Editor: Đông Vân Triều Cha đẻ nói: Thật xin lỗi hôm nay tôi bị kéo đi xem phim đột xuất, chưa viết chương mới nữa [mãnh hổ dập đầu hối lỗi]
[... bla bla nói gì đó về thứ Tư và khen bản thân thông minh nhưng nhiều ngôn ngữ mạng quá bạn EDITOR đọc không hiểu...]
Tuyến thời gian: một tuần sau khi Quân Tuyền Hành chết tại Chung Ly uyển, lần luân hồi thứ hai.
Đêm tận không gặp quân.
Quân Vô Vọng x Dạ Đàm.
Quân Vô Vọng biết tất cả, nhưng không nghĩ ra tại sao Dạ Đàm lại sợ hãi.
Quân Vô Vọng điều khiển tất cả, nhưng từ đầu đến cuối không điều khiển được trái tim Dạ Đàm.
[01] Dạ Sát đang chờ chết.
Ngoại trừ chờ chết thật ra hắn cũng không có việc gì khác để làm.
Uống thuốc tán công tổn hại khí liệt, được chủ nhân đích thân rút cạn nội tức, mỗi một sợi kinh mạch trên khắp cơ thể như vỡ tung thành từng mảnh, lại thụ trọng hình một ngày một đêm, quanh thân da tróc thịt bong. Hắn rõ ràng chỉ cần thụ hình thêm một canh giờ nữa là sẽ vĩnh viễn được giải thoát, nhưng cố tình lúc đó chủ nhân lại dừng tay.
Hắn không hiểu nổi tại sao Nhị thiếu gia lại trải qua bao nhiêu trở ngại để trả một ảnh vệ tàn phế về luyện doanh Dạ Hành rồi lại sống chết mặc bay, ngày qua ngày chết dần chết mòn nơi góc tường này.
Hắn ba ngày trước đã nên chết rồi, bản thân không biết vì cái gì mà kéo dài hơi tàn đến ngày hôm nay.
Dạ Sát lấy chờ chết làm thú vui, lấy mơ màng tạo mộng.
Là một đêm của mười năm trước, mình vẫn là một thanh thiếu niên tươi tốt nhiệt huyết với đời, ngắm trời đầy sao, người bạn duy nhất của hắn nói rằng: "Dựa vào chiến tích bất bại của ngươi hiện giờ, tất nhiên sẽ trở thành "Dạ Sát". Nếu người muốn cầm danh hào "Dạ Quân" này, nhất định phải bại bởi ta."
Hắn lắc đầu cự tuyệt: "Quả đúng là vậy, vậy chỉ chứng tỏ "Dạ Sát" càng hợp với ta hơn."
Mắt bạn lúc sáng lúc tối, chỉ nói: "Ta là sợ ngươi sẽ hối hận."
Lời hắn một câu thành sấm, hắn quả thực trở thành Dạ Sát.
Lịch sử các đời Dạ Sát huyết ma hạ tràng, hoặc là thí quân phản chủ, hoặc là tẩu hỏa nhập ma.
Sao hắn lại không biết.
Nhưng hắn rõ ràng, so với bản thân, người bạn kia giống hai chữ "Dạ Quân" hơn.
Ngày đó Dạ Quân cởi trói cho hắn từ giá sắt dụng hình, hỏi: "Dạ Sát, đã nhiều năm như vậy, ngươi có hối hận không?"
Hắn vẫn lắc đầu.
Dạ Quân cười khổ nói: "Ta ngược lại mong ngươi hối hận."
Cả đời Dạ Sát chưa có nổi một giây phút vui vẻ nào.
Chuyện muốn làm đều không làm được.
Hắn thậm chí còn không cảm thấy oan khuất cùng khổ sở, cũng không nhớ được kỉ niệm nào được coi là đẹp.
Hắn đã sớm chết lặng, biết cái gì mà hối hận.
Thuở nhỏ hắn khổ sở tập võ nghệ, rốt cục có một ngày trổ hết tài năng giật được hạng nhất, nhưng lại bởi vì quá nổi bật mà bị Dạ Hành ném vào xó xỉnh. Về sau may mà được Tần Thất công tử mua đi, hắn thề phải bảo hộ Tần Thất một đời chu toàn, cuối cùng thuật theo ý chủ nhân, giết Tần Thất, tiếng xấu thí chủ đồn xa. Chung Ly uyển Nhị thiếu gia tiếp nhận hắn lại cố kỵ hắn khó khống chế, đề phòng đủ kiểu, chấm dứt chuỗi ngày e ngại của mình bằng cách cho hắn một bát thuốc đập tan nội lực.
