*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Thành đón sinh nhật khi đang quay phim trong đoàn của đạo diễn Hoàng.
Vương Trạch Văn đánh tiếng với đạo diễn Hoàng, để đoàn phim cho Lâm Thành nghỉ một ngày, cố ý tới đây thăm anh.
Hai người gọi một bàn thức ăn sẵn, lại đặt một cái bánh kem nhỏ, ăn cơm trong khách sạn.
Lâm Thành không phải là người có thói quen đón sinh nhật, dù sao ngày sinh nhật thật sự của anh là vào ngày nào anh cũng không biết, trước kia cũng chỉ là khát khao muốn ăn bánh kem vào ngày sinh nhật mà thôi. Lớn lên rồi, cũng không còn hứng thú nữa.
Vương Trạch Văn cũng không quen tổ chức lớn ngày như vậy, thế nên họ chỉ tìm một lí do để gặp mặt mà thôi.
Hai người vừa xem TV, vừa trò chuyện vừa ăn, trong phòng tràn ngập mùi thức ăn. Thời gian ăn kéo dài lâu, thức ăn bày trên bàn cũng bắt đầu nguội lạnh lại.
Vương Trạch Văn hành động rất khó hiểu, hắn gắp thịt từ bát của anh đi, lại gắp thức ăn trong bát mình bỏ lại cho Lâm Thành. Còn lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Lâm Thành nhìn hành động của hắn, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng bảo: "... Không phải đều giống nhau cả sao?"
Vương Trạch Văn nói: "Đồ ăn trong bát em khá ngon."
Lâm Thành: "..."
Ăn được một lúc, VươngTrạch Văn lại ngẩng đầu cười nói: "Hương vị thức ăn của nhà hàng này không tệ, có hơi giống với món xào em làm. Khi em không ở nhà, anh cảm thấy ăn cơm hộp đều không có đủ hương vị."
Hắn nói muốn tìm thử tên của nhà hàng này, xem xem họ có chi nhánh ở thành phố B không.
Lâm Thành đưa mắt nhìn đồ ăn trên bàn, khó hiểu: "Không phải đều chỉ là món ăn nhà làm thôi sao?"
Vương Trạch Văn gật đầu: "Anh rất muốn ăn cơm nhà."
Lâm Thành: "Cơm nhà không phải là món ăn trong gia đình thường hay ăn sao?"
Vương Trạch Văn nói: "Đúng vậy."
Lâm Thành còn định nói tiếp, vừa mới hé miệng, thì tự dưng hiểu ra. Có lẽ đúng là như vậy thật, Vương Trạch Văn trước kia không thường ăn cơm ở nhà. Đã không có hương vị gia đình, sao có thể coi là cơm nhà được.
Lâm Thành nói: "Anh nhớ em lắm phải không?"
"Em nói xem?" Vương Trạch Văn nhướng mày, giọng nói đè thấp, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, như đang khiển trách người bạn trai vô lương tâm là anh, "Mở lịch sử trò chuyện ra mà xem, anh có ngày nào không nói nhớ em không?"
Lâm Thành cười nói: "Chỗ em cũng sắp quay xong rồi, chờ em quay xong sẽ ở bên anh."
Vương Trạch Văn như chỉ đợi mỗi mấy lời này, cũng cười theo, bảo: "Được thôi."
Hai người cơm nước xong, dọn dẹp đồ lại một chút, gọi phục vụ phòng tới dọn rác.
Vương Trạch Văn lấy điện thoại ra, trưng vẻ mặt muốn làm chuyện lớn, nói: "Cục cưng, sinh nhật em, anh gửi cho em chút tiền lì xì."
Lâm Thành nói: "Không cần đâu."
Vương Trạch Văn: "Cần cần, phải có chút không khí vui mừng chứ."
Vương Trạch Văn kiên trì nên Lâm Thành cũng không từ chối thêm nữa, dù sao cũng là bạn trai mình.
Nhưng anh đợi một lúc, vẫn không nhận được lì xì Vương Trạch Văn gửi đến, chỉ cảm thấy kì quái, tiện tay lướt vòng bạn bè, phát hiện đạo diễn Vương vừa rồi mới up một post mới.
Tôi là của Đầu gỗ nha: Hôm nay sinh nhật Lâm Thành. 【 nhìn chằm chằm 】【 ngoáy mũi 】
Đám nhân viên sôi nổi hỏi: Bao nhiêu tuổi rồi?
Lâm Thành cảm nhận được năm tháng trôi nhanh, thở dài.
Tôi là của Đầu gỗ nha: 27.
Lâm Thành còn chưa kịp thương cảm, điện thoại đã rung lên không ngừng. Chuyển khoản 7777, 8888, 9999 đều có. Tần Huyền càng trực tiếp hơn, chuyển cho anh 2 vạn 7.
Lâm Thành sợ ngây người, anh rốt cuộc cũng cảm nhận được ý nghĩa sâu xa của mấy chữ "gửi" "chút" lì xì rồi, anh ném thẳng điện thoại đã hơi nóng lên cho Vương Trạch Văn.
Vương Trạch Văn lại còn xúi anh: "Đây đều là tiền mừng bạn trai đưa cho em đấy, em phải thu hồi về đi. Mau nhận lấy đi, đừng để lọt cái nào. Em quên không nhận họ cũng sẽ không khách khí đâu. Bảo họ là không đủ, để họ gửi hai cái lì xì qua cũng được nữa!"
Lâm Thành: "..."
Một khoản tiền này làm cho Lâm Thành nhận mà hãi hùng khiếp vía.
Kẻ có tiền hóa ra làm giàu đơn giản thật, chỉ cần ăn sinh nhật là được rồi.
Tài khoản riêng của Vương Trạch Văn chỉ thêm mỗi bạn bè thật, thế nên người gửi lì xì cho anh cơ bản đều là người có quan hệ khá gần gũi với Vương Trạch Văn.
Lâm Thành nhận hết toàn bộ, đồng thời cũng nhắn lại cho tất cả mọi người, tỏ ý cảm ơn.
Thế là người bên kia cũng trò chuyện với anh, than với anh Vương Trạch Văn rất tàn ác, mong anh có thể giúp dạy bảo lại.
Lâm Thành thầm nói, bản thân anh còn mới vừa được Vương Trạch Văn mở ra một cánh cổng tới thế giới mới đây, cái vụ giáo dục này, anh không làm nổi.
Bởi tin nhắn nhiều quá, Lâm Thành đáp lại có hơi lộn xộn.
Không bao lâu sau, Vương Trạch Văn dựa vào người anh, hỏi: "Vừa rồi có phải là có người muốn thêm em làm bạn tốt không?"
Lâm Thành nhìn lướt qua chỗ người liên hệ có một chấm đỏ thông báo, chậm một nhịp đáp lại: "Đúng rồi."
Vương Trạch Văn nói: "Đồng ý đi, là mẹ anh đấy."
Lâm Thành sửng sốt, quay đầu trợn mắt nhìn Vương Trạch Văn.
Vương Trạch Văn gãi gãi mặt, nói nhẹ như nước chảy mây trôi: "Bà bảo Tần Huyền cho bà nick của em, nhưng em lại không đồng ý kết bạn."
Lâm Thành lập tức chuyển đến giao diện bạn tốt, ấn đồng ý kết bạn với người có ảnh bìa màu đen kia.
Vương nữ sĩ dứt khoát lưu loát, chưa nói gì, trực tiếp gửi cho anh năm vạn đồng.
Lâm Thành nghẹn một hơi, nhìn thông báo chuyển khoản kia, lại không biết nên đáp lại thế nào, thế là ré lên: "Đạo diễn Vương! Em phải làm gì bây giờ!"
Vương Trạch Văn nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của anh mà bật cười, nói: "Đây là lì xì mà người lớn gửi cho người nhỏ hơn thôi mà. Tới khi nào sinh nhật bà em cũng gửi lại cho bà là được rồi, không sao đâu, bà sẽ không bận tâm. Mau nhận đi nào, không nhận là không cho bà thể diện."
Lâm Thành rất trịnh trọng ấn nhận, cũng trịnh trọng đáp lại mấy chữ "Cảm ơn cô". Anh suy nghĩ một lúc, chọn trong kho meme phong phú của mình một cái meme hoa hồng nở rộ tràn ngập sự trang trọng, gửi qua.
Vương nữ sĩ trả lời: Ừ.
Vương nữ sĩ: Meme hơi lỗi thời.
Lâm Thành: "..."
Vương Trạch Văn chứng kiến từ đầu đến cuối, đứng bên cạnh vô tình cười nhạo: "Mẹ anh nói thế nào cũng là người đứng đầu thời đại, em gửi cái meme này sẽ thích hợp sao?"
Lâm Thành phát điên kêu lên: "Sao anh không nói với em sớm hơn?!"
Vương Trạch Văn cười ngã lăn ra giường.
Lâm Thành đè hắn lại, hỏi: "Bao giờ thì tới sinh nhật cô vậy?"
Vương Trạch Văn cười đau sốc hông, hắn điều chỉnh hơi thở, nói: "Ngày 25 tháng sau. Tới lúc đó anh sẽ nhắc em."
Ngữ khí của Vương Trạch Văn rất tùy tiện, nhưng Lâm Thành lại thận trọng ghi nhớ ngày này lại, cũng đặt một nhắc nhở, sợ mình bỏ qua mất.
Chờ anh cài đặt xong, về WeChat, lại lần nữa thấy cái meme kia, vẫn cảm thấy quá là cay mắt. Trong lòng đấu tranh một chút, anh chọn gỡ đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lại thêm hai tháng nữa, chế tác hậu kì của "Thiên Quang" hoàn thành, Vương Trạch Văn ném công việc còn lại cho Tần Huyền, cùng Lâm Thành nằm ườn trong nhà nghỉ ngơi.
Đúng lúc, bộ phim truyền hình Lâm Thành làm khách mời trước đó chính thức phát sóng.
Ratings của bộ phim này bình bình thường thường, chiếu cùng có không ít các phim cạnh tranh, trên các phương diện nào nó cũng không có gì xuất sắc, nhưng thỉnh thoảng cũng được người trong giới nhắc tới.
Thực ra Lâm Thành chỉ là khách mời trong phim mà thôi, bất đắc dĩ gần đây anh không có tác phẩm gì mới đưa ra thị trường, đám bạn và fans nhàn tới phát hoảng của anh, chỉ có thể chạy tới ủng hộ bộ phim truyền hình này. Đặc biệt là đám người Quách Dịch Thế, mỗi ngày đều thi nhau tâng bốc anh trong group chat các anh em.
Vương Trạch Văn kéo Lâm Thành xem hai tập.
Nội dung trước sau hắn cũng chưa xem, chỉ xem tập mà Lâm Thành xuất hiện, sau đó có thể bỏ qua nội dung còn lại, thảo luận tới tình cảm mãnh liệt với cả đám trong nhóm kia, còn nói tới vô cùng có lí, không chê được vào đâu.
Bộ phim này đã nhận được quá nhiều sự chú ý mà đáng ra nó vốn không nhận được.
Cũng may, "Thiên Quang" cuối cùng cũng được chiếu.
Tốc độ từ khi đưa vào xét duyệt tới chiếu của bộ phim này rất nhanh, mới bắt đầu thứ tự cũng không thấp. Cuối cùng chính thức công chiếu vào ngày Quốc khánh.
Trước khi công chiếu, nó tiếp nhận được đông đảo lời bàn tán trái chiều trên mạng, mấy nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng bắt lỗi cũng ôm kì vọng cao với bộ phim, cuối cùng làm cho Vương Trạch Văn cũng có chút thấp thỏm với thành phẩm.
Cuối cùng sự thật chứng minh chỉ là Vương Trạch Văn lo hão mà thôi. Chất lượng của "Thiên Quang" vượt qua được thử thách, hoàn toàn duy trì được danh tiếng của giai đoạn mới đầu. Sau khi chiếu phim xu thế không chỉ không giảm mà càng lúc càng tăng cao. Sự cố gắng của đám người Lâm Thành cũng được đền đáp.
Trên mạng ai nấy đều khen ngợi, bởi ưu thế về đề tài, còn mấy lần nhận được lời khen của Chính phủ, trước mắt, "Thiên Quang" là bộ phim điện ảnh chính kịch được thương mại hóa thành công nhất.
"Là người sống ở thành phố vùng duyên hải, đề tài về chống lũ này, tôi phải cống hiến hai vé phim điện ảnh, huống chi ai xem rồi cũng đều khen hay. Ollie!"
*Ollie: 奥利给 do một người nổi tiếng tự xưng là Song Diệp Hồ Lôi Ca (双叶湖雷哥) phát minh ra. Mỗi lần phát sóng/ livestream anh ta hay nói câu này, nó có thể có nhiều hàm nghĩa như khen ngợi, cổ vũ. "Lần đầu xem, tôi vừa khóc vừa đi ra ngoài rạp, lần thứ hai tôi vẫn vừa khóc vừa đi ra. Mẹ nó tại sao lại chọc cho người khóc như vậy chứ? Vương Trạch Văn anh cứ một hai phải lấy nước mắt của chúng tôi đi mới được có phải không?"
