Sa Điêu Sư Tổ

Chương 72

Trời đổ mưa to.

Trên đường đầy các vũng bùn lầy, không nghe thấy chim thú chỉ có tiếng mưa rơi.

Lộc Thời Thanh đột nhiên mở mắt ra, trong tầm mắt là vách đá được đống lửa chiếu sáng. Hắn nhận ra mình lúc này đang ở trong sơn động, Tống Dương ngồi cạnh ụ đá gảy gảy đống củi, cười mỉm hỏi hắn: "Tỉnh?"

Bùi Lệ thì đứng trong bóng tối, không phát ra tí âm thanh nào, nghiễm nhiên đã trở thành một bộ thây khô chân chính.

Lộc Thời Thanh lập tức đứng lên, huyết sắc trên mặt hoàn toàn rút sạch.

Hình như hắn đang mơ một giấc mơ kinh tâm động phách.

Ở trong mơ, Bùi Lệ đột nhiên tập kích hắn, Tống Dương cũng giống như đã biến thành người khác, liên thủ với Bùi Lệ đối phó người trong tiên đạo.

Cố Tinh Phùng bảo hộ hắn sau lưng, nhưng hắn lại thừa dịp Cố Tinh Phùng không chú ý, đâm Cố Tinh Phùng một nhát.

Lộc Thời Thanh không biết chủy thủ kia từ đâu đến, cũng không biết tại sao đầu óc của hắn bỗng trống rỗng, không chút lưu tình đâm xuống một dao kia—còn nhắm ngay vị trí trái tim của Cố Tinh Phùng nữa chứ.

Nhưng hắn biết, chắc chắc Cố Tinh Phùng rất đau lòng.

Lúc trước hắn góp nhặt những ký ức vụn vặt trong trí nhớ, vô luận Cố Tinh Phùng là thiếu niên hay là thanh niên, có nghèo túng hay không thì từ trước đến nay vẫn kiên nghị lạnh lùng như thế. Nhưng sau khi bị mũi nhọn đó đâm vào, Cố Tinh Phùng có quay đầu nhìn hắn, đáy mắt y đã ửng đỏ.

Lộc Thời Thanh nhớ rất rõ, lúc ấy hắn rất muốn giải thích, rất muốn an ủi, nhưng cơ thể hắn bị khống chế. Chẳng những không nghe theo ý hắn mà còn dùng sức đâm chủy thủ vào sâu hơn.

May mà Tư Mã Lan cùng Diêu Phủng Châu kịp thời chạy đến, một người đoạt chủy thủ, một người giành lại Cố Tinh Phùng.

Những người khác muốn bắt hắn lại, nhưng Bùi Lệ lao ra từ trong đám người đã túm hắn rời khỏi Cố Tinh Phùng. Cố Tinh Phùng được các tu sĩ vây quanh, không ngừng truyền linh lực và cầm máu, Cố Tinh Phùng còn muốn đứng dậy nhưng bị bọn Thường Tùng Đào dùng sức đè lại. Rút chủy thủ ra, máu tươi từ vết thương tuôn trào nhuộm áo bào màu xanh lơ thành màu tím sậm.

Tình cảnh này, đứng xem thôi cũng đã thấy đau. Nhưng Lộc Thời Thanh chỉ đờ đẫn đứng ngoài quan sát, không cách nào điều động một phần da thịt trên người mình, cũng không bài ra được biểu lộ nhỏ bé nào.

Rất nhiều người tức giận chất vấn hắn, không ngoài mấy câu chỉ trích "Chưởng môn tốt với ngươi như vậy, ngươi nỡ lòng nào, ngươi là thứ ăn cháo đá bát." Trong lòng Lộc Thời Thanh đau nhói, nhưng không nói được câu nào, tựa như cơ thể này là của người khác.

Tống Dương cười lớn, trong miệng không biết đang niệm chú ngữ gì.

Bỗng cơ thể Cố Tinh Phùng run rẩy dữ dội, dòng máu màu đỏ lặng yên không tiếng động kết thành một tầng băng sương. Trong ánh nhìn chăm chú đầy ngạc nhiên của mọi người lấy vết thương sau lưng của Cố Tinh Phùng làm trung tâm, băng sương màu trắng uốn lượn bung ra kéo dài tới tận cổ.

Ngay từ đầu sắc mặt Cố Tinh Phùng còn ngưng trọng ngoan cố chống lại, nhưng bản thân bị trọng thương, linh lực không đủ. Rất nhanh cả người của y đã bị đồ đằng bằng băng sương bao bọc.

