Rể Nuôi Từ Bé

Chương 8

Sau cửa hông có hai căn phòng nhỏ, lúc nào cũng chuẩn bị nước đầy ăm ắp. Mỗi khi diễn tập binh khí xong, mọi người sẽ qua đây rửa mặt chỉnh chang dung nhan, sau đó quay về học xá.

Hiện tại đang là buổi sáng, mọi người điên cuồng luyện tập ở giáo trường. Không biết người phụ trách quản lý mấy việc lặt vặt đi đâu, bốn bề vắng lặng.

Hạ Chinh rửa mặt mũi, lấy nước lạnh xoa gáy, cuối cùng máu mũi cũng ngừng chảy.

Việc này có chút mất mặt, hắn không được tự nhiên, từ đầu tới cuối quay lưng về phía Mộc Thanh Sương.

Mộc Thanh Sương đứng dưới bóng hiên theo dõi hồi lâu, rốt cuộc cũng nhìn ra manh mối từ vành tai đỏ ửng của hắn.

Tổ trạch Mộc gia ở Tuần Hóa Lợi Châu. Dân Lợi Châu vốn nhiệt tình phóng đãng, từ trước tới nay thanh niên tỏ tình luôn nói trắng ra. Có mấy lời người Trung Nguyên chỉ dám nói trên giường, dân Tuần Hóa lại chọc ghẹo nhau ngoài đường.

Dân phong hào sảng, Mộc Thanh Sương lại là tiểu cô nương ở đây, thỉnh thoảng lời nói của mọi người sẽ lọt vào tai nàng. Mặc dù nàng cái hiểu cái không, nhưng vẫn ngầm biết chút ít.

Nàng cong mắt hạnh, cắn môi chắp hai tay ra sau, lẳng lặng đỏ mặt lại gần Hạ Chinh.

Mộc Thanh Sương khom lưng, dò xét nhìn khuôn mặt xấu hổ của thiếu niên, cười xấu xa khiêu khích, “Chinh ca, hôm nay trời hanh khô nhỉ?”

Hạ Chinh giơ tay che mắt cười của nàng, tức giận mắng: “Câm miệng.”

“Đại ca muội nói, thỉnh thoảng lang quân sẽ suy nghĩ mấy chuyện linh tinh. Đây là chuyện bình thường, không thể khắc chế…” Mộc Thanh Sương bị che mắt mỉm cười, giọng điệu nghiêm trang, “Huynh vừa nghĩ linh tinh gì vậy? Chinh ca?”

Từ trước tới nay nàng quen trêu chó chọc mèo, không thu liễm trước mặt người quen, đến cả người nhà cũng không cản được.

Lúc này trong lúc vô tình biết được tâm tình Hạ Chinh, mặc dù hai má nàng đỏ ửng, lại quyết tâm không buông tha hắn.

Hạ Chinh bị nàng khiêu khích thẹn quá hóa giận, kéo nàng lại gần, giả bộ kẹp cổ nàng, hung ác mắng: “Muội quậy thử xem?!”

Khó khăn lắm đỉnh đầu Mộc Thanh Sương mới chạm vào chóp mũi hắn. Giờ phút này nằm trong lòng hắn, nàng cảm giác hơi thở nóng hổi ập vào mặt.

Hạ Chinh giấu đầu hở đuôi uy hiếp, khí nóng phả vào tai, khiến toàn thân nàng run lên.

Độc dược chỉ thuộc về thiếu niên lan tỏa mạnh mẽ, nhanh chóng hòa làm một với hơi thở mềm mại ngọt ngào của tiểu cô nương.

Trong lúc nhất thời, Mộc Thanh Sương bị hơi thở không thuộc về mình bao vây, rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó “nguy hiểm”.

“Không quậy.” Nàng lặng lẽ thẳng lưng, mím môi mỉm cười, đỏ mặt nhát gan, “Không… không dám nữa.”

Hạ Chinh buông nàng ra, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng, “Mùa hè còn chưa hết… Đại tiểu thư đã buông tha làm người?”

Lời này ít nhiều có phần giận dỗi, Hạ Chinh vừa thốt ra đã hối hận, vội vàng cắn trộm đầu lưỡi.

Quả nhiên Mộc Thanh Sương vung quyền, hung ác đánh hắn, “Để muội bắt chẹt huynh, huynh sẽ chết đúng không? Huynh coi như trước đó muội không nói gì hết không được sao?”

Mặc dù vóc dáng nàng thon dài, nhưng trời sinh sức lực lớn. Nhìn ngày thường nàng áp chế Kỷ Quân Chính cao to bằng tuổi mình là biết.

Bởi vì không đúng mực, nhiều lần do sức mạnh hơn người mà gây không ít rắc rối. Mỗi khi nóng giận nàng lại phá nhà phá cửa, dăm ba người lớn vây lại mới khống chế được nàng.