"... Thật không dám giấu, trước đó mị vì Lâm Thành nên mới đi xem, nhưng khi thấy anh ấy lần đầu, mị thực sự đã không nhận ra Lâm Thành là ai. Nhưng mà không sao, tất cả đều là anh đẹp giai cả!"
"Xin phép được kính chào các anh hùng. Bộ phim về thiên tai tràn ngập tình cảm, nhiệt huyết, rất đáng đưa các em nhỏ đi xem."
"Trước đó đạo diễn Vương up ảnh chụp diễn viên, tôi cứ tưởng chỉ là PR, bây giờ diễn viên trẻ, nào có chịu được vất vả? Chỉ là khi vào rạp rồi, thấy những cảnh tượng cứu viện chân thật hoàn chỉnh kia, mới có thể hiểu được mọi người vì một bộ phim mà đã nỗ lực để cống hiến hết mình thế nào. Cảm ơn những anh hùng bình thường nhưng không tầm thường, cũng cảm ơn bộ phim này. Năm nay không thể bỏ qua được sản phẩm điện ảnh trong nước, năm sao thực sự xứng đáng!"
"..."
Bộ phim này không thể nghi ngờ chính là bá chủ phòng bán vé năm đó, cũng là thành công tiếp theo của Lâm Thành và Vương Trạch Văn.
Tên của hai người buộc vào nhau, dường như chính là linh dược mới đảm bảo cho phòng bán vé thế hệ này.
Cảm xúc của Lâm Thành từ khi phim điện ảnh được chiếu rất không bình tĩnh.
Một là được khẳng định nên thỏa mãn, hai là nhớ lại sự gian khổ lúc trước khi đóng phim lại không nhịn được lệ nóng doanh tròng. Lại nhớ tới bản thân với tình cảnh nghèo túng hai năm trước, càng nghĩ càng cảm thấy như đã là mấy đời.
Ngược lại, biểu hiện của Vương Trạch Văn rất thong dong, chỉ ôm Lâm Thành nói chuyện nhỏ nhẹ với anh, còn giúp anh sửa soạn lại công việc, hẹn anh cùng ra ngoài đi du lịch.
Sau khi chắc chắn "Thiên Quang" sẽ trở thành bá chủ phòng bán vé năm đó, Lâm Thành vẫn luôn đau đáu mãi một chuyện: "Năm nay liệu có lấy được giải thưởng không?"
Vương Trạch Văn nói: "Không biết nữa."
"Em muốn nhìn thấy anh nhận giải thưởng, sau đó nói với mọi người, "Cảm ơn Lâm Thành của tôi, giúp tôi nhận lấy được giải thưởng này"." Lâm Thành ôm hắn, thấp giọng nói, "Sau đó em cũng nhận được một giải thưởng, nói với mọi người..."
Vương Trạch Văn chủ động tiếp lời anh: "Không cần cảm ơn."
Lâm Thành khẽ cười: "Anh cũng không cần cảm ơn."
Một thời gian sau đó, Vương Trạch Văn trở nên lén lén lút lút. Hành động quỷ dị lại khác thường của hắn, thành công dời sự chú ý của Lâm Thành ra khỏi phim điện ảnh.
Có điều sự kì quái của Vương Trạch Văn từ trước đến nay luôn phác tác có giai đoạn, bản thân hắn không tự nói ra thì không ai hiểu nổi hắn. Cứ mặc kệ là được.
"Thiên Quang" được đề cử nhiều giải thưởng là điều tất nhiên.
Ngày nhận được tin tức kia, Lưu Phong và người trong đoàn phim đã gửi trăm cái lì xì chúc mừng trong group chat, dõng dạc khẳng định rằng năm nay phải lấy được mấy giải thưởng quan trọng nhất kia.
Lâm Thành cũng gửi một loạt lì xì theo, cũng hẹn Lưu Phong ra ngoài chọn tây trang để tham dự lễ trao giải.
Ngôn từ bên này của họ còn coi là hàm súc, mà trong group diễn viên "Thiên Quang" kia mới gọi là khoa trương. Cái group này từ trước tới nay vẫn luôn rất sôi nổi, từ sau khi phim được chiếu ra thì càng điên cuồng hơn, mỗi ngày đều có thể nghĩ ra tới hơn một nghìn đề tài để buôn.
Trong group có không ít diễn viên đã bắt đầu bộc lộ tài năng trong giới, cũng có người chuyển nghề đi làm diễn viên hài, cả nhóm biến thành một nhóm tám nhảm đơn thuần, vô cùng vui vẻ.
Trước đêm lễ trao giải, Lâm Thành đi theo các diễn viên chính trong đoàn phim, cùng tổ chế tác tới hiện trường trao giải họ đã được mời đến.
Trước khi vào được trong, mọi người bị phóng viên cản lại, tiến hành một đoạn phỏng vấn nhỏ.
Phóng viên hỏi: "Đạo diễn Vương, chúc mừng phim điện ảnh của anh lại lần nữa nhận được đề cử phim điện ảnh xuất sắc nhất. Đã là lần thứ ba rồi, anh có lòng tin lấy được giải thưởng không?"
Câu hỏi này chỉ là hỏi theo lệ mà thôi, mọi người trả lời khiêm tốn một chút, tránh sau này bị vả mặt. Vương Trạch Văn hàng năm đều đáp lại không quá quan tâm, gần như là giống nhau như đúc. Trước kia họ chỉ cần sửa lại bản thảo đã có sẵn là có thể up lên dùng lại.
Ai ngờ lúc này đây, Vương Trạch Văn tự đắc nở nụ cười, duỗi tay khoác lên vai Lâm Thành bên cạnh, nói: "Nếu lần này tôi thực sự lấy được giải thưởng, vậy thì chắc chắn Lâm Thành là phúc tướng của tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu ấy một nụ hôn sâu."
Lâm Thành bất đắc dĩ nhìn hắn. Các phóng viên cũng bật cười, không ai coi là thật.
Tiếp đó Vương Trạch Văn lại trả lời thêm vài câu hỏi, cơ bản đều là nội dung trước khi phỏng vấn đều đã từng nói đến, ví dụ như là cảm xúc ban đầu khi quay bộ phim này và đánh giá của bản thân.
Nhưng hôm nay hắn vô cùng kiên nhẫn, dù là câu hỏi của ai thì cũng đều ôn tồn trả lời, cảm giác vui sướng lắng đọng này ngay cả phóng viên cũng đã nhìn ra được. Mãi cho tới khi gần tới giờ, hắn mới cùng Lâm Thành đi vào trong.
Hai người đi qua rồi, mấy phóng viên giải trí mới buôn chuyện với nhau vài câu.
"Xem ra đạo diễn Vương năm nay rất có tự tin."
"Quá nửa là anh ta, tin tức tôi nghe được trước đó cũng là anh ta."
"Thực ra Vương Trạch Văn không cần gì cái giải thưởng kia."
"Chỉ là bởi vì không có cho nên mới thấy cực kì hiếm lạ đó! Cho dù vốn không hiếm lạ, lần nào cũng đề cử mà không được, là tôi tôi cũng tức."
Nếu lời này mà để Vương Trạch Văn nghe thấy, hắn nhất định sẽ thực lòng nói cho họ biết, tâm nguyện lớn nhất bây giờ của hắn thực ra không phải là lấy giải thưởng, hắn cảm thấy làm người không thể quá tham lam, dù sao hắn cũng đã có bạn trai tốt như vậy rồi, thành tích phòng bán vé cũng cao như vậy rồi, nên chừa cho người ta chút đường sống.
Đương nhiên nếu như thực lực không cho phép, vậy thì không còn cách nào. Phiền não của thiên tài luôn là như thế.
Âm thanh rung động không ngừng vang bên tai.
Ánh đèn chiếu sáng rực hội trường, các minh tinh tỏa sáng đứng vào chỗ, đây nhất định là một nơi hoa lệ huy hoàng mang lại danh lợi bậc nhất.
MC cầm giấy, ngẩng đầu nhìn về phía thính phòng, trong mắt là ánh sáng lấp lóe, hắn cười nói: "Đạo diễn xuất sắc nhất ―― là người tất cả mọi người đều đang hướng mắt tới, Vương Trạch Văn!"
Ống kính ngắm ngay tới chỗ ngồi tương ứng, Vương Trạch Văn đứng dậy rất nhanh, như đã chuẩn bị từ sớm, ngay cả việc tỏ ra "mê mang" – "ngây người" – "không thể tin nổi" – "nhận được niềm vui bất ngờ" – "vui tới phát khóc" cũng lược qua hết. Ngược lại Lâm Thành lại có bộ dáng không biết phải ra làm sao.
Vương Trạch Văn giơ tay ra với người bên cạnh, Lâm Thành vui vẻ bắt lấy tay hắn, nhưng Vương Trạch Văn lại nhẹ nhàng tóm lấy tay anh, kéo anh đứng dậy.
Thế là Lâm Thành đứng lên, không biết hắn muốn làm gì, lại dang rộng hai tay ra, muốn cho hắn một cái ôm.
Tay phải Vương Trạch Văn vòng ra sau lưng anh, nắm lấy gáy anh, mạnh mẽ sấn tới, sau đó hôn lên.
Trong một khắc đó, ánh đèn màu trắng trên đầu có vẻ cực kì chói mắt.
Màn hình lớn và toàn bộ hình ảnh phát sóng trực tiếp, tất cả đều là hình ảnh hai người ôm hôn. Hiện trường là một cảnh tượng thét chói tai mất khống chế, bên tai Lâm Thành gần như bị tiếng gầm rú thay thế.
Vương Trạch Văn hôn thực sự dùng sức, hít thở dồn dập, như muốn dung nạp người vào trong thế giới của mình. Nhưng hôn cũng thật ngắn ngủi, hắn nhanh chóng tách ra, nghiêng đầu qua, lại bổ sung thêm một cái ôm.
Bờ môi hắn kề sát tai Lâm Thành, ở nơi mọi người không thấy, hắn khẽ nói một câu: "Anh yêu em."
Nước mắt Lâm Thành suýt thì chảy ra ngay tại chỗ. Trong lúc cố gắng khống chế cảm xúc, Vương Trạch Văn đã tách khỏi anh.
Phó đạo diễn bên cạnh cũng kích động đứng lên, cũng dang hai tay ra, chu môi, muốn cho Vương Trạch Văn một cái hôn ướt át. Vương Trạch Văn lại dùng đôi tay cứng rắn của mình vô tình đẩy hắn ra, đồng thời còn lớn tiếng nói một câu: "Biến! Đừng chiếm tiện nghi của tôi."
Phó đạo diễn hoàn toàn thất vọng, từ bỏ cơ hội tiếp xúc thân mật với đạo diễn Vương, nhưng lại ôm hắn một cái thật chặt.
Trên màn hình lại lần nữa xuất hiện Lâm Thành, Lâm Thành ngồi trở lại chỗ, vẻ mặt nhìn còn có vẻ ngơ ngác. Ý thức được ống kính đang chĩa về phía mình, mới lên chút tinh thần, vẫy vẫy tay với máy quay, khẽ cười.
Vương Trạch Văn đã bước lên sân khấu, nhận lấy cúp trong tay khách quý trao giải.
Hắn giơ cúp lên cao, ước lượng trọng lượng một chút, cong môi nở nụ cười. Nụ cười ấy làm cho tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được niềm vui của hắn lúc này.
Vương Trạch Văn nói: "Đoàn phim của tôi, là đoàn phim vô cùng ưu tú, tất cả nhân viên công tác đều là anh em của tôi, cảm ơn họ đã giúp đỡ, chúng tôi cùng nhau nhận được giải thưởng này. Nhưng hôm nay, tôi muốn để lại lời cảm tạ cho một người. Người tôi yêu."
"Oa ―― a!!!"
Mọi người đều hét lên chói tai, đồng thời lộ vẻ mặt kinh ngạc, gian nan nhìn nhau, tìm kiếm đáp án.
Vương Trạch Văn có người yêu rồi? Sao trước giờ họ chưa từng nghe nói?
Ống kính lại lần nữa quét về phía đoàn phim "Thiên Quang". Chỉ là mọi người đều đã tập mãi thành quen, một chút khả nghi trên mặt cũng không có, chỉ nở nụ cười thương mại nghiêm chỉnh, khéo léo.
"Cảm tạ em ấy đã thức đêm nhắn tin với tôi, cảm tạ em ấy đã xuất hiện, mang lại may mắn cho tôi, cảm tạ em ấy đã nỗ lực cùng chúng tôi sáng tạo nên thành tích." Vương Trạch Văn hít sâu một hơi, khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười dịu dàng, "Người yêu tôi có một yêu cầu nho nhỏ, mong rằng tôi có thể nói rằng tôi yêu em ấy ngay trước mặt mọi người. Anh yêu em, cục cưng, Tiểu Thành."
MC là người dẫn đầu vỗ tay.
"Cảm ơn mọi người." Vương Trạch Văn nói, "Tôi vẫn luôn chờ mong có một thời khắc chính thức show ân ái trước mặt mọi người một phen, cảm ơn mọi người đã thành toàn. Cái cúp này của tôi sẽ trở thành tín vật đính ước tặng cho người tôi yêu, nhất định để nó phát huy được tác dụng lớn nhất."
