Rượu Bạc Hà

Chương 21

Một giấc ngủ dậy phát hiện mình với người mình đã yêu thầm nhiều năm phệt nhau, là trải nghiệm như thế nào?

Tần Triệu vừa hút thuốc vừa nghĩ, thật con mẹ nó khốn nạn.

Bởi vì người mà anh yêu thầm nhiều năm, không phải ai khác mà chính là đứa em trai cùng cha khác mẹ của anh – Tần Úy.

Tần Úy còn đang ngủ, trong phòng không bật đèn, chỉ có mấy tia sáng nhàn nhạt xuyên qua tấm rèm dày nặng xông vào phòng, lúc này trời còn chưa sáng hẳn, Tần Úy ôm chăn đang ngủ ngon lành, mẹ hắn là người nước ngoài, cho nên nét con lai rõ rệt hơn Khương Mục nhiều, lúc này tay dài chân dài nằm sõng soài trên giường của Tần Triệu, cơ bụng và tuyến nhân ngư nhìn không sót gì, trên vòng ngực trắng nõn còn có mấy dấu hôn, đôi môi hơi mỏng cũng bị cắn rách, lại khiến gương mặt của hắn nhiều thêm vài phần quyến rũ bất cần đời.

Cả phòng tràn ngập mùi hormone mờ ám, Tần Triệu hút thuốc, liếc mắt nhìn thân thể bên dưới áo ngủ của mình, so với Tần Úy mà nói, cơ thể của anh quả thực thảm không nỡ nhìn, hai viên đậu đỏ suýt chút nữa bị cắn đến chảy máu, trên vai cũng có một dấu răng rất sâu. Ngày hôm qua Tần Úy ôm anh làm gần một đêm, cắn vành tai khen anh, nói bảo bối cưng giỏi quá.

Tần Triệu bị sặc một ngụm khói, anh không giống Tần Úy, hôm qua anh không uống rượu, anh nhớ rất rõ ràng. Lúc Tần Úy hôn anh thì hắn đã say đến sắp bất tỉnh nhân sự, mê loạn gọi tên của một cô ả nào đó. Mà anh rõ ràng có thể đẩy hắn ra, lại ngã xuống giường thuận theo sức lực của Tần Úy.

Hai anh em ruột triền miên cả một đêm, trên khăn trải giường màu trắng đều là tinh d ị c h, đến bây giờ phía dưới của anh vẫn còn lưu lại cảm giác đau đớn vì bị xé rách.

Nếu người ngoài nhìn vào, có lẽ Tần Triệu trông giống người bị hại hơn. Nhưng anh thân là người thừa kế duy nhất và cũng là con trai cả của cái nhà này, anh biết rõ, trách nhiệm là ở anh.

Là anh dụ dỗ Tần Úy.

Cũng là anh cho Tần Úy dọn vào nhà chính của Tần gia.

Tần gia có rất nhiều con, nhưng mà gia chủ Tần gia lại chỉ chấp nhận đứa con trai do vợ cả sinh – Tần Triệu, đám con riêng khác thì đều không có quyền thừa kế. Cho nên tuy rằng quan hệ giữa Tần Triệu và ba mình không tốt, nhưng vẫn đứng vững trong cái nhà này.

Anh lớn lên ở Tần gia, mà lũ em trai của anh, bao gồm cả Tần Úy, đều chỉ có thể theo mẹ của bọn họ ở tại biệt thự mà ba Tần mua riêng, mỗi tháng lĩnh tiền sinh hoạt.

Tần Triệu còn nhớ rõ lần đầu tiên anh nhìn thấy Tần Úy, Tần Úy mới mười lăm tuổi, nhưng đã cao hơn anh, mặc quần jean và áo lông, ngồi trên bệ cửa sổ, cặp chân dài không đủ chỗ để đặt.

“Anh hai.” Hắn cực kỳ tự nhiên gọi Tần Triệu một tiếng, lông mi hắn rất dày, mỗi lần ánh mặt trời chiếu xuống lại tạo thành một cái bóng che phủ sống mũi cao thẳng của hắn. Mà đôi mắt bên dưới hàng lông mi, lại là một màu xanh lục tựa như phỉ thúy.

Tần Triệu bị đôi mắt này chọc trúng.

Ba của anh cảm thấy đứa con lai này cực kỳ không có nề nếp, không tạo được tiếng vang gì. Nhưng anh lại âm thầm động tâm vì mỗi một ánh mắt của người em trai này.



Lúc Tần Úy tỉnh lại, Tần Triệu đã mặc quần áo xong rồi, tây trang màu đen nhạt nhẽo không có gì nổi bật, còn chưa đi giày, vớ màu xám khói đạp thẳng lên trên thảm.

Mắt cá chân của Tần Triệu rất gầy, sờ vào có cảm giác xương xẩu, ngày hôm qua Tần Úy nắm ở trong tay, cứ cảm thấy chỉ cần hơi dùng lực một chút thì sẽ bẻ gãy.

Tầm mắt của Tần Úy trườn lên một đường theo mắt cá chân của Tần Triệu, dừng lại trên mặt người anh trai vẫn luôn đứng đắn nghiêm túc, tự cho là ngụy trang rất tốt kia của mình.

Tần Triệu đang khẩn trương, bờ môi nhạt màu mím chặt, cặp mắt sau lớp kính lạnh băng toát ra thần sắc bất an, lại cố gắng muốn che giấu lại, ngụy trang ra bộ dạng một người anh mạnh mẽ không gì có thể phá vỡ.

Tần Úy nâng cằm lên, cố ý lộ ra dấu hôn nhiệt tình trên ngực. Mấy vết đó đều là Tần Triệu để lại khi hai chân Tần Triệu kẹp chặt lấy eo hắn.

Tần Triệu cứ có cảm giác mình vừa bị tầm mắt của Tần Úy cưỡng gian một lần.

Nhưng chắc chắn đây chỉ là ảo giác, anh nhanh chóng vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Đây không phải là ai khác, mà chính là đứa em trai Tần Úy – một thằng fuckboy, không rõ suy nghĩ đó của anh.

Anh không cảm thấy mình có mị lực lớn tới mức có thể khiến Tần Úy từ bỏ ngực to da mềm, mê muội thân thể đàn ông chỉ trong một đêm như vậy.

“Chuyện ngày hôm qua là lỗi của anh, anh rất xin lỗi.” Tần Triệu lạnh nhạt mở miệng, bày ra giọng điệu công chính nghiêm minh, giống như lúc tặng quà cho Tần Úy khi trước vậy, anh còn có ý muốn bồi thường Tần Uý, “Em muốn cái gì, đều có thể nói cho anh.”

Dưới ánh mặt trời đôi mắt xanh như phỉ thuý của Tần Úy có phần trong suốt, hắn nhếch môi, tầm mắt xẹt qua bàn tay đang nắm chặt vì khẩn trương của Tần Triệu.

“Anh hai, anh có uống say không?” Hắn hỏi.

“Không.” Tần Triệu thành thật trả lời, “Anh không thích cảm giác say rượu.”

Ý cười trên mặt Tần Úy càng sâu, hắn “dịu dàng” nhìn Tần Triệu một lúc. Nếu nói Tần gia này có thứ gì đáng giá lưu luyến nhất, có lẽ chính là người anh không ưu tú nhưng vẫn cố nguỵ trang bản thân thành một kẻ giỏi giang lạnh lùng này của hắn.

Ánh mắt Tần Triệu cứ dính chặt lên người hắn, mỗi một lần đều nồng cháy đến mức khiến Tần Úy muốn giả vờ như không nhìn thấy cũng không được. Nhưng chờ đến khi hắn quay đầu lại, đón nhận tầm mắt của Tần Triệu, Tần Triệu lại bày ra biểu tình lạnh nhạt xa cách ngàn dặm ấy.

Nhưng hắn từng nghe thấy cuộc gọi giữa Tần Triệu và người bạn trong nước của anh – Khương Mục, Tần Triệu tức muốn hộc máu quở trách đứa em trai này không biết chừng mực, vừa hùng hùng hổ hổ lại vừa trộm nhét tiền tiêu vặt cho hắn.

Một người anh trai mâu thuẫn đến đáng yêu.

Nhưng mà qua mấy hôm nữa thôi, hắn sẽ không thể gọi Tần Triệu là anh trai nữa.

Tần Úy sờ cằm, xuống giường đứng lên, chăn lụa trượt xuống từ cặp đùi rắn chắc thon dài của hắn, hắn cứ trần chuồng đứng ở trước mặt Tần Triệu như vậy.

Hắn thấy Tần Triệu đỏ mặt, cả vành tai đỏ hồng lên, đôi mắt không biết phải nhìn đi đâu.

Rõ ràng tối hôm qua còn nhiệt tình như vậy. Tần Úy cười tủm tỉm thầm nghĩ.

“Muốn bồi thường kiểu gì cũng được ư?” Hắn lộ ra biểu tình giống như cún con đi đến trước mặt Tần Triệu, hắn biết Tần Triệu thích nhất là bộ dạng này của hắn.

“Muốn gì cũng được.” Tần Triệu không hề nhận ra, vẫn nghiêm túc gật đầu.

Ngón tay thon dài sờ lên cần cổ mảnh khảnh của Tần Triệu, trên cần cổ thiên nga yếu ớt ấy vẫn còn lưu giữ một dấu hôn sậm màu, ngày hôm qua đã từng bị Tần Úy bóp ở trong tay.

Hắn chỉ cần bóp chặt hơn một chút, anh trai của hắn, Tần Triệu của hắn, có lẽ sẽ chết.

“Vậy em còn muốn làm tình với anh.” Tần Triệu buông lỏng tay ra, lại lộ ra nụ cười toả nắng đến vô hại, tựa như một đứa em đang làm nũng anh trai mình, “Trải nghiệm khi làm tình với anh trai rất tuyệt, còn muốn nữa.”

Nếu Tần Triệu đang uống nước, chỉ sợ sẽ phun một ngụm lên trên mặt Tần Úy.

Anh trợn to mắt nhìn Tần Úy, như là đang nhìn thấy quái vật tiền sử nào đó.

Kết quả Tần Úy hoàn toàn không cho đại não lộn xộn của anh có cơ hội suy xét, hắn ôm Tần Triệu lên trên đùi, eo Tần Triệu rất nhỏ, thực mảnh khảnh, Tần Úy linh hoạt cởi áo vest của anh ra, vuốt ve vòng eo mềm dẻo dưới lớp áo sơ mi của Tần Triệu.

“Bộ dạng anh hai tự ngồi trên người em ngày hôm qua thật là xinh đẹp.” Hắn hôn tới lui lên mắt Tần Triệu, lên chóp mũi, còn cả bờ môi của anh, “Anh hai thích em đúng không, còn cho em ** nữa, rõ ràng là đã khó chịu đến mức khóc ra luôn rồi nhưng vẫn ôm chặt lấy em không chịu thả.”

Mặt Tần Triệu trắng bệch, anh không ngờ là Tần Úy lại nhớ rõ như vậy, ngay cả bộ dạng phóng túng của anh cũng ghi tạc ở trong lòng.

Anh bị Tần Úy đẩy xuống đất, trên mặt đất trải thảm rất dày, quỳ gối xuống cũng không thấy đau.

Hai ngón tay ấm áp nâng cằm anh lên, Tần Triệu gần như là bị động mặc kệ Tần Úy đùa nghịch, một thứ mới tiếp xúc thân mật với anh hôm qua đập lên mặt anh.

Khí vị tanh nồng và hình dạng thô cứng đều nhắc nhở Tần Úy rằng ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Tần Úy ấn ấn bờ môi mềm mại của Tần Triệu, chen một ngón tay vào, khảy khảy môi lưỡi của Tần Triệu.

Tần Triệu ngẩng đầu, phát hiện cặp mắt phỉ thúy màu xanh biếc kia của Tần Úy lại mang theo thần sắc si mê.

“Em không say, anh hai.” Tần Úy cười với anh, “Tối hôm qua và hôm nay em đều tỉnh táo, người say chính là anh.”

Đây là buổi sáng hoang đường nhất trong đời Tần Triệu, anh ** em trai của mình, rõ ràng muốn bồi thường hắn, nhưng ngay trong buổi sáng ấy, anh lại quỳ xuống trước mặt em trai mình, run run rẩy rẩy cởi bỏ quần áo.

“Thật ngoan, anh trai.” Tần Úy nhìn Tần Triệu vùi đầu vào giữa hai chân của mình, nghe thấy anh phát ra tiếng nức nở bởi vì không nuốt xuống được, chút rên rỉ đáng thương ấy khiến hắn đột nhiên xuất hiện cảm xúc bạo ngược trong lòng.

Có lẽ em sẽ vì anh mà ở lại Tần gia lâu hơn một chút.

Ba tháng sau, Tần gia xuất hiện một vụ bê bối hoang đường. Lão gia chủ Tần gia rong chơi bụi hoa nhiều năm bị tát cho không trượt phát nào, trong nhà xuất hiện một đứa con riêng không phải là con ruột của ông ta.

Cố tình cha ruột của đứa con riêng này còn có địa vị cao hơn cả ông, hiện giờ dưới gối không con, cho nên đứa con riêng vừa được đón trở về, liền ngồi vững vị trí người thừa kế.

Chuyện này dẫn đến hậu quả là lão gia chủ lôi toàn bộ con mình trong Tần gia lại làm xét nghiệm ADN một lần.

Có kết quả xét nghiệm, vậy mà lại có thêm một người không phải con ruột của ông ta, Tần lão gia chủ tức giận đến hôn mê tại trận.

Lần này không phải là con riêng, mà chính là đứa con trai do vợ cả mất sớm đã sinh hạ, cũng là đứa con duy nhất mà ông ta thừa nhận — Tần Triệu.

Mà con riêng bị đón đi kia, tên là Tần Úy, hiện giờ đổi tên thành Lâm Úy.
Bình Luận (0)
Comment