Rể Quý Trời Cho

Chương 128

Hứa Bích Hoài không nghĩ đến là Tống Huyền Khanh lại dùng việc đoạn tuyệt quan hệ để uy hiếp cô, trong lúc nhất thời liền không biết phải làm như thế nào.

Lúc này Lâm Thanh Diện đến bên cạnh của Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Đi thôi, ngày mai anh đi cùng với em.”

Đương nhiên là Lâm Thanh Diện hiểu rõ chủ ý của Cổ Diệc Thành, nhưng mà nếu như không để ý đến loại người này thì anh ta sẽ càng đến làm phiền nghiêm trọng hơn, trực tiếp đến đó để anh ta chết mất suy nghĩ này.

“Đúng vậy đó con gái, con nhìn xem, Lâm Thanh Diện cũng đã nói cho con đi rồi, con cứ đi một lần đi.” Tống Huyền Khanh nhanh chóng mở miệng nói.

Bà ta cũng không lo lắng Lâm Thanh Diện có đi thì sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển quan hệ của Hứa Bích Hoài và Cổ Diệc Thành.

Bà ta thấy Lâm Thanh Diện đi theo đến đó còn có thể mở mang tầm mắt nhìn thấy bộ dạng của những người có tiền chân chính, đến lúc đó anh nhận thức được sự thua kém của mình, không chừng sẽ tự mình rời bỏ Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài có chút khó khăn, nhưng mà thấy Lâm Thanh Diện nói đi cùng với cô, trong lòng của cô cũng không sợ cái gì nữa.

Cô cũng hiểu rõ, nếu như không đi thì Cổ Diệc Thành chắc chắn sẽ còn đến để làm phiền cô, không bằng trực tiếp đi làm rõ cùng với Cổ Diệc Thành.

“Vậy cũng được thôi, có điều đừng hy vọng con sẽ có bất cứ mối quan hệ nào với cậu chủ nhà họ Cổ này, đời này của con chỉ chấp nhận một mình Lâm Thanh Diện.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.

Tống Huyền Khanh chẳng thèm để ý, nghĩ thầm chờ đến lúc con nhận biết được cuộc sống của người có tiền thì con sẽ không nghĩ như vậy nữa.

Mà Lâm Thanh Diện thì cảm thấy rất kinh ngạc, hôm nay Hứa Bích Hoài còn nói là cho dù mình có rời đi thì cô cũng sẽ sống cho thật tốt, khiến cho Lâm Thanh Diện cảm thấy Hứa Bích Hoài cũng không coi trọng mình.

Có điều là bây giờ nghe thấy lời nói này của Hứa Bích Hoài, anh đột nhiên cảm thấy là do mình suy nghĩ quá nhiều.

Nếu như Hứa Bích Hoài thật sự không quan tâm tới mình thì sao lúc đó cô có thể xông tới ngăn ở trước mặt của mình.

Lâm Thanh Diện vui vẻ mỉm cười, Hứa Bích Hoài đã quan tâm đến mình vậy rồi, vậy thì mình cũng không cần phải rời khỏi Hồng Thành nữa.

Buổi tối sắp đi ngủ, Lục Thiên Điệp lại gửi cho Lâm Thanh Diện một cái tin nhắn, hỏi anh đang làm cái gì.

Lâm Thanh Diện nhớ đến Lục Thiên Điệp cố ý chụp tấm hình kia thì đã cảm thấy hơi đau đầu, anh cảm thấy mình cần phải tìm thời gian để nói rõ với Lục Thiên Điệp.

Anh cũng không trả lời lại tin nhắn của Lục Thiên Điệp, tắt điện thoại rồi sau đó đi ngủ ngay.

Mà ở bên kia điện thoại, Lục Thiên Điệp nhìn thấy Lâm Thanh Diện một hồi lâu mà cũng không trả lời lại tin nhắn của cô ta, trong lòng cảm thấy rất tủi thân, một mình ngồi ở trên ghế sofa khóc thút thít.

Chạng vạng tối ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cùng nhau đi ra khỏi biệt thự, Tống Huyền Khanh còn không ngừng căn dặn nhất định phải giữ gìn mối quan hệ với cậu chủ nhà họ Cổ.

Lâm Thanh Diện lái xe chở Hứa Bích Hoài đến quán bar Vân Cốc nổi tiếng nhất ở Hồng Thành, trước cửa quán bar đã có không ít xe sang trọng dừng ở đó, chiếc xe này của Lâm Thanh Diện trông có vẻ cũng không thu hút lắm.

Hai người bọn họ bước xuống từ trên xe, Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện một chút, mở miệng nói: “Chờ một lát nữa cho dù có xảy ra cái gì thì anh cũng không nên xúc động, có được hay không?”

Lâm Thanh Diện cười cười mở miệng nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không làm chuyện gì mà không khống chế được đâu.”

Hai người bọn họ cùng nhau đi vào trong quán bar, hôm nay Cổ Diệc Thành đã bao hết toàn bộ quán bar, chỉ có những người mang theo thư mời mới có tư cách đi vào.

Hai người bọn họ vừa mới đi đến cổng thì liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hứa Trai Hiệp.

Hứa Trai Hiệp cũng nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức cười lạnh đi tới.

Hôm nay anh ta nhận được thư mời của cậu Cổ mời anh ta đến quán bar Vân Cốc tham gia tiệc rượu.

Trước kia Hứa Trai Hiệp đã nghĩ đủ cách muốn quen biết với Cổ Diệc Thành, kết quả người ta căn bản cũng không coi anh ta ra gì, chỉ có khi gặp phải phiền phức gì hoặc là cần có người làm việc thì mới có thể gọi anh ta.

Lần này Cổ Diệc Thành chủ động mời anh ta khiến cho anh ta cảm thấy mừng rỡ, dù sao thì bây giờ địa vị của anh ta ở nhà họ Hứa đã sắp không đuổi kịp Hứa Bích Hoài rồi, nếu như lúc này có thể quen biết với Cổ Diệc Thành, Hứa Mạn Tranh chắc chắn sẽ tiếp tục coi trọng anh ta.

Chỉ là anh ta không ngờ đến có thể gặp phải Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ở đây, anh ta cảm thấy buổi tiệc của cậu chủ nhà họ Cổ, hai người bọn họ chắc chắn không có tư cách tham gia, có lẽ là trùng hợp xuất hiện ở chỗ này, cho nên muốn đến chế giễu vài câu.

“Sao hai người các người lại đến đây vậy, các người có biết hôm nay nơi này đã được cậu Cổ bao hết rồi à, tôi khuyên các người vẫn nên nhanh chóng cút khỏi chỗ này đi, tránh cho chờ một lát nữa bị cậu Cổ cho người đuổi đi.” Hứa Trai Hiệp đắc ý nói.

“Chúng tôi đến đây để tham gia tiệc.” Hứa Bích Hoài nhíu mày nhìn Hứa Trai Hiệp.

“Các người đến đây để tham gia buổi tiệc? Đừng có nói đùa, muốn tham gia tiệc ở chỗ này thì nhất định phải có thư mời, chị cho rằng chị là ai hả? Lần này cậu Cổ toàn mời những cậu chủ cô chủ của các công ty gia tộc lớn, chị có tư cách gì mà tham gia tiệc rượu như thế này, huống hồ gì chị còn dẫn theo cái tên phế vật Lâm Thanh Diện này nữa.” Hứa Trai Hiệp không tin nói.

Hứa Bích Hoài không muốn tiếp tục tranh luận cùng với Hứa Trai Hiệp, quay người nói với Lâm Thanh Diện: “Chúng ta đi vào thôi.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, hai người bọn họ cùng nhau đi về phía cửa.

Hứa Trai Hiệp cười lạnh ở trong lòng, muốn nhìn xem hai người bọn họ không có thư mời thì phải đi vào như thế nào, nếu như xông vào bữa tiệc của cậu chủ nhà họ Cổ, hai người bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Hứa Bích Hoài đi đến cửa, có hai người đàn ông cao to khỏe mạnh ngăn cô cùng với Lâm Thanh Diện lại, lúc này cô lấy một lá thư mời từ trong túi của mình ra rồi đưa qua.

Hai người đàn ông khỏe mạnh đó nhìn thấy thư mời, thái độ lập tức trở nên cung kính, khom người mời Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện đi vào.

Hứa Trai Hiệp lập tức trợn tròn mắt, không ngờ đến Hứa Bích Hoài thật sự có thư mời.

Anh ta đuổi theo sát, lấy thư mời của mình ra đưa cho hai người đàn ông đó.

Hai người đàn ông khỏe mạnh không có biểu cảm gì, mở miệng nói: “Đi vào đi.”

Trong lòng của Hứa Trai Hiệp lập tức không phục, lên tiếng: “Tại sao lúc nãy lại cúi đầu khom lưng với hai người đó, tại sao thái độ đối với tôi là kém như vậy?”

Hai người đàn ông to lớn liếc mắt nhìn nhau, đều nở nụ cười.

“Thư mời mà lúc nãy người ta lấy ra chính là loại cao cấp nhất, thư mời này của anh chính là loại thấp nhất, đương nhiên không thể nào nhận được sự đãi ngộ giống như với người ta rồi.” Có một người ở trong đó trả lời lại.

Hai người bọn họ đều là người của Cổ Diệc Thành, bình thường cũng rất kiêu ngạo, đối với con em của các gia tộc bọn họ cũng không để vào trong mắt.

Hứa Trai Hiệp lập tức trố mắt, không ngờ đến Hứa Bích Hoài không chỉ có thư mời, hơn nữa còn là loại cao cấp nhất, cái này khiến cho trong lòng của anh ta cảm thấy không phục.

Anh ta híp mắt nhìn Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện một chút, nghĩ thầm thư mời này của bọn họ nhất định không phải là Cổ Diệc Thành đưa, không chừng là bọn họ trộm được.

Dù sao thì anh ta là người thừa kế của nhà họ Hứa, cho nên có tư cách nhận được mời, mà Hứa Bích Hoài ở nhà họ Hứa cũng chẳng phải là cái thá gì, Lâm Thanh Diện càng là một phế vật, làm sao có thể có thư mời được.

Cho nên, anh ta trực tiếp đi lên ngăn hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài lại.

“Thư mời này của các cười là trộm được có đúng không? Hứa Bích Hoài, thật không ngờ đến chỉ vì muốn quen biết với cậu Cổ, thậm chí ngay cả loại chuyện này cũng làm được, chị ghen tỵ tôi nhận được thư mời của cậu Cổ, sợ là tôi với cậu Cổ sau khi quen biết với nhau thì sẽ uy hiếp chị, cho nên chị mới làm ra chuyện như thế này có đúng không?” Hứa Trai Hiệp nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Hứa Bích Hoài dùng ánh mắt như là nhìn một tên ngốc mà nhìn Hứa Trai Hiệp, mở miệng nói: “Cậu đừng có ăn nói lung tung ở đây được hay không hả? Nếu như không phải do mẹ tôi bắt buộc tôi đến buổi tiệc này, cậu cho rằng tôi sẽ đến à.”

Hứa Trai Hiệp nhếch miệng, lên tiếng nói: “Thôi đừng có giả vờ ở chỗ này nữa, còn nói là mẹ của chị ép buộc chị đến đây, ai mà không biết nhà họ Cổ ở Hồng Thành chính là gia tộc lớn nhất, chỉ sợ là chị chạy đến đây nịnh bợ đó, chị không cảm thấy là ngay cả một chút kỹ thuật nói láo mà chị cũng không có à?”

Hứa Bích Hoài cau mày, không ngờ đến mạch não của Hứa Trai Hiệp lại như thế, vậy nó cũng có thể để cho anh ta nói rằng mình tự nói láo.

“Tôi khuyên chị vẫn nên tranh thủ thời gian mà dẫn Lâm Thanh Diện cút ra ngoài đi, nếu không chờ một lát nữa bị cậu Cổ phát hiện hai người trộm thư mời đến đây, chắc chắn sẽ không tha cho các người đâu. Các người không may thì cũng không có gì, cậu Cổ bởi vì các người mà có thành kiến đối với tôi, vậy thì các người chính là tội nhân của nhà họ Hứa.” Hứa Trai Hiệp mở miệng nói.

Hứa Bích Hoài im lặng không muốn phản ứng lại Hứa Trai Hiệp, nắm lấy tay Lâm Thanh Diện đi về phía trước, Hứa Trai Hiệp ngăn ở trước mặt của hai người bọn họ, chính là không cho đi qua.

Lúc này ở cách đó không xa có mấy người đi tớ,i người đi đầu chính là Cổ Diệc Thành.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Cổ Diệc Thành lên tiếng hỏi một câu.

Hứa Trai Hiệp thấy Cổ Diệc Thành đi tới, lập tức mỉm cười lấy lòng, mở miệng nói: “Anh Cổ, ở đây có hai người trộm thư mời đến, tôi ngăn cản bọn họ thay cho anh. Cho dù là bọn họ cũng là người nhà họ Hứa của tôi, có điều anh Cổ không cần phải nể mặt đâu, cứ xử lý theo quy định là được rồi.”

Anh ta cảm thấy chỉ cần anh ta phủi sạch quan hệ với Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, không chừng Cổ Diệc Thành sẽ khen anh ta không dung túng cho người nhà, ngược lại sẽ lau mắt mà nhìn đối với anh ta.

Cổ Diệc Thành nhìn về phía Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, trên mặt lập tức lộ ra một biểu cảm phẫn nộ.

Hứa Trai Hiệp cho rằng Cổ Diệc Thành muốn nổi giận với hai người bọn họ, trên mặt lộ ra một biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác.

Đúng lúc này, Cổ Diệc Thành đột nhiên giơ tay lên trực tiếp tát một bạt tay lên trên mặt của Hứa Trai Hiệp, mở miệng mắng: “Con mẹ nó chứ, Hứa Bích Hoài là khách quý ngày hôm nay của tôi, tôi mời cậu đến đây chính là nể mặt cô ấy, vậy mà cậu cũng dám nói thư mời của cô ấy là do trộm được, cậu muốn chết có đúng không?”

Hứa Trai Hiệp lập tức trợn tròn mắt, có làm như thế nào cũng không nghĩ đến Hứa Bích Hoài lại thật sự được Cổ Diệc Thành mời tới.

Hơn nữa anh ta cũng bởi vì mặt mũi của Hứa Bích Hoài nên mới được mời, chẳng lẽ là Hứa Bích Hoài và Cổ Diệc Thành đã có mối quan tốt đẹp với nhau?

Anh ta nhanh chóng khom người nói xin lỗi với Cổ Diệc Thành, khắp khuôn mặt đều là biểu cảm hối hận.

Cổ Diệc Thành đi đến trước mặt của Hứa Bích Hoài, mở miệng hỏi: “Cô không sao đó chứ, nếu như cô không muốn nhìn thấy cậu ta thì tôi có thể kêu người đuổi cậu ta đi ra ngoài.”

“Không cần đâu.” Hứa Bích Hoài nói.

Cổ Diệc Thành nhẹ nhàng gật đầu, dẫn theo Hứa Bích Hoài đi vào bên trong, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Lâm Thanh Diện một chút.

Hứa Trai Hiệp che mặt mình, nhanh chóng đi theo vào, anh ta nhìn bóng lưng của Hứa Bích Hoài và Cổ Diệc Thành, nghĩ thăm chắc chắn Hứa Bích Hoài này là con nhỏ để tiện đã quyến rũ Cổ Diệc Thành, nếu không thì sao Cổ Diệc Thành có thể đối xử với cô tốt như vậy.

Anh ta nhìn Lâm Thanh Diện đi theo bên cạnh, một bộ dạng không có gì liên quan tới mình, liền châm biếm Lâm Thanh Diện bị cắm sừng rồi mà cũng không dám lên tiếng, thật sự là đồ bỏ đi.

Trong lòng của anh ta cũng chỉ có thể tìm được chút cân bằng ở trên người của Lâm Thanh Diện, dù sao Hứa Bích Hoài đã có Cổ Diệc Thành bảo vệ, làm như thế nào đi nữa thì anh ta cũng không dám gây chuyện.

Ở bên trong quán bar đã có không ít người, tất cả đều là những cậu chủ cô chủ nhà giàu do Cổ Diệc Thành mời tới, một đám người này đều xem Cổ Diệc Thành giống như là thiên lôi sai đâu làm đó, không ngừng đến lôi kéo làm quen.

Cổ Diệc Thành dẫn Hứa Bích Hoài đến một cái ghế dài, kêu Hứa Bích Hoài ngồi xuống, rồi sau đó mình cũng ngồi xuống bên cạnh.

Lúc này anh ta mới nhìn Lâm Thanh Diện một chút, hai mắt xoay chuyển lòng vòng, cười nói: “Ồ, đây không phải là cái tên phế vật Lâm Thanh Diện ư? Cảm giác tồn tại của anh cũng thật sự quá thấp rồi, lúc nãy cũng không có nhìn thấy anh ở đây, không có chuẩn bị chỗ ngồi cho anh, anh cứ tự xem đi.”

Anh ta nghĩ dùng cách này có thể để cho Lâm Thanh Diện biết khó mà lui, tự mình ngoan ngoãn cút ra ngoài.

“Tôi đứng đây là được rồi.” Lâm Thanh Diện hờ hững lên tiếng.

Hôm nay anh đến đây là để bảo vệ Hứa Bích Hoài, có ngồi hay không cũng không quan trọng.

Cổ Diệc Thành nhìn thấy Lâm Thanh Diện vậy mà lại có thể chịu đựng như thế, trong lòng mắng anh thấp kém, khó trách tất cả mọi người đều nói anh là phế vật.

“Vậy thì anh cứ đứng ở đó đi, anh có thấy cái người to lớn cao hai mét đang đứng ở đằng đó hay không? Đó chính là vệ sĩ ở đây, tên là Man Ngưu, chờ một lát nữa anh đừng làm cho cậu ta tưởng rằng anh chính là rác rưởi mà ném ra ngoài là được rồi.” Cổ Diệc Thành cười nói.

Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện ở cách đó không xa quả thật có một người to cao tầm hai mét, giống như là ngọn núi nhỏ đứng ở nơi đó, hung dữ vô cùng.

“Chỉ có vẻ bề ngoài thôi, không đáng để nhắc tới.” Lâm Thanh Diện thờ ơ mở miệng nói.

Cổ Diệc Thành cười ha ha, thực lực của cái tên Man Ngưu này mạnh hơn rất nhiều so với La Nghĩa, vậy mà Lâm Thanh Diện lại nói như vậy, quả thật khoác lác quá rồi.

Mấy người ngồi ở trên ghế đều khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện vài lần, cũng đều cảm thấy anh đang nói khoác, vì để lấy lòng Cổ Diệc Thành cho nên cũng chê cười Lâm Thanh Diện vài câu.

Hứa Bích Hoài cau mày, cô biết là Lâm Thanh Diện biết rõ ngày hôm nay đến đây chắc phải đối mặt với sự trào phúng như vậy, nhưng mà anh vẫn đi theo mình đến đây, chuyện này khiến cho cô không có cách nào không cảm động được.

Cho nên cô phải bắt đầu tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Cổ Diệc Thành, sau đó liền dẫn Lâm Thanh Diện đi khỏi.

Một đám người uống rượu cùng với nhau, Cổ Diệc Thành lấy đủ loại lý do để Hứa Bích Hoài uống rượu, Hứa Bích Hoài bất đắc dĩ cũng chỉ có thể uống hai ly.

Lúc này Cổ Diệc Thành ngồi xuống ở bên cạnh của Hứa Trai Hiệp, cả mặt đều là nụ cười xấu xa: “Cho cậu một nhiệm vụ, nếu có thể hoàn thành thì tôi sẽ không so đo chuyện lúc nãy với cậu nữa.”
Bình Luận (0)
Comment