Rượu Bạc Hà

Chương 22

Khi Tần Triệu gặp lại Tần Úy, không, phải nói là Lâm Úy, là lúc anh đang trên đường trở về nhà.

Vụ bê bối ầm ĩ kia của Tần gia đã xảy ra cách đây gần hai năm rồi.

Mấy năm nay rất nhiều chuyện nảy sinh, Tần lão gia tử có lẽ là bị chọc tức bởi vì phát hiện ra hai đứa con liên tiếp đều không phải của ông ta, đặc biệt trong đó còn có một đứa là người thừa kế mà ông ta nhận định, đuổi Tần Triệu ra khỏi Tần gia không bao lâu liền ngã bệnh không dậy nổi, ngay sau đó tập đoàn của Tần gia cũng xảy ra đủ thứ chuyện, có cán bộ lâu năm kéo người tách ra tự lập công ty riêng, còn mang cả khách hàng quan trọng của Tần gia đi theo.

Tần gia không có Tần lão gia chủ, cũng không có Tần Triệu vẫn luôn được đào tạo như một người nối nghiệp, chỉ còn lại một đống người mang ý xấu, trong nháy mắt Tần gia liền suy bại.

Chờ đến khi Tần lão gia chủ qua đời, tuy Tần gia còn có căn cơ thời trước, vẫn có thể xem như nhà giàu, nhưng cuối cùng vẫn bị đẩy ra khỏi tầng lớp thượng lưu trong Dung Thành.

Tuy rằng Tần Triệu đã rời xa những chuyện này, nhưng vẫn luôn là bạn của Khương Mục, Khương Mục mơ hồ nói cho anh biết, Tần gia suy tàn, không khỏi có liên quan tới Lâm gia – cha đẻ của Lâm Úy.

Lúc Tần Triệu nghe thấy tin tức này thì không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn khóm hoa đỗ quyên ngoài cửa sổ. Thật ra người Tần gia không biết, trước khi Tần lão gia chủ qua đời, có gặp anh lần cuối.

Anh và Tần lão gia chủ quả thật không có quá nhiều cảm tình, khi anh bảy tám tuổi, em trai em gái bên ngoài đã có tới bốn, năm đứa. Ấn tượng lớn nhất ngày bé của anh chính là hình ảnh mẹ anh ôm mình đứng bên cửa sổ, nhìn về nơi xa. Khi đó anh còn khờ dại cho rằng, mẹ của mình đang đợi Tần lão gia chủ trở về nhà.

Tần lão gia chủ nằm trên giường bệnh cũng không nói gì với anh, chỉ dùng đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm hồi lâu, sau một lúc mới đột nhiên cười lạnh một tiếng.

“Trước kia tôi chỉ cảm thấy cậu lớn lên giống Vân Hoa… Hiện giờ nhìn lại, đôi mắt của cậu giống người nọ y như đúc.”

Rồi sau đó Tần lão gia chủ không nói gì nữa, Tần Triệu và ông ta cũng không có gì để nói, lễ phép đứng dậy, nói lời tạm biệt.

Đầu thai không phải anh chọn, đường cũng không phải đường anh muốn đi, chuyện ồn ào đến tình cảnh này, người ngoài đều đoán Tần gia đại thiếu một thời có lẽ là đang thất hồn lạc phách.

Nhưng mà trong lòng Tần Triệu lại bình tĩnh đến kì lạ, hiện giờ anh vẫn dùng cái tên Tần Triệu này, nhưng mà là bởi vì mẹ của anh cũng họ Tần, không thể sửa, cho nên cứ để luôn như vậy.

Lúc anh ra khỏi bệnh viện, lại gọi cho Lâm Úy một cuộc điện thoại.

Lâm Úy rời khỏi anh, rời khỏi Tần gia đã được sáu tháng, một ngày trước khi mọi chuyện xảy ra, anh còn liều chết triền miên với Lâm Úy ở trong căn nhà ấm áp, da thịt nóng bỏng của anh tựa vào mặt kính hơi lạnh, luồng nhiệt thở ra làm mờ khung cửa sổ. Lâm Úy bắn vào trong cơ thể anh, còn không cho anh rửa sạch, muốn anh nhìn thứ đồ kia của hắn chảy ra từ trong thân thể của mình…

“Biến thái.” Tần Triệu mắng, giọng nói vẫn khàn khàn, mềm như bông không có lực đe dọa.

“Anh trai, mang thai con của em đi.” Khi ấy vẫn dùng cái tên là Tần Úy, cắn lên cổ của anh, chậm chạp nằm trên người anh không chịu đứng lên, còn cố ý cọ xát mà đỉnh anh mấy phát.

“Họ hàng gần không thể sinh đẻ.” Tần Triệu uể oải yếu ớt nói, xoa đầu Lâm Úy tựa như xoa đầu chó.

Lâm Úy nghe vậy bật cười, duỗi tay sờ vòng eo mềm dẻo mảnh khảnh của Tần Triệu, hắn dán mặt mình lên cái bụng trắng như tuyết của Tần Triệu.

“Nếu anh trai có thể sinh được thật, em chắc chắn sẽ nhận.” Hắn nói, hôn nhẹ lên bụng của Tần Triệu.

Bên kia không ai bắt máy, cú điện thoại này đã bị cắt đứt.

Tần Triệu cất điện thoại cầm ô đi vào trong mưa.

Đây là lần cuối cùng anh gọi điện cho Lâm Úy. Từ thời khắc Lâm Úy biến mất, anh đã gọi cho Lâm Úy không biết bao nhiêu lần, anh thừa biết Lâm Úy đã rõ mọi chuyện từ sớm, thậm chí khi đã biết thân thế của anh, trước khi đi còn cố ý ám chỉ Tần lão gia chủ kiểm tra quan hệ huyết thống giữa bọn họ.

Nhưng anh vẫn yếu đuối nhớ tới gương mặt ấm áp như ánh mặt trời kia của Lâm Úy, nhớ khi hắn ôm lấy bả vai mình, nhớ tới nụ hôn của hắn.

Anh không quan tâm đến Tần gia.

Anh chỉ để ý đứa em trai mà anh đã từng có được.

Anh nghĩ chỉ cần Lâm Úy chịu giải thích với anh, chịu nhận điện thoại của anh, mặc kệ hắn có là Lâm Úy hay là Tần Úy, bọn họ vẫn có đường xoay chuyển.

Nhưng mà cú điện thoại này lại bị cắt đứt.

Anh muốn để lại một đường lui, nhưng Lâm Úy không muốn.

Lâm Úy đã sớm lên kế hoạch rút ra, tính toán kích thích Tần lão gia chủ vì đã đối xử tệ bạc với mẹ con bọn họ nhiều năm qua, cũng lên kế hoạch vứt bỏ anh như thế nào.

Người em trai ôn nhu săn sóc, rộng rãi lại lạc quan kia chỉ là ảo giác, giống như bong bóng trên mặt biển, mặt trời vừa lên liền biến mất.

Chỉ có anh vẫn như một tên khờ, quỳ gối tại chỗ ngóng nhìn mặt nước, gắng sức muốn nắm chặt bong bóng trong lòng bàn tay.

Tần Triệu cầm ô bước chậm trong mưa, bờ vai của anh ướt một mảnh, nhưng anh không cảm nhận được.

Anh không biết, cách sau lưng anh khoảng 200-300m, một chiếc xe màu đen chậm rãi bám theo, nhìn anh rẽ vào góc đường, đi ngang qua cửa hàng, từ từ trở về khu nhà của mình.

Lâm Úy ngồi trong xe, bình tĩnh nhìn Tần Triệu biến mất không thấy, ở bên cạnh hắn, một chiếc điện thoại cũ an tĩnh nằm trên ghế ngồi.



Hai tháng sau, Tần lão gia chủ qua đời, trước khi qua đời đã gom lại không ít tài sản chia đều cho con riêng và mấy vị họ hàng trong nhà, sau đó lập tức buông tay rời khỏi nhân gian.

Nhưng ai cũng không biết, ông còn bí mật để lại một phần cho Tần Triệu.

Còn phong phú hơn cả những người khác.

Luật sư tới tuyên đọc di chúc truyền lại lời cho Tần Triệu thay Tần lão gia chủ, “Đây là mẹ cậu để lại, là những gì mà cậu nên có, tuy rằng cả đời Tần Liễu Minh ông không chuyện ác nào không làm, nhưng còn chưa đến mức chiếm đoạt tài sản của vợ mình.”

Tần Triệu không nói gì.

Cho dù đã biết xuất thân của mình, nhưng anh cũng không quá tò mò với ân oán tình thù của đời trước.

Nhưng khi nhìn thấy một phần di chúc như vậy, anh lại đột nhiên nhớ tới cái năm ấy, Tần lão gia chủ uống say, cầm lấy tay anh hỏi, “Có phải Vân Hoa… chưa từng thích ta đúng không?”

Năm đó, mẹ của anh đã qua đời được bảy năm.

Trước khi mẹ anh qua đời, con riêng của Tần lão gia chủ mọc lên như măng mùa xuân, nhưng sau khi mẹ anh qua đời, thật lâu thật lâu sau cũng không nghe thấy tai tiếng của Tần lão gia chủ.

Tần Triệu không từ chối phần di sản này, thật ra anh biết Tần lão gia chủ đang nói dối, khi mẹ anh gả vào thì nhà ngoại đã sớm suy tàn, phải dựa vào nhà chồng mới đỡ được, mẹ anh nào có di sản gì chứ.

Anh chuyển nhà, chuyển tới một thành phố khác, mua một toà biệt thự nhỏ mà ngày bé mình từng khát khao mong mỏi, không tính là lớn, nhưng có một vườn hoa xinh đẹp.

Ngày đầu tiên dọn đi, anh chạy đến quán bar uống rượu chúc mừng, chúc mừng mình bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa. Thật ra anh lớn lên rất đẹp, là diện mạo cực kỳ cuốn hút, nhưng ngày đó anh lại chỉ ôm người khác khóc lóc không dứt.

Hôm sau tỉnh lại, cái người bị anh cuốn lấy ngày hôm qua lộ vẻ mặt xấu hổ, quần áo của hai người vẫn nghiêm chỉnh.

Đây là một người đàn ông lịch thiệp, chăm sóc Tần Triệu cả một đêm.

Hắn nói cho Tần Triệu, sau khi anh uống say vẫn luôn gọi tên của một người — “Tần Úy”.
Bình Luận (0)
Comment