Ký ức bắt đầu khi mai Ngọc Điệp nở khắp Thiên Kính Phong, dừng ở bờ Đông Hải dài trăm dặm với những con sóng biếc.
Cả đời Lộc Thời Thanh nhẫn nhục chịu đựng, coi thường sinh tử. Chỉ trước khi lâm chung, hắn đã từng bối rối, nhưng không phải vì sợ hãi và tuyệt vọng mang đên bởi cái chết. Trên thực tế Lộc Thời Thanh vẫn có đường lui. Con đường đó chỉ có mình hắn biết, thậm chỉ cũng chỉ có mình hắn có thể đi.
Dật Thiên Quân Bạch Tiêu phi thăng rời đi, để lại một mình Lộc Thời Thanh lẻ loi trông coi Thiên Kính Phong, đồng thời còn để lại cho hắn 3 câu giới luật "Không được tháo mặt nạ xuống, không được rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, không được phi thăng thành tiên". Hắn tuân theo sư mệnh, bởi vì không giỏi giao tiếp với người khác, hắn đến một người đệ tử cũng không có, sau khi các sư huynh đệ mang theo chúng đệ tử đến ở riêng sau núi, Thiên Kính Phòng liền trở nên trống rỗng.
Cho đến khi thu nhận Bùi Lệ, rồi nhặt được Cố Tinh Phùng, trong đời của hắn mới nhiều thêm được chút hào quang. Trước đó, hắn vẫn ở trong Noãn Nguyệt Đài, suy nghĩ phương pháp bay ra khỏi lục giới.
Dần dà, ếch ngồi đáy giếng cũng có thể thần du* tứ hải, thậm chí hắn có thể cắt đứt hồn phách mình, thoát ly nhục thân rời khỏi Biển Cả Một Cảnh.
*thần du: linh hồn rời khỏi thể xác đi đây đi đóSở dĩ cố chấp như thế là bởi vì trong lòng hắn cũng không quá tình nguyện nghe theo giới luật của Bạch Tiêu. Từ nhỏ, Bạch Tiêu đã nghiêm khắc ra lệnh cho hắn phải ở lại Thiên Kính Phong, không được chạy loạn. Nghe thấy tin tức Bạch Tiêu sắp phi thăng, hắn đã vui rất lâu. Tuy không bỏ được sự tôn đã dưỡng dục hắn, nhưng sau này không có người ước thúc nữa, hắn sẽ có thể đi tham quan xung quanh rồi.
Ai ngờ chờ mong chỉ đổi lấy thất bại. Bạch Tiêu khăn khăn muốn hắn làm chưởng môn. Lộc Thời Thanh rối như tơ vò, hắn ngoài thiên tư tu luyện thì không còn gì hết, ngược lại là sư huynh Đinh Hải Yến của hắn tài hoa quản lí môn phái vượt hắn gấp trăm ngàn lần.
Huống hồ, Đinh Hải Yến còn một lòng muốn tiếp nhận chức chưởng môn này.
Bạch Tiêu lưