Rất Thật

Chương 66

Ngày mưa tới đúng như dự báo thời tiết, Vương Trạch Văn khẽ thở phào.

Mọi người dốc sức cố gắng, lại lần nữa tụ họp.

Một đám người tụ lại ở hiện trường, nhìn có hơi hỗn loạn.

Quách Dịch Thế sau khi khởi quay, lần đầu tiên diễn chung với Lâm Thành.

Cậu ta nắm chặt lấy tay Lâm Thành, cảm động: "Người anh em! Cuối cùng cũng được thấy anh rồi!"

Lâm Thành nói: "Cậu khỏe không?"

Quách Dịch Thế rưng rưng nói: "Tôi không khỏe tí nào cả! Cái bộ phim này cmn quá khó quay! Đạo diễn Vương nói lúc trước không sai tí nào. Tôi mệt quá! Bộ phim lúc trước tôi quay có đề tài về tai nạn cũng không mệt như vậy! Tôi muốn biết anh bên kia thế nào, chỉ là vẫn không thấy anh đâu!"

Nhưng mà, phần diễn chung của hai người họ, cũng chỉ là một thoáng kinh hồng quay cảnh thiên tai giữa đêm mà thôi, mọi người coi như cùng tác chiến với nhau mà nên duyên.

Vương Trạch Văn quay đặc tả hai đôi mắt của họ trong bóng đêm.

Cảnh này Lâm Thành đã ngựa quen đường cũ, dù sao hồi đóng Bắc Cố đã được chỉ dạy rất nhiều lần, anh nhìn về ống kính với ánh mắt như nhìn chiến hữu cách mạng. Quách Dịch Thế còn chưa kịp thoát ra khỏi cảm xúc của bản thân, thấy Lâm Thành liếc mắt đưa tình thì ngóng nhìn thật sâu theo.

Vương Trạch Văn xem xét phân cảnh của Quách Dịch Thế hồi lâu, không biết mang tâm tình gì mà tự nhiên lại cho qua.

Cảnh diễn sau đó gần như đều là diễn vào đêm.

Mưa to liên tục cả ngày, đêm đến, hệ thống thoát nước của thành phố xảy ra vấn đề, mưa to cũng không dừng lại như dự đoán, cơn bão to chệch khỏi quỹ đạo, nước mưa trong khu vực nội thành dâng lên cao, ngập đường cái, ngập qua nóc xe, chẳng mấy chốc đã ngập đến một vài căn nhà thấp ít tầng. Cứ theo tình hình này, cư dân sống ở vùng địa thế thấp sẽ sớm bị nước bao phủ. Mà dòng nước ở khu vực gần đó, thế nước chảy xiết, tình hình càng thêm nguy hiểm.

Tình thế căng thẳng, quan binh hỏa tốc phân tán khắp nơi, đi cứu viện người dân đang gặp nguy hiểm trước.

Đoàn người Lâm Thành điều động một bộ phận binh lực khẩn cấp tới khu dân cư chi viện. Cảnh sát, Bộ đội cũng dầm mưa chèo thuyền kayak đi cứu viện.

Thời sự không ngừng báo lại tình hình cứu viện mới nhất, tin được đưa đi đưa lại, cố gắng trấn an cảm xúc của người dân, đồng thời hướng dẫn mọi người tìm chỗ cao để tị nạn trước.

Không mạo hiểm xuống nước để thoát thân, không leo lên cột điện, có thể đeo một vài vật gây chú ý trên người, nếu tình hình nguy cấp thì lập tức gọi cứu viện tới.

Mãi tới tận nửa đêm, nước mưa mới dần ít đi.

Không ai ngờ lũ lụt lại mãnh liệt như thế, họ đã nhiều năm rồi không gặp phải tình hình khốc liệt như vậy. Sau khi hoảng sợ tới tan tác, tất cả mọi người lại bình tĩnh trở lại.

Trong thấp thỏm bất an, nghe tiếng mưa rơi dày đặc, họ chờ mặt trời ngày hôm sau nhô lên.

Thuyền của đội cứu viện xuyên qua từng con đường, ngã phố, trải qua vài ngày làm việc nặng nề không ngơi nghỉ, tay chân họ đã sắp mất đi cảm giác, chỉ có thể tiếp tục đẩy con thuyền bơi về phía trước. Họ không mặc áo mưa, chỉ bọc một lớp túi lên thiết bị chiếu sáng.