Mộc gia dở khóc dở cười với thiên phú dị bẩm của Mộc Thanh Sương. Sau khi mẫu thân bệnh nặng qua đời, huynh trưởng Mộc Thanh Diễn tiếp nhận chức trách nuôi dạy muội muội, mỗi khi dạy nàng luyện công luôn chú trọng nàng vận sức đúng mực. Hắn ta ân cần dạy bảo, khuyên nàng không được quên mình khác người ngoài, chỉ sợ trong lúc vô tình nàng ra tay đả thương người.

Cũng may nàng ghi tạc lời dặn, cho dù vui đùa với đồng bạn cũng chỉ dùng năm phần lực.

Tới Võ đường Hách Sơn được hai năm, mỗi lần phải đối chiến với bạn học, nàng thường được chăng hay chớ. Trong mắt sư trưởng và bạn học, nàng là người bình thường, không bao giờ đả thương nặng tay, mọi người dần không chú ý đến.

Giờ phút này bị Hạ Chinh làm xấu mặt, nàng ra tay nặng hơn chút. Dù Hạ Chinh thân cường thể kiện cũng bị đánh lùi ra sau nửa bước.

“A…” Mộc Thanh Sương hồi thần, xấu hổ mỉm cười, bực tức vò áo hắn, miệng nhủ thầm, “Dùng khổ nhục kế chẳng nghĩa khí chút nào, ai cho huynh trốn!”

Người ngoài không biết sức mạnh trời sinh của nàng, Hạ Chinh lại biết.

Năm đó vì ngăn cản Mộc Võ Đại không đuổi hắn ra khỏi Mộc gia, cô nương bé nhỏ vung quyền đánh hai nha hoàn lùi mấy bước mới đứng vững.

Hai nha hoàn không tập võ, cũng không dám làm gì Đại tiểu thư nhà mình, nhưng năm ấy Mộc Thanh Sương chưa tròn bảy tuổi. Hai nha hoàn đều đã mười lăm mười sáu, cao hơn Mộc Thanh Sương một cái đầu, bắt đầu ra dáng người lớn.

Cô nương bé nhỏ lại vung tay đẩy lùi được hai người, thực sự khiến người khác rùng mình.

Tiểu Hạ Chinh xem tới choáng váng, ngây ngẩn như cọc gỗ, hồi lâu không thể động đậy.

Hạ Chinh cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng xoa tay nhỏ của nàng, “Có việc mau nói. Ban ngày ban mặt, đừng nhân cơ hội sàm sỡ huynh.”

Hắn vừa chảy máu mũi, nàng lại không biết sống chết động quyền cước, chỉ sợ xảy ra họa lớn.

Mộc Thanh Sương dò xét nhìn hắn, thấy khuôn mặt đỏ hồng không có vẻ gì đau đớn, lúc này mới yên lòng.

“Ai thèm sàm sỡ huynh…” Nàng nhớ lại ý đồ đến, xấu hổ rụt tay ra sau, cúi đầu nhìn chằm chằm giày mình, “Muội muốn thương lượng với huynh chuyện này.”

Mùa hè xiêm y mỏng manh, cô nương lại cúi đầu, cần cổ thon dài lộ ra. Dưới ánh nắng rực rỡ, làn da trắng mịn cực kỳ rêu rao.

Hạ Chinh nuốt nước miếng rời mắt, “Ừ.”

“Lúc khảo thí…” Mộc Thanh Sương ấp úng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, “Huynh đừng đồng ý Quận chúa Phần Dương được không? Muội biết yêu cầu này quá đáng, nhưng muội không muốn thả huynh đi.”

Hạ Chinh ngẩn ra.

Hắn tưởng hôm nay cô nương bỏ mặt mũi chủ động tới tìm mình là vì cầu xin hắn hạ thủ nương tay với đồng bạn nàng.

Không ngờ lại vì hắn mà đến.

Không liên quan tới người khác, chỉ vì hắn.

Ngọt ngào chua xót len lỏi toàn thân, trái tim không cốt khí bắt đầu loạn nhịp.

Ngón tay hắn run rẩy, chầm chậm ôm nàng vào lòng.

Mộc Thanh Sương ngạc nhiên, muốn ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn vội vàng đè ót nàng, để mặt nàng tựa vào đầu vai hắn.

Gò má Hạ Chinh lướt qua tóc mai nàng. Hắn phóng túng bản thân, muốn thân thiết với nàng hơn chút.

“Ừ, huynh không đồng ý.”

Giọng nói vốn lạnh lẽo thoáng chút rung động, tựa gợn sóng đánh vào bí mật không nói nên lời.

Thật ra nếu hôm nay Mộc Thanh Sương không tới tìm hắn, chờ kỳ khảo thí kết thúc, hắn cũng sẽ nói chuyện với nàng.

Nhưng hôm nay nàng chủ động từ bỏ mặt mũi tìm hắn, sợ hắn đột ngột rời xa. Nàng không chút che giấu, cứ vậy quan tâm để ý hắn, khiến hắn muốn khảm sâu cô nương mềm mại ngọt ngào vào lòng.

Hắn không muốn đề cập chuyện làm nàng khổ sở.

Chờ bao giờ về Mộc gia nói cho nàng vậy.

Hạ Chinh ôm chặt nàng, Mộc Thanh Sương không giãy giụa. Nàng giấu khuôn mặt đỏ bừng vào vai hắn, có qua có lại ôm thắt lưng thon gầy.

Im lặng ôm nhau một lúc, nàng xác nhận lần hai, “Cho dù Quận chúa Phần Dương ban cho huynh trăm vạn hùng binh, tiền đồ như gấm, huynh cũng không đi?”

“Mặc kệ người hứa cái gì, huynh cũng không đi.”

Lời này không dối gạt. Lần này Triệu Nhứ tới tuyển chọn, hắn không tính toán đồng ý.

Mộc Thanh Sương chớp mắt, ngọt ngào đáp “Dạ”.

Một lát sau nàng bỗng hùng hổ ngẩng đầu, toàn thân hừng hực lửa nóng.

Hạ Chinh ngửa đầu ra sau, khó khăn lắm mới tránh cằm cọ trúng đỉnh đầu nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Chinh cười hừ nới lỏng vòng ôm.

Mộc Thanh Sương vươn tay xoa cằm hắn, khẩn trương hỏi: “Nhưng trong số một trăm người, huynh vốn xuất sắc nhất! Đã là châu ngọc thì không bao giờ giấu được! Nếu người chọn huynh, huynh lại không thể từ chối… con mẹ nó đi tong!”

Các thế lực Giang Hữu đều tôn Sóc Nam Vương làm chủ. Triệu Nhứ là Quận chúa Sóc Nam Vương phủ, tay cầm quyền binh một phương.

Nếu nàng ấy kiên trì chọn Hạ Chinh, Mộc gia không thể mạo hiểm thiên hạ đối nghịch với Sóc Nam Vương, bắt buộc phải làm theo ý Triệu Nhứ.

“Khen thì cứ khen, ai cho phép chửi tục?” Hạ Chinh đè nén trái tim đập loạn, mắt phượng trừng nàng.

Cô nương này quen theo Mộc Thanh Diễn lăn lộn quân doanh, ít nhiều bị nhiễm thái độ thô lỗ của binh lính.

Mộc Thanh Sương khoát tay, “Cái này không quan trọng, huynh đừng lảng tránh. Muội sợ…”

“Không phải sợ.” Hạ Chinh biết nàng bất an, dịu dàng dỗ, “Ta giao quyền chủ soái lớp Giáp cho người khác, khi nào lên núi sẽ cố ý lạc đàn.”

Hắn không muốn đoạt nổi bật trước mặt Triệu Nhứ. Chỉ cần náu mình trong núi ba ngày, thông qua kỳ khảo thí là được.

Thấy hắn tính toán kỹ càng, Mộc Thanh Sương yên lòng, mỉm cười lườm yêu hắn.

“Đến lúc đó giả vờ bị quân địch đuổi bắt, dễ dàng trốn ra lạc đàn. Chinh ca muốn lâm thời về dưới trướng Mộc tiểu Tướng quân không? Mộc tiểu Tướng quân sẽ dốc sức bảo vệ huynh, huynh trao đổi không thiệt, thật đó.”

Lời này quá ngạo mạn, chỉ Mộc Thanh Sương mới dám nói ra, hống hách không khác gì mẹ mìn dụ dỗ trẻ con.

Tốt xấu gì Hạ Chinh cũng là học sinh đầu bảng Võ đường, cho dù lạc đàn cũng một mình thông qua khảo thí. Lần trao đổi này ai che chở ai, đồ ngốc cũng nhìn ra.

Đối mặt với lời mời gọi “không đứng đắn” của nàng, Hạ Chinh đỏ mặt quay đầu, “Thỉnh Mộc tiểu Tướng quân quan tâm chăm sóc nhiều hơn.”

Dứt lời, hắn không nhịn được cười lớn.

Tựa ánh nắng xuyên qua băng tuyết ngàn năm, rồi lại giống như mây trôi để lộ ánh trăng sáng.

Trong suốt, sáng ngời, rung động lòng người.

Mộc Thanh Sương ngẩn ngơ nhìn hắn, đỏ mặt xoa đầu mình.

Hạ Chinh thoáng thấy hành động kỳ lạ của nàng, khó hiểu hỏi: “Làm gì đấy?”

“Hình như đầu muội…” Nàng trợn mắt bật thốt: “…nở hoa.”

Tiết trời nắng chang chang, mật ngọt không tiếng động lan tỏa.
Bình Luận (0)
Comment