Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh

Chương 74

Sau một vòng quay Cú rơi Lốc Xoáy(Turbo Drop) và Tàu Hải Tặc ác mộng, tôi bước ra với sắc mặt như bao du khách khác, trắng bệch ra, hai chân không vững mà run rẩy không thôi, khớp nơi mông như rớt ra cái đinh ốc nào đấy luôn rồi, có thể thấy kích thích giây thiên đường phút địa ngục đã khắc sâu cảm nhận vào cơ thể tôi, bất cứ khi nào cũng có thể tua lại.

Đôi ngươi rề rà không chịu về lại đúng vị trí, cảnh vật vẫn xoay vòng như cũ, Cung Tuyển Dạ mạnh hơn tôi đôi chút, tạm đứng vững, tạo sự khác biệt rõ rệt với người đàn ông cơ bắp ôm cái thùng rác ói đến xay xẩm phía sau.

Lập tức lấy cánh tay dùng sức kẹp thắt lưng tôi, như lôi cái vali có kéo bằng thịt đi vậy, anh dũng xông pha mang tôi đến trò chơi kinh hồn tiếp theo, cứ như muốn cho đến chán hết đời thì thôi.

Mua kẹo bông, bạch tuột nướng và gà rán qua quýt ăn cho đầy bụng, vừa dịp biểu diễn xiếc thú cuối tuần ở công viên giải trí, đi đến khu vực quanh lối đi bộ, phân chia với sân chơi khác, du khách ở đấy như đan cửi, hàng người dài đến tận bụi hoa phía ngoài.

Lều bạt đỏ trắng đan xen được căng lên, tụi nhỏ tay cầm kẹo được các diễn viên xiếc ăn mặc những trang phục sặc sỡ dẫn đường, trật tự lần lượt bước vào chỗ ngồi trong sân vòng tròn, ảo thuật trẻ tuổi ưa nhìn đứng ngoài cổng chào khán giả, tháo chiếc mũ nỉ đen cúi chào, biểu diễn màn từ chiếc khăn tay biến ra chim bồ câu cho cô bé vì mắc cỡ mà đỏ mặt.

Chúng tôi cũng nhận được vé từ tay y, cùng với tụi nhỏ vô cùng háo hức đi vào, trong vô tình nhận ra tôi cũng không khác bọn trẻ là bao, tuổi tác hay biểu cảm vô thức trên gương mặt cũng thế.

Vui lắm. Buổi biểu diễn tiếp theo lẫn sự kiện vào ngày mai đều rất trông chờ vào chúng, như một loại tính cách bẩm sinh vậy, dần mai một đi trong quá trình lớn lên, giờ khắc này lại quay về nguyên vẹn với tôi.

Có lẽ nguyên nhân có phần ở tôi… Tôi đã sống quá gò bó. Nóng lòng thoát nghèo, tầm thường và yếu kém, nhanh chóng nắm giữ cuộc đời mình, lại bỏ qua những điều nên làm trong quãng thời gian ấy, cho nên khi tôi được trải nghiệm chút hạnh phúc nho nhỏ này thì cảm động đến rơi lệ.

Tôi không biết Cung Tuyển Dạ có cố ý dẫn tôi đến từ trước không, chỉ bằng việc bù lại những gì tôi đã bỏ lỡ khi còn nhỏ, anh luôn luôn có thể chạm đến nơi mềm mại dưới tầng sâu nhất của tôi, thoạt trông có vẻ là một mặt không đáng kể. Nhưng dù có là xúc động nhỏ nhất đi nữa, đều có thể khiến con tim nhạy cảm của tôi lao đao không ít.

Không chỉ có một lần. Trong bao dung của anh tôi cảm nhận được phần tình cảm vượt qua cả mong đợi của tôi, chúng không thuộc phạm vi như tôi muốn, nhận được nhiều hơn là đáp lại, cho nên mới cảm thấy được chiều mà lo.

Là bởi vì tôi không có một gia đình hoàn chỉnh, thiếu thốn tình thương sao?

“Wa — ”

Người lơ lửng trong không trung bày ra một tư thế mạo hiểm, chú hề đỏ thẫm phun ra ngọn lửa, thính phòng òa lên tiếng hoan hô non nớt, khuất sau tấm màn che sân khấu, anh bóc một viên kẹo tròn vo, nhét vào miệng tôi.

“Dù là ở công viên giải trí.”

Hương vị chocolate đậm đà ngọt lịm tan chảy trong miệng, ngón tay đặt trên đầu gối được anh đan từng ngón vào, nắm cả bàn trong lòng bàn tay khô ráo mà ấm áp.

“Nhưng lời đã hứa, cũng phải chú tâm vào chứ nhỉ.”

Ngay tại khắc đan tay với anh, tôi dựa đầu vào lưng ghế phía sau, đáp án trong lòng đã rõ.

Tôi không thiếu gì cả, bởi anh sẽ cho tôi tất cả.

Miễn là tôi nắm lấy tay anh.

Kết thúc buổi diễn, chúng tôi cùng khán giả ra về từ cửa sau.

Hôm nay anh dùng nước hoa mà tôi mua cho, xịt nơi xương đòn và cổ tay, nghe nói là tại vị trí mạch đập có thể giữ nguyên mùi hương suốt cả ngày. Chen chúc trong dòng người, anh kề với lưng tôi, tay khoát trên thắt lưng tôi, không để tôi bị đám đông chật chội va phải, tôi bước lên một bước, đầu ngón chân anh lại dán lên gót chân tôi, như đứa trẻ thích chơi trò đạp gót.

Tôi không lý do quay lại nhìn anh, lại trúng ngay tầm mắt anh.

Đôi ngươi phản chiếu ánh nắng mặt trời, như hòn đá nơi đáy sông quanh năm được dòng nước tẩy rửa, có khuynh hướng cảm xúc thiên về sắc bén, mềm mỏng nhưng có chiều sâu, khi lại hiện lên vẻ xảo trá không hợp tuổi.

Điều này có chút quan hệ đến môi trường sống của anh.

Khuya ngày hôm qua chúng tôi có nói về cái này, nằm ngang trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, gió đêm lạnh thổi qua ban công, là thời điểm tốt để trò chuyện.

Mặc dù đã từng gần gũi da thịt, vẫn còn chút cảm giác ngượng ngùng khó tránh, tán gẫu với anh về chuyện này, tôi ôm mục đích tìm hiểu sâu hơn lẫn nhau.

Sống gia đình có bối cảnh đặc thù, anh được giáo dục trong môi trường nghiêm khắc đến khắc nghiệt của tầng lớp thượng lưu, yêu cầu cao về thẩm mỹ và khứu giác về tiền bạc, sinh hoạt cá nhân cũng qua lại giữa phóng túng, ăn chơi, bạc bẽo, lưu luyến bụi hoa, thiếu niên vô cùng ngay thật đã bị bóp méo từ giai đoạn mới chớm.

Rốt cuộc tôi cũng đã có cơ hội hỏi về những chiếc nhẫn trên tay anh. Tôi hiếu kỳ đã lâu. Tôi vô cùng tò mò đối với những năm tháng anh đã sống khi tôi chưa được sinh ra.

“Ngón này là nhẫn đính hôn của cha mẹ ta – của cha ta chính xác hơn. Cái của mẹ thì bà vất rồi, chính ta đã thấy, bởi vì cha ta ngoại tình. Ông ấy từng có vô số người tình, có vài người ta đã gặp, có người thì không. Bọn họ như quần áo treo trong tủ, đủ loại hình dáng, tùy ý thay đổi.”

“Còn cái khác, ờm… Tượng trưng cho thân phận gia chủ… Trời ạ, nghe rõ ngu… Cũng không phải đồ gia truyền mà chỉ là di vật thôi. Đồ của người chết… Được rồi được rồi, cục cưng đừng cau mày, buổi tối không nói chuyện chết chóc được chứ, em sợ à? Lại đây papa ôm nào.”

Anh ra tư thế như muốn ôm tôi, mà tôi thì không tài nào cáu với anh được, không chút phản kháng bị anh đè lên. Tôi cảm thấy từ sau khi quen biết anh, sự bướng bỉnh khó thuần từ trong khung cũng trở nên nhu hóa, tính tình tốt hơn rất nhiều. Như chú chó săn hung hãn sau bao năm được gặp vị chủ nhân đủ sức thuần hóa nó, tôi có thể nhe nanh với người khác, lại bằng lòng ngoan ngoãn vâng lời anh.

“Em chưa nghe câu này bao giờ sao?” Anh cọ cọ mũi tôi, “Khi đứng trước mặt người mình thích sẽ trở thành con nít đấy thôi.”

Anh trầm trầm nhẹ nhàng thì thầm, tôi tin không chút nghi ngờ.
Bình Luận (0)
Comment