay vào má hắn, ngạc nhiên nói: "A Đàm mặt ngươi nóng quá, có phải sốt rồi không?"
Dạ Đàm nhỏ giọng đáp: "Không, không có gì."
Hắn tránh tay ta đứng dậy, cúi đầu đứng bên cạnh.
Ta theo thói quen định dắt tay hắn, chạm đến lại thấy hơi ẩm ẩm: "A... Ngươi ra mồ hôi tay kìa."
Dạ Đàm mấp máy môi: "Vừa rồi người kia... thuộc hạ không nắm chắc có thể thắng y. Hơi sợ."
Sau lần ta suýt hấp hối trong tay Nhị thiếu gia, Dạ Đàm càng thêm trông gà hóa cuốc, như chim sợ cành cong. Ta lại không thể tháo gỡ loại khúc mắc mang tính ám ảnh này, không thể làm gì khác hơn là nói: "Y không có ác ý với chúng ta, ngươi đừng quá lo lắng."
"Vâng." Dạ Đàm gật đầu, ôn hòa nói, "Ngài chưa khỏi hẳn, để thuộc hạ đưa ngài về nghỉ ngơi."
Dạ Đàm nắm tay ta ra cửa, tuyết đã rơi từ lâu nhưng tiết trời vẫn ấm áp. Mặt đất đã tích một tầng tuyết dày, đầu cành điểm xuyết những nụ hoa.
Ta hí hửng: "A Đàm, những cây này bao giờ nở hoa?"
Dạ Đàm nhìn lướt qua: "Đầu xuân sắp đến, anh hạnh đào lê sẽ lần lượt nở thôi."
Ta chưa từng bắt gặp thịnh cảnh trăm hoa đua nhau khoe sắc, có đôi phần chờ mong: "A Đàm, không bằng chúng ta ở thêm vài ngày, ngắm hoa rồi đi Mạt Lăng, có được không?"
Dạ Đàm cười nhẹ, đáp: "Được."
Hắn lại bồi thêm: "Nếu ngài thích, ta lại trồng ở Kiếm Các thêm vài cây."
Lúc vòng qua trung đình, ta thấy bóng dáng hai người quen. Là Dạ Quân đang cõng Nhị thiếu gia, ung dung đi về phía cổng vòm.
Nhị thiếu gia mấy ngày không gặp đã gầy đến phá tướng. Gã nhắm nghiền hai mắt, tựa hồ đang say ngủ.
"Dạ Quân." Ta đứng dưới hiên gọi hắn, "Ngươi muốn đi rồi à?"
Dạ Quân nghiêng người nói: "Đúng vậy, Quân công tử."
Ta: "Cũng không thể cứ đi bộ như vậy. Ngươi chờ ta lấy ít ngân lượng đi đường, với một con ngựa tốt nha."
"Cảm ơn tấm lòng của Quân công tử, nhưng không cần đâu." Dạ Quân mỉm cười uyển chuyển từ chối, "Mười năm trước ngày thiếu gia dẫn ta đến Chung Ly uyển, hai chúng ta chỉ có hai bàn tay trắng. Bây giờ cũng vậy, xem như nhẹ nhõm."
Ta nghĩ nghĩ, lấy một tờ CARD trong ngực: "Đây là địa chỉ Mạt Lăng Kiếm Các, nếu các ngươi rảnh rỗi thì đến chơi một chút nha." Còn rất tận tâm mà đế thêm: "A Đàm sẽ nhớ ngươi."
Dạ Đàm nhỏ giọng xen vào: "Sẽ không."
Dạ Quân mỉm cười thong thả bước đến, chỉ là hai tay hắn đang bận nâng chân Nhị thiếu gia. Hắn đành cụng cụng vào cái đầu đang ghé vào vai mình, thấp giọng nói: "Thiếu gia, giúp ta nhận đi nào."
Nhị thiếu gia không nhúc nhích, hình như ngủ rất say.
"Thiếu gia, đừng giả vờ nữa, giúp ta chút nào." Dạ Quân ôn nhu dỗ dành.
Nhị thiếu gia nhíu mày, vươn tay trái gầy gò trong ống tay áo rộng thùng thình, cầm tờ giấy nhét vào ngực Dạ Quân.
Tay trái gã vẫn linh hoạt, chỉ có tay phải và chân trái đã phế đi.
Gã bỗng nhiên hé mắt, quay đầu nhìn tường viện sát vách.
"Có mùi rượu mơ." Nhị thiếu gia hít sâu, lại nhắm mắt, đôi con ngươi màu bạc khuất sau rặng mi, cười khổ, "Sao có thể chứ, ta lầm rồi."
Dạ Quân lui hai bước, gật đầu chào ta: "Cáo từ trước. Quân công tử, hẹn ngày gặp lại."
Hai người cõng nhau đi về hướng ngược lại, lúc bước qua sân viện sát vách, thấy trên bàn đá có bày ly rượu, hình như có người vừa uống ở đây.
Trên bàn đá có một bình rượu mơ chưa mở, một tờ sinh tuyên[1], không biết là ai viết.
[1] Sinh tuyên: là một loại giấy tuyên chưa trải qua xử lý. (theo Baidu)
Người ấy viết:
Tiễn người ra tận cửa Đông,
Người đi tuyết ngập đầy đường Thiên Sơn.
Núi quanh co, bóng chập chờn,
Tuyết in dấu ngựa, nỗi hờn chia ly[2].
[2] Trích từ "Bài hát tuyết trắng tiễn phán quan họ Vũ về kinh" (năm 755) của Sầm Tham. Bản dịch thơ của Hải Đà.
- ----
Đông Vân Triều: Chắc kèo người viết là Đại thiếu gia. Thuyền của các cô trôi vào hư không rồi nhé:)).