Tràng diện nhất thời hỗn loạn, mọi người ép hỏi Tống Dương đang niệm tà chú gì. Chỉ có Thường Tùng Đào nghi ngờ nói: "Hình như cái này chỉ là hóa hình chú bình thường thôi."

Đương nhiên đám người không tin, Cố Tinh Phùng là chưởng môn, xuất trần như tiên, đường đường chính chính, sao có thể là yêu quái?

Tống Dương nhướng mày cười lạnh: "Không sai đây là hóa hình chú các ngươi không tin cũng phải tin."

Hóa hình chú, nghĩa như tên, là chú thuật đối phó với yêu ma. Một khi niệm chú này, yêu ma sẽ lập tức hiện nguyên hình. Chú thuật này cũng không phải thứ hiếm lạ gì, nhưng tùy vào từng người khác nhau. Yêu ma tu vi càng cao, càng khó hiện hình.

Lúc này Cố Tinh Phùng bị người tính kế, cho dù liều mạng dùng toàn lực ngăn cản chú thuật, chỉ hóa thành một nữa nguyên hình, cũng đã đủ để mọi người ở đây nhìn thấy yêu thân của y.

Chưởng môn của Biển Cả Một Cảnh, đúng là yêu vật. Trong lúc nhất thời mỗi người nói một kiểu, thần sắc cũng khác nhau, tràng diện còn hỗn loạn hơn chuyện Bùi Lệ quấy phá lúc nãy.

Tiếng gió rất lớn, sóng biển vỗ vào bờ ào ạt. Đầu Lộc Thời Thanh đau vô cùng, chuyện tiếp theo hắn chỉ nhớ được Đinh Hải Yến đã đứng ra chủ trì công đạo, lệnh cho mọi người bắt giữ tất cả họ lại. Bao gồm cả Cố Tinh Phùng.

Trong Tiên Vân Hội tại Biển Cả Một Cảnh, xảy ra chuyện lớn như thế, nếu truyền ra ngoài sẽ rất mất mặt. Đinh Hải Yến cố ý dặn dò. Trừ Cố Tinh Phùng ra một người không không tha.

Những tu sĩ khác còn được, nhưng đại đa số người ở Biển Cả Một Cảnh không tán thành, Diệp Tử Minh càng ra sức giải thích cho Tống Dương và Lộc Thời Thanh, nói bọn họ đều là bị yêu ma phụ thể, mới làm ra những hành động khác thường như thế.

Nhưng nếu đưa ra kết luận này cũng đồng nghĩa với việc nói Cố Tinh Phùng là yêu.

Đinh Hải Yến một câu cũng không tin, khăng khăng muốn ra tay, cũng mong Thường Tùng Đào gọi đệ tử của Hà Lạc Tĩnh Địa đến giúp đỡ.

Tống Dương không sợ hãi chút nào, tuyên bố cùng lắm thì ngươi sống ta chết, mắt thấy chiến sự sắp nổ ra. Cuối cùng vẫn là Cố Tinh Phùng đứng ra ngăn cản bọn hắn.

Cố Tinh Phùng nói: "Thả bọn họ đi, ta chịu trói."

Y thừa dịp khi Tống Dương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bỗng đưa tay đánh một luồng linh lực lên người Tống Dương. Tống Dương tức giận hỏi y làm gì, y không thèm để ý, chỉ chăm chú nhìn Lộc Thời Thanh, "Ta biết, không phải ý muốn của người."

Lộc Thời Thanh muốn trả lời, muốn gật đầu nhưng thủy chung vẫn không làm được, gấp đến độ muốn khóc luôn.

Đợi không được câu trả lời của Lộc Thời Thanh,cũng không có thời gian đợi thêm. Cố Tinh Phùng lạnh lùng nói với Tống Dương: "Chăm sóc người cho thật tốt, nếu không khi Tống Dương bạo thể, ngươi bám vào hồn phách của hắn cũng sẽ tan thành tro bụi."

Vì Hồng Trần Giới không chấp nhận Yêu ma, Cố Tinh Phùng bị những đạo hữu khi xưa đối chọi gay gắt, tiếp theo cũng sẽ dữ nhiều lành ít. Nhưng y không làm gì cho mình cả mà đem hết năng lực, an nguy của mình đưa Lộc Thời Thanh rời đi, còn dùng chú thuật đảm bảo cho sau này Lộc Thời Thanh sẽ được mạnh khỏe.

Hai chuyện này, hầu như làm ra mà không cần suy nghĩ.

