Khi Lật Trình Tịnh mang đôi mắt thâm quầng rời giường, Sở Oải Lăng gần như đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Bữa sáng gồm có cháo trắng, đậu hũ hoa hồng, dưa chuột muối và bánh bao.
"Tịnh Tịnh, con ngủ không ngon giấc sao? Sắc mặt con không được tốt lắm." Sở Oải Lăng ngồi xuống, đánh giá khuôn mặt mệt mỏi của con gái, lo lắng nói, "Con đang có chuyện gì phiền lòng à? Đêm qua ngồi một mình ngây ngốc ở phòng khách, doạ mẹ sợ muốn chết."
Lật Trình Tịnh cắn một miếng đậu hũ, qua loa nói: "Không có gì ạ."
Sở Oải Lăng lấy một quả trứng vịt muối, đặt trong tay con gái, bỗng nhiên nói: "Hay là chúng ta bán căn nhà này đi."
Lật Trình Tịnh cho rằng mình nghe lầm: "Mẹ đang nói cái gì? "
"Mẹ nói, có lẽ nên bán căn nhà này đi để trả số nợ của ba con, chúng ta cũng có thể thoải mái một chút." Sở Oải Lăng nói.
"Bán nhà rồi chúng ta sẽ ở đâu?" Lật Trình Tịnh hỏi ngược lại.
"Vấn đề này mẹ đã nghĩ tới rồi" Sở Oải Lăng cúi đầu, chậm rãi khuấy chén cháo nóng, "Sau khi bán nhà, mẹ sẽ về nông thôn tìm dì của con, nhà dì ấy còn phòng trống.
Mẹ đã nói với dì rồi, bà ấy đồng ý để mẹ đến đó sống tạm một thời gian.
Con cứ ở lại đây, thuê một căn phòng gần bệnh viện để tiện đi lại.
"
"Mẹ muốn sống riêng sao? Mẹ, chuyện này mẹ suy nghĩ nghiêm túc rồi à? "
"Mẹ nói thật, vả lại không khí trong lành ở nông thôn có lẽ sẽ tốt cho bệnh tâm lý của mẹ.
Con nghĩ sao?"
"Mẹ, con cảm thấy không ổn." Lật Trình Tịnh nói thẳng, "Dì cũng có gia đình riêng của dì, mẹ đến sống chung chắc chắn không tiện.
Về vấn đề tiền bạc, mẹ cũng đừng lo lắng quá nhiều, chú Phiền và một vài người bạn khác đã cho chúng ta mượn một ít, tốt xấu gì cũng có thể kéo dài thêm một năm rưỡi nữa, chúng ta còn không đến mức phải bán nhà.
"
"Còn căn bệnh của cha con thì sao? Con chuẩn bị đưa ông ấy vào bệnh viện phục hồi chức năng, sẽ rất tốn kém.
Chỗ dùng tiền thật sự quá nhiều, không bán căn nhà này, chỉ dựa vào tiền tiết kiệm còn lại của con cùng số tiền nhóm người lão Phiền cho mượn thì làm sao đủ?" Sở Oải Lăng vẻ mặt sầu não, buông đũa xuống, ấn vào sống mũi, "Mẹ đã suy nghĩ mấy ngày rồi, cũng chỉ còn biện pháp này thôi.
Mẹ già rồi, nhu cầu vật chất cũng không còn nhiều, nhưng con còn trẻ, bố mẹ không thể làm liên luỵ đến tương lai của con được."
"Chuyện tiền bạc chúng ta có thể nghĩ biện pháp sau, nhưng ngôi nhà này có rất nhiều kỷ niệm của ba người chúng ta, con không nỡ bán."
"Lão Lật đã thành như vậy, còn có cái gì không nỡ? Không bán nhà, con đi đâu gom được một số tiền lớn như vậy, thanh xuân của con cũng sắp trôi qua rồi.
" Sở Oải Lăng nóng nảy, tăng thêm ngữ khí.
Lật Trình Tịnh biết mẹ mình đang ám chỉ điều gì, biểu tình trong nháy mắt mang theo một tia khó xử.
Trưa hôm sau, Lật Trình Tịnh cùng mấy y tá trong khoa ăn cơm ở căng tin, ngẫu nhiên nghe được một chuyện từ đồng nghiệp.
Y tá khoa nhi Hiểu Tranh chia tay với bạn trai sau 5 năm yêu nhau.
Lật Trình Tịnh tới nơi này làm việc thời gian cũng chưa dài, không hiểu rõ chuyện của Hiểu Tranh cùng bạn trai,.
Đáp lại, Hình Tử Thuyên giải thích cho cô một chút: "Hiểu Tranh và bạn trai cũ trước đây rất ngọt ngào, mỗi lần cô ấy làm ca đêm, bạn trai cũ liền lái xe tới đưa mì hoành thánh.
Tình cảm của bọn họ rất tốt.
Hiểu Tranh bận rộn với công việc, một năm nay vì chuyện lên chức mà bận rộn thi cử, bạn trai cũ cũng rất ủng hộ cô ấy.
Không ngờ bởi vì chuyện này mà bị người thứ ba chen vào, chuyện kết hôn đã bàn xong cũng phải huỷ bỏ.
Hiểu Tranh cũng rất có cốt khí, từ chối số tiền bồi thường mà tên đàn ông kia đưa cho."
Y tá thực tập mới Cầm Cầm tham gia đề tài: "Vậy chị Hiểu Tranh bao nhiêu tuổi rồi ạ? Cảm giác như chị ấy đã lãng phí cả tuổi xuân vào tên khốn kia.
"
Hình Tử Thuyên nói: "Hiểu Tranh sắp ba mươi tuổi, lúc đầu đã định trước ba mươi tuổi sẽ kết hôn, ai biết kết quả sẽ như vậy.
Buồn cười chính là, bạn trai cũ bây giờ còn chuẩn bị cùng bạn gái mới đăng ký kết hôn, tốc độ kia quả thực như đánh vào mặt Hiểu Tranh.
"
"Tình cảm năm năm so ra kém với một người mới quen sao?" Cầm Cầm cảm thán.
Hình Tử Thuyên nói: "Mẹ tôi đã sớm nói với tôi, đàn ông đến một độ tuổi nhất định thì chỉ cần tìm một người phù hợp để kết hôn, chỉ cần tuổi tác thích hợp, tính cách dịu dàng, đồng ý xây dựng gia đình là đủ rồi.
Năm năm hay một vài tháng cũng không có nhiều sự khác biệt.
Có lẽ bạn trai cũ của Hiểu Tranh cảm thấy cô ấy không có thiện ý kết hôn với anh ta, cũng không đặt anh ta lên trên sự nghiệp.
".
Truyện Nữ Cường
"Chúng ta không có ba đầu sáu tay, sao có thể đem công việc và gia đình cân bằng hoàn mỹ được." Cầm Cầm thay đồng nghiệp ủy khuất, "Mỗi khi về nhà tôi đều cảm thấy mệt đến rã rời, ước gì có người đã nấu sẵn cơm canh cho mình.
"
Lật Trình Tịnh ở một bên nghe mọi người nói chuyện, bất tri bất giác thất thần nghĩ đến chuyện của mình.
Có phải Ngu Dịch cũng có suy nghĩ như vậy, rằng đến một độ tuổi nhất định nên cảm thấy tìm ai kết hôn cũng không khác nhau lắm?
"Dù sao tôi cũng đã nói rõ với bạn trai từ sớm, tôi là y tá, công việc rất bận rộn, phải trực đêm, một ngày nào đó nếu anh ấy bị bệnh hoặc tâm tình không tốt, rất có thể tôi cũng không thể ở bên cạnh anh ấy, đến lúc đó đừng trách tôi lạnh nhạt, nếu dám phàn nàn thì tôi sẽ lập tức chia tay." Hình Tử Thuyên nhún vai, thoải mái nói, "Tôi đem bản chất công việc nói trước với anh ấy, nếu cảm thấy chấp nhận được thì tôi mới đồng ý kết giao.
Cũng may, đến thời điểm này anh ấy vẫn luôn thông cảm cho tôi."
Cầm Cầm hâm mộ nói: "Vậy hai người có tính toán kết hôn không? "
"Trong vòng hai năm sẽ kết hôn, thật ra vấn đề không thể kéo dài quá lâu, thời gian sẽ làm con người ta trở nên lười biếng."
Lật Trình Tịnh còn đang suy tư về vấn đề của Ngu Dịch, bất thình lình nghe Hình Tử Thuyên trêu đùa: "Xem ra ở đây tôi sẽ là người kế tiếp kết hôn, ngoại trừ y tá trưởng.
Thứ cho tôi nói thẳng, các chị em ở đây mỗi người đều xinh đẹp như hoa, đáng tiếc, hoa thì đẹp nhưng lại không có ai ngắm.
"
Lật Trình Tịnh ngước mắt nhìn Hình Tử Thuyên, đối diện với đôi mắt sáng chứa đựng ý cười của cô ấy, đột nhiên cô thấy chột dạ, đồng thời thầm nói trong lòng: Cũng chưa chắc
Thời gian một tuần còn chưa tới, Ngu Dịch đã gọi điện thoại tới hỏi Lật Trình Tịnh suy nghĩ như thế nào.
Lật Trình Tịnh nghe thái độ thẳng thắn trong điện thoại, liền trả lời anh: "Hôm nay tôi được nghỉ, có thể gặp mặt lúc 10 giờ sáng, ngay tại quán cà phê tầng một của văn phòng "Anh và Em," có tiện cho anh không? "
Ngu Dịch nói không thành vấn đề, Lật Trình Tịnh trước khi cúp điện thoại còn nghe anh nói: "Tôi đã không chờ nổi rồi."
Lật Trình Tịnh thay một bộ đồ giản dị, chọn một cái túi da màu đen, mang giày đế bằng màu hạnh nhân, dự định ra ngoài.
"Tịnh Tịnh, con muốn ra ngoài à?" Sở Oải Lăng ngồi trên sô pha, tay cầm một chén trà dưỡng thần, quay đầu nhìn đứa con gái xinh đẹp của bà.
"Ừm, con định đi gặp một người bạn." Lật Trình Tịnh thuận tay vén tóc sau tai.
"Bạn sao?" Sở Oải Lăng chần chờ hỏi, "Là bạn nữ hay bạn nam? "
"Bạn nam" Lật Trình Tịnh thành thật nói.
Sở Oải Lăng im lặng vài giây, sau đó gật đầu nói: "Được, vậy con đi đi.
Con có định về ăn trưa không? "
"Còn không biết, nhưng mẹ đừng chừa phần con.
Có lẽ con sẽ ăn bên ngoài."
Cô nói xong liền mở cửa, nhanh chóng đi ra ngoài, không dám quay đầu nhìn mẹ mình, dường như bà đã có vài phần suy đoán.
Lật Trình Tịnh chạy tới quán cà phê, Ngu Dịch đang ngồi bên trong.
Cô đi đến chỗ ngồi, ánh mắt anh dõi theo cô chăm chú làm nhịp tim cô đột nhiên tăng nhanh.
Sau khi Lật Trình Tịnh ngồi xuống, Ngu Dịch nhìn cô, nói: "Hôm nay sao lại xinh đẹp như vậy? "
"Cũng bình thường như mọi khi thôi" Lật Trình Tịnh đặt túi xách bên cạnh, hai tay để lên bàn, cô ngồi thẳng lưng, tựa hồ có chút khách sáo.
" Nhìn em có vẻ căng thẳng" Ngu Dịch nhìn biểu tình của cô, nhàn nhã hỏi: "Em muốn uống gì?"
"Cho tôi một ly nước ấm.
"
Ngu Dịch rất nhanh hỏi nhân viên phục vụ cho hai ly nước, một ly ấm, một ly lạnh.
Nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng mang nước lên cho họ.
Lật Trình Tịnh uống một ngụm nước ấm, không khỏi liếc mắt nhìn anh một cái, thấy hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi công sở màu sáng, thoạt nhìn khác với ngày thường, thần thái ôn hòa hơn mọi ngày.
Ngu Dịch không phải là một người kiên nhẫn, thấy Lật Trình Tịnh còn không có ý định mở miệng, anh liền hỏi: "Em đã suy nghĩ xong chưa?"
Lật Trình Tịnh dừng lại vài giây, sau đó hỏi: "Anh thật sự muốn kết hôn với tôi sao?"
Ngu Dịch nở nụ cười, nhưng ngữ khí lại rất nghiêm túc: "Tôi không bao giờ đem chuyện kết hôn nói giỡn.
"
"Anh xác định sẽ không hối hận chứ?" Giọng điệu của Lật Trình Tịnh cũng rất nghiêm túc.
Ngu Dịch trực tiếp đáp: "Không.
"
Trong lúc nhất thời, Lật Trình Tịnh không nói nên lời, tựa hồ không biết nên biểu đạt những gì mình muốn nói bằng cách nào.
"Em như thế này lại làm cho tôi nuôi hy vọng rất lớn đấy." Ngu Dịch chăm chú nhìn vào ánh mắt cô, trong giây phút, anh như đoán được đáp án, tự tin hỏi: "Em đáp ứng rồi?"
"Tôi có mấy điều kiện phải nói trước với anh." Lật Trình Tịnh cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, "Anh nghe tôi nói một chút, nếu cảm thấy có thể làm được thì tôi sẽ đáp ứng lời cầu hôn của anh."
Đôi mắt Ngu Dịch trong nháy mắt bốc lên một cỗ nóng rực, thân nhiệt cũng tăng cao, nhưng anh kiềm chế xúc động, hỏi: "Điều kiện gì em cứ nói đi."
"Anh cho tôi mượn một số tiền, tôi muốn trả hết nợ cho bố tôi.
Tôi sẽ viết giấy nợ cho anh, sau này nhất định trả lại đầy đủ." Lật Trình Tịnh nói ra một con số cụ thể.
Ngu Dịch rất nhanh nói: "Ngày mai tôi sẽ chuyển khoản cho em, cũng không cần em phải trả lại."
"Tôi nhất định sẽ trả lại." Lật Trình Tịnh kiên định nói.
Ngu Dịch giống như nghe được một trò đùa, rất nhanh nói với cô: "Nếu để cho người khác biết tôi bắt vợ mình viết giấy nợ thì tôi làm gì còn mặt mũi đi gặp ai nữa."
Ngu Dịch tự nhiên nói ra hai chữ "vợ mình," điều này làm cho Lật Trình Tịnh ít nhiều có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Cô còn chưa nói xong nhưng anh đã đồng ý với số tiền cô đưa ra.
Cô nhìn vẻ mặt tự tin của anh, suy nghĩ một chút liền nói: "Nếu anh không đồng ý thì chúng ta sẽ không còn gì để nói."
Ngu Dịch nhíu mày, rất nhanh quyết định, chuyện sau này thì sau này nói sau, hiện tại mọi việc đang diễn ra theo đúng kế hoạch, anh cứ tạm thời nhượng bộ là được.
"Ok, điều kiện tiếp theo là gì?" "
"Nếu sống chung, anh không thể ép buộc tôi làm những gì tôi không muốn, cũng đừng nghĩ đến việc thay đổi con người tôi, tất nhiên tôi cũng sẽ không miễn cưỡng anh làm những điều anh không thích, cũng không cố gắng thay đổi con người anh." Lật Trình Tịnh bình tĩnh nói.
"Không thích làm chuyện gì?" Ngu Dịch trầm tĩnh suy tư một lát, sau đó hỏi: "Chuyện em không thích làm không bao gồm hành vi thân mật giữa vợ chồng chứ? "
Lật Trình Tịnh mím môi, chậm rãi nói: "Không phải.
Ý tôi là, anh không thể can thiệp vào công việc, sở thích, giao tiếp xã hội bình thường của tôi, hoặc muốn thay đổi tính cách của tôi.
Tất nhiên, để công bằng, tôi cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của anh."
"Không phải cự tuyệt thân mật với tôi là được, những thứ khác không thành vấn đề." Ngu Dịch ý tứ sâu xa bổ sung, "Yên tâm, tôi cảm thấy em rất tốt, không có chỗ nào khiến tôi không hài lòng, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng em phải thay đổi bất cứ chuyện gì."
"Bao gồm cả việc sinh hay không sinh con, khi nào sinh con, tất cả đều do tôi quyết định." Lật Trình Tịnh lại nói.
"Em không muốn làm mẹ sao? "
"Hiện tại không muốn, nhưng trước đây đã có một thời gian tôi thực sự mong muốn có một đứa con."
Có một khoảng thời gian, cô cảm thấy rất cô đơn, mỗi lần nhìn thấy những người mẹ chơi với trẻ con trên đường phố, trái tim cô khao khát có một đứa con cho riêng mình.
Cô rất ít khi phác họa bộ dáng của nửa kia trong tương lai, nhưng lại thường xuyên phác họa cụ thể khuôn mặt của con mình, tưởng tượng xem con của cô có trông giống cô khi còn bé hay không.
Chẳng qua bây giờ công việc của cô bận rộn, chuyện sinh con cần phải nghiêm túc suy nghĩ.
Ngu Dịch không do dự gì liền nói: "Không thành vấn đề, cái này cũng do em quyết định.
"
Anh dễ nói chuyện như thế không khỏi làm cho Lật Trình Tịnh có một loại cảm giác, tựa hồ anh coi trọng chính là chuyện thân mật kia, những thứ khác đều không sao cả.
Nhưng chuyện đến bước này, cô không có ý định quay đầu.
"Còn có cái gì nữa?" Ngu Dịch thúc giục nàng.
"Còn nữa, giữa chúng ta phải học cách tôn trọng lẫn nhau, tranh luận thì có thể, nhưng không thể sử dụng bất kỳ hình thức bạo lực nào." Lật Trình Tịnh vừa nói vừa chăm chú nhìn vào ánh mắt anh, "Những yêu cầu khác tạm thời không có."
"Không có gì quá khó." Ngu Dịch thoải mái đánh giá người phụ nữ sắp thuộc về mình, cảm thấy vui sướng cùng thành tựu đến quá đột ngột.
Anh hơi mơ hồ, một lần nữa hỏi cô: "Em thật sự đồng ý kết hôn với tôi, sẵn sàng thành người của tôi sao?"
Lật Trình Tịnh nhịn không được sửa lại cách dùng từ của anh một chút: "Ngu Dịch, chúng ta là hai cá thể riêng biệt, không ai là vật sở hữu của ai.
"
Ngu Dịch híp mắt cười, bên ngoài gật gù, trong lòng lại nghĩ: Em sẽ là người của anh thôi.
Người phụ nữ này là người mà anh vừa nhìn thấy đã động tâm say mê.
Anh đã một lần gặp được cô, chạm vào cô, nhưng cuối cùng lại để vuột mất.
Trải qua mười năm, bây giờ cô đã hoàn toàn thuộc về anh, toàn vẹn và triệt để trở thành người của anh.
Cô sắp ngủ chung gối với anh, cô sẽ nép mình vào lòng anh, anh sẽ có tư cách chạm vào cô, hôn cô.
Nghĩ đến chuyện này, máu toàn thân anh hơi sôi trào, ánh mắt như sâu thẳm nhìn cô, trên mặt tuy trầm ổn như thường nhưng trong lòng sôi trào mãnh liệt.
Lật Trình Tịnh không biết Ngu Dịch trong nửa phút ngắn ngủi đã nghĩ đến chuyện thân mật của vợ chồng, cô còn đang suy nghĩ xem có bỏ lỡ vấn đề nào không, đột nhiên nói: "Đúng rồi, còn có một chuyện.
"
"Chuyện gì?" Ngu Dịch hỏi.
Anh đã nghĩ kỹ, sẽ không cho phép cô tìm được bất cứ lý do gì để đổi ý.
"Chuyện kết hôn phải được sự đồng ý của gia đình anh.
Nếu họ phản đối thì chuyện này không cần cân nhắc nữa."
Ngu Dịch thoải mái nói: "Yên tâm, bọn họ sẽ không phản đối.
"
"Anh chắc không?"
"Tôi đã từng này tuổi rồi, chẳng lẽ còn không thể tự quyết định chuyện hôn sự.
Thật ra tôi không cần hỏi qua ý kiến gia đình, nhưng vì em đã đề cập tới, tôi sẽ về thông báo với người lớn trong nhà.
Tôi tin rằng họ sẽ tán thành mọi quyết định của tôi."
Lúc cả hai đang chuyên chú nói chuyện, trong lúc nhất thời không phát hiện cách đó không xa còn có một người, cô đang đứng bên cạnh chậu hoa ở góc quán cà phê, ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ vài phút.
Hôm nay Đàm Lệ Nhi đến công ty tăng ca, từ quán cà phê đi tới thang máy thì bất ngờ phát hiện có một cặp đôi nhìn rất quen mắt.
Cô nàng dừng bước, trốn đi một góc, yên lặng nhìn qua, quả thật là người quen.
Giờ này khắc này, nếu như không bị hoa mắt, cô còn thấy người đàn ông nắm tay người phụ nữ trên bàn, mà cô gái kia cũng không hề phản kháng.
Đây có phải chứng tỏ hai người đã có tiến triển hay không? Trong lòng Đàm Lệ Nhi nhất thời có chút kích động.
Cô còn nhớ rõ, người đàn ông họ Ngu kia từng bày tỏ, nếu có thể tìm được một người phù hợp, anh ấy sẽ không tiếc một bao lì xì thật lớn cho bà mối.
Đàm Lệ Nhi vốn cảm thấy tiếc hận vì thái độ lạnh nhạt của Lật Trình Tịnh, ai ngờ hôm nay lại bắt gặp hai người này đang công khai nắm tay nhau.
Trong nháy mắt, có cảm giác bao lì xì lớn dường như đã ở trong tay cô.
Trong ấn tượng của Đàm Lệ Nhi, Lật Trình Tịnh là một người lãnh đạm và rụt rè.
Cô hiểu được tâm trạng của Lật Trình Tịnh.
Những người phụ nữ vừa xinh đẹp lại không còn trẻ thường sẽ thận trọng trước mọi mối quan hệ.
Không nghĩ tới, vị họ Ngu kia cuối cùng đánh vỡ tuyến phòng ngự của mỹ nhân băng lãnh này.
Thì ra dự cảm của cô là đúng, với bản năng của một bà mối xuất sắc, cô đã sớm nhận ra hai người này hoàn toàn phù hợp với nhau.
Trong nhất thời, cô lại hào hứng về bao lì xì sắp rơi vào tay mình.
"Anh nắm đủ chưa?" Lật Trình Tịnh cuối cùng cũng lên tiếng, kiên quyết rút tay mình khỏi tay Ngu Dịch.
Ngón tay thon dài của Ngu Dịch nhẹ nhàng gõ gõ trên mu bàn tay cô, nghe vậy lưu luyến rút tay về, uống một ngụm nước lạnh, nói: "Như này làm sao mà đủ? Quên đi, tạm thời đành nhịn xuống."
Lật Trình Tịnh: "..."
Cô suy nghĩ một chút, nói: "Tôi muốn nhắc anh một chút.
Tôi biết anh là người đào hoa, nhưng tôi hy vọng sau khi kết hôn, anh có thể khắc chế cảm xúc một chút."
"À," Ngu Dịch hứng thú hỏi, "Em cần tôi khắc chế đến mức nào?"
Thái dương của Lật Trình Tịnh nảy lên, bình tĩnh nói: "Phụ nữ xinh đẹp rất nhiều, nếu như anh động tâm, liếc mắt một chút thì cũng không sao, tôi không khắt khe đến vậy.
Nhưng mà, mọi thứ phải có chừng mực, đơn thuần thưởng thức thì được, đừng bắt chuyện hay qua lại với phụ nữ bên ngoài."
Ngu Dịch đăm chiêu nói: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Lật Trình Tịnh nghĩ thầm, quên đi, dù sao bọn họ cũng không có bao nhiêu tình cảm với nhau, hiện tại anh hứa hẹn, sau này có làm được hay không lại là chuyện khác.
"Vậy còn em? Em đặt ra nhiều quy tắc cho tôi như vậy, bản thân em có kiềm chế được không?"
"Tôi không giống anh, đương nhiên có thể khắc chế." Lật Trình Tịnh khẳng định.
"Sau này em không được nhìn những người đàn ông khác, cũng không được đơn độc gặp người khác phái." Ngữ khí Ngu Dịch bình thường, nhưng trong mắt lại lộ ra sự nghiêm túc, chứng tỏ anh không nói đùa: "Nếu em phản bội tôi, tôi sẽ không đốt tốt với em nữa."
"Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không bao giờ làm những việc trái đạo đức."
"Vậy thì tốt" Ngu Dịch chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt liền quay về nét ôn nhu: "Tôi tin em."
Ngu Dịch lái xe đưa Lật Trình Tịnh trở về.
Xe dừng ở cửa tiểu khu, Lật Trình Tịnh có chút không chịu nổi ánh mắt càng ngày càng trực tiếp của anh, thừa dịp anh anh còn chưa kịp đưa ra yêu cầu gì quá đáng, cô vội xuống xe, chạy trối chết.
Cánh tay Ngu Dịch đặt trên cửa sổ, nhìn theo bóng lưng cô, nghĩ thầm: Quên đi, cô cũng không trốn được lâu.
Lật Trình Tịnh mở cửa vào nhà, Sở Oải Lăng nghe được động tĩnh lập tức từ phòng mình đi ra, cẩn thận hỏi: "Con về rồi à, đã ăn gì chưa?"
"Con ăn rồi." Vừa rồi hai người đã ăn chút đồ ngọt trong quán cà phê.
Sở Oải Lăng cẩn thận quan sát biểu tình của con gái, có chút linh tính, dứt khoát hỏi trước: "Tịnh Tịnh, có phải con có chuyện muốn nói với mẹ không?"
Lật Trình Tịnh thay dép lê, treo túi xách lên móc, từ từ xoay người nói: "Mẹ, con đúng là có một chuyện muốn nói, con nghĩ mẹ nghe được sẽ rất vui."
"Có chuyện gì vậy?" Sở Oải Lăng mở to hai mắt.
"Con sắp kết hôn, đối phương là một người quen cũ." Lật Trình Tịnh trực tiếp nói ra..