Rể Nuôi Từ Bé

Chương 7

Kỷ Quân Chính nhỏ giọng đề nghị. Các bạn cùng lớp chỉ lo kêu rên, không ai để ý hắn ta.

Mộc Thanh Sương ngẩn ngơ trợn mắt, không hé răng.

“Mộc Tướng quân, đại cục làm trọng.” Kỷ Quân Chính khuyên nhủ, nở nụ cười xấu xa.

Mộc Thanh Sương tức giận đá một cú thật mạnh vào chân ghế hắn ta, “Ngươi đi mà lấy đại cục làm trọng! Mơ tưởng!”

Với danh vọng của Hạ Chinh, khả năng cao hắn sẽ dẫn dắt lớp Giáp chiến đấu. Từ trước tới nay lớp Giáp nghiêm cẩn khắc chế, lần khảo thí này liên quan tới tiền đồ bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ coi như chiến trường khói lửa thật sự. Nếu Hạ Chinh yêu cầu bọn họ nương tay lớp Mậu, cho dù bọn họ không dị nghị, trong lòng ắt oán hận.

Từ nhỏ Mộc Thanh Sương đã giữ gìn Hạ Chinh, đương nhiên không muốn thanh danh hắn hao tổn.

“Đừng nhắc lại, nếu không ta đánh ngươi.” Mộc Thanh Sương đè giọng, không để hắn ta phản bác, “Ta tìm huynh ấy không phải vì chuyện này.”

Vừa rồi phu tử nói Quận chúa Phần Dương Triệu Nhứ tham gia tuyển chọn, đây mới là chuyện Mộc Thanh Sương bất an.

Hạ Chinh là võ sinh xuất sắc nhất trong số một trăm người. Chỉ cần hắn tiếp tục phát huy, được Triệu Nhứ chọn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Mộc Thanh Sương sợ điều này nhất.

Nàng không muốn Hạ Chinh được chọn.

...

Lần khảo thí này yêu cầu các học sinh tự chuẩn bị khẩu phần ăn cho ba ngày, xuyên qua trăm dặm đường núi nơi quân địch phòng ngự. Chỉ cần đến được đích, bọn họ sẽ thông qua khảo thí. Trong quá trình chiến đấu, nếu thu hoạch được đầu người lớp bên, bọn họ sẽ được cộng chiến tích.

Năm lớp cần chọn năm “chủ soái” đứng đầu.

Quan chủ sự Võ đường có lệnh: Các học sinh tự đề cử “chủ soái”. Dù là phu tử hay giáo đầu cũng không được nhúng tay.

Chuông tan học vừa vang, Vương phu tử vuốt râu rời đi, mặc kệ lớp Mậu đang kêu rên.

Cả đám chạy xuống cuối lớp, vây chặt Mộc Thanh Sương như nêm cối.

“Thanh Sương, làm sao bây giờ? Ai làm phó tướng?”

“Kết minh với lớp nào?”

“Nên theo sách lược gì? Công hay thủ?”

Mọi người trông mong dò xét Mộc Thanh Sương, mồm năm miệng mười đặt câu hỏi.

Ở Võ đường, từ quan chủ sự cho tới phu tử, giáo đầu, thậm chí bạn cùng trường, ai cũng biết hai mươi mốt đứa nhỏ lớp Mậu không thể thành viên ngọc sáng.

Ngay cả tông tộc cũng hy vọng bọn nhỏ yên ổn học hành ba năm đến khi tốt nghiệp, không ra ngoài gây chuyện thị phi, học thêm được chút gì đó hữu dụng, đừng làm bao cỏ trống rỗng. Tương lai bọn nhỏ đảm nhận công vụ trong nhà đã coi như cảm tạ trời đất.

Bọn họ cảm thấy kỳ khảo thí năm ngày sau không có gì ghê gớm. Thậm chí bọn họ tránh còn không kịp cơ hội “được đầu quân dưới trướng Quận chúa Phần Dương”.

Nhưng dù sao đã học ở Võ đường hai năm, lại đang tuổi thiếu niên hăng hái. Mặc dù không muốn bị Triệu Nhứ chọn, nhưng nếu bảo bọn họ thúc thủ chịu trói, cả lớp đầu hàng, không góp nổi một chiến công, bọn họ không phục.

Nhất là Mộc Thanh Sương áp lực đầy đầu.

Kết quả khảo thí chẳng những trình lên quân phủ, còn thông báo tới các quân Lợi Châu. Nói cách khác, phụ huynh nàng sẽ biết chiến tích của nàng.

Nàng tuyệt không thể lưu lạc “bỏ mình”, ít nhất phải vượt qua kỳ khảo thí. Nếu không sẽ bị phụ huynh cười nhạo từ mùa hè đến Tết năm sau.

Mộc Thanh Sương xoa trán, hờ hững bố trí: “Bảy người một đội. Cánh tả nghe lệnh Kính Tuệ Nghi, cánh hữu nghe Kỷ Quân Chính. Sáu người trung quân theo ta.”

Lớp Mậu kề vai sát cánh suốt hai năm, độ ăn ý không phải nói. Cả đám không lên tiếng, tự mình dựa vào thực lực bản thân sắp xếp đội hình.

Theo chiến thuật thường thấy, chủ soái sẽ kéo những người mạnh nhất về đội mình.

Ba đội lớp Mậu định phân như vậy.

Mộc Thanh Sương chống má nhìn ba đội, giơ tay ngoắc ngoắc.

“Theo lệ thường hai cánh tả hữu phải bảo vệ trung quân. Nhưng theo binh pháp, càng yếu càng cần bảo vệ, nếu không rất khó trở mình.”

Để bảo đảm giết được nhiều địch nhất với chiến tổn nhỏ nhất, không ít người nhìn chằm chằm lớp Đinh và lớp Mậu.

“Bọn họ muốn bảo tồn thực lực, giảm bớt thiệt hại nhất có thể, chắc chắn sẽ nghĩ cách gạt bỏ hai cánh tả hữu yếu kém. Không tới vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không xung đột trung quân.” Mộc Thanh Sương cười gian xảo giống hệt hồ ly.

Người không biết chỉ thấy nàng suốt ngày lông bông, học hành ở mức bình thường, tưởng nàng chỉ được cái mã.

Nhưng nàng là cô nương Mộc gia, từ nhỏ đã theo phụ huynh ra vào quân doanh Lợi Châu. Rất nhiều đạo lý khắc sâu trong xương tủy nàng.

“Muội định chia những người mạnh sang hai cánh, trung quân làm bia ngắm?” Kính Tuệ Nghi trầm ngâm một lúc, dứt khoát đáp: “Vậy giao cánh tả cho muội. Tỷ lĩnh trung quân.”

Nàng ấy hiểu Mộc Thanh Sương không thể thua quá thảm hại, nếu không sẽ không thể ăn nói với phụ huynh. Là tiểu tỷ tỷ, nàng ấy nguyện gánh vác thay.

Mộc Thanh Sương mỉm cười ngoắc tay, “Bọn họ đều thành tinh, nếu không thấy muội ở trung quân, dùng đầu gối cũng đoán được kế sách của muội.”

Muốn kế sách thuận lợi thực thi, nàng bắt buộc phải dẫn dắt trung quân.

“Chúng ta dùng trung quân đánh bọn họ trở tay không kịp. Hai cánh quân còn lại tiến được đến đâu hay đến đó.” Mộc Thanh Sương lười biếng nhìn bạn cùng lớp, “Trung quân làm quân tiên phong, khả năng cao sẽ phải ‘bỏ mạng’. Chư vị, nhớ cân nhắc kỹ khi vào đội ta.”

Bày binh bố trận xong, tiếp theo thảo luận nên kết minh với ai.

Đừng tưởng ngày thường Kỷ Quân Chính lắm mồm, dù sao hắn ta cũng là tiểu thiếu gia Sóc Bình Kỷ gia. Xem xét thời thế xong, Kỷ Quân Chính nhanh chóng ra quyết định.

Lúc trước Mộc Thanh Sương kiên quyết bác bỏ đề nghị “Thỉnh Hạ Chinh nương tay”, Kỷ Quân Chính nói: “Chắc chắn phải đối đầu với lớp Giáp, chúng ta chỉ có thể trốn tránh. Nếu bất hạnh đối đầu với họ, mọi người tùy theo ý trời, xem hương khói phần mộ nhà nào linh thiêng hơn.”

Mọi người mỉm cười, ai cũng hiểu đạo lý này.

“Lớp Đinh yếu ngang ta, hiện tại bảo vệ mình là chính, nếu không có chuyện sẽ không giáp mặt xung đột.” Kỷ Quân Chính gật đầu, đăm chiêu nói tiếp: “Nhưng nếu chúng ta gặp phiền toái, bọn họ sẽ không ra tay tương trợ. Vậy nên kết minh hay không cũng như nhau.”

Bốn mươi mốt học sinh lớp Đinh, lớp Mậu đều là con em môn phiệt, nhưng thế lực lại khác nhau.

Hai mươi mốt học sinh lớp Mậu xuất thân cường hào Lợi Châu. Hai mươi học sinh lớp Đinh là thế tộc các nhà mấy năm nay chuyển tới Lợi Châu tị nạn. Mặc dù gia thế danh môn quý trọng, nhưng phạm vi thế lực chân chính không ở Lợi Châu.

Bởi vậy dù hai lớp đều náo động ầm ĩ, nhưng lớp Đinh rụt rè hơn lớp Mậu. Hai lớp hiếm khi trao đổi làm quen, mọi người hòa hợp êm thấm, nước sông không phạm nước giếng.