Mọi người bị hắn chọc cười. Tiếng vỗ tay như sấm dậy, mọi người chúc phúc cho hắn, lại nhìn hắn khí phách hăng hái đi xuống khỏi sân khấu.
Cùng lúc đó, một màn này cũng được truyền lên mạng một cách hoàn chỉnh, nhanh chóng bị cắt ra thành video ngắn, truyền bá trên diện rộng.
Fans của Lâm Thành và cư dân mạng ăn dưa thấy thế đều cười to.
"Anh Lâm của mị bị dọa ngốc rồi, đệt! Mấy người đúng là giúp lưu manh đùa giỡn lưu manh!"
"Lưu manh không đùa giỡn lưu manh thì đùa cái gì chứ?"
"Đạo diễn Vương anh hôn người đàn ông của em đã xin phép chưa?"
"Người yêu Vương Trạch Văn là ai thế? Họ Trần* phải không? Anh ấy giấu mình cũng kĩ quá rồi, giờ tôi mới biết hóa ra anh ấy cao như vậy. OMG, khiến tôi muốn tìm anh ấy chơi quy tắc ngầm."
*Trần (陈): chén; Thành (城): chéng. "Tiêu chuẩn quy tắc ngầm của đạo diễn Vương cao lắm, bởi vì chắc chắn sẽ có rất nhiều người có suy nghĩ giống như các bạn, vậy đạo diễn Vương chẳng phải là mệt rồi sao?"
Mặc kệ trên mạng bây giờ là tình hình thế nào, Lâm Thành bên này đã không thể bình ổn được mưa rền gió dữ.
Anh nhìn Vương Trạch Văn tỏa sáng đi về phía mình, đã hoàn toàn không biết nên làm gì nữa rồi. Chỉ là học theo người bên cạnh cùng nhau đứng lên, ôm đối phương, cuối cùng lại bị Vương Trạch Văn ấn vai ngồi xuống.
Lâm Thành cho rằng thu hoạch lớn nhất đêm nay hẳn chính là cái cúp kia của Vương Trạch Văn, thế nên có hơi thất thần đối với đoạn sau của lễ trao giải. Khi giải thưởng tiếp theo được công bố, lại nghe thấy vị khách quý đang đứng trên sâu khấu tuyên bố: "Nam chính xuất sắc nhất của năm nay ――"
Giọng nói hồn hậu của MC bị tiếng ồn ào che lấp. Ánh đèn trong chớp mắt hướng về vị trí của Lâm Thành, cả người anh cứng đờ ngay tại chỗ.
"Lâm Thành." Giọng nói trong trẻo của Vương Trạch Văn không ngừng vang lên bên tai anh, "Là em. Mau lên đi. Lâm Thành."
Lâm Thành mờ mịt quay đầu, nhìn về phía Vương Trạch Văn.
Vương Trạch Văn kéo tay anh đứng dậy, nói: "Thực sự là em! Đừng ngốc ra nữa, mau tỉnh táo lại!"
"Em em em!" Lưu Phong bên cạnh hô to, "Hôn em đi!"
Quách Dịch Thế bên cạnh cũng trêu đùa, hùa theo: "Tôi! Là tôi! Anh em của anh! Tôi là ngôi sao may mắn của anh này, muốn hôn tôi không?"
Vương Trạch Văn đẩy họ ra, đưa Lâm Thành ra khỏi chỗ ngồi.
Đứng trên sân khấu vạn người chăm chú, mọi thứ trong tầm nhìn đều trở nên thật nhỏ bé.
"Tôi... à ừm..." Lâm Thành lắp bắp, trong đầu tràn ngập lời nói vừa rồi của Vương Trạch Văn, làm cho toàn bộ lời cảm ơn lúc trước đã học thuộc đều quên hết.
Anh khẽ nở nụ cười, khom lưng nói với mọi người: "Cảm ơn mọi người."
Tập thể phía dưới vỗ tay, cổ vũ cho anh đừng khẩn trương.
Lâm Thành thở ra một hơi, cảm giác cơ thể cũng thả lỏng lại rồi, thì cười nói: "Tôi yêu đạo diễn Vương."
Mọi người lại lần nữa vỗ tay, phối hợp cười to, cũng không coi là thật.
Vương Trạch Văn hếch cằm, ngạo mạn nhìn toàn hiện trường tựa vương gỉả.
