Hai mắt của Hứa Trai Hiệp lập tức sáng lên, mở miệng nói: “Anh Cổ, anh cứ việc nói đi, tôi nhất định sẽ hoàn thành cho anh.”
Cổ Diệc Thành cười cười mở miệng nói: “Cậu nói cho tôi biết trước cái tên Lâm Thanh Diện này có thể đánh nhau không?”
Mặc dù là La Nghĩa nói cánh tay của bản thân là do Lâm Thanh Diện đã làm gãy, nhưng mà anh ta vẫn cứ luôn nghe nói Lâm Thanh Diện là một tên phế vật, thực lực của La Nghĩa vốn cũng không yếu, làm sao có thể bị một tên phế vật làm cho gãy tay được.
Cho nên anh ta cũng không tin tưởng cánh tay của La Nghĩa là bị Lâm Thanh Diện làm gãy, chắc chắn là còn có nguyên nhân khác.
Bây giờ Hứa Trai Hiệp đang ở đây, chắc chắn là anh ta biết Lâm Thanh Diện có thể đánh nhau hay không, cho nên trước tiên Cổ Diệc Thành cần phải làm rõ ràng thực lực của Lâm Thanh Diện.
Hứa Trai Hiệp suy nghĩ, anh ta chỉ nhớ rõ được có một lần Lâm Thanh Diện có thể dùng một tay mà nhấc anh ta lên khỏi mặt đất, chắc chắn là anh ta không thể đánh lại Lâm Thanh Diện, nhưng mà vệ sĩ của Cổ Diệc Thành người nào cũng rất lợi hại, chắc Lâm Thanh Diện không phải là đối thủ của bọn họ.
Với lại Hứa Trai Hiệp vẫn luôn cho rằng sức lực lớn của Lâm Thanh Diện đều là do làm việc nhà mà tạo thành.
Cho nên anh ta liền nói với Cổ Diệc Thành: “Lâm Thanh Diện này chỉ là một tên phế vật thôi, đương nhiên là không thể đánh rồi, bình thường thì anh ta làm vài việc nhà nên sức lực lớn một chút.”
Thấy Hứa Trai Hiệp đã nói như vậy, Cổ Diệc Thành liền yên tâm, sau đó kề sát bên tai của anh ta mà nói vài câu.
Trên mặt của Hứa Trai Hiệp lộ ra một biểu cảm âm hiểm, nhẹ nhàng gật đầu với Cổ Diệc Thành, sau đó liền đứng dậy đi về phía sàn nhảy.
Anh ta cầm một cái microphone, mở miệng nói: “Xin chào các vị, chắc hẳn hôm nay những người đến đây đều là những tinh anh trong xã hội, nhân trung long phượng, đương nhiên là cậu Cổ cũng sẽ không kết giao với loại người vô dụng.”
“Chỉ có điều là chắc mọi người cũng không biết, trong số chúng ta còn có một sự tồn tại đặc biệt.”
Tất cả mọi người đều bị giọng nói của Hứa Trai Hiệp hấp dẫn, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía của anh ta.
“Cái gì mà sự tồn tại đặc biệt chứ, chẳng lẽ là lại còn đặc biệt hơn so với cậu Cổ nữa hả?” Có người mở miệng hỏi.
Hứa Trai Hiệp lập tức nở nụ cười, lên tiếng nói: “Làm sao anh ta có thể so sánh được với cậu Cổ cơ chứ, tôi nói anh ta đặc biệt, đó là bởi vì anh ta chính là một tên vô dụng nhất ở chỗ của chúng ta.”
Đám người xôn xao, không ngờ đến hôm nay những người đến đây tham gia buổi tiệc lại còn có một phế vật.
“Không biết là mọi người đã từng nghe thấy cái tên Lâm Thanh Diện ở Hồng Thành chưa?” Hứa Trai Hiệp mở miệng hỏi.
Lập tức có không ít người cũng bắt đầu bàn tán.
“Là Lâm Thanh Diện ở rể kia đó à? Nghe nói cậu ta trừ việc ăn cơm chùa ra thì cái gì cũng không biết làm hết.”
“Tôi đã từng nghe thấy người này, nghe nói là cực kỳ thấp kém, cả ngày ở trong nhà bị khinh bỉ, sống không bằng một con chó.”
“Lâm Thanh Diện à, thảo nào tôi nói chứ sao nghe thấy quen tai như vậy, hóa ra là cái tên phế vật nổi tiếng bậc nhất, chẳng lẽ hôm nay cậu ta cũng đến chỗ của chúng ta à?”
...
Hứa Trai Hiệp nghe thấy tất cả mọi người đều đang dèm pha Lâm Thanh Diện, trong lòng cảm thấy rất đắc ý, anh ta thích xem nhất đó chính là Lâm Thanh Diện bị tất cả mọi người xem thường.
Hứa Bích Hoài không ngờ đến Hứa Trai Hiệp lại có một màn như thế, lập tức nhíu mày quay đầu nhìn thoáng về phía của Lâm Thanh Diện, nhìn thấy Lâm Thanh Diện mang theo gương mặt bình tĩnh đứng ở nơi đó, giống như là không nghe thấy lời nói của Hứa Trai Hiệp.
Cổ Diệc Thành thì cười lạnh, nghĩ thầm lúc này Lâm Thanh Diện bình tĩnh thì cũng chỉ là giả vờ thôi, chờ một lúc nữa anh ta sẽ để cho tất cả mọi người biết được Lâm Thanh Diện ở trước mặt của anh ta cũng chỉ là một con giun.
“Mọi người nói không sai, chính là Lâm Thanh Diện, cái tên phế vật mà tất cả mọi người đều biết.” Hứa Trai Hiệp lớn tiếng nói lên.
Sau tiếng nói của anh ta, lập tức có một ánh sáng chiếu vào trên người của Lâm Thanh Diện, tất cả những người trong buổi tiệc đều nhìn về phía của anh.
Đám người đó đồng loạt trào phúng Lâm Thanh Diện, nhưng mà Lâm Thanh Diện lại mắt điếc tai ngơ, chỉ là muốn xem xem Hứa Trai Hiệp muốn làm cái gì.
“Có điều cũng chỉ là một tên vô dụng như thế, lúc nãy còn dám nói là vệ sĩ của cậu Cổ chỉ có vẻ bề ngoài, không chịu nổi một đấm. Mọi người nói thử xem, có phải là anh ta đang gây sự với uy nghiêm của cậu Cổ hay không?” Hứa Trai Hiệp tiếp tục nói.
“Đúng vậy.” Không ít người đều nói theo.
“Mẹ kiếp, thậm chí ngay cả uy nghiêm của cậu Cổ mà cũng dám khiêu khích, đuổi cậu ta ra ngoài đi.”
“Một tên vô dụng mà còn dám khiêu khích cậu Cổ, thật sự là chán sống rồi mà, không bằng để vệ sĩ đánh cho cậu ta một trận, xem xem cậu ta còn có thể nói như vậy nữa hay không.”
Hứa Trai Hiệp thấy rằng cảm xúc của tất cả mọi người đều đã được khơi dậy, liền tiếp tục nói: “Trong mắt của tôi, uy nghiêm của cậu Cổ bị khiêu khích, chuyện này tuyệt đối không thể nhịn nhục được. Mọi người ở đây chắc chắn là còn chưa biết thân thủ của cậu Cổ, không bằng để Lâm Thanh Diện đọ sức với cậu Cổ một trận đi, nhìn xem anh ta còn dám nói mấy lời khoác lác như vậy nữa không.”
Đám người đó nghe thấy Hứa Trai Hiệp muốn để Lâm Thanh Diện và Cổ Diệc Thành đánh một trận, lập tức bắt đầu ồn ào, dù sao thì bọn họ thích xem nhất cũng chính là loại chuyện này.
Trên mặt của Lâm Thanh Diện xuất hiện chút kinh ngạc, anh không ngờ đến là Hứa Trai Hiệp nói một hồi lâu lại là muốn để anh với Cổ Diệc Thành đánh với nhau một trận.
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Cổ Diệc Thành một chút, trong lòng không khỏi xuất hiện nghi vấn.
Cái thằng nhóc này... muốn bị đánh như vậy à?
Cổ Diệc Thành thì cười lạnh, hoàn toàn không đặt Lâm Thanh Diện vào trong mắt, những lời nói đó đương nhiên là do anh ta đã kêu Hứa Trai Hiệp nói rồi. Thứ mà anh ta muốn chỉ là để cho Lâm Thanh Diện biết được rằng ở trước mặt của tất cả mọi người, anh cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi, căn bản không có tư cách đứng cùng một chỗ với Hứa Bích Hoài.
Từ nhỏ anh ta đã nhận được sự rèn luyện ở trong nhà, thể lực so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, thân thủ cũng không tệ lắm, mặc dù là không lợi hại bằng La Nghĩa hoặc là Man Ngưu, nhưng mà đối phó với người bình thường thì vẫn dư sức có thừa.
Lúc nãy Hứa Trai Hiệp cũng đã xác định rồi, Lâm Thanh Diện căn bản không thể đánh nhau, cho nên anh ta cũng không cần phải lo lắng chút nào.
Nếu như mà La Nghĩa có ở đây, nếu biết được Cổ Diệc Thành muốn đánh cùng với Lâm Thanh Diện thì chắc chắn sẽ đi ra ngăn cản, đáng tiếc là Cổ Diệc Thành cũng không dẫn La Nghĩa theo.
Hơn nữa anh ta cũng không tin cánh tay của La Nghĩa là do Lâm Thanh Diện tự mình làm gãy, lúc đó ở hiện trường còn có Trần Tài Anh, Cổ Diệc Thành càng thêm tin tưởng là do Trần Tài Anh đã làm gãy tay của La Nghĩa.
Anh ta trực tiếp đứng dậy từ chỗ ngồi, cười nói với Lâm Thanh Diện: “Mọi người đã muốn nhìn thấy tôi và anh đọ sức với nhau, vậy tôi cũng chỉ có thể làm theo lời của mọi người thôi.”
“Lâm Thanh Diện, anh có dám đánh cùng với tôi không?”
Lâm Thanh Diện cười với Cổ Diệc Thành, lên tiếng nói: “La Nghĩa không nói cho anh biết cánh tay của hắn ta bị gãy như thế nào sao?”
Cổ Diệc Thành cười lạnh một tiếng, lên tiếng nói: “Đừng có giả vờ giả vịt ở đây, cánh tay của La Nghĩa là do Trần Tài Anh làm gãy, cũng không có tí quan hệ nào với anh. Nếu như anh không dám đánh với tôi, vậy thì cút ra ngoài sớm một chút đi, nơi này cũng không hoan nghênh tên vô dụng như anh đâu.”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Đã như vậy rồi thì cứ thỏa mãn anh thôi.”
Hứa Bích Hoài thấy Lâm Thanh Diện đồng ý, lập tức sốt ruột, nhanh chóng lên tiếng nói: “Anh Cổ, đây đều là do Hứa Trai Hiệp châm ngòi thổi gió, cậu ta cố ý, anh đừng làm hợp ý của cậu ta.”
Cổ Diệc Thành nhìn Hứa Bích Hoài một chút, lên tiếng nói: “Cô Hứa, đây là chuyện của đàn ông chúng tôi, cô cũng đừng quan tâm.”
Lâm Thanh Diện thì ném cho Hứa Bích Hoài một ánh mắt, ra hiệu cô không cần phải lo lắng.
Cổ Diệc Thành đi thẳng về phía sàn nhảy, mọi người lập tức nhường ra một chỗ để cho Cổ Diệc Thành và Lâm Thanh Diện đánh nhau.
Lâm Thanh Diện cũng không hề do dự đi theo Cổ Diệc Thành, đứng ở phía đối diện của anh ta.
Đám người này nhìn thấy Lâm Thanh Diện vậy mà lại dám đi đến đọ sức với Cổ Diệc Thành, lập tức cũng bắt đầu trào phúng, nói Lâm Thanh Diện là một người không có đầu óc, căn bản cũng không biết anh đang đối mặt với nhân vật như thế nào.
Trên mặt của Hứa Trai Hiệp tràn đầy âm hiểm mà nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, qua ngày hôm nay thì tên của kẻ vô dụng như anh sẽ càng nổi tiếng hơn ở Hồng Thành, cả đời này của anh cũng không thể chuyển mình được nữa.”
Lâm Thanh Diện liếc mắt nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Cậu vẫn cứ suy nghĩ lại đi, chờ một lát nữa Cổ Diệc Thành này ăn đòn rồi thì cậu phải xin tha thứ như thế nào.”
Rất rõ ràng là Hứa Trai Hiệp đã nói cho Cổ Diệc Thành biết Lâm Thanh Diện không biết đánh nhau, chờ một lát nữa Cổ Diệc Thành bị đánh rồi, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Hứa Trai Hiệp.
“Con mẹ nó đừng có giả vờ ở chỗ này nữa, chỉ bằng chút công phu mèo quào của anh thì làm sao có thể là đối thủ của cậu Cổ được, anh cứ chờ chết đi.” Hứa Trai Hiệp không hề nhận thức được.
Lâm Thanh Diện cũng lười phản ứng lại, anh ta quay đầu nhìn về phía Cổ Diệc Thành, thản nhiên nói: “Ra tay đi.”
“Ha ha, không ngờ đã đến lúc này rồi mà anh vẫn mang dáng vẻ không quan trọng, anh quả thật là một người có thể giả vờ. Nhưng mà rất nhanh thôi, anh không còn có thể giả vờ được nữa.”
Cổ Diệc Thành cũng không nói nhảm, lúc này liền vọt về phía của Lâm Thanh Diện.
Tốc độ của anh ta không tính là chậm, chỉ là động tác này ở trong mắt của Lâm Thanh Diện lại hơi kéo dài, bắt đầu từ lúc mà anh ta di chuyển thì đã lộ ra vài chỗ hở.
Nếu như là đối mặt với người bình thường, cho dù là loại người như huấn luyện viên thể hình thì Cổ Diệc Thành cũng có thể nhẹ nhàng đối phó được, đáng tiếc người đang đứng ở đối diện của anh ta lại là Lâm Thanh Diện.
Con em nhà giàu nhìn thấy Cổ Diệc Thành đã ra tay, động tác tiêu sái phiêu dật, lập tức cũng bắt đầu khen.
“Ngầu quá đi thôi, cậu Cổ quả nhiên là một con người tài ba, không ngờ đến thực lực lại mạnh như vậy.”
“Động tác bắn vọt này của cậu ấy cũng có rất ít người có thể làm được đó, quả nhiên cậu Cổ không khổ là người thừa kế của gia tộc bậc nhất ở Hồng Thành.”
“Cậu Cổ quá đẹp rồi, chúng tôi mãi mãi là những người si mê cậu.”
Một đám con gái bắt đầu mê muội khi nhìn thấy động tác của Cổ Diệc Thành, không ngừng thét chói tai.
Khóe miệng của Cổ Diệc Thành cũng gợi lên một độ cong nhỏ, nhìn thấy đầy vẻ đắc ý.
Từ lúc mà anh ta ra tay đến trước mặt của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đều không có bất kỳ động tác gì.
“Cái tên vô dụng kia sẽ không phải là bị sợ đến choáng váng rồi đó chứ?”
“Haha, tôi thấy là bị sức mạnh của cậu Cổ làm cho cứng đờ đó.”
Nắm đấm của Cổ Diệc Thành hướng về mặt của Lâm Thanh Diện.
Đúng lúc này, thân thể của Lâm Thanh Diện đột nhiên cử động, anh né qua một bên liền tránh thoát được nắm đấm của Cổ Diệc Thành.
Ngày sau đó, một cái tay của anh nâng lên, nhanh như tia chớp mà đánh lên trên mặt của Cổ Diệc Thành.
Chát!
Bịch!
Thân thể của Cổ Diệc Thành trực tiếp ngã xuống đất.
Một chiêu vô cùng đơn giản liền đánh ngã Cổ Diệc Thành trên mặt đất, động tác này làm liền một mạch, không hề dây dưa dài dòng chút nào.
