Rung Động Ngọt Ngào - Quân Lai

Chương 54

Cô làm nũng hồi nào, có thể đừng tự thêm mắm dặm muối không hả.

 

Hạ Mạt hít sâu một hơi: [Vậy sao? Tôi chưa từng nghe nói tổng giám đốc Lục có bạn gái.]

 

Lý Tự hào hứng: [Thư ký Hạ mà còn không biết tổng giám đốc Lục có bạn gái, vậy tôi là người đầu tiên ở văn phòng tổng giám đốc tận mắt thấy bạn gái của sếp Lục rồi.]

 

Dòng tin nhắn của anh ấy trông có vẻ rất tự mãn.

 

Hạ Mạt: [Vậy cậu có nhìn rõ bạn gái của tổng giám đốc Lục trông thế nào không?]

 

Lý Tự: [Không thấy rõ mặt, cô ấy cứ dựa sát vào người sếp, anh ấy che chắn cho cô ấy rất kỹ.]

 

Lý Tự tiếp tục tám chuyện: [Không ngờ đấy, tổng giám đốc Lục ở công ty thì lạnh lùng vậy, mà với bạn gái lại dịu dàng thế.]

 

Hạ Mạt nhắc nhở anh ấy: [Chuyện riêng của sếp thì chúng ta cố gắng đừng bàn tán nhiều.]

 

Lý Tự: [Được rồi.]

 

Hạ Mạt: [Khi cậu thấy tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục có thấy cậu không?]

 

Lý Tự: [Thấy chứ, tôi còn chào anh ấy nữa, nhưng lúc đó tổng giám đốc Lục đang ôm bạn gái, tôi không tiện tiến lại gần làm phiền.]

 

Hạ Mạt: [Chuyện tổng giám đốc Lục có bạn gái tôi còn không biết, cả công ty chỉ mình cậu biết thôi, nếu chuyện này lan ra ngoài, tổng giám đốc sẽ Lục đoán ngay là cậu tiết lộ.]

 

Hạ Mạt cố ý lấy Lục Nghiễn Lễ ra để gây áp lực cho anh ấy.

 

Lý Tự: [Thư ký Hạ, chuyện này tôi chỉ nói với mỗi chị, chị đừng kể cho ai khác nhé.]

 

Hạ Mạt: [Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật, chúng ta làm thư ký ở bên cạnh sếp, nguyên tắc quan trọng nhất là không được tiết lộ chuyện riêng của sếp.]

 

Kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Tự, xác nhận rằng anh ấy không nhận ra mình Hạ Mạt mới thở phào nhẹ nhõm.

 

May mà lúc đó cô trốn kịp.

 

Đặt điện thoại xuống, Hạ Mạt nhắm mắt ngủ.

 

Giấc ngủ này khá yên bình, không gặp ác mộng.

 

Khi tỉnh dậy đã hơn 12 giờ, Hạ Mạt kéo rèm cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài một lúc rồi lê dép ra phòng khách lấy nước uống.

 

Trong phòng khách, dì giúp việc đang bận rộn dọn dẹp, thấy cô ra ngoài thì tươi cười chào hỏi: "Cô Hạ, cô dậy rồi à?"

 

Hạ Mạt nhận ra bà ấy, trước đây chính cô là người giới thiệu dì Điền cho Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt cười gật đầu chào: "Dì Điền."

 

Bà ấy hỏi cô: "Tôi nấu xong cơm trưa rồi, cô có muốn ăn luôn không?"

 

Hạ Mạt gật đầu: "Được ạ."

 

Dì Điền quay vào bếp lấy đồ ăn, Hạ Mạt cũng đi theo sau.

 

"Cô Hạ, cô ra bàn ăn ngồi đi, đồ ăn nóng lắm, để tôi bưng là được rồi, cẩn thận kẻo bỏng tay cô."

 

Hạ Mạt cười nói: "Không sao đâu dì, bình thường cháu cũng tự nấu ăn, biết cách bưng không bị bỏng mà."

 

Dì Điền ngạc nhiên: "Cô còn biết nấu ăn nữa cơ à, bây giờ giới trẻ ít người nấu ăn lắm, toàn bận rộn công việc, về nhà là mệt đến mức không muốn nấu cơm luôn."

 

Hạ Mạt: "Chỉ biết nấu vài món chay đơn giản thôi ạ, món mặn thì cháu gần như không biết làm."

 

Bà ấy khen cô: "Thế cũng giỏi lắm rồi."

 

Sau khi bày biện xong bàn ăn, Hạ Mạt mời dì Điền ngồi ăn cùng nhưng bà ấy liên tục từ chối, bảo rằng ăn sáng muộn nên giờ chưa đói rồi giục Hạ Mạt cứ ăn đi.

 

Hạ Mạt không ép, để bà ấy thoải mái.

 

Vừa ăn được vài miếng, điện thoại cô lại rung.

 

Hứa Tương Tương: [Chị Mạt Mạt, em kể chị nghe một bí mật, chị có muốn nghe không?]

 

Trong lòng Hạ Mạt dâng lên dự cảm không lành.

 

Hạ Mạt: [Bí mật gì?]

 

Hứa Tương Tương: [Đây là người khác kể với em và dặn em tuyệt đối không được tiết lộ, em đã thề với người ta sẽ không nói nhưng em thật sự không thể giữ kín được. Em chỉ muốn nói cho chị biết thôi, cơ mà chị phải thề, tuyệt đối không được kể với người khác.]

 

Hạ Mạt gần như đoán ra chuyện gì:

 

Hạ Mạt: [Chị thề sẽ không nói với người khác.]

 

Hứa Tương Tương: [Tổng giám đốc Lục có bạn gái rồi!]

 

Quả nhiên.

 

Lý Tự này, đã hứa không nói mà xoay người một cái đã kể cho Hứa Tương Tương, cái miệng đúng là không giữ nổi bí mật.

 

Hạ Mạt: [Ồ.]

 

Hứa Tương Tương: [Chị Mạt Mạt, chị không ngạc nhiên à?]

 

Hạ Mạt: [Tổng giám đốc Lục lớn tuổi rồi, có bạn gái cũng bình thường mà, có gì đâu mà ngạc nhiên.]

 

Hứa Tương Tương: [Việc sếp Lục có bạn gái là chuyện rất bình thường, nhưng chị chắc chắn không thể ngờ được rằng, vị tổng giám đốc Lục lạnh lùng cao ngạo của chúng ta lại ôm bạn gái giữa ban ngày ban mặt, quyến luyến không rời, còn hôn nhau nhiệt tình nữa.]

 

Hạ Mạt: "..."

 

Có màn hôn nhau nồng nhiệt lúc nào vậy?

 

Tin đồn này rốt cuộc lan truyền thế nào vậy?

 

Hạ Mạt rất muốn phản bác nhưng sợ Hứa Tương Tương nghi ngờ, chỉ có thể im lặng nhìn cô ấy tung tin đồn ngay trước mặt chính mình.

 

Sau khi Hứa Tương Tương truyền đi một loạt tin tức vừa thật vừa giả, cô ấy không quên dặn dò.

 

[Chị Mạt Mạt, chuyện này chị tuyệt đối đừng kể ai nhé, người kể em biết bảo chỉ mình anh ấy biết, tổng giám đốc Lục cũng biết anh ấy biết, nếu tổng giám đốc Lục nghe thấy chuyện này thì chắc chắn sẽ đoán ra là anh ấy tiết lộ.]

 

Biết rõ sẽ bị tổng giám đốc Lục phát hiện mà vẫn nói ra.

 

Hạ Mạt: [Ừ, chị không kể đâu.]

 

Đặt điện thoại xuống, cô vừa ăn thêm hai miếng thì điện thoại lại rung.

 

Lâm Táp: [Mạt Mạt, kể cho em nghe một bí mật.]

 

Hạ Mạt: [Gì thế?]

 

Lâm Táp:[Em không được kể ai đâu đó.]

 

Cô không kể ai, nhưng vấn đề là ai cũng kể cho cô.

 

Hạ Mạt phối hợp: [Được, em không kể, chị nói đi.]

 

Lâm Táp: [Tổng giám đốc Lục có bạn gái rồi, hai người tình cảm lắm, cứ dính lấy nhau như keo ấy.]

 

Mấy người tám thì tám, nhưng có thể đừng thêm thắt theo cảm xúc chủ quan không, Hạ Mạt thật sự bó tay với đám miệng lưỡi này.

 

Dì giúp việc bưng cốc nước vào, thấy đồ ăn trên bàn vẫn y nguyên thì hơi lo lắng.

 

"Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

 

Hạ Mạt cất điện thoại, nở nụ cười: "Không đâu dì, tay nghề của dì rất tốt, đồ ăn rất ngon."

 

Dì Điền thở phào: "Vậy thì tốt, nếu có món nào không hợp khẩu vị, cô cứ bảo tôi, tôi sẽ điều chỉnh."

 

Hạ Mạt cười nhẹ: "Không cần đâu ạ, như thế này là ngon lắm rồi.”

 

Ăn xong, dì Điền dọn dẹp bát đũa.

 

Hạ Mạt quay về phòng, ngồi xuống bàn, mở điện thoại tìm video dạy tiếng Nga bắt đầu nghe bài học.

 

Buổi chiều trôi qua nhanh chóng, dì Điền dọn dẹp xong rồi rời đi, nhà lại chỉ còn mỗi Hạ Mạt.

 

Tối đến không thấy đói, cô rửa vài chùm nho ăn qua loa rồi ngồi trên ghế sofa xem tivi.

 

Vì quá buồn chán nên cô bắt đầu nghĩ liệu có nên kết thúc kỳ nghỉ sớm, quay lại làm việc hay không.

 

Trước đây cô xin nghỉ để tránh mặt Lục Nghiễn Lễ, giờ mình lại ở trong nhà anh, có vẻ không cần thiết phải nghỉ tiếp.

 

Nhưng dù sao cũng đã làm việc ba năm, khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ.

 

Hạ Mạt do dự.

 

Tắt tivi, cô về phòng đi rửa mặt.

 

Lúc sấy tóc, Hạ Mạt chợt nhớ ra mình quên không hỏi dì Điền là máy sấy của phòng ngủ phụ để ở đâu.

 

Chỉ còn cách nhắn tin cho Lục Nghiễn Lễ.

 

Hạ Mạt: [Tổng giám đốc Lục, tôi qua phòng tắm của anh lấy máy sấy tóc dùng một chút nhé.]

 

Lục Nghiễn Lễ trả lời rất nhanh: [Ừm.]

 

Hạ Mạt dùng mũ tắm quấn tóc ướt rồi bước vào phòng ngủ của Lục Nghiễn Lễ.

 

Hạ Mạt đi thẳng vào phòng tắm, đưa tay lấy máy sấy tóc từ trên kệ. Khi chuẩn bị quay người đi, cô chợt nhớ lại hôm qua lúc tổng giám đốc Lục tắm xong rồi đến đón cô, mùi hương trên người anh rất dễ chịu.

 

Không biết anh dùng loại sữa tắm nào.

 

Hạ Mạt bước thêm vài bước vào trong, ánh mắt lướt qua các sản phẩm chăm sóc trên bệ rửa mặt.

 

Mắt cô dừng lại ở vòi sen bên cạnh, tay gạt nước đang hướng về phía chế độ nước lạnh.

 

Hạ Mạt khẽ nhíu mày, tổng giám đốc Lục tắm nước lạnh sao?

 

Ban ngày đã ngủ một giấc dài, buổi tối lại khó ngủ nên Hạ Mạt nằm trằn trọc trên giường, cô quyết định ngồi dậy, ngồi vào bàn tiếp tục xem một bài giảng.

 

Đến hơn 11 giờ, bên ngoài vang lên tiếng động.

 

Hạ Mạt mở cửa nhìn ra: "Tổng giám đốc Lục, anh về rồi sao?"

 

Lục Nghiễn Lễ đứng ở huyền quan thay giày, đáp lại một tiếng.

 

Hạ Mạt bước ra phòng khách, đi về phía anh.

 

Lục Nghiễn Lễ hỏi: "Sao em vẫn chưa ngủ?"

 

"Ban ngày ngủ nhiều quá nên tối hơi khó ngủ, tổng giám đốc Lục, anh có muốn uống nước không?"

 

Tối nay anh có tiệc xã giao, khi Hạ Mạt bước lại gần thì ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh.

 

Đúng là tối nay Lục Nghiễn Lễ uống không ít, dạ dày có hơi khó chịu, anh ừ một tiếng rồi ngồi xuống sofa, đưa tay nới lỏng cúc áo sơ mi.

 

Hạ Mạt chú ý đến miếng dán truyền dịch trên mu bàn tay anh, trong lòng thoáng lo lắng: "Anh bị bệnh sao?"

 

Lục Nghiễn Lễ tựa người vào sofa, bình thản trả lời: "Sốt nhẹ thôi, không nghiêm trọng."

 

"Sao sốt mà anh còn đi xã giao."

 

Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Mạt mới nhận ra giọng điệu của mình như đang trách móc.

 

Nhưng có vẻ như Lục Nghiễn Lễ lại rất thích cô nói chuyện như vậy với anh, khẽ mỉm cười.

 

"Giờ đã hạ sốt chưa?" Cô bước gần anh hơn.

 

Giọng Lục Nghiễn Lễ bình thản: "Truyền xong ba chai nước, hạ sốt rồi."

 

Cô không tin: "Hạ sốt nhanh như vậy sao?"

 

Lục Nghiễn Lễ khẽ cười: "Em sờ thử xem."

 

Hạ Mạt đưa tay chạm vào trán anh, rồi so sánh nhiệt độ với trán mình: "Vẫn nóng."

 

Lục Nghiễn Lễ nói: "Nhiệt độ cơ thể của đàn ông thường cao hơn phụ nữ một chút."

 

"Nhưng anh thế này thì chắc chắn vượt quá nhiệt độ bình thường rồi."

 

Nhớ ra trong nhà có hộp y tế, Hạ Mạt xoay người, lấy hộp thuốc trong ngăn tủ ra tìm thấy một cái nhiệt kế.

 

"Anh đo thử đi, tôi xem anh hiện tại bao nhiêu độ."

 

Lục Nghiễn Lễ từ chối: "Không cần."

 

Hạ Mạt mím môi, tay cầm nhiệt kế giơ lên trước mặt anh, dáng vẻ rất kiên quyết.

 

Lục Nghiễn Lễ khẽ cười, nhận lấy rồi kẹp dưới nách.

 

Hạ Mạt rót cho anh một cốc nước, đứng bên cạnh nhìn anh uống hết một nửa cốc.

 

"Tôi nấu ít cháo cho anh nhé?"

 

Đêm nay anh sốt, trong bữa tiệc chắc cũng chẳng ăn uống được gì nhiều.

 

Lục Nghiễn Lễ: "Muộn quá rồi, em đi ngủ đi."

 

Hạ Mạt lo lắng: "Tôi nấu bằng nồi áp suất, chỉ là cháo trắng thôi, nhanh lắm."

 

Không cho cô làm cô cũng sẽ không yên tâm nghỉ ngơi, Lục Nghiễn Lễ gật đầu: "Được, em làm đi."

 

Hạ Mạt quay người đi vào bếp, lấy gạo trong tủ ra, nhanh chóng vo sạch rồi cho vào nồi, mở bếp gas.

 

Khi thời gian đo nhiệt kế kết thúc, Hạ Mạt quay lại phòng khách, chìa tay đòi nhiệt kế.

 

"37.8°C, vẫn sốt." Hạ Mạt nhìn anh.

 

Lục Nghiễn Lễ đáp: "Sốt nhẹ thôi."

 

Hạ Mạt mím môi, ngập ngừng nói: "Sau này anh đừng tắm nước lạnh nữa nhé, mặc dù đang hè nhưng anh lại hay đi xã giao, phải thức khuya nhiều. Mà sau khi thức khuya, tuyệt đối không nên để lạnh ngấm vào cơ thể, lại còn uống rượu, dù cơ thể có khỏe đến mấy cũng không chịu nổi đâu."

 

Lục Nghiễn Lễ thoáng ngẩn ra, ánh mắt nhìn cô sâu xa: "Sao em biết tôi tắm nước lạnh?"

 

"Ban nãy lúc mượn máy sấy, tôi thấy hướng vòi nước là nước lạnh."

 

Thấy sắc mặt anh có vẻ hơi lạ, Hạ Mạt nghĩ anh không vui vì cô nói nhiều bèn giải thích: "Tôi chỉ đưa ra lời khuyên thôi, còn có nghe hay không là chuyện của anh."

 

Lục Nghiễn Lễ thấy cô không nghi ngờ gì khác, khóe môi khẽ nhếch: "Ừ, nghe lời em."

 

Hạ Mạt: "Không phải tôi muốn anh nghe lời tôi."

 

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Nghiễn Lễ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt mang theo ý cười: "Em quan tâm tôi, sao tôi lại không nghe."

 

Hạ Mạt lập tức không biết nói gì.

 

Lục Nghiễn Lễ nhướn mày: "Không thừa nhận là quan tâm tôi à?"

 

Hạ Mạt lập tức quay đầu sang hướng khác: "Tôi vào bếp xem nồi cháo."

 

Lúc cô vào bếp còn nghe tiếng cười trầm thấp của anh phía sau.

 

Hạ Mạt đứng trước bếp ga, thấy đã được bèn tắt bếp, múc cháo ra rồi dùng thìa khuấy cho nguội bớt.

 

"Tổng giám đốc Lục..."

 

Cô bưng bát cháo ra, thấy Lục Nghiễn Lễ nhắm mắt như đã ngủ thiếp đi.

 

Hạ Mạt im lặng không lên tiếng, đặt bát cháo lên bàn trà, đưa tay khẽ vẫy trước mặt anh.

 

Không có phản ứng.

 

Ngủ thật rồi.

 

Có lẽ vì bệnh nên sắc mặt anh trông hơi mệt mỏi, quầng mắt thoáng màu xanh nhạt, đôi môi hơi khô.

 

Trước đây cô luôn nghĩ anh như sắt đá, chưa bao giờ thấy anh yếu đuối thế này.

 

Trong lòng Hạ Mạt dâng lên một cảm giác phức tạp, cô nhẹ nhàng lấy một tấm chăn mỏng, đắp lên người anh.

 

Hạ Mạt nhìn gương mặt Lục Nghiễn Lễ. Chắc là do khó chịu nên lông mày anh hơi nhíu lại, má đỏ hồng vì sốt, Hạ Mạt không kìm được bèn đưa tay lên thử trán anh lần nữa.

 

Lòng bàn tay vừa mới chạm vào trán, anh đột nhiên mở mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.

 

Hạ Mạt giật mình, vội rụt tay lại như bị bắt quả tang làm chuyện xấu.

 

Lục Nghiễn Lễ nắm lấy cổ tay cô và kéo nhẹ cô vào lòng.

 

Hạ Mạt chống tay lên ngực anh định vùng ra.

 

Lục Nghiễn Lễ vòng tay ôm eo cô, giọng khàn khàn: "Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát."

 

Hạ Mạt nghe thấy giọng nói mệt mỏi của anh bèn ngước lên nhìn gương mặt hồng hồng do bị sốt ấy, thôi không giãy giụa nữa.

 

Dường như Lục Nghiễn Lễ hơi ngạc nhiên: "Sao ngoan vậy?"

 

Hạ Mạt mím môi: "Anh đang bệnh."

 

Cô không chấp nhặt với người bệnh.

 

Khóe môi Lục Nghiễn Lễ cong lên: "Bệnh rồi có thể muốn làm gì thì làm sao?"

 

Anh đột nhiên cúi gần môi cô, hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô.

 

Hạ Mạt nhắm mắt lại theo phản xạ, vài giây sau, nụ hôn mà cô nghĩ sẽ đến lại không có, tiếng hít thở bên tai xa dần.

 

Cô mở mắt ra, khó hiểu nhìn anh.

 

Lục Nghiễn Lễ dựa lưng vào ghế sofa, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nóng rực, đôi môi mím chặt.

 

Không hôn à?

 

Hạ Mạt hơi nghiêng đầu.

 

Dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng cô, ánh mắt Lục Nghiễn Lễ đầy ý cười: "Bị bệnh nên sợ lây cho em, đợi khỏe lại rồi hôn."

 

Hạ Mạt vô thức hỏi: "Sốt có lây qua nụ hôn không?"

 

Lục Nghiễn Lễ nhướn mày: "Ý gì vậy?"

 

Hạ Mạt cảm thấy tai hơi nóng, nhìn vào đôi mắt càng lúc càng rõ ý cười của anh, môi cô mím lại rồi nhanh chóng sáp lại gần, hôn lên môi anh một cái.

Bình Luận (0)
Comment