Lộc Thời Thanh kinh nghi bất định, nếu là mơ vì sao lại chân thật như thế.

Vì sao trên tay...

Lộc Thời Thanh nhìn tay mình, can đảm bị dập nát trong chớp mắt.

Trên tay là vết máu pha tạp, đã đông cứng khô cạn, nhưng màu đỏ tươi vẫn còn đó, vẫn khiến người thấy kinh tâm động phách.

Đầu óc Lộc Thời Thanh không cách nào vận chuyển. Hắn cũng không có cách nào suy nghĩ tại sao Tống Dương lại ở nơi này, tại sao Bùi Lệ cũng ở đây, tại sao cảnh thấy được trong mơ lại nối liền với hiện thực. Hắn chỉ hoảng hốt nhìn Tống Dương: "Đây là...Đây là..."

Tống Dương cười nói: "Đây đương nhiên là máu của Cố Tinh Phùng rồi."

Lộc Thời Thanh lui lại mấy bước, lảo đảo tựa vào vách đá.

Tống Dương đứng dậy,bước từng bước về phía hắn: "Tuy ngươi bị ta khống chế, nhưng đã chứng kiến hết thảy không sót thứ gì. Thanh Nhai, hôm nay người làm tốt lắm."

Hắn đưa lưng về phía ánh lửa, nửa người ngoài sáng, nửa người trong tối, cộng thêm nụ cười quỷ dị trên mặt khiến Lộc Thời Thanh không khỏi rùng mình.

Nhưng chỉ cần Lộc Thời Thanh vừa nghĩ tới Cố Tinh Phùng, thì tựa như được tiếp thêm dũng khí, hắn xốc cổ áo Tống Dương lên: "Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao ngươi lại khống chế ta!"

Tống Dương chẳng những không buồn, ngược lại đưa tay cưng chiều sờ đầu hắn, "Thanh Nhai đừng quậy nha, thế giới này cuối cùng cũng được thanh tịnh rồi, người chướng mắt đã đuổi đi hết, sau này sẽ chỉ có hai chúng ta mà thôi."

Trong lời nói của hắn bao hàm rất nhiều thâm ý, Lộc Thời Thanh dưới sự kinh sợ chỉ chú ý đến một câu nói của hắn. "Người chướng mắt nào? Hiện giờ Tinh Tinh thế nào rồi?"

"Sao ngươi cứ nhắc đến hắn hoài vậy!" Tống Dương nhíu mày, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, "E rằng y sẽ không dễ chịu lắm đâu, y là yêu còn làm chưởng môn lâu như thế, những danh môn chính phái kia sao có thể chịu được loại nhục nhã này? Chậc chậc, bị các phái hợp lực giam trong kết giới, cuối cùng cũng sẽ chết thôi."

Lộc Thời Thanh càng nghe trong lòng càng lạnh, bỗng đẩy Tống Dương ra, xoay người bỏ chạy.

Nhưng Tống Dương bắt lấy cánh tay hắn, kéo hắn trở về. "Ngươi muốn cứu y? Ngươi có bản lãnh gì cứu y? Cố Tinh Phùng dùng trăm phương ngàn kế đưa ngươi ra, ngươi còn muốn đi chịu chết, chẳng phải là uổng phí hết công sức của y ư?"

Lộc Thời Thanh cắn môi, nhưng không có cách nào phản bác.

Tống Dương đẩy hắn ngồi trên tảng đá, nhẹ giọng trấn an nói: "Cố Tinh Phùng còn hạ chú uy hiếp ta, vẽ vời thêm chuyện. Ta sẽ chiếu cố ngươi cả đời này, chờ trời sáng chúng ta sẽ rời đi, chẳng phải ngươi rất thích Hà Hoa Tô ư, ta dẫn ngươi đi..."

Một câu Lộc Thời Thanh cũng không nghe vào, hắn cầu khẩn nắm tay của Tống Dương: "Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta xin ngươi cứu Tinh Tinh, ngươi muốn ta làm gì ta đều đáp ứng."

"Thanh Nhai, đây là lần đầu tiên ngươi nắm tay ta." Độ cong bên miệng Tống Dương chậm rãi hiện ra, "Nhưng ta không vui chút nào cả, ngươi biết tại sao không?"

Lộc Thời Thanh bộ dáng âm dương quái khí của hắn dọa sợ, theo bản năng vung tay ra nhưng bị Tống Dương trở tay núi lại, túm chặt đến đau nhức.

"Thanh Nhai,vốn ta còn muốn cùng ngươi ở lại thế giới này, bởi vì đây là nơi thuở xưa của ta và ngươi Tống Dương hít sâu một hơi, "Bây giờ xem ra, vẫn là trở về thì hơn."

Mới đầu Lộc Thời Thanh không hiểu nhưng rất nhanh hắn tựa như bị điện giật."Thế giới này? Ngươi chẳng lẽ là..."

Tống Dương cười ha ha, "Thanh Nhai, ngươi có đôi khi ngốc đến đáng yêu, có đôi khi lại thông minh khiến người sợ hãi, chính bởi vì ngươi thú vị như thế ta mới muốn cùng với ngươi...Những ngày chỉ có hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, thật khiến ta hoài niệm mà."

Lộc Thời Thanh không khỏi tự lẩm bẩm: " Rốt cuộc... Đã xảy ra chuyện gì."

"Lấy lại trí nhớ của ngươi đi Thanh Nhai." Tống Dương không có ý định trả lời hắn, lấy mặt ra từ vạt áo trước, "Ta muốn từ trong trí nhớ ngươi tìm ra, phương pháp chuyển kiếp ngươi lĩnh hội được trước kia. Ta ăn anh linh mà Sinh Sôi Nương Nương lưu lại, còn ăn rất nhiều sinh hồn của ngư dân, linh lực dồi dào. Đi đến thế giới kia, ta muốn tái tạo nhục thân. Hiện giờ hồn phách của ngươi đã hoàn chỉnh, ngươi ta mãi mãi sẽ không về đây nữa."

Tuy đầu óc Lộc Thời Thanh hỗn loạn, nhưng hắn cảm nhận được, không thể để Tống Dương toại nguyện.

Mắt thấy mặt nạ cách hắn càng ngày càng gần, hắn đẩy Tống Dương rồi chạy. Nào có thể đoán được vừa chạy ra mấy bước, Tống Dương đã đuổi theo. Tống Dương sắp đạt được thứ mình muốn, cũng không đoái hoài chú ý đến tâm tình của hắn, áp hắn xuống đất, động tác thô lỗ nạy tay hắn ra, úp mặt nạ lên mặt hắn.

Mặt nạ kề sát da thịt,tựa như bằng hữu cũ cách biệt nhiều năm, tuy không có nhiệt độ, nhưng lại thần hồn tương liên. Lộc Thời Thanh há to miệng thở hổn hển, gần như là ngạt thở.

Trước mắt ánh lửa đung đưa, mưa bụi ngoài động như một bức màn, tiếng ồn ào không dứt. Nhưng bên tai Lộc Thời Thanh vô cùng tĩnh mịch, ánh lửa dừng lại, rất nhiều cảnh tượng hợp lại thành một bức tranh, như đèn kéo quân thoáng hiện trong đầu hắn.

Hắn nghe thấy có người hỏi: "Thanh Nhai, con có tin vào vận mệnh không?"

Hắn hỏi lại: "Vận mệnh? Hồng Trần Giới được Trường Sinh giới phù hộ, vậy có phải trong cõi u minh, Trường Sinh giới cũng đang khống chế vận mệnh của Hồng Trần Giới?"

Đối phương lắc đầu: "Ta hỏi chính là vận mệnh của con."

Hắn vẫn hỏi lại: "Sư tôn, vận mệnh của ta và người, lẽ nào không bao hàm trong Hồng Trần Giới?"

Đối phương hơi sững sờ, không đáp lại. Sau một lúc lâu, Lộc Thời Thanh mới nghe thấy, trong gió truyền đến tiếng thở dài độc thoại: " Không biết vận mệnh của Trường Sinh giới do ai khống chế?"

Trong tầm mắt, hoa bay trắng xóa như màu tuyết. Tháng trước còn đang nở rộ, tháng sau đã lụi tàn.

Nhật nguyệt thay đổi, hôm qua hôm nay. Biển cả hóa nương dâu, sâu kiến nhỏ bé mặt người dẫm đạp. Tu sĩ chế giễu phàm nhân tầm thường, còn bản thân thì đi lên con đường tu tiên không ngày trở lại.

Thế gian này,có phương pháp nào có thể thoát khỏi lục giới, khiến người khác không bị vận mệnh khống chế, không sầu lo sinh lão bệnh tử, tùy tâm sở dục không?

Đây cũng là chữ "Đạo" mà đời trước Lộc Thời Thanh vẫn luôn đi tìm.

Không giống với "Đạo" phi thăng của những tu sĩ kia theo đuổi, "Đạo" này chỉ có mình hắn chấp mê bất ngộ mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment