*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ra khỏi công viên, đứng ngoài lộ có tầm nhìn bao quát, tôi chờ xe cùng anh.
“Ngày hôm nay rất vui.” Tôi đứng trên bậc thang ở lối đi bộ, một độ cao có thể nhìn thẳng vào anh, kể cả làn mi thoáng rũ, “Lần cuối trước khi vào học.”
Anh cúi đầu sờ mũi, ánh mắt lại nhìn tôi, “Cuối tuần… Có muốn ta đưa em đi không.”
“Không cần đâu.” Tôi bật cười, “Em cũng không phải cô gái nhỏ, đến trường còn cần người đưa rước, hành lý em tự mang được.”
Anh đưa hai tay lên mà “Được rồi, được rồi.”, ra chiều thỏa hiệp, thấy tôi không ý kiến gì nữa, như tự quyết định, “Không phải xa em. Thật tốt quá.”
Anh cũng là một trong những nguyên nhân em không đăng ký xét tuyển ở nơi khác đó chứ.
“Đến trường rồi em sẽ liên lạc với anh.” Tôi thử chút đùa vui nho nhỏ với anh, “Em sẽ gọi kiểm tra giờ ngủ của anh mà không báo trước đâu đấy.”
Anh nhìn nhìn nghĩ ngợi, nghiêng thân về trước, nói với âm lượng chỉ có hai người chúng tôi nghe được, em đến giường ta kiểm tra cũng không thành vấn đề.
Kèn ô tô cách đó không xa vang lên, nét hoảng hốt của tôi nóng lên một cái, chắc là bị ánh chiều oi nồng chiếu lên.
“Em đi đây.”
Đột nhiên trở chứng, không muốn nói lời chào tạm biệt với anh. Trong ánh hoàng hôn gió bay lên trời cao, tôi xoay người đi đến trạm tàu điện theo dòng người, ngọn đèn chớp tắt loạn xạ bao trùm lên.
Đi lần này, thật lâu sau mới gặp lại.
Trường nơi thủ đô nhập học sớm hơn địa phương, tôi đã nói từ trước, tôi muốn đi tiễn Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh Tâm.
Chuyến tàu khởi hành lúc 3 rưỡi chiều, trước đó, chúng tôi đến quán bar nói lời tạm biệt Hà Cố.
Tôi đến nhà Lý Khiêm Lam đón nó, trông cảnh bố mẹ nó dặn dò và cả hối thúc thu dọn hành lý, Kiều Hinh Tâm tới muộn hơn chút, được anh nhỏ đưa đến.
Anh ruột Kiều Hinh Tâm làm người mẫu, đẹp trai miễn bàn, gương mặt hao hao nhỏ nhưng góc cạnh hơn, và cả hơn tính cách khác nhau một trời một vực. Anh ta theo như những gì Kiều Hinh Tâm kể luôn là hình tượng cuồng em gái, nói dễ nghe hơn là tình anh em thân thiết, anh nhỏ rất yêu thương nhỏ, cũng là người duy nhất trong nhà ủng hộ nhỏ theo nghiệp Rock.
Bên ngoài, người anh đẹp mã mà nhạy cảm ôm nhỏ khóc hồi lâu, trong tiếng khóc nức nở kèm vài lời dặn dò đứt quãng, chủ đề chính xoay quanh, “Anh cưng không thể thiếu cưng được.”, “Đau lòng quá đi à”, “Bao giờ thì được nghỉ” nghe thôi đã đau tim, người nghe xót xa người thấy rơi lệ.
Chú béo trong quầy bar cũng không có vẻ gì là buồn rầu, như khi tiễn chúng tôi tham gia cuộc thi hát, cho chúng tôi 3 ly rượu.
“Bầu rượu đục tẫn dư hoan.” Gã nói, “Vào lúc này đừng đóng vai lưu luyến chia tay nữa.”
Tôi tiến lên ôm gã, gã vừa ồn ào nói thấy mà ghê, vừa siết chặt vòng ôm, lòng bàn tay thô ráp, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Tôi nói sư phụ Hà à, cảm ơn chú đã dạy tôi học hát.
Như ngày đầu tiên quen biết gã, từ trên sân khấu đến dưới sân, cùng hát cùng xem pháo hoa, gã vẫn chưa bao giờ thay đổi, điệu bộ cằn nhằn này vẫn thân thuộc như chỉ mới hôm qua vậy.
“Đi đi.” Gã nói, “Đi đi.”
Cho đến khi tôi giúp 2 người họ nhét hành lý vào cốp sau xe, trong lúc chờ xuất phát, anh trai Kiều Hinh Tâm đã kéo lấy tay thật chặt, nhắn nhủ một câu cuối cùng, “Không được tìm bạn trai nào mà xấu hơn anh đấy!”
Lý Khiêm Lam bên cạnh tôi giật giật khóe miệng, cứ như bị điểm huyệt vô tức vậy.
Kiều Hinh Tâm bất đắc dĩ mà cười, vào xe được giữa chừng lại quay ra, tháo ba lô xuống ôm anh.
Vị trí hai bên đảo ngược, nhỏ kiễng chân, như an ủi “Đứa em trai” quấn chị: “Sao em có thể tìm thấy người còn đẹp hơn anh cho được.”
Lời này tất nhiên rất vừa lòng, anh trai nhỏ buông tay, đứng đối diện ngược lại theo hướng chiếc xe chạy, hình bóng trong gương chiếu hậu từ từ nhỏ dần thành một hình ảnh khó nhìn rõ được nữa.
Kiều Hinh Tâm vẫn nghiêng đầu nhìn theo anh ấy, mái tóc dài của nhỏ bị làn gió thổi tung rối, không nhìn rõ sườn mặt.
Đổi lại là tôi học xa nhà nghìn dặm, Hạ Giai cũng sẽ không nỡ như thế!
Đến trạm, còn 40 phút để soát vé, tôi mua vé vào ga, mang hộ 2 đứa Lý Khiêm Lam ba lô thức ăn nước uống của tụi nó, 3 đứa không chút sợ hãi lên thang cuốn, lên lầu, tìm ghế trống nơi đại sảnh phòng chờ xe mà nghỉ tạm.
Bao năm thoáng qua, 3 người chúng tôi đương nhiên chưa bao giờ chia tách như thế này. Tôi mãi nghĩ tôi nên nói chút gì đấy, quá khứ hay tương lai cũng được.
Tôi luống cuống giữ im lặng, ngu ngơ như cái chày vô tri, phản ứng chậm chạp đến mức người ta cũng muốn điên.
Ngọn gió rít gào lùa vào trong trạm cuốn góc áo tôi lên, những người khách trông phong trần mệt mỏi qua cái liếc nhìn nơi khóe mắt biến thành những cái bóng rời rạc, 2 người họ nói với tôi, về đi.
Tôi há miệng, nhẹ buông tay, chiếc vali có tay cầm bộp một tiếng trượt xuống đất.
2 đứa nó ôm lấy tôi, ôm mạnh đến nỗi tôi phải lùi về sau một bước. Lý Khiêm Lam ôm ghì phía sau lưng tôi, áp mặt vào cổ áo tôi hít thật sâu, Kiều Hinh Tâm tựa trán lên vai tôi, tóc mái bị cọ thành rối nùi, tay thì đặt trên lưng tôi nhẹ nhàng, vỗ một cách trấn an.
“Thuận buồm xuôi gió nhé.”
Cửa sổ kính phản xạ ánh nắng chói chang, tôi không bước vào, cùng với rất nhiều khác đến đưa tiễn, nhìn chuyến tàu cuối của mùa hè mang đi những lời chưa nói hết, chạy về nơi phương xa sáng ngời.
Người ai lầm đường lạc lối, người gặp gỡ biết lại gặp nhau.
Đến ngày tôi đi, toàn bộ hành lý đều là do Hạ Giai sắp xếp, dì không cho tôi động tay vào, tôi không thể làm gì hơn đành ngồi một bên nhìn dì trầy trật ngồi xổm dưới đất, bỏ quần áo đã được gấp vuông vức của tôi vào cái va li mở toang, lâu lâu lại vén lọn tóc chướng mắt.
“Cái này không cần mang đâu cục cưng à… Gần đây thôi mà.”
Nhìn dì bày thành như này rõ ràng cứ như tôi chuẩn bị đi du học ấy.
Hoặc đi tận 30 năm.
Tôi không hiểu cái gọi là cố gắng níu kéo trước khi chia tay, đơn giản là không ngăn dì lại, để dì vì tôi mà thực hiên chức trách của một người mẹ.
“Đúng vậy, quần áo dày cũng không cần đâu, huấn luyện quân sự xong là ngày nghỉ ngắn ngày 11, lúc đó con sẽ về… Con lúc nào cũng có thể về.”
“Được được.”
Dì ngồi dưới đất, nhận lấy ly nước nóng tôi đưa, uống ngụm lớn.
“Chuẩn bị xuất phát nào.”
Một va li kéo một cái ba lô, chúng tôi mặc trang phục nhẹ nhàng ra khỏi cửa, cảm giác như đi chơi giải trí ấy.
Đến làng đại học lái xe mất hơn 1 giờ, trên đường nhân lúc Hạ Giai tựa trên vai ngủ, tôi nhắn cái tin cho Cung Tuyển Dạ.
– Em đến trường.
Tôi tắt màn hình, cũng nhắm mắt lại một chốc, lại bị tiếng di động rung đánh thức.
– Vài hôm nữa đến tìm em.
Nói thật, lý do tôi không muốn Cung Tuyển Dạ tiễn tôi còn một nguyên nhân khác, chính là vì anh quá xuất chúng, huênh hoang phóng khoáng vào trường lại bị người thương nhớ, rước lấy sự chú ý không cần thiết, tôi sẽ rất bối rối.
Tôi một mực không chịu thẳng thắn mà thừa nhận, tâm tư không muốn để cho ai biết này gọi là độc chiếm dục.
Trường mới có khuôn viên rất rộng, rộng hơn nhiều so với hiểu biết thụ động của tôi từ tiểu đến trung học, hồi trước cũng chỉ mới xem qua lướt qua vài hình ảnh, nhìn tận mắt mới thấy rộng hơn so với tưởng tượng của tôi, gần 2 năm rồi còn định xây thêm, hồ nhân tạo và phố buôn bán cũng bao gồm bên trong, tựa trên ngọn núi nhỏ rậm rạp.
Các câu lạc bộ học sinh trong sân đặt rất nhiều trạm đón tân binh, dựng lều rất thu hút sự chú ý, cũng có những người có tâm đeo bảng hướng dẫn chỉ đường cho tân sinh. Chúng tôi được một chị lớp trên dẫn đến phòng giáo vụ trong sảnh lớn đi đóng phí, cầm thẻ học sinh và hồ sơ cá nhân đi đăng ký, nhận chăn đệm lẫn đồng phục cho tiết huấn luyện quân sự, trước khi bước ra còn bị vài ba tờ quảng cáo hội học sinh và câu lạc bộ, khiến cho hành lý vốn cũng không đến nỗi nào thành ra khó mà xem nhẹ nó được, may mà ký túc xá không có nhiều tầng, tôi sẽ không để Hạ Giai đi vào đâu.
Suy cho cùng dì có hơi khác người lớn trong gia đình bình thường, phụ nữ mới hơn 30 vẫn có lực sát thương lớn với nam sinh viên, hơn nữa không ai muốn bị rình mò sinh hoạt riêng tư của mình.
Vui vẻ đẩy cửa phòng ký túc xá khép hờ, đỡ phải lấy tư thế kỳ cục như bệnh nhân có tứ chi bất tiện mà mở, tôi mang đệm chăn vào, đánh tiếng chào hỏi bạn cùng phòng mới.