Toàn bộ bên trong quán bar liền trở nên im lặng.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng ở chính giữa sàn nhảy, quai hàm của mấy cô gái lúc đầu reo hò vì Cổ Diệc Thành cũng sắp rơi xuống mặt đất, dùng để đào đất.
Hứa Trai Hiệp đang cầm microphone vốn đang hả hê để chờ xem một trận, nhưng mà không chờ anh ta nói cái gì để tăng thêm sự hăng thái chiến đấu cho Cổ Diệc Thành thì đã nhìn thấy một bạt tay hờ hững của Lâm Thanh Diện đánh cho Cổ Diệc Thành ngã xuống mặt đất.
Micro trong tay của anh ta rơi xuống mặt đất, một âm thanh ồn ào vang lên. Lúc này đám người mới từ từ lấy lại tinh thần từ trong hoảng hốt.
Hứa Bích Hoài nhìn thấy Cổ Diệc Thành bị Lâm Thanh Diện đánh một cái liền ngã xuống mặt đất, chỉ là hơi có chút kinh ngạc. Ngày hôm qua cô đã nhìn thấy Lâm Thanh Diện đối phó với đám người của Thành Hổ, lúc mà Cổ Diệc Thành ra tay, cô đã đoán được Cổ Diệc Thành không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện.
“Cái này... cái này sao có thể được?” Cái tên phế vật kia vậy mà chỉ cần dùng một bàn tay cũng có thể đánh cậu Cổ té ngã.”
“Không phải là tôi hoa mắt rồi đó chứ, người này thật sự chỉ là một tên vô dụng thôi hả?”
“Cái người cầm micro đó đã nói đùa cái gì chứ, không phải là đến để kiếm chuyện cho cậu Cổ đó chứ, nếu như không phải anh ta thì chắc là cậu Cổ cũng sẽ không đánh cùng với cái người tên là Lâm Thanh Diện đó.”
...
Cổ Diệc Thành chỉ cảm thấy đầu mình tê dại một hồi, trong lỗ tai ù đi, giống như là não bị chấn động.
Qua một hồi lâu, anh ta mới chậm rãi tỉnh táo lại, sau khi bò dậy từ dưới đất, có chút kiêng kỵ mà nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào anh ta, mở miệng nói: “Còn muốn một bạt tay nữa hay không?”
Cổ Diệc Thành lập tức sờ lên mặt mình, ban đầu anh ta còn muốn để cho Lâm Thanh Diện mất mặt, kết quả lại trở thành chính mình mất mặt, đương nhiên là không thể nuốt trôi cục tức này được rồi.
Có điều là anh ta không dám đánh cùng với Lâm Thanh Diện nữa, anh ta nhanh chóng lui ra khỏi sàn nhảy, đi thẳng đến trước mặt của Hứa Trai Hiệp.
Hứa Trai Hiệp nhìn thấy Cổ Diệc Thành đi tới, trong lòng lập tức lộp bộp, hai chân mềm nhũn.
“Anh... anh Cổ, anh nghe tôi giải thích đi, thật sự thì Lâm Thanh Diện ở trong nhà cũng chỉ là một tên ăn bám mà thôi, ngày nào anh ta cũng chỉ làm việc nhà cho nên sức lực mới lớn một chút...”
Cổ Diệc Thành nghe thấy Hứa Trai Hiệp nói như vậy, trong lòng càng thêm tức giận, chẳng lẽ là đang nói từ nhỏ anh ta được bồi dưỡng mà còn thua kém một tên làm việc nhà hay sao?”
Đây rõ ràng chính là Hứa Trai Hiệp đang đùa mình.
Anh ta hung tợn trừng Hứa Trai Hiệp một cái, lúc này nâng tay của mình lên tán cho anh ta một bạt tay.
Hứa Trai Hiệp cũng lập tức ngã xuống mặt đất, nhưng mà Cổ Diệc Thành cũng không dừng tay.
“Con mẹ nó chứ, cậu đi đánh với anh ta một trận đi, xem xem rốt cuộc anh ta có phải chỉ làm việc nhà mà sức lực lớn một chút hay không. Con mẹ nó chứ, hại ông đây bị đánh một bạt tay, ông đây đánh chết cậu.”