Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, Hạ Mạt chạm vào môi anh một cái rồi định trốn khỏi lồng ngực anh.
Cô đang định xoay người thì trên eo bỗng xuất hiện một cánh tay kéo cô trở lại.
"Lại muốn chạy." Giọng Lục Nghiễn Lễ trầm thấp, hơi thở có chút rối loạn. Bàn tay đang ôm lấy eo nhỏ siết chặt lại, con mắt anh nhìn cô chăm chú, yết hầu hơi cuộn: "Để em chiếm hết lợi lộc rồi, còn muốn chạy đi đâu nữa."
Hạ Mạt ngồi trên đùi anh, hai tay níu lấy áo sơ mi của anh, ngực dán chặt lên b* ng*c của Lục Nghiễn Lễ, không sao kìm được sự xáo động trong lòng. Gương mặt cô phiếm hồng, hàng lông mi dài cụp xuống không dám đối mặt với anh, ngại ngùng giống như người vừa mới chủ động không phải là cô.
"Cháo sắp nguội rồi, nhân lúc còn nóng anh ăn đi."
Hạ Mạt nói sang chuyện khác.
Ngón tay Lục Nghiễn Lễ chơi đùa vành tai nóng rực của cô, nhìn chằm chằm vào gương mặt phiếm hồng một lúc, trong lời nói che giấu ý cười đang cố kìm nén: "Phải ăn khi còn nóng."
Cánh tay đặt trên eo cô nới lỏng, Hạ Mạt tưởng là anh muốn ăn cháo nên đang tính quay người cầm cháo cho anh, ngay giây tiếp theo, Lục Nghiễn Lễ xoay người đè cô trên ghế sofa.
Hạ Mạt nằm ngang, đèn thạch anh treo trên trần nhà khớp đúng với vị trí đỉnh đầu cô, ánh đèn chiếu xuống khiến cô nhắm mắt lại, một hơi thở nóng rực kề gần kèm theo đó là một nụ hôn nóng bỏng đáp xuống môi.
Lục Nghiễn Lễ hôn không nhẹ nhàng mà c*̃ng không theo trình tự quy tắc gì, đầu lưỡi hung hăng tách hai cánh môi ra tùy ý xâm lược, tìm lưỡi của cô mà nút lấy.
Cái hôn sâu làm Hạ Mạt có phần thở không ra hơi, phải dùng răng cắn xuống môi anh thì Lục Nghiễn Lễ mới rời khỏi đôi môi cô, quay qua ngậm lấy vành tai mềm mại của cô.
Anh thở vào nơi cần cổ làm cô dấy lên một đợt tê dại. Cô chịu không được mà co rúm lại rồi quay mặt sang, đúng lúc môi lướt qua môi, vừa hay bị anh bắt được. Trong mắt Lục Nghiễn Lễ ánh lên ý cười, anh nắm lấy cằm Hạ Mạt rồi hôn lên bờ môi cô một lần nữa.
Lần này nụ hôn nhẹ nhàng hơn lúc nãy rất nhiều, kỹ thuật của Lục Nghiễn Lễ đột nhiên tăng cao, môi lưỡi quấn quýt. Anh ôm lấy cô, đùa nghịch rất chuyên nghiệp, hô hấp càng ngày càng trở lên nặng nề. Dần dần Hạ Mạt lại thở không ra hơi, bàn tay cô chống trên vai Lục Nghiễn Lễ đẩy anh ra.
Lục Nghiễn Lễ dời khỏi môi cô, nhìn ánh mắt mê man của cô rồi hất cằm th* d*c một lúc lâu. Anh đưa tay ôm trọn eo cô vào lòng, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười: "Vẫn chưa biết thở à, phải luyện thêm rồi.”
Hạ Mạt như bị rút khô sức lực, toàn thân mềm nhũn dựa vào trong ngực anh. Vốn đang xấu hổ nhưng khi nghe anh châm chọc vậy, cô ngước mắt, chậm rãi nhìn qua anh một chút rồi chất vấn: "Sao anh lại thành thạo nhanh như thế, không phải đã từng luyện với người khác rồi chứ."
Lục Nghiễn Lễ thấy cô ghen linh tinh thì cảm thấy buồn cười: "Em ở bên cạnh anh lâu như vậy, có người khác hay không em lại không biết rõ sao?"
"Em với anh chỉ gặp nhau lúc làm việc, ai biết anh có bí mật gì không. Còn nữa, coi như mấy năm này không có đi, ai nào biết trước kia có hay không."
Lục Nghiễn Lễ khẽ mím môi, cười nói: "Không có, anh chỉ có một người bạn gái là em."
Hạ Mạt quay mặt sang một bên: "Bạn gái gì, em không nhớ em đã đồng ý với anh."
Tay Lục Nghiễn Lễ đang trên eo cô lại hơi siết vào: "Vừa hôn xong đã quỵt nợ rồi à?”
Hạ Mạt quay mặt về phía bàn trà: "Cực khổ nấu cháo cho anh mà đến nguội rồi anh vẫn không ăn, làm sao làm bạn gái của anh được?"
Lục Nghiễn Lễ khẽ nhếch môi cười, cầm bát trên bàn lên: "Bây giờ ăn."
"Bát này nguội lạnh rồi." Hạ Mạt cầm lấy bát cháo trên tay anh: "Em đi lấy bát khác cho anh."
Trong nồi vừa hay còn đủ một bát, Hạ Mạt lại lấy một bát khác.
Lục Nghiễn Lễ cầm thìa ăn sạch sẽ, sau đó Hạ Mạt cầm cái bát không ra phòng bếp rửa.
Lục Nghiễn Lễ đi theo sau lưng cô tiến vào phòng bếp, cuốn ống tay áo lên: "Để anh."
Hạ Mạt đẩy anh qua một bên: "Để anh cái gì mà để anh, anh đang là bệnh nhân đó, nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Lục Nghiễn Lễ nói: "Chỉ là sốt nhẹ thôi, không quá nghiêm trọng, em không cần lo lắng."
Hạ Mạt không tiếp lời này của anh, rất nhanh cô đã rửa sạch bát và cất bát lên kệ tủ. Quay đầu thấy Lục Nghiễn Lễ vẫn đứng bên cạnh mình, ánh mắt ôn hòa, nhìn chằm chằm như thể không thể dời đi được.
"Miếng dán cố định kim truyền của anh đâu rồi?"
Miếng dán cố định kim truyền trên mu bàn tay Lục Nghiễn Lễ không biết đã biến mất từ lúc nào, trên mu bàn tay trắng nõn hiện rõ một lỗ kim.
Lục Nghiễn Lễ nhìn qua mu bàn tay, lơ đễnh: "Chắc là lúc hôn em bị rơi trên sofa, không sao, đã ngừng chảy máu rồi."
Hạ Mạt nghe anh nhắc đến nụ hôn, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi mà má lại ửng hồng, cô đi vòng qua anh rồi bước ra ngoài.
Lục Nghiễn Lễ khẽ cười một tiếng, ôm lấy cô từ phía sau.
Hạ Mạt nhắc nhở: "Muộn rồi, anh mà không nghỉ ngơi là đêm lại sốt tiếp đấy."
Lục Nghiễn Lễ rủ xuống mắt nhìn cô: "Mạt Mạt, em không sợ anh nữa đúng không?"
Hạ Mạt nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Hình như không sợ."
Lục Nghiễn Lễ: "Sao trước đây lại sợ anh như vậy?"
Bây giờ Hạ Mạt không muốn nói cái này với anh: "Anh nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Lục Nghiễn Lễ quay mặt cô lại, nhìn cô với ánh mắt sâu xa, con ngươi đen nhưng rất sáng, anh nói nghiêm túc: "Hạ Mạt, làm bạn gái của anh có được không?"
"Không được." Hạ Mạt từ chối không chút do dự.
Lục Nghiễn Lễ giơ tay lên môi, chùi đi: "Quỵt nợ thật sao?"
Giọng anh bình tĩnh nhưng Hạ Mạt vẫn thấy rõ sự hụt hẫng ngắn ngủi lướt qua mắt anh.
Cô không nhịn được cong môi, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy ý cười. Hạ Mạt lui về phía sau một bước để kéo dài khoảng cách với anh, hất cằm nói bằng giọng đầy kiêu căng: "Bạn trai của em cũng không thể là bệnh nhân được, chờ anh hạ sốt rồi hỏi lại em."
Cô tươi cười ngọt ngào, nháy mắt với anh mấy cái: "Ngủ ngon nhé, tổng giám đốc Lục."
Lục Nghiễn Lễ bị dáng vẻ đầy gian xảo của cô chọc cười.
Bảo anh hạ sốt rồi đi tìm cô, chẳng phải là muốn anh nghỉ ngơi cho tốt, mau chóng khỏi bệnh hay sao.
Khóe môi Lục Nghiễn Lễ khẽ nhếch lên, dịu dàng nói: "Ngủ ngon."
Trở lại phòng ngủ, sau khi thử đồ trước gương, Hạ Mạt nhìn thấy chính mình trong gương.
Trong gương gò má vẫn còn vương chút đỏ ửng chưa tan, mái tóc rối bời vì cọ xát trên sofa, bờ môi bị anh hôn đến sưng đỏ, đuôi lông mày mang nét cười, không khác gì vừa trải qua một việc không mấy đứng đắn.
Lúc mím môi còn hơi đau đau nữa.
Hạ Mạt xích lại gần tấm gương, lòng bàn tay đụng vào bờ môi sưng đỏ, hóa ra hôn sẽ làm môi sưng thật.
Nhớ lại dáng vẻ Lục Nghiễn Lễ vừa rồi, môi của anh không có gì khác thường.
Chẳng lẽ lúc hôn cô không dùng lực mạnh bằng anh?
Hình như lúc ấy cô không động đậy tí nào, tất cả đều do anh dẫn dắt.
Nghĩ đến hình ảnh Lục Nghiễn Lễ th* d*c nặng nề bên tai mình, tim Hạ Mạt như bay lên, gương mặt nóng ran, khóe miệng vô thức cong lên.
Khi nằm dài trên giường, trái tim loạn nhịp của Hạ Mạt dần dần ổn định.
Sau một lát, trong đầu cô hiện lên hình ảnh hai người trên sofa ôm lấy nhau, thân thể quấn quýt, khiến vành tai lại không kìm được mà nóng bừng lên.
Ngủ không được, Hạ Mạt nằm trên giường hai tay ôm lấy má, suy nghĩ. Sao lại đi đến bước này rồi, rõ ràng kế hoạch là quan sát anh thêm một thời gian nữa, vậy mà mới chuyển vào đây có một ngày đã không kìm chế nổi.
Việc này vẫn là phải trách Lục Nghiễn Lễ, ốm lúc nào không ốm, cô mới chuyển vào một ngày thì đã ốm, làm cô nhìn mà đau lòng.
Sáng sớm hôm sau, vào lúc đồng hồ báo thức vang lần thứ hai, Hạ Mạt đưa tay sờ vào điện thoại di động để tắt báo thức. Tung chăn ra và xuống giường, cô xỏ dép lê đi đến bên cửa sổ, kéo màn che cửa sổ ra.
Đêm qua có mưa, ngoài cửa sổ mặt đất ướt sũng.
Hạ Mạt đẩy cửa sổ, cơn gió nhẹ mang theo sự mát mẻ từ cửa sổ đưa vào, thổi vào rất thoải mái dễ chịu. Hít thở bầu không khí trong lành một lúc, Hạ Mạt mới xoay người đến phòng tắm rửa mặt, chuẩn bị kết thúc ngày nghỉ hôm nay và đi làm.
Trang điểm xong, cô thay quần áo khác ra ngoài.
Lục Nghiễn Lễ đã ngồi ngoài phòng khách cầm ipad làm việc từ bao giờ. Nghe được tiếng cô đi ra, anh ngẩng đầu lên và nhìn về phía cô.
Hạ Mạt mỉm cười, chào anh: "Sếp Lục, buổi sáng tốt lành."
Một nụ cười rất tiêu chuẩn của thư ký dành cho tổng giám đốc Lục.
Lục Nghiễn Lễ nhìn quần áo trên người cô: "Hôm nay em chuẩn bị đi làm à?"
Bình thường cô ăn mặc thoải mái, trông phong cách hơn khi đi làm nhiều.
Hạ Mạt đi về phía anh: "Nghỉ ở nhà rảnh rỗi quá, thôi cứ đi làm rồi để dành ngày nghỉ cho lúc thật sự cần."
Giọng điệu Lục Nghiễn Lễ bình thản: "Cũng được, để đến lúc đi hưởng tuần trăng mật rồi nghỉ thêm một khoảng thời gian nữa."
Sắc mặt Hạ Mạt không thay đổi: "Hưởng tuần trăng mật với ai, em còn chưa có bạn trai đâu."
Lục Nghiễn Lễ thản nhiên đưa cho cô một cây nhiệt kế: "Vừa đo."
Hạ Mạt giơ nhiệt kế lên xem nhiệt độ trên đó, 36.8℃, đây là chỉ số nhiệt độ của cơ thể bình thường, đã hết sốt rồi.
Hạ Mạt ngó nghiêng xem khuôn mặt anh, sắc mặt bình thường, đúng là đã hạ sốt.
Có điều bọn họ đang nói chuyện hưởng tuần trăng mật mà, tự dưng người này đưa nhiệt kế làm cô cứ cảm giác như là đưa que thử thai vậy.
Hạ Mạt không nhịn được phì cười.
Lục Nghiễn Lễ đưa tay nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong lòng: "Tối hôm qua đã nói rồi, giờ lại muốn đổi ý à?"
Hạ Mạt cười tới ch** n**c mắt, lắc đầu: "Không đổi ý."
Lục Nghiễn Lễ nhếch môi, chính thức xác nhận với cô: "Anh là gì của em?"
Đã đến nước này Hạ Mạt c*̃ng không lắm trò nữa, tay ôm lấy gáy anh: "Có thể là gì nào, là bạn trai chứ sao."
Trong mắt của Lục Nghiễn Lễ ánh lên nét cười sâu, ngón tay thon dài chỉ vào môi mình.
Hạ Mạt hiểu ý anh muốn cô hôn anh, cười nói: "Không được, em đã trang điểm xong hết rồi, giờ phải đi làm."
Lục Nghiễn Lễ kéo tay cô rồi véo nhẹ mu bàn tay, sau đấy mới đứng dậy khỏi ghế sofa.
Hạ Mạt lấy ipad của anh ở trên bàn bỏ vào trong túi, xoay người xem anh thắt cà vạt trong gương.
Những ngón tay thon dài trắng trẻo của anh vòng quanh cà vạt, thắt lại gọn gàng rồi cúi đầu sửa sang phần vạt áo sơ mi.
Hạ Mạt đứng một bên, thưởng thức nhan sắc hoàn mỹ của anh, tán dương thật lòng: "Sếp Lục thật là đẹp trai."
Lục Nghiễn Lễ nhíu mày hướng mắt nhìn về phía cô: "Gọi anh là gì cơ?"
Hạ Mạt: "... Xin lỗi, em gọi theo thói quen."
Lục Nghiễn Lễ ừ một tiếng, ánh mắt vẫn ở trên người cô không dời, chờ cô đổi lại cách xưng hô.
"Lục... Nghiễn... Lễ."
Hạ Mạt bực bội gọi lên cái tên này: "Không được, em vẫn gọi anh là tổng giám đốc Lục thôi, em sợ gọi quen tên anh rồi lỡ miệng gọi ở công ty thì đồng nghiệp lại nghe thấy."
Lục Nghiễn Lễ không đồng ý: "Ở công ty em muốn gọi anh thế nào cũng được, nhưng khi ở riêng, em phải thể hiện thái độ đối với anh như một người bạn trai, không được coi anh là cấp trên của em."
Lục Nghiễn Lễ nói với giọng điệu bình thản: "Chúng ta là mối quan hệ bình đẳng giữa hai người yêu, khi ở riêng nếu em vẫn gọi anh là tổng giám đốc Lục, xưng hô thế này dễ khiến em liên tưởng đến mối quan hệ cấp trên cấp dưới của chúng ta ở công ty. Trong tình cảm nếu em cứ chiều theo anh, không chỉ bất lợi cho tình cảm của chúng ta, mà còn khiến em phải chịu thiệt thòi."
Lục Nghiễn Lễ dời mắt cúi đầu chỉnh ống tay áo, rất tùy ý nói: "Em vốn luôn lanh lợi tinh quái, thường thể hiện hai bộ mặt với anh. Khi em cố ý chiều theo anh, đôi khi anh không phân biệt được suy nghĩ thật sự của em. Vì vậy khi ở riêng, anh mong em đừng dùng cách xưng hô lúc làm việc để gọi anh."
Lục Nghiễn Lễ nói rất chân thành, một câu hai câu đều là vì cô, vì mối quan hệ của hai người mà suy nghĩ.
Anh cũng không hi vọng bởi vì thân phận của anh mà để anh chiếm thế thượng phong trong tình yêu.
Hạ Mạt ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt sùng bái.
Thoáng thấy cô đang nhìn mình với vẻ si mê, Lục Nghiễn Lễ nhắc nhở: "Thôi cái ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ đó đi, đừng nhìn anh như thế."
Hạ Mạt rũ mắt xuống, im lặng một lát rồi đứng lên từ sofa, cởi đôi dép lê trên chân rồi cất giọng chẳng rõ vui buồn: "Biết rồi, Đâu Đâu."
Đâu Đâu là tên mụ của Lục Nghiễn Lễ, hiện tại nhà họ Lục đã không ai gọi như vậy nữa rồi.
Hạ Mạt biết tên mụ của Lục Nghiễn Lễ cũng là do hai năm trước tới nhà cũ nhà họ Lục, bà Tống lỡ miệng bị Hạ Mạt nghe thấy được.
Lúc ấy bà Tống còn cố ý dặn cô không thể gọi cái tên này trước mặt Lục Nghiễn Lễ, nói hồi nhỏ Lục Nghiễn Lễ trưởng thành sớm, từ lớp một anh đã ỉ ôi chê cái tên này quá trẻ con nên không cho phép người khác gọi anh như vậy.
Lục Nghiễn Lễ dừng việc chỉnh ống áo sơ mi lại, híp mắt, nhấc chân đi tới chỗ cô.
Hạ Mạt đã sớm chuẩn bị, co cẳng chạy về phòng ngủ.
"Ầm" một tiếng.
Cánh cửa bị đóng sầm lại, cô nắm lấy chốt cửa bên trong vặn hai vòng, khóa chặt cửa lại.
Hạ Mạt vỗ trán, tự trách mình đã quên mất.
Đây là nhà của anh, anh có chìa khóa.
Cánh cửa bị đẩy hé ra từ bên ngoài, Hạ Mạt vội dùng thân mình chặn cửa lại, nở nụ cười rạng rỡ như hoa: "Cưng à, em sai rồi."