Quách Dịch Thế và Lưu Phong điên cuồng vẫy tay với ống kính, cường điệu sự tồn tại của mình.
Lâm Thành: "Đương nhiên cũng rất cảm tạ mọi người. Những người bạn trong đoàn phim của tôi. Các bạn nối khố của tôi."
Hai người kia cuối cùng cũng vừa lòng gật đầu.
Lâm Thành cúi đầu nhìn tay mình: "Đúng lúc tôi cũng thiếu một tín vật đính ước, bây giờ có..."
"Ầy ――" Người xem đêm nay phải ăn cám chó phát ra tiếng than bất mãn.
Lâm Thành cười nói: "Vậy xin chúc người có tình sẽ trở thành người thân thuộc vậy."
MC không nhịn được nói chen vào: "Kiến thức của tôi có thể không được nhiều lắm, nhưng đứng trên sân khấu nhận giải thưởng, lại chúc phúc như vậy, hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy."
Lâm Thành nói: "Tôi rất chân thành mà."
"Tôi biết." MC bật cười, "Tôi thay mặt toàn bộ cẩu F.A cảm ơn lời chúc phúc của anh."
Lâm Thành quơ quơ cúp trên tay.
Sau tiệc chúc mừng, Vương Trạch Văn đã hơi say. Lâm Thành đỡ hắn, gần như cả người hắn đều treo lên người Lâm Thành, tay chân còn không thành thật, không ngừng sờ soạng người anh.
Lâm Thành thật vất vả mới đưa được hắn lên xe, đỡ hắn ngồi ra ghế sau, Vương Trạch Văn lại túm không cho anh đi.
Lâm Thành chỉ có thể ôn tồn khuyên nhủ: "Đạo diễn Vương, bỏ em ra trước đã. Em còn phải lái xe."
"Lâm Thành, bảo bối." Vương Trạch Văn vẫn chưa quá say, có thể nhận ra được anh, nhưng suy nghĩ đã hỗn loạn, lời nói cũng không rõ ràng lắm, liền nắm lấy tay anh, cười nói, "Lâm Thành, anh yêu em. Thấy giải thưởng kia không? Tặng cho em, em nhớ cả đời cũng đừng rời xa anh."
Lâm Thành khẽ cười, dịu dàng nói với hắn: "Thấy rồi. Hôm nay anh cực kì đẹp trai."
Vương Trạch Văn: "Em cũng vậy. Cúp của em đâu? Sao còn chưa đưa cho anh?"
Lâm Thành: "Chờ về đến nhà rồi sẽ tặng cho anh. Giờ anh buông ra trước đã."
Vương Trạch Văn vẫn cố chấp túm lấy anh, tay kia bắt đầu sờ túi quần. Hắn mò thật lâu, mới cẩn thận lấy hai cái nhẫn ra.
Nhẫn bạc vừa vặn là một đôi, trong xe tối, nhìn không rõ tạo hình.
Lâm Thành ngơ ngẩn, nhìn Vương Trạch Văn so độ lớn nhỏ một chút, rồi đưa một cái trong đó tới trước mặt Lâm Thành.
"Đeo lên, đeo lên rồi anh mới cho em lái xe."
Lâm Thành vừa tức vừa buồn cười: "Vương Trạch Văn, anh thực ra không say có phải không?"
"Em nói gì vậy?" Vương Trạch Văn giả ngu nói, "Em đeo lên anh cho em lái xe. Nhanh lên nào, bạn nhỏ Lâm Thành, tay của em đâu?"
Lâm Thành đưa tay qua.
Vương Trạch Văn run rẩy nắm lấy tay anh, mắt vẫn nhìn chằm chằm, đeo nhẫn lên cho anh.
Thấy kích thước vừa vặn, Vương Trạch Văn nhẹ nhàng thở ra, cũng đưa cái nhẫn còn lại qua.
"Đến lượt anh."
Lâm Thành nhận lấy, nắm bàn tay đã toát đầy mồ hôi của hắn, đeo lên cho hắn.
Vương Trạch Văn nhìn nhìn tay mình một lát, lúc này mới hài lòng cười rộ lên.
"Thật tốt quá. Anh còn đang lo nếu không nhận được giải thưởng, anh cũng ngại nói với em." Vương Trạch Văn ôm lấy Lâm Thành, nói, "Anh yêu em."
Lâm Thành: "Em cũng yêu anh, như vậy bây giờ đã về nhà được chưa hả đạo diễn Vương?"
Vương Trạch Văn: "Về nhà thôi."
(Hoàn chính văn)