Rối Rắm

Chương 31

Trên bảng tin dán một loạt ảnh, diễn viên chính trong ảnh là Tề Chương, đương nhiên còn có mặt một người khác, Tề Chương chết cũng không muốn người kia là ca ca. Trong tấm ảnh, hắn cùng ca ca triền miên, mỗi lúc, mỗi màn đều có ảnh chụp lại, bọn họ hôn môi, ôm, cho nhau an ủi, đụng chạm thân thể đối phương, lúc cao trào, ngay cả lúc bọn họ mặc quần áo sau khi triền miên đều có ảnh, ca ca dưới thân hắn, mỗi một mị thái đều bị chụp lại, phô bày trước mắt mọi người.

Ca ca ôm chặt cổ hắn, ca ca cùng hắn kịch liệt hôn môi, ca ca cùng hắn triền miên tấm tức xót xa, ca ca cùng hắn ôm nhau hưởng thụ ánh nắng sau ngọ, ca ca nằm trong lòng hắn, chết cũng không muốn buông tay, đều là ca ca cùng hắn, bối cảnh là hoa viên bị bỏ hoang, nhân vật là hắn cùng ca ca, loại gièm pha này xuất hiện rồi, tình cảm lưu luyến của hắn cùng ca ca bị đưa ra ánh sáng như vậy, trước mắt nhiều người, hắn cho dù một mực phủ nhận cũng không được. Vật chứng rõ ràng, hắn giống như tử tù bị đưa lên pháp trường tử hình, đối mặt với chứng cứ mạnh mẽ như thế, trừ việc cam chịu, không có biện pháp khác.

Thừa nhận sao? Thừa nhận hắn cùng ca ca cũng xong hết!

Không thừa nhận? Chứng cứ như thép trước mắt, Tề Chương làm sao nói là do máy tính ghép vào hoặc là có người ác ý phỉ báng? Đây là sự thật, Tề Chương cho dù nói “hết thảy đều không phải là thật” nhưng mọi người tuyệt đối sẽ không đơn thuần cho rằng đây là giả, bọn họ xong hết rồi, có người vạch trần ra, động tĩnh lớn như vậy, tình cảm lưu luyến của hắn cùng ca ca bị đem ra ánh sáng, bọn họ giống như cương thi chỉ có thể sống nơi âm u, nhìn thấy ánh mặt trời sẽ chết, đoạn tình cảm luyến lưu bị hấp thụ ánh sáng, hắn cùng ca ca không bao giờ có thể vô ưu tư lự cùng một chỗ như vậy nữa.

Điều hắn lo lắng nhất lúc này chính là ngàn vạn lần không nên truyền đến tai cha, cha còn sống sờ sờ sẽ chia rẽ hai người bọn họ, nhất định sẽ bị cha đánh chết, ca ca thân thể không tốt, như thế nào có thể gánh chịu?

Chuyện này ai làm? Chẳng lẽ ngày hôm qua lúc hẹn với ca ca có người nhìn thấy rồi sao? Tại sao không trực tiếp tìm hắn, uy hiếp hắn cũng tốt, đem ảnh chụp đe dọa hắn cũng tốt, ít nhất có thể đem chuyện này ém xuống, bây giờ xem ra, người này muốn bức hắn vào ngõ cụt, không để cho hắn có một chút đường sống quay về, người này đem đẩy hắn cùng ca ca đến vách núi, bọn họ chỉ có thể nhảy xuống.

Chết thì chết đi, Tề Chương cũng chán ghét cảm giác lén lút này, hắn muốn kéo tay ca ca đứng ở khu náo nhiệt, lớn tiếng tuyên bố hắn yêu Tề Nhạc, phá vỡ chiếc thuyền này đi, cùng lắm thì bọn họ cùng chết. Chỉ cần lúc chết, ca ca bên cạnh, như vậy không sao rồi.

Tề Chương xông lên, muốn đem tất cả ảnh chụp kéo xuống, xé hết những tấm ảnh này, nhưng hắn cư nhiên có chút run rẩy, bây giờ mới ý thức được chuyện này sau khi đưa ra ánh sáng có bao nhiêu sợ hãi. Tề Chương có thể cảm giác sau lưng mình, mọi người đang nhìn hắn chê cười, chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận hắn, ngữ khí như vậy, ánh mắt như vậy, nhìn hắn ái ngại, trốn ra xa xa, thật giống như hắn là người mang bệnh độc, sự tồn tại của hắn chính là sai lầm, chỉ cần hắn xoay người, những người này đều là địch nhân. Bọn họ không chấp nhận tình cảm lưu luyến của hắn cùng ca ca, cười nhạo hắn, châm chọc hắn, khinh bỉ hắn, thù địch hắn, thế giới này rất lớn, nhiều người lắm, tất cả mọi người đều là kẻ địch của hắn. Tề Chương bây giờ đi đến bước đường bị cô lập, không ai gúp, không ai cho hắn một câu nói ủng hộ, chưa một người cho hắn một ánh mắt an ủi, cho dù là như vậy không làm được gì nhưng ít nhất có thể không như vậy là tốt rồi, không nói một câu hắn là biến thái chết tiệt, giống như phát sinh một chuyện lỗi lầm thôi! Mỗi người đều cười nhạo hắn, mắng hắn. Hai người bọn họ không có làm sai cái gì, chỉ là yêu một người không nên yêu, tại sao bọn người kia không chấp nhận được vậy? Cho dù là một ánh mắt bình thường cũng tốt, hắn còn chưa cảm giác đến lúc nhân tính lạnh lùng, địch nhân nhiều lắm, Tề Chương thật sự có chút lực bất tòng tâm.

Không dám quay đầu lại, không dám nhìn thấy ánh mắt bọn họ, xem như hai tai không nghe được, mỗi câu bọn họ nói hắn đều không nghe được, vậy trái tim cũng sẽ không đau đớn thêm nữa. Những thống khổ, những cười nhạo vô lực giãy dụa, để một mình hắn gánh chịu đi, ngàn vạn lần không nên uy hiếp đến ca ca, ca ca nhất định chịu không được.

Sau lưng truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, không cần Tề Chương quay đầu lại, hắn biết người tới là ai.

Người kia bay nhanh đến bên người Tề Chương, vọt tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào những bức ảnh chụp lại, sửng sốt một giây, như điên cuồng xông lên, đem những tấm ảnh nắm chắc trong tay, giống như đối xử với kẻ thù truyền kiếp, hung hăng xé rách.

“Nhìn thấy rồi đi, diễn viên cũng cùng nhau đến rồi, chính là bọn họ làm ra chuyện tình ghê tởm như vậy, bọn họ thật sự là ghê tởm, làm cho người ta nhìn thấy đã muốn nôn”

Không biết là người nào nói một câu, Tề Nhạc sửng sốt một hồi, xoay người đánh về phía nam sinh vừa nói kia, mặt tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, tất cả khí chất nhã nhặn, nho nhã cũng biến mất, cậu giống như ma quỷ ăn thịt người, nhào tới đẩy nam sinh kia ngã xuống đất, hung hăng tung nắm đấm, đánh vào xương sườn, nam sinh la lên đau đớn, Tề Nhạc không buông lỏng một chút, một đấm rồi một đấm, lần sau nặng hơn lần trước, đánh vào một chỗ, nam sinh kia đau đớn gào thét, lăn lộn trên mặt đất.

“Tôi cho cậu nói bậy này, đánh chết cậu, đánh chết cậu! Chuyện của tôi với em trai lúc nào muốn các người lắm miệng, các người quản cái rắm, con mẹ nó biến ra xa xa, biến ra xa xa”

Có người nhào đến, muốn kéo Tề Nhạc ra, người này cũng thật không ngờ kẻ đang đầy đầu phẫn nộ kia là Tề Nhạc. Cậu vẫn đều ấm áp, ôn nhu, rất an tĩnh, rất nhã nhặn, nhưng cậu bây giờ giống như dã thú yên lặng đã lâu, sau khi bị làm cho tức giận hoàn toàn, sẽ vươn móng vuốt sắc bén cùng hàm răng lợi hại nhào tới, không chết cũng bị thương.

Tề Chương sợ những người đó sẽ lén lút đả thương Tề Nhạc. Bây giờ mỗi người nhìn bọn họ đều không được tự nhiên, đánh hay không đánh cũng giống nhau, đều khi dễ anh em bọn họ, đẩy ra vài người, kéo Tề Nhạc.

Lúc người dưới thân Tề Nhạc không còn có thể đứng lên, Tề Nhạc hung hăng đá một cái, dẫm nát xương sườn, chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang, người kia gào to một tiếng hôn mê bất tỉnh, mỗi người đều ngây ngẩn cả người, Tề Nhạc đánh gãy xương sườn người kia rồi.

Một người lúc phẫn nộ nhất, đều là làm ra chuyện tình vượt quá tưởng tượng, nhưng ai cũng không ngờ, Tề Nhạc không hề có kinh nghiệm đánh nhau, cư nhiên cũng có thể bẻ gãy xương sườn người kia. Tề Nhạc không có một chút mềm yếu, một chút sợ hãi, lạnh lùng nhìn những người đó, khiêu khích, không sợ bất cứ nguy hiểm gì, nhìn chằm chằm vào bọn họ, ai cũng không dám nói cái gì, sợ Tề Nhạc nổi điên lên, không biết sẽ đem ai đánh ngất xỉu đi.

“Ca, tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút, không có việc gì rồi, bọn họ không dám nói cái gì nữa”

Ca ca cho Tề Chương dũng khí rất lớn, thần kinh mảnh khảnh hạng nhất như ca ca cũng sẽ dũng cảm gánh chịu hết thảy, hắn không phải vẫn bảo vệ ca ca sao? Ca ca có thể kiên cường như thế, dũng cảm vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Tề Chương cũng có thể giống trước kia, đem ca ca bảo vệ thật tốt.

Chuyện tình động trời cùng nhau gánh chịu, người nào cũng không lùi bước, cùng nhau thẳng thẳng gánh chịu, như vậy không có gì sợ hãi rồi. Ca ca không dùng đến sự lo lắng của hắn, như vậy, hắn dũng khí càng nhiều, hắn sẽ cùng cha nói chuyện, hy vọng ông có thể đồng ý, mặc dù điều này rất xa vời.

Tất cả mọi người bị chấn động, chậm rãi chưa có người nào có dũng khí nói cái gì nữa, cho dù chuyện này trong mắt bọn họ vốn là chuyện gièm pha không thể tha thứ, nhưng diễn viên dù sao cũng là hai vị công tử Tề thị, chỗ dựa của hai người không ai có cách nào rung chuyển được, ai cũng không dám đối địch với Tề thị, trừ phi muốn phá sản, không muốn lăn lộn trên thương trường.

Tề Chương ấn đầu Tề Nhạc vào trong ngực mình, hôn lên tóc cậu, nếu tình cảm lưu luyến của bọn họ hấp thụ ánh sáng rồi, như vậy không cần phải che giấu, cần gì phải sợ hãi rụt rè nữa, bọn người kia muốn nhìn thì để cho bọn họ nhìn đi, anh em bọn họ vốn thân mật như thế nào, yêu nhau như thế nào.

“Không thể tha thứ, không thể tha thứ!”

Âm thanh Tề Nhạc mang theo nghẹn ngào, nắm áo Tề Chương, trong lòng Tề Chương buồn bực khóc lên, bọn họ xong hết rồi, cậu biết, bọn họ không cách nào đặt chân trong trường này nữa, không cách nào đặt chân vào xã hội, chờ đợi bọn họ ở phía trước chính là một hồi sinh ly tử biệt. Những thứ tốt đẹp biến mất quá nhanh, cậu sợ hãi nhất chính là chia ly, nhưng có biện pháp nào? Cha nơi nào? Bọn họ đang lo lắng?

Toàn thân run rẩy, dũng khí này biến mất quá nhanh, dũng khí muốn đánh chết người mới vừa rồi thoáng cái biến mất, cậu có thể đối địch với toàn bộ thế giới, có thể không nghi kỵ việc mọi người cười nhạo, chính là sợ hãi chia ly với Tề Chương, có thể nắm bắt chỉ có lúc này, cậu không thể cách xa Tề Chương, cậu lo lắng cha sẽ chia rẽ bọn họ, nhưng là bất lực, bọn họ có thể làm sao giờ?

“Không có việc gì, chúng ta cùng nhau gánh chịu, đàm phán với cha, ông cho dù là không đồng ý, chúng ta trao đổi một ít điều kiện, ông có lẽ sẽ đồng ý thôi”

“Không có khả năng, Chương, ông sẽ đánh chết chúng ta, ông sẽ chia rẽ chúng ta, chúng ta có thể làm gì bây giờ?”

Tề Chương không có biện pháp cho Tề Nhạc một đáp án đủ để cậu an tâm, hắn cũng không biết phải làm sao bây giờ? Chuyện này xảy ra, người cha máu lạnh kia, ai cũng không biết ông sẽ ra làm quyết định gì, bây giờ chỉ có thể đi một bước thì nhìn một bước, tùy cơ ứng biến.

Trong đám người, có một người cười lạnh lùng, vui vẻ, vẻ mặt của nàng khác hẳn đám người, mỗi người đều là e ngại, nhìn bọn họ như xem quái thú, chỉ có người này cười đến vui vẻ, dường như chuyện này nháo thành như vậy là chuyện nàng muốn nhìn thấy nhất.

Chính là Mộc Tình, nàng rất hài lòng với hiệu quả bây giờ, rất hài lòng sau khi chuyện tình vỡ lỡ ra, việc của bọn họ, toàn bộ trường học phản ứng, chuyện này nàng chỉ biết sau khi đưa ra ánh sáng sẽ biến thành trò đùa rất khá, nàng không chiếm được, sẽ không có người nào chiếm được. Nàng không có hạnh phúc, bất luận kẻ nào cũng không thể có hạnh phúc. Tề Nhạc hung hăng vứt bỏ nàng, Tề Chương lại tìm người uy hiếp nàng, nàng tuyệt đối không nhẫn nại nuốt giận, như vậy, nàng sẽ phá hủy Tề Nhạc, chỉ có hoàn toàn bị hủy hoại thì mục đích của nàng mới đạt thành.

Những thứ còn lại không hề có ánh mặt trời, không hề có bất cứ nhu tình mật ý gì, tình cảm lưu luyến của anh em bọn họ cũng nên rõ ràng khắp thiên hạ. Bọn họ cũng trải nghiệm mây mưa rồi, tình cảm này hậu thế không tha, tốt nhất nhanh chóng phơi ra dưới ánh mặt trời, hoàn toàn biến mất, thế giới này sẽ càng sạch sẽ.

Nghênh đón bọn họ, sẽ chỉ có thống khổ, nhìn bọn họ đau khổ giãy dụa, trái tim thương tổn, lòng tự tôn của nàng mới được an ủi, hung hăng trả thù, hung hăng để cho bọn họ chịu khổ, chịu tội, cả đời cũng không thể cùng một chỗ, nàng không chiếm được Tề Nhạc, như vậy, làm cho ai cũng không chiếm được Tề Nhạc. Chỉ có phá hủy Tề Nhạc, làm cho cậu ta cả đời đeo lưng gông cùm của đoạn tình cảm lưu luyến bất luân này, sẽ không ai yêu cậu ta, Tề Nhạc, cậu nhất định cô đơn cả đời.

“Là cô, là cô có đúng hay không?”

Tề Chương nhìn thấy Mộc Tình, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đắc ý của nàng như đã tìm được kẻ cầm đầu, bọn họ trở thành tội nhân bị gièm pha, người khởi xướng chính là Mộc Tình, người biến thái nhất chính là Mộc Tình, nàng ta đem bọn họ hủy diệt rồi.

“Chính là tôi, không sạch sẽ, dơ bẩn gì đó tốt nhất nhanh chóng biến mất, cho nên, đây là kết quả của các cậu, biến thái chết tiệt, các cậu biến mất đi, biến mất khỏi cái trường này đi, như vậy mới khôi phục lại sự sạch sẽ, hậu thế không tha gì đó, tội ác gì đó, cũng hẳn là nên biến mất”

Mộc Tình cười lớn, kiêu ngạo thừa nhận, ánh mắt độc ác như răng nanh rắn hổ mang, làm cho người ta không rét mà run.
Bình Luận (0)
Comment