Nhưng, con người có lẽ trời sinh đã tự có khiếu hài hước. Dù là thời khắc nguy hiểm nhất, cũng không quên tự mua vui cho mình.

Khi Lâm Thành chèo thuyền tới nơi cứu viện, từ xa xa đã nghe thấy một giọng nữ khàn khàn hát vang: "Ca ca ngồi đầu thuyền, đưa muội muội đây lên bờ đi!"

Mọi người tức khắc cười phun.

Ánh đèn trên thuyền chiếu sáng hai bên, quét qua quét lại không ngừng trong đêm tối, xác định nhân số và tình hình nguy hiểm.

Một đám người trẻ tuổi trên người khoác một miếng vải to hình như là một chiếc chăn đơn, ngồi xếp bằng trên sân thượng, vẫy tay với họ. Họ cầm đèn pin, tắt bật không ngừng, nhắc nhở rằng nơi đây có người.

Tòa nhà ở khu này đều khá cao, trước mắt họ vẫn an toàn.

Lâm Thành nói: "Nghe giọng nói của mọi người thì vẫn rất có tinh thần nhỉ?"

"Không thì làm sao chờ được mọi người tới?" Đám người kia đáp to lại, "Có tinh thần chứ! Chỉ là hơi lạnh thôi!"

"Tôi ở phòng nhìn ra biển một ngày không thành vấn đề! Nếu được thì mang đứa nhỏ đi trước đi."

"Các đồng chí cứ đi trước đi! Chỗ tôi là nóc nhà cao! Tôi an toàn lắm!"

"Này ―― mọi người tỉnh lại đi, quân nhân tới rồi! Sức khỏe có ổn không?"

"..."

Sáng sớm, mặt trời từ từ nhô lên từ đường chân trời, đâm thủng tầng mây, nhiễm màu xanh của không trung.

Dòng nước vẩn đục giờ đã phiếm ánh sáng trắng, mây đen hôm qua còn giương nanh múa vuốt không biết đã tiêu tán từ khi nào, ngay cả gió thổi đến cũng thật ôn hòa.

Dần dần, mực nước cũng rút xuống. Nỗi lo của mọi người theo nguy hiểm ép sát cũng rút đi theo. Công tác cứu viện tiếp tục đâu vào đấy, mà tất cả thắng lợi và hy vọng đã chiếu sáng khắp nơi.

Các đội viên cứu viện thay phiên nhau nghỉ ngơi, dựa vào người nhau, mỏi mệt tới không rảnh lo chuyện khác, tư thế hỗn độn, nằm gục trên mặt đất.

Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt lấm lem của họ, trong không khí là bản hòa tấu tiếng ngáy của họ.

Tình nguyện viên đưa nước và đồ đạc, cẩn thận đi qua người họ.

Lâm Thành và Quách Dịch Thế bị ánh mắt trời chiếu tới mở choàng mắt ra. Ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua chân trời xanh thẳm.

Về tên của bộ phim điện ảnh này, Vương Trạch Văn đã suy xét thật lâu.

Mới đầu, hắn muốn đặt thẳng là "Chống Lũ" hay "Cứu Viện", ý trên mặt chữ, đơn giản dễ hiểu. Lại bị những người khác trong đoàn phim phản đối, nói là hắn không có lòng.

Lúc sau lại có thêm vài đề xuất, từ đám người biên kịch, Tần Huyền, gồm "Ánh Rạng Đông", "Tia Nắng Ban Mai", "Dòng Nước Lũ" này nọ.

Vương Trạch Văn nghe xong lại cảm thấy không đủ khí phách. Đạo diễn Vương một khi nghiêm túc lên, yêu cầu vẫn rất nhiều.

Trải qua nhiều lần chọn lựa thảo luận, cuối cùng tên của bộ phim được đặt là ―― "Ánh Dương".

Bộ phim này quay đúng là rất vất vả.

Tuy vốn dư dả, nhưng yêu cầu đối với sự nhẫn nại của diễn viên vẫn rất cao. Rất nhiều lần họ đều cảm thấy không thể dung túng cho đạo diễn Vương tàn phá mình, đến cuối cùng lại ma xui quỷ khiến kiên trì được tiếp.

Trong bữa tiệc chính thức mừng đóng máy, một đám nam diễn viên uống vài chén rượu vào, bắt đầu chẳng phân biệt đối tượng mà ôm nhau khóc rống.

Bị hại nhiều nhất lần này chính là Lâm Thành và Quách Dịch Thế, hai người không hiểu sao lại kết thêm được một đám anh em. Họ bị một đám đàn em vây ở giữa rưng rưng tố khổ, tố tới mấy người sau không phục bắt đầu nháo nhào cả lên, mọi người dần cũng không biết tổ quay bên nào thảm thiết hơn.

Quần áo của Quách Dịch Thế suýt bị xé rách, Lâm Thành được Vương Trạch Văn cứu kịp thời, miễn cho bị dằn vặt.

Quách Dịch Thế cách anh nửa cái phòng, thất vọng đau lòng hô lên: "Lâm Thành ―― Lâm Thành anh không ngờ lại vứt bỏ tôi!"

Có điều, đây đúng là đoàn phim khiến Lâm Thành khắc sâu ấn tượng nhất.

Mọi người đều xé bỏ lớp ngụy trang, dùng cách thức thẳng thắn thành khẩn nhất để ở chung với nhau. Đều xem nhau như anh em cùng chung chăn gối, tình cảm đương nhiên là thân thiết hơn nhiều so với đoàn phim bình thường.

Sau khi quay xong, mọi người tạo một group chat, kể chuyện cười, nói lời vô nghĩa với nhau trong đó. Còn hẹn nhau sau khi được nghỉ xong nên đi đâu du lịch, để an ủi thể xác cùng tinh thần bị tổn thương của mình. Chỉ mới một bữa rượu, trong chớp mắt linh hồn boy thời thượng của họ đã được sống lại.

Tối, Vương Trạch Văn up hình ảnh đã chỉnh sửa của một tổ quay lên mạng, cảm khái vì đã vẽ được dấu chấm tròn kết thúc cho bộ phim này.

Vương Trạch Văn: Đóng máy rồi...【 hình ảnh 】

Ảnh chụp là một bức ảnh hắn lưu trữ nhưng chưa up lên. Một thanh niên đi đôi tất dính máu loãng, tay chân có vết thương đã ngả màu đen, đưa lưng về phía camera, vai rũ xuống tủi thân, đôi mắt bị nước mưa cọ rửa ửng hồng lên...

Cư dân mạng vẫn luôn chờ Weibo Vương Trạch Văn up post mới, follow đã trở thành thói quen của họ. Mỗi lần xem một vài ảnh chụp hậu trường quay phim hoặc là tin tức của các chiến sĩ có liên quan do Vương Trạch Văn up lên, đều sẽ cảm thấy đau lòng lại cảm động.

Chỉ đứng ở ngoài, họ đã có thể cảm nhận được cảm xúc mà bộ phim này muốn truyền cho người xem, đó là sự hạnh phúc khi được bảo vệ, cũng làm cho họ chờ mong ngày bộ phim điện ảnh này chính thức công chiếu.

"Vừa nghĩ tới tất cả những thứ này không phải là hiệu ứng cũng không phải là hóa trang, mà là vết thương thực sự, tôi liền nhịn không được thấy tim mình nhoi nhói."

"Trời ơi, thấy là muốn khóc rồi."

"Vất vả quá, đây mới chỉ là đóng phim thôi, trong hiện thực chống lũ cứu viện chắc chắn càng gian khổ hơn."

"Nghỉ ngơi thật tốt một chút đi. Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là có thắc mắc, bộ sau Lâm Thành anh định đóng vai gì vậy?"

"Vì tinh thần nghiêm túc của mọi người khi đóng phim này, tôi sẽ cống hiến một vé xem phim. Vấn đề là rốt cuộc khi nào mọi người mới chiếu phim vậy?"

Đừng nói tới người xem, hao tổn nhiều tâm huyết như vậy, bản thân Vương Trạch Văn càng mong chờ bộ phim này được chiếu hơn.

Các diễn viên thì đã được nghỉ rồi, nhưng đoàn phim còn phải đẩy nhanh tốc độ chế tác hậu kì, Vương Trạch Văn thực sự còn rất bận.

Hai người về đến nhà, ngủ tới trời đất u ám, nghỉ ngơi hai ngày, lập tức bắt đầu bước tiếp theo của công việc.

Lâm Thành đã học cắt nối biên tập, kĩ thuật thậm chí còn không tồi, rảnh rỗi có thể giúp Vương Trạch Văn chỉnh sửa lại các video tư liệu và tài liệu này nọ, thế là anh bằng lòng đảm nhận chức trợ lý lâm thời của Vương Trạch Văn.

Vương Trạch Văn vô cùng hưởng thụ cảm giác lấy việc công làm việc tư này, chỉ là các đồng chí khác trong đoàn thì không vui cho lắm, Lưu Phong cảm thấy mỗi ngày hai mắt mình đều đang bị mạo phạm.

Ngày lành như vậy kéo dài không được bao lâu, lịch trình của Lâm Thành đột nhiên có thêm một công việc, anh bị đạo diễn Hoàng gọi đi rồi.

Không trách lâu như vậy, đoàn phim của đạo diễn Hoàng cuối cùng cũng khởi quay rồi.

Hai người đã lâu không gặp, đạo diễn Hoàng nhìn Lâm Thành đen gầy hẳn đi, thì hơi ngây ra. Anh ta cẩn thận đánh giá Lâm Thành vài lần, chột dạ nói: "Cũng... cũng được."

Một nam thần dương quang đang tốt lành, đột nhiên chuyển thành con người mang thiết lập rắn rỏi. Khoảng cách thực sự có hơi lớn.

Công việc theo như kịch bản của đạo diễn Hoàng cường độ không lớn. Hoặc là nên nói Lâm Thành vừa mới trả qua mài giũa của "Thiên Quang", đối với yêu cầu của đoàn đạo diễn Hoàng, đều không quá để tâm.

Kĩ thuật diễn xuất của anh đã trở nên đủ lưu loát, vị trí trước ống kính và biến đổi ánh sáng cũng đã có kinh nghiệm phong phú, tiêu chuẩn lời thoại dưới sự dạy dỗ sửa chữa của Vương Trạch Văn cũng trở nên trầm ổn có lực. Dù sao, ngày đêm ở bên một đạo diễn nổi tiếng, có không muốn trở nên ưu tú, cũng rất khó.

Đạo diễn Hoàng lại cực kì hưng phấn.

Nếu đánh giá mới đầu anh ta dành cho Lâm Thành là bảy điểm, vượt qua đa số các diễn viên cùng lứa. Thì bây giờ anh ta đã cho Lâm Thành chín điểm, hoàn toàn phù hợp với thiết lập nhân vật của anh ta, khi diễn chung với những diễn viên chuyên nghiệp có nhiều năm kinh nghiệm, anh ta hận không thể để Lâm Thành giũ hết lông trên người ra như thể một con công đực xòe đuôi.

Một diễn viên trẻ tuổi có kĩ thuật chuyên nghiệp, vượt qua được thử thách, làm việc nghiêm túc, thái độ khiêm tốn, tính tình không cợt nhả, có mức độ nổi tiếng nhất định, dễ làm cho người mới trong đoàn nhập vai theo, catse đóng phim còn không quá đắt, là chuyện hiếm có tới mức nào?

Vì kinh phí đã bị giản lược của đoàn phim, đạo diễn và nhà sản xuất đã rụng không biết bao nhiêu sợi tóc.

Đạo diễn Hoàng nghĩ, cũng may Lâm Thành lăn lộn trong giới phim điện ảnh chưa lâu, chờ thêm hai năm nữa, danh tiếng cậu ấy đến độ, mình muốn mời cậu ấy đóng phim có khi cũng không dễ dàng được như thế này.

Vương Trạch Văn thường xuyên gọi điện tới đoàn phim hỏi thăm, đạo diễn Hoàng chỉ toàn khen ngợi Lâm Thành với hắn.

Hai người trên vấn đề này nói chuyện rất hợp ý, thao thao bất tuyệt, còn có thể thảo luận lên đến 3000 chữ về tương lai phát triển và con đường biểu diễn, ngay cả Lâm Thành cũng không chen lọt vào.

Lâm Thành liền...

#Bạn trai tôi không nói chuyện với tôi lại không ngừng nhắc tới tôi với người khác, anh ấy rốt cuộc đã thay lòng đổi dạ hay là một tên biến thái?# chính là cảm giác như vậy.
Bình Luận (0)
Comment