Dạ Sát co quắp thân thể tàn tạ vào một góc của chi nhánh Dạ Hành, đau đến gần như mất đi ý thức, quá khứ như từng trang sách ố vàng lật xoành xoạch trong đầu hắn, trái tim vừa lạnh vừa tĩnh mịch. Hắn đã vô giá trị, sẽ không còn ai cần hắn... Lập tức xuống hoàng tuyền, rồi sẽ không ai biết được câu chuyện cuộc đời hắn.
Dạ Sát rảnh quá thì tính ngày sống ngày chết, hắn nhiều nhất chỉ có thể chống chịu được thêm ba ngày, nhưng thực sự không tìm thấy lý do để cố sức chống chịu. Nên là lúc hoàng hôn buông xuống, hay là vào tối muộn? Là trước nửa đêm thì tốt, hay là tảng sáng tốt hơn?
Hắn mơ mơ màng màng chịu giày vò, có một người bước vào cửa hàng. Nói là bước chẳng bằng nói là chạy thục mạng, đến trước người hắn thì dừng lại. Y tới lui quanh người hắn mấy bước, lại không dám đến quá gần.
Ký sổ kiêm chưởng quỹ Dạ Vô Kỳ nhìn thấy y, lên tiếng chào hỏi: "Công tử đến mua ảnh vệ đấy à?"
Người tới phảng phất như không nghe thấy, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm người bị thương đang thoi thóp trong góc tường hẻo lánh, Dạ Vô Kỳ nói: "Người này chỉ sợ không quá phù hợp, Dạ Hành xưa nay không gạt khách, vị này chỉ là một phế nhân..."
Dạ Vô Kỳ vừa dứt hai chữ này đã bị bóp cổ đụng vào tường, nửa câu sau cứ thế bị nghiền nát trong yếu hầu, đổi lại những tiếng ú ớ kinh ngạc. Người kia cắn răng, lạnh giọng nói: "Ngươi dám nói lại lần nữa xem, ngươi sẽ lập tức biết ai là phế nhân trước."
Chưởng quỹ Dạ Hành chưa bao giờ là tôm tép vớ vẩn, càng không phải dạng hiền lành siêng cứu khổ cứu nạn gì, lại cứ thế mà bị người lạ tóm lấy mệnh môn, lòng sinh hoảng hốt. Người đến Dạ Hành gây sự đánh nhau đếm không hết, ám vệ xung quanh đã thủ thế sẵn chỉ chực nhao lên xé xác y, ngặt một nỗi mạng của chưởng quỹ đang ở trong tay người ta, không thể hành động.
Người này thế mà không nhận thức được tình hình, buông lỏng tay mặc kệ, vẫn đứng trước mặt Dạ Sát.
Dạ Sát cố gắng hé mắt nhìn, là một thanh niên không nhiễm khói lửa nhân gian, da dẻ trắng như mỡ đông và không tỳ vết, giống như từ lúc ra đời đã không tại hồng trần, mi tâm điểm chu sa đỏ rực diễm lệ kinh người, suối tóc như gấm như lụa chảy xuôi trên vai, mặc một thân cẩm y quý giá rườm rà. Y rõ ràng đứng ngược sáng, nhưng đáy mắt lập lòe quang huy bốn phía, ôn nhu mà mập mờ.
Khóe miệng y ngậm lấy niềm vui toại nguyện, trong mắt lại nồng đậm nỗi buồn ly biệt.
Người này xinh đẹp đến không tưởng, Dạ Sát còn nghĩ mình vẫn đang chìm nổi trong giấc mộng đặc thù của nam nhân.
"Có đau không?" Người kia bứt rứt bất an đi tới đi lui trước mặt hắn, muốn chạm vào nhưng lại sợ đụng tới vết thương, tay cứ giơ lên lại hạ xuống không biết làm thế nào cho phải, lẩm bẩm, "Ta, ta đến muộn... Thật xin lỗi... A Đàm..."
Dạ Sát thầm nghĩ: A Đàm là ai?
