Rực Cháy Lòng Anh

Chương 14


Sở Oải Lăng mặt không đổi sắc, hồi lâu mới hiểu ra: "Con định lấy ai?"
Lật Trình Tịnh sau đó nói với mẹ về tình hình chung của Ngu Dịch.
"Làm sao con biết người này? Sao trước đây không nói với mẹ?" Sở Oải Lăng vội vàng lo lắng khuyên can con gái: "Tịnh Tịnh, tuy mẹ giục con kết hôn, nhưng mẹ không muốn con tuỳ tiện tìm người để kết hôn.

Người đàn ông này mẹ còn chưa từng gặp mặt, thậm chí mẹ thấy chính con cũng không hiểu rõ anh ta.

Con như vậy có hơi qua loa rồi."
Lật Trình Tịnh nói một cách lý trí: "Thời gian con ở bên anh ấy thực sự rất ngắn, nhưng con tin vào trực giác của mình, anh ấy không phải là người xấu.

Mẹ, mẹ vẫn luôn muốn con kết hôn, nhưng con không muốn lãng phí thời gian gặp gỡ người lạ nữa.

Ít nhất thì Ngu Dịch là người mà con đã từng thích."
"Trước kia là khi nào? Trước kia đã là chuyện của quá khứ, thời gian trôi qua, con người cũng thay đổi, mẹ nghĩ con nên tìm hiểu anh ta một thời gian trước khi quyết định."
Sở Oải Lăng thực khẩn trương, hai tay run run: "Tịnh Tịnh, con sao phải như vậy chứ? Lúc trước nhất định không gặp gỡ xem mắt, vừa ra ngoài, trở về liền nói với mẹ con sẽ kết hôn.

Con có suy nghĩ kỹ chưa? Mẹ chắc sẽ bị con làm đứng tim mất thôi."
"Mẹ..." Lật Trình Tịnh nhíu mày, cố gắng kiên nhẫn nói với mẹ: "Không phải mẹ bảo con phải mau chóng tìm bạn đời sao? Cũng chính mẹ nói, nếu con không lấy chồng thì mẹ sẽ cảm thấy có lỗi với cha ruột con.

Mẹ khẩn trương như vậy, con bây giờ đáp ứng mẹ, tìm một người phù hợp để kết hôn, thì mẹ lại không ủng hộ."
"Mẹ muốn con tìm một người tốt, chứ không phải tuỳ tiện như vậy." Sở Oải Lăng cao giọng nói.
"Làm sao mẹ biết anh ấy sẽ không đối xử tốt với con? Mẹ có quen anh ấy sao? Mẹ hiểu rõ anh ấy sao? Mẹ vì sao cho rằng con tuỳ tiện đồng ý kết hôn? Dựa vào hoàn cảnh gia đình hiện tại, cộng thêm công việc bận rộn của một y tá, mẹ nghĩ con có cơ hội gặp gỡ nhiều người khác hay sao? Rốt cuộc con phải làm sao thì mẹ mới hài lòng?"
Sở Oải Lăng nhất thời không nói nên lời.
"Anh ấy có tiền, nguyện ý cho con mượn, con có thể trả hết nợ cho bố ngay lập tức.

Chúng ta không cần bán nhà, mẹ cũng không cần về quê sống với dì.

Số tiền con mượn anh ấy thì con sẽ trả.

Mười năm hay hai mươi năm cũng không thành vấn đề, anh ấy không để tâm.

Như vậy, cuộc sống của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Sở Oải Lăng trợn to hai mắt: "Tịnh Tịnh, con vì chuyện này mà cưới anh ta sao? Không đúng, con nguyện ý gả cho anh ta mà anh ta còn muốn con trả lại số tiền đó.

Con người như vậy cũng quá tính toán chi li rồi, tương lai con còn muốn sinh con dưỡng cái cho anh ta sao."
"Đó là ý của con, anh ấy nói không cần trả lại, nhưng con có lòng tự trọng của riêng mình." Lật Trình Tịnh đặt tay lên trán, đột nhiên cảm thấy đầu bắt đầu đau.
Cô không ngờ chuyện cưới xin lại phức tạp như vậy, bước đầu thuyết phục mẹ cô đã gặp muôn vàn khó khăn rồi.
Sở Oải Lăng còn muốn nói gì nữa, Lật Trình Tịnh đã nói trước một bước: "Mẹ, chuyện kết hôn con đã nghĩ kỹ rồi.

Mẹ hãy tin tưởng trực giác của con, tính tình anh ấy không có vấn đề, anh ấy là người tốt, sẽ không làm gì tổn thương con.


Những năm qua, có lúc con cảm thấy rất cô đơn, nếu như kết hôn, có người ở bên cạnh cả đời cũng là điều may mắn, mẹ yên tâm đi."
Sở Oải Lăng vốn định nói cô kết hôn vội như vậy, sau này có thể sẽ sớm ly hôn, nhưng nghĩ lại, những lời như vậy không nên nói ra, nên bà đành nuốt ngược trở lại.
Bà cũng hiểu tính cách con gái mình rất cố chấp, một khi đã quyết định thì rất khó bị người khác lay chuyển.
Lật Trình Tịnh có chút mệt mỏi, nói xong chậm rãi trở về phòng.
Nửa tiếng sau, Sở Oải Lăng mới yên tâm, đi tới, nhẹ nhàng mở cửa phòng con gái, hỏi: "Nếu kết hôn, con định tổ chức hôn lễ cuối năm nay hay đầu năm sau?"
Lật Trình Tịnh vừa mới chuẩn bị chợp mắt, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nghiêm túc nhìn mẹ: "Không, con sẽ không tổ chức hôn lễ."
"Cái gì?" Sở Oải Lăng lại bị kích động, cả người run lên, "Là ý của cậu ta sao?"
"Không, con đã nói rồi.

Mẹ à, lo liệu đám cưới rất mệt mỏi, mẹ biết mà, với con, bỏ ra vài tháng trời chuẩn bị cho một sự kiện như vậy là rất lãng phí." Lật Trình Tịnh bình tĩnh nói: "Hơn nữa, một đám cưới hoàn hảo không bảo đảm một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Khách mời không quan tâm cô dâu chú rể đang làm gì trên sân khấu, họ chỉ quan tâm đến việc họ ăn uống có ngon miệng hay không.

Vậy tại sao chúng ta phải bận tâm việc người ngoài nghĩ gì."
Lật Trình Tịnh nói xong liền xoay người ngủ thiếp đi.
Sở Oải Lăng kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
So với sự mệt mỏi của Lật Trình Tịnh, Ngu Dịch lại rất cao hứng.
Anh lái xe đến câu lạc bộ, bước vào căn phòng riêng quen thuộc, Tề Phàm Khải đang ăn nấm tùng nhung, lập tức cảm nhận được sự hồi phục tinh thần từ người bạn thân, không nhịn được cười hỏi: "Lại có dự án mới à?"
Ngu Dịch ngồi xuống, chống tay lên ghế bành, nhịp nhàng gõ ngón tay vài cái rồi mới lên tiếng: "Không phải dự án, tôi vừa thương lượng thành công một chuyện khác."
Tề Phàm Khải hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Tôi sắp kết hôn." Ngũ Dịch nói.
Tề Phàm Khải ngạc nhiên hỏi: "Anh định kết hôn với ai?"
"Là người đó." Ngu Dịch nói đơn giản, "Tôi cầu hôn, cô ấy nói đồng ý."
Tề Phàm Khải đột nhiên đứng lên, không thể tin nhìn chằm chằm Ngu Dịch, một lúc sau, ngay cả cơ bắp trên mặt cũng run lên: "Anh muốn cưới người phụ nữ trước kia từ chối anh sao? Anh không sợ bị cô ta lừa à?"
"Tôi có gì để cô ấy lừa gạt chứ." Ngu Dịch không thích giọng điệu của Tề Phàm Khải, thản nhiên nói: "Nhiều nhất cũng chỉ là một ít tiền, cô ấy cũng không để ý lắm đến chuyện này."
"Đó là bởi vì cô ta giả vờ, cô ta muốn lừa dối anh thôi.

Nếu thực sự không quan tâm, vì sao năm đó cô ta từ chối anh? Sao anh dám cưới một người phụ nữ như vậy chứ? Một ngày nào đó anh cũng sẽ bị cô ta gạt thôi." Tề Phàm Khải kích động đến mức muốn nhảy dựng lên.
Ánh mắt Ngu Dịch đột nhiên trở nên lạnh lùng, nghiêm túc cảnh cáo: "Chú ý lời ăn tiếng nói, anh đang làm nhục tính cách của cô ấy lẫn chỉ số thông minh của tôi đấy."
"Anh..." Tề Phàm Khải nhất thời không nói nên lời, quay lưng, bực bội đi tới hướng cửa sổ.
"Có chuyện gì vậy?" Trâu Niệm Tư mặc một chiếc váy lụa màu hồng như hoa sen, nhanh chóng mở cửa bước vào, tò mò hỏi, "Phàm Khải, sao anh lại to tiếng như vậy? Em nghe được giọng của anh từ ngoài hành lang."
Thấy vợ bước vào, Tề Phàm Khải lập tức quay lại, kể với vợ chuyện của Ngu Dịch, cũng nói đến người phụ nữ sẽ kết hôn với anh.
Trâu Niệm Tư có cảm giác bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu, từ lâu cô ta đã hy vọng rằng em họ của mình có thể kết hôn với Ngu Dịch, để mối quan hệ giữa hai bên thân thiết hơn, đồng thời Ngu Dịch sẽ nhiệt tình và hào phóng giúp Tề Phàm Khải duy trì một số cơ hội kinh doanh.
Nếu Nhuế Dư Chi có thể kết hôn với Ngu Dịch, người hưởng lợi nhất chính là vợ chồng Tề Phàm Khải.
Không ngờ Ngu Dịch lại đột ngột quyết định kết hôn, đối phương còn là một người mà cô ta không hề quen biết.
Trâu Niệm Tư suy nghĩ một chút, lễ phép hỏi Ngu Dịch: "Ngu Dịch, anh thật sự quyết định kết hôn sao?"
"Đúng vậy, tôi đã cầu hôn cô ấy rồi, cô ấy cũng đã đồng ý." Ngu Dịch bưng tách trà nhỏ trong lòng bàn tay, tựa hồ có chút hứng thú nghiên cứu nó, không thèm để ý đến ý kiến ​​của người khác.
"Có gấp quá không? Anh cũng chưa phải quá già, còn chưa tới ba mươi." Trâu Niệm Tư cười nói: "Lấy điều kiện của anh, có thể đợi thêm một hai năm nữa rồi quyết định cũng không vội"
Ngu Dịch không nói.
Tề Phàm Khải tức giận đến mức không thể nói chuyện.

Trâu Niệm Tư xấu hổ vuốt tóc, nhẹ nhàng nói: "Thật ra khoảng thời gian này Du Chi thường hỏi thăm anh, cô ấy cảm thấy anh rất tốt, luôn quan tâm đến cô ấy."
"Đừng nhắc đến cô ấy nữa." Ngu Dịch lạnh lùng nói, "Tôi không ngốc, cô ta không có hứng thú với tôi."
"Làm sao có thể?" Trâu Niệm Tư vội vàng nói: "Cô ấy chỉ là tâm tư quá cao, có lúc không nhìn rõ thực tế, khi trưởng thành một chút, cô ấy sẽ hiểu được thế nào là một người đàn ông bản lĩnh.

"
"Sao tôi phải đợi cô ấy?" Ngũ Dịch đặt tách trà xuống, hờ hững nhìn Trâu Niệm Tư, "Bởi vì cô ấy xinh đẹp, từ nhỏ đã quen được người xung quanh chiều chuộng, bao gồm cả tôi?"
Sau khi nghe giọng điệu của Ngu Dịch, Trâu Niệm Tư nhất thời sợ hãi không nói nên lời, đúng là lỗi của em họ cô ta, thái độ đối với Ngu Dịch quả thực khiến nhiều người bất mãn.
Ngu Dịch nói thêm: "Vợ tương lai của tôi không thua kém bất kỳ người phụ nữ nào."
Tề Phàm Khải cau mày.
"Điều tôi đã quyết định thì không ai có thể thay đổi." Ngu Dịch vội vàng đứng dậy, nhìn cặp đôi vẫn chưa gửi lời chúc phúc trước mặt, "Không hài lòng thì cũng không còn gì để nói, tôi đi trước đây."
Ngu Dịch nói xong liền rời đi, cảm thấy không còn hứng thú ở lại nơi này.
Cặp đôi bị bỏ lại đứng nhìn nhau.
Một lúc sau, Tề Phàm Khải giậm chân chửi bới, đỏ mặt nói: "Anh còn lo anh ta bị lừa, anh ta lại cho rằng anh cố ý phản đối anh ta."
Trâu Niệm Tư cũng lộ vẻ không vui, cau mày nói: "Người phụ nữ mà anh ấy muốn cưới bao nhiêu tuổi?"
"Cùng tuổi với anh ấy." Tề Phàm Khải trả lời.
"Tuổi tác không phải lợi thế.

Chẳng lẽ cô ấy rất xinh đẹp sao? Nhưng dù xinh đẹp đến đâu cũng không thể đẹp bằng Du Chi được."
"Làm sao anh biết được." Tề Phàm Khải rất lo lắng, nắm lấy tay vợ, "Vợ à, anh nhìn Ngu Dịch từng bước đi đến ngày hôm nay, những năm đầu thật sự không dễ dàng, luôn bị người khác coi thường, không ai để anh ấy vào mắt.

Người phụ nữ đó đã từng từ chối anh ấy, cho rằng anh ấy không có tiền đồ, nhưng bây giờ thái độ của cô ta đã thay đổi, rõ ràng là cô ta vì tiền của Ngu Dịch.

Nếu họ ly hôn, tài sản kia sẽ phải chia đôi.

Ngu Dịch bây giờ đã mất trí rồi, ai nói gì cũng không nghe"
"Bình tĩnh nào." Trâu Niệm Tư nói với chồng, "Em sẽ đi tìm Du Chi, hỏi xem cô ấy nghĩ gì."
"Đã đến lúc này rồi, tìm em họ còn có ích sao?" Tề Phàm Khải cau mày, "Anh nghĩ Ngu Dịch không muốn nói chuyện với cô ấy nữa."
"Anh không hiểu, Ngu Dịch thích Du Chi cũng không phải ngày một ngày hai, anh ấy vẫn luôn thích em họ, chỉ vì giận dỗi mới đi tìm người phụ nữ khác.

Anh xem, người phụ nữ đó không còn trẻ, trước đây đã từng từ chối Ngu Dịch, dựa vào cái gì bây giờ lại đồng ý lấy anh ấy? Chuyện này không hợp lý.

Em đoán Ngu Dịch làm đến nước này chỉ là để Du Chi động tâm."
Tề Phàm Khải không tin lắm, do dự hỏi: "Thật sao?"
Nếu như vậy thì tốt rồi, bây giờ chỉ cần Ngu Dịch đừng lấy người phụ nữ ham giàu kia là được.
Tề Phàm Khải vội vàng lái xe đưa vợ đến căn hộ của Nhuế Du Chi.
Trâu Niệm Tư bảo Tề Phàm Khải đợi cô ta ở quán cà phê cạnh đó, cô ta một mình lên gặp Nhuế Du Chi.
Nhuế Du Chi rất ngạc nhiên khi thấy chị họ của mình đột nhiên đến, hỏi: "Sao chị đến không nói với em trước? Em sắp đi uống trà chiều rồi."
Trâu Niệm Tư bước vào phòng, đóng sầm cửa lại, tùy tiện ném chiếc túi trên tay xuống sàn, sau đó liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp mặc váy hai dây đang đi chân trần trên sàn, tay cầm cốc cà phê, đột nhiên tức giận nói: "Còn trà chiều gì nữa? Ngu Dịch sắp kết hôn rồi kìa."
Nhuế Du Chi sửng sốt, sau đó vội vàng hỏi: "Ngu Dịch sắp kết hôn? Anh ấy kết hôn với ai?"

"Dù sao cũng không phải em." Trâu Niệm Tư tức giận giơ tay chỉ vào em họ: "Ngu Dịch bỏ rơi em rồi, anh ta không thích em nữa."
Nhuế Du Chi biểu cảm trở nên nghiêm túc trong giây lát, bình tĩnh hỏi: "Anh ấy kết hôn với ai?"
"Là một người anh ấy từng quen, bằng tuổi anh ấy.

Trước đây cô ta chê Ngu Dịch quá nghèo, giờ lại đồng ý kết hôn với anh ấy, ai ngờ Ngu Dịch lại bị lừa.

Nói xem, em nghĩ sao về chuyện này?"
Nhuế Du Chi xoay người, uyển chuyển đi về phía bàn ăn, đặt cốc cà phê trong tay xuống, nhún vai, nhẹ giọng hỏi: "Chị thấy thế nào?"
Trâu Niệm Tư lo lắng nói: "Nếu như em còn muốn giữ anh ấy thì mau gọi điện đi."
Nhuế Du Chi khẽ cười, nụ cười không rõ ràng: "Chị họ, chị muốn em nói với anh ấy chuyện gì? Nói em bằng lòng tiếp nhận anh ấy? Muốn em nói anh ấy bỏ rơi người phụ nữ kia, sau đó em với anh ấy sẽ thành một cặp sao?"
"Còn không phải sao? Em không muốn tiếp nhận sự theo đuổi của anh ta? Ngu Dịch tặng cho em bao nhiêu món quà đắt tiền sao em không từ chối? Lần trước em bị ức hiếp, anh ấy cũng ra tay giúp đỡ.

Anh ấy đối với em còn chưa đủ tốt sao? Người đàn ông như vậy em lại từ chối, đi chọn cậu thiếu gia bám váy mẹ kia."
Trâu Niệm Tư ám chỉ phú nhị đại mà Nhuế Du Chi hẹn hò vào mùa thu năm ngoái, hai người cũng mới chia tay vào mùa xuân năm nay.

Mẹ của phú nhị đại khi còn trẻ cũng là một tiếp viên hàng không, bà gặp một người đàn ông giàu có trên máy bay, nhưng không biết vì lý do gì mà bà ta không đồng ý cho con trai qua lại với tiếp viên hàng không.
Gương mặt Nhuế Du Chi biến sắc.
"Qua lại thì cũng thôi đi, còn muốn nói cho cả thế giới biết hai người sống chung với nhau.

Em không có tự tôn như vậy, chả trách Ngu Dịch đối với em hết hy vọng.

Chị thật là bị em chọc tức chết rồi." Trâu Niệm Tư gán ghép thất bại, không ngừng cằn nhằn, bao nhiêu lời độc địa đều tuôn ra, "Chị đã cảnh báo với em, thanh danh của phụ nữ rất quan trọng, em công khai sống chung với bạn trai cũ như vậy, bây giờ còn ai nguyện ý nghiêm túc với em chứ."
"Giờ là thời đại nào rồi, chị nghĩ chúng ta còn ở triều đại nhà Thanh sao?"
"Bất kể là thời đại nào, một số quan niệm về nam nữ sẽ không dễ dàng thay đổi." Giọng nói của Trâu Niệm Tư lạnh lùng, "Theo chị, em đang lãng phí vẻ đẹp của mình một cách vô ích.

Đừng nghĩ rằng em còn trẻ và đẹp.

Tiếp viên hàng không có vô số lựa chọn, có thể vì sắc đẹp này mà luôn không thiếu những người đàn ông xếp hàng theo đuổi em, nhưng ngẫm kỹ thì cũng có mấy ai thật lòng.

Họ chẳng qua cũng muốn giành được em như một chiến tích thôi.

Ngu Dịch là người chân thành, là lựa chọn tốt nhất, sau này cũng không có ai tử tế hơn anh ta đâu."
"Là em từ chối Ngu Dịch sao? Hiện giờ chính anh ấy quyết định kết hôn với người khác." Nhuế Du Chi cũng tức giận, trừng mắt với Trâu Niệm Tư, "Tại sao chị lại trút giận lên em?"
"Còn không phải vì em mập mờ không chịu cho anh ấy câu trả lời sao? Giờ Ngu Dịch thất vọng đi tìm người khác.

Em đừng tưởng chị không biết, em chê Ngu Dịch không có học vấn, muốn đặt chân vào giới thượng lưu.

Em nghĩ đám phú nhị đại ngoài kia sẽ thật sự muốn kết hôn với em sao? Chỉ bằng một lời nói, họ liền đá em ra khỏi cửa.

Em là một đứa ngốc, thà bị coi thường còn hơn là nghiêm túc với Ngu Dịch."
"Đủ rồi." Đôi mắt đẹp của Nhuế Du Chi sắc bén nhìn chằm chằm vào Trâu Niệm Tư, như thể đã nhìn ra mục đích của chị ta, "Đừng tưởng rằng em không biết chị đang nghĩ gì.

Chị thật lòng lo nghĩ cho em sao? Không phải, chị là đang lo đến tiền đồ của tên mập nhà chị thôi."
"Em" Trâu Niệm Tư nghiến răng nghiến lợi, "Lòng tốt của chị lại bị xem như lòng lang dạ sói."
Nhuế Du Chi rửa tay, sau khi lau sạch sẽ thì chậm rãi buộc lại mái tóc dài, nói: "Không phải em không có tình cảm với Ngu Dịch, mà là mục đích của anh ấy quá rõ ràng, là đang tìm kiếm một người thích hợp để kết hôn.

Nhưng em thì không vội cưới, em thích sự theo đuổi của anh ấy, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ thích được theo đuổi thôi.


Tuy nhiên kêt hôn là chuyện khác, đáp lại hay không cũng là việc của riêng em.

Em cũng bỏ thời gian trò chuyện với anh ấy, đối xử dịu dàng với anh ấy.

Em đi ăn tối với Ngu Dịch, dự tiệc sinh nhật, còn tặng quà cho anh ấy, có lần anh ấy bị bệnh em còn mang sủi cảo tới."
"Sau đó thì sao? Em chỉ thỉnh thoảng nhớ tới anh ta, không có chút thành ý nào."
Nhuế Du Chi nói: "Bởi vì em không muốn xác định với anh ta, em cũng biết chỉ cần cho Ngu Dịch một tia hy vọng, anh ấy sẽ quấn lấy em không tha, cho nên em không thể để anh ấy nuôi hy vọng."
"Vậy em tự suy nghĩ đi, nghĩ thêm một trăm năm nữa đi.

Ngu Dịch cũng sắp có vợ có con rồi." Trâu Niệm Tư tức giận nói xong, xoay người đi trở về cửa, khom người nhặt cái túi rơi trên sàn nhà, nhanh chóng phủi bụi rồi đứng dậy quay lưng lại với Nhuế Du Chi, cô ta kìm nén cơn giận, nói lời khuyên cuối cùng, "Du Chi, một người muốn kết hôn và sinh con, nếu thật tâm thì chỉ cần một năm là hoàn thành.

Ngu Dịch nhìn như vậy nhưng thực chất là người vô cùng có trách nhiệm, một khi có con, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ rơi vợ con, đến lúc đó, em sẽ không còn cơ hội."
Cánh cửa bị sập mạnh.
Nhuế Du Chi vẫn đứng bất động, một lúc lâu sau, hốc mắt có chút ươn ướt.
Lật Trình Tịnh trước khi đi ngủ lại nhận được điện thoại của Ngu Dịch.
"Khi nào thì em cùng anh đi đăng ký kết hôn?"
"Anh đã nói chuyện với gia đình chưa?"
Ngu Dịch cười cười: "Chuyện này ngày mai anh sẽ nói."
Lật Trình Tịnh dừng một chút, nói: "Ngu Dịch, em đã nói rồi, hôn sự của chúng ta phải được gia đình anh đồng ý."
"Được, ngày mai lại nói." Ngu Dịch nghĩ sang chuyện khác, "Mà này, có cần anh đến gặp người nhà em không?"
Lật Trình Tịnh nhớ tới Sở Oải Lăng lúc ăn cơm tối, sau khi ăn xong bà vẫn còn không vui, nói: "Nếu muốn thì có thể gặp mẹ em trước."
"Trưa mai chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?" Ngu Dịch nói, "Chiều anh sẽ lái xe về quê nói chuyện của chúng ta cho bố mẹ biết."
Lật Trình Tịnh cảm thấy như vậy cũng tốt nên cô đồng ý.
Ngu Dịch trầm tư một hồi, sau đó mới nói: "Bây giờ anh rất nhớ em, làm sao đây?"
"Cái gì làm sao?" Lật Trình Tịnh căng thẳng, đương nhiên cô hiểu đêm hôm khuya khoắt, anh nói những lời này hẳn là đang suy nghĩ không nghiêm chỉnh.
"Sau khi gặp người nhà, chúng ta có thể làm chút việc thư giãn cùng nhau được không?" Ngu Dịch chậm rãi hỏi.
Giọng nói trầm ấm của anh như một luồng điện xẹt qua, đánh thẳng vào tim cô.
"Không, những chuyện này chỉ có thể làm sau khi kết hôn." Tất nhiên Lật Trình Tịnh hiểu người đàn ông này đang nghĩ gì, vì vậy cô nói rõ với anh từng chữ, "Trước khi kết hôn em sẽ không đồng ý đâu, anh nghĩ cũng vô ích."
"Em cố ý bắt anh nhìn được mà không ăn được đúng không?" Ngu Dịch cười cười, giọng nói có chút khó chịu, "Nếu như anh không nhịn được đến ngày kết hôn thì sao?"
"Anh là cầm thú sao? Tại sao nhịn không nổi?" Lật Trình Tịnh nhẹ giọng mắng anh, "Anh tự tìm biện pháp khoa học giải tỏa đi, em không chịu trách nhiệm đâu."
"Vì sao? Dù sao sớm muộn gì cũng là của anh." Ngũ Dịch khó hiểu, "Em kiên trì cái gì?"
"...Chuyện này hiện tại em không muốn nói với anh, đã khuya rồi, em đi ngủ đây." Mặt Lật Trình Tịnh đột nhiên nóng bừng, muốn cúp điện thoại.
"Đợi đã." Ngu Dịch ngăn cô lại.
Lật Trình Tịnh tạm thời nín thở, không biết anh định nói gì với cô.
"Trước khi đi ngủ có thể nghĩ đến anh không?" Ngu Dịch hỏi.
Lật Trình Tịnh im lặng.
Cô thậm chí không phát ra âm thanh trong một thời gian dài.
"Quên đi, không trêu em nữa.

Có điều, đừng để anh nhịn quá lâu." Anh nói thêm, "Có thể sẽ sinh bệnh."
Lật Trình Tịnh: "..."
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tịnh Tịnh: Tôi muốn được yên tĩnh..

Bình Luận (0)
Comment