“Lớp Ất chỉ có hơn nửa nhân số đủ trình sánh ngang lớp Giáp. Tuy không điên cuồng gặt đầu người, nhưng tuyệt không bỏ qua đám cừu non chúng ta.” Kỷ Quân Chính nở nụ cười cà lơ phất phơ, chỉ lớp học ở giữa viện, “Vậy nên chỉ nói chuyện được với lớp Bính.”

Thể lực lớp Bính ở giữa, lại bị lớp Giáp và lớp Ất đè nặng. Phần thắng của bọn họ không lớn, chỉ mong thông qua kỳ thi, sẽ không chấp nhất gặt đầu người thêm công tích. 

Kính Tuệ Nghi gật đầu nói, “Lớp Bính có mấy đồng môn cũ ở Tuần Hóa, tỷ và Thanh Sương quen họ, có thể bàn bạc.”

...

Giao chuyện kết minh lớp Bính cho Kính Tuệ Nghi xong, Mộc Thanh Sương buồn rầu suy nghĩ nên tìm Hạ Chinh như thế nào.

Nếu không nghe Hạ Chinh hứa sẽ không đầu quân dưới trướng Quận chúa Phần Dương, nàng không an tâm. Nhưng…

“Ta cũng cần mặt mũi chứ bộ.” Nàng vùi đầu vào khuỷu tay, thì thầm nói.

Dù sao vẫn là tiểu cô nương, lòng thầm mong mỏi Hạ Chinh quật cường chịu thua trước, dịu dàng dỗ nàng lần này.

Nhưng Hạ Chinh quật cường tới chết, nàng không đi tìm hắn, hắn cũng không cúi đầu chịu thua.

Làm lơ hai ngày, rốt cuộc cũng tới ngày trăm võ sinh đấu binh khí.

Hiện tại quân đội sử dụng giáo, kiếm, cung tên là chính. Võ đường cũng sử dụng ba loại vũ khí này.

Kính Tuệ Nghi đã kết minh với lớp Bính. Hôm nay thành viên hai lớp Mậu và lớp Bính đánh nhau, nếu lớp Mậu thắng hoặc hòa, vậy ở kỳ khảo thí lớp Bính tuyệt không thể ra tay giết họ.

Về phần giết người thua, vậy phải xem ý trời.

Điều kiện không tính hà khắc, lớp Mậu chấp nhận.

Lớp Mậu nhiều hơn lớp Bính một người. Mộc Thanh Sương tự giác rời giáo trường, buông tha cơ hội thắng lớp Bính.

Nàng ôm kiếm đứng ở hành lang gấp khúc phía tây, từ từ dịch chân, “không dấu vết” lại gần Hạ Chinh đầu hành lang bên kia.

Hạ Chinh khoác tay đứng trước hành lang, lạnh lùng thản nhiên nhìn giáo trường ồn ào náo động, khóe mắt lại trộm liếc bóng hình màu đỏ đang lẳng lặng lại gần.

Hắn cố gắng không mỉm cười, ngoài mặt vẫn bình thản như thường.

Buổi sáng trước khi tới võ trường, hắn tỷ thí với Lệnh Tử Đô một trận, thành công đoạt được nửa chai thuốc hôm nọ về.

Nhưng vẫn không thể kiềm chế nỗi niềm ghen tuông trong lòng.

Vừa rồi hắn cố ý lạc đàn đứng đây, bởi vì vị trí này thuận tiện để thỏ ngốc nhìn hắn.

Xưa nay Mộc Thanh Sương xưng mình là báo con nhạy bén hung ác. Nhưng chính nàng không biết từ trước tới nay ở trước mặt Hạ Chinh, nàng chỉ là thỏ ngốc mềm mại lông xù, cố gắng phủ tấm da báo ra oai mà thôi.

Khiến hắn muốn ôm nàng vào lòng, xoa tới xoa lui.

Hạ Chinh bỗng nhớ lại cảnh tượng trong mơ, chật vật xoay đầu, gò má đỏ ửng.

...

Rốt cuộc Mộc Thanh Sương cũng lại gần Hạ Chinh.

Nàng cẩn thận dùng kiếm huých tay hắn.

Hạ Chinh lại đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm mặt tường cuối hành lang

Mộc Thanh Sương biết hắn không để ý mình, mếu máo dịch thêm nửa bước, giả vờ nhìn giáo trường, như có như không liếc hắn.

“Chinh ca…”

Tủi thân kéo dài giọng, giống như yếu thế, lại giống như làm nũng.

Hạ Chinh hoảng hốt đè mũi, tay kia quyết đoán kéo nàng vào cửa hông giáo trường.

Nếu bị giáo đầu và bạn cùng trường nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hắn, hắn sợ mình không ngóc đầu nổi.

Không thể tin được lại chảy máu mũi. Đúng là gặp quỷ.
Bình Luận (0)
Comment