Dạ Vô Kỳ nghĩ người này đến gây sự, im ỉm ấn cơ quan dưới quầy, người kia lại bất chợt quay người ném một bao nặng trịch xuống, nói: "Ta lấy hết tất cả tùy tùng thị vệ ở đây."
Dạ Vô Kỳ cẩn thận nhặt bao y phục lên kiểm tra, khều khều làm một đống vàng thỏi 9999 lóa mắt chó tràn ra.
Dạ Vô Kỳ ngẩng đầu lên nói: "Được được. Còn phiền công tử ký một số giấy tờ của Dạ Hành."
Người kia lập tức giận dữ: "Nhìn ta giống đang rảnh lắm hả, "một số" của các ngươi lại chả nhiều như cây trong rừng! Miễn miễn, về sau bổ sung!"
Người này âm tình bất định, thuộc hàng khách phiền phức khó hầu hạ, Dạ Vô Kỳ nâng cao toàn bộ tinh thần cảnh giác giấu dao dưới ống tay áo, bình tĩnh nói: "Dạ Hành có quy củ của Dạ Hành, còn làm phiền công tử một hai."
"Những người làm công ngắn hạn bên này cũng thế à?!" Người kia cau mày hỏi.
Dạ Vô Kỳ: "Vậy thì không cần, thanh toán tiền đặt cọc là được."
Người kia gật đầu, lập tức phân phó: "Mấy người các ngươi, đi tìm giúp ta đại phu tốt nhất trong thành, phải nhanh. Ta không kiên nhẫn đâu, đừng để ta đợi lâu."
Có mấy người đáp rồi lập tức rời đi. Dạ Vô Kỳ lật sổ sách ra ghi vào, hỏi: "Công tử có muốn để lại địa chỉ hay không? Không bắt buộc, nếu công tử ngại thì không cần."
Người kia đã biết trước trình tự. Kiếp trước y vô danh vô tự, nơi đó để trống. Bây giờ y có, lặng lẽ tiếp bút viết xuống ba chữ "Quân Tuyền Hành".
Về sau y mới hiểu được, y lúc đó và mãi mãi về sau... đều không có tư cách dùng cái tên này nữa.
Hoa quỳnh đêm không nở, người không cầu quân tâm[1]. Y là Quân Vô Vọng lang thang, trắc trở, cầu không được, không phải là Quân Tuyền Hành được Dạ Đàm che chở.
[1] Nguyên gốc là "Đàm hoa bất tẫn dạ, vô vọng đắc quân tâm". Bản dịch do editor tự xạo lon:)).
Y của bây giờ chưa biết được những điều này, chỉ hồ hởi cảm thấy may mắn. Y còn có cơ hội làm lại, nhất định sẽ bảo vệ hắn một đời bình an, tất cả khổ sở cùng oan khuất Dạ Đàm đã nhận, y sẽ trả lại từng kẻ một.
Quân Tuyền Hành liều mạng mua trước mấy bộ chăn đệm trải ra sàn, sai người cẩn thận ôm hắn lên nằm, lấy nước ấm lau đi từng vệt máu khô. Dạ Sát đương hoang mang, mặc y bày bố.
Một đại phu tốt, "tốt" là như nào? Đại phu chuyên khám đa khoa có giỏi mổ ruột thừa không? Đại phu hệ bài tiết có chữa được bệnh hệ hô hấp hay không? Vậy nên các đại phu được người mời đến cứ lần lượt nối gót nhau vào cửa hàng, càng đến càng nhiều, ai cũng đi xem qua, rồi có một người mở hòm thuốc lấy vải trắng và kim chỉ ra.
Quân Tuyền Hành ngừng tay nhường vị trí, ngồi xổm trên ghế ôm đầu gối nhìn hắn chằm chằm.
Nhất thời đại phu qua lại thành đàn, lại thêm thị vệ xếp hàng xung quanh chờ lệnh của chủ nhân mới, khí thế nhồi đầy cửa hàng này lại hấp dẫn thêm người qua đường, tất cả đều trố mắt nhìn người duy nhất nằm là hắn. Dạ Sát hiếm khi được người chú ý như thế, rất không tự nhiên.
"Xử lý ổn thỏa rồi, về nhà tĩnh dưỡng là được." Các đại phu đồng thanh nói.
Quân Tuyền Hành sững sờ: Về nhà? Nhà đâu?
Y không có nơi ở cố định, khách sạn lại quá ồn, hiện tại mới mua nhà thì mất quá nhiều thời gian mà y không muốn để Dạ Sát ở lại đây thêm một giât nào nữa.
Quân Tuyền Hành đột nhiên nghĩ đến một chỗ đáp ứng đủ ba điều kiện yên tĩnh-lịch sự-có sẵn, trong lòng kết luận: "Ngoài thành, Diệp phủ."
Là tư trạch của Chung Ly uyển Đại thiếu gia ở thành Trường Lạc, kiếp trước y có đi qua mấy lần, rất thích nơi đó. Dùng để ở nhờ mấy ngày, vừa vặn.
Về phần chủ nhà có đồng ý hay không, y không quan tâm.
Mấy nô bộc thị tỳ ở lại trông nhà, Quân Tuyền Hành đi đầu muốn thương lượng với bọn họ, nói muốn mượn ở vài ngày. Một người xa lạ, đột nhiên công khai xông vào phủ mượn chỗ ngủ, chủ nhân còn không ở đây, quản gia đồng ý mới gặp quỷ, Quân Tuyền Hành cũng lười so đo, trói tất cả lại ném vào phòng chứa củi.
Lúc Dạ Sát được nâng tới bằng kiệu mềm, Diệp phủ chỉ còn lại mỗi Quân Tuyền Hành.
Phục vụ ở Chung Ly uyển ba năm, hắn đương nhiên biết chỗ này là nhà riêng của Đại thiếu gia. Nhìn tân chủ nhân không gì sánh được, trong lòng hắn ẩn ẩn suy nghĩ.
Kiệu mềm thuộc loại thượng hạng, lớn gấp đôi kiệu phổ thông, vào được cửa chính nhưng không lên thêm được mấy bước, còn cách phòng chính mấy chục bước nữa, Quân Tuyền Hành xốc màn kiệu lên thò tay tự nhiên ôm eo Dạ Sát.
Thân thể Dạ Sát cứng đờ.
Quân Tuyền Hành biết hắn ngại, trấn an: "Kiệu không vào được, để ta ôm ngươi đi. Nếu không cẩn thận đụng vào vết thương của ngươi, hãy nói cho ta, đừng cố chịu đựng."
Dạ Sát tránh tay y, thuần phục nói: "Cái thân hèn này không dám nhọc chủ nhân. Thuộc hạ tự đi được"
Quân Tuyền Hành nói: "Với ta mà cũng khách khí sao?"
Dạ Sát cau mày. Không quen không biết lại còn là chủ tớ, chẳng nhẽ ta phải nhào lên hôn ngươi?! Nhưng từng ngữ điệu, cử chỉ của y đều rất tự nhiên mà thân cận mình, giống như là...
Nhận nhầm người.
Dạ Sát vịn thành kiệu chậm rãi đứng lên, chưa đứng vững đã bị Quân Tuyền Hành chẳng nói chẳng rằng ôm vào lòng, khuyên nhủ: "Nghe lời, đừng lộn xộn được không?"
Dạ Sát nào có từng thân mật với người khác như này, tính đẩy y ra nhưng lòng lại nhắc nhở bản thân không thể làm trái ý chủ nhân. Quân Tuyền Hành thấy hắn bài xích, tim đập loạn lên, vô thức gập cánh tay, người trong ngực đau kêu thành tiếng.
"Làm ngươi đau à? Thật xin lỗi, ta không cố ý..." Quân Tuyền Hành vội vàng buông lỏng tay xin lỗi luôn mồm, lại nói, "Ngươi động rồi vết thương nứt toác ra thì sao, để ta ôm ngươi vào có được không?"
Dạ Sát cúi đầu nói: "Chủ tớ khác biệt, đừng như vậy."
Quân Tuyền Hành không có cách nào, đành phải hỏi lại: "Vậy ta nhờ người khác ôm ngươi nhé?"
Y đã nhượng bộ đến mức này, Dạ Sát thuận theo gật đầu.
Quân Tuyền Hành cực kỳ không cam lòng sai người ôm hắn cẩn thận lên giường gỗ lim trong chủ phòng. Sau đó an bài người sắc thuốc, mua cơm, đuổi những người không phận sự đi, sau đó quay về bên giường nhìn Dạ Sát.
Dạ Sát nghĩ dù sao người này cũng là chủ nhân mới, mình cũng không thể không biết gì về y cả, mở miệng hỏi: "Ngài là Nguyệt Thường Sênh sao?"
Ai cũng biết Chung Ly uyển Đại thiếu gia đau khổ truy cầu Nguyệt Thường Sênh nhiều năm, mà cũng chỉ có Nguyệt Thường Sênh mới có thể muốn đến thì đến muốn đi thì đi ở trong nhà Đại thiếu gia. Dạ Sát chưa gặp bao giờ, chỉ nghe nói người ấy tướng mạo tuyệt sắc. Nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy chắc chắn.
Quân Tuyền Hành không khỏi bật cười. Kiếp trước hắn đã đoán sai một lần, lần này lại y nguyên. Cảm giác thất vọng trước sự bài xích của hắn hơi tản đi, hắn vẫn là hắn thôi không thể sai được. Quân Tuyền Hành lắc đầu đáp: "Không phải."
Quân Tuyền Hành từ trước đến nay đều không dối gạt hắn, lại bồi thêm một câu tình báo: "Nguyệt Thường Sênh đã chết. Khoảng hai năm rồi... Chuyện này xác thực không có mấy người biết... Ngươi cũng đừng nói với Đại thiếu gia."
Dạ Sát nghe vậy thì nhìn y, trên mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại nghi ngờ thi nhau nổi lên. Đại thiếu gia đã tìm kiếm tung tích Nguyệt Thường Sênh ròng rã mấy năm trời, ngay cả hắn mà cũng không biết, tại sao chủ nhân của mình lại biết? Mà còn rất chắc chắn, như đã tận mắt chứng kiến.
Nhất là... sao chủ nhân nhắc đến chuyện này, lại cười?
Một người qua đời, lại có thêm một người không biết chân tướng dốc cả một đời đi tìm, lại thành một câu chuyện cười?
Dạ Sát biết tính chủ nhân thứ nhất của hắn - Tần Thất công tử ôn hòa mà thoải mái, biết người thứ hai - Chung Ly Tử Tức cẩn thận giỏi trù tính.
Lại nhìn không thấu tính tình của vị chủ nhân mới này, chỉ cảm thấy quỷ dị.
Dạ Sát hỏi: "Có thể thỉnh giáo tục danh của chủ nhân không?"
Quân Tuyền Hành nghe thấy đoạn đối thoại thân thuộc, trong lòng muốn nhảy cẫng lên, cong mày ngập thu thủy: "Ta chưa có danh tự, ngươi giúp ta lấy một cái đi."
Dạ Sát không biết tại sao chủ nhân cười vui vẻ như vậy, hắn nhớ rõ ràng lúc ở Dạ Hành, chưởng quỹ Dạ Vô Kỳ có hỏi tên họ, chủ nhân còn nhận bút viết gì đó.
Đây là đang thăm dò? Hay là thú vui tao nhã?
Dạ Sát phỏng đoán không ra ý tứ của chủ nhân, vừa có địch ý vừa có cảnh giác. Hắn rũ mắt, chỉ nói: "Thuộc hạ đê tiện, không chịu nổi chức trách lớn này."
Quân Tuyền Hành vội nói: "Không sao. Ngươi cứ lấy tùy tiện cũng được."
Dạ Sát giữ im lặng.
Quân Tuyền Hành lại trắc trở khuyên vài câu, thanh âm nhỏ dần.
Dạ Sát không đáp một câu nào.
Quân Tuyền Hành đợi rất lâu.
Đợi đến mức đáy lòng ngùn ngụt lửa nóng cũng nguội lạnh.
Y nuốt đắng chát vào tim, khó khăn mở miệng: "Ta... Ta tên là Quân Tuyền Hành, ngươi là Dạ Đàm. Về sau ta gọi ngươi là A Đàm... được chứ?"
Dạ Sát vô cảm gật đầu: "Tạ chủ nhân ban tên."
Nhưng lòng lại nghĩ: quả nhiên ngài đã sớm nghĩ ra, còn bảo ta viết tên làm gì.
Chỉ là, Dạ Đàm rốt cục là ai?
Dạ Sát lúc này vẫn chưa biết.
Câu hỏi này sẽ như âm hồn bất tán, hành hạ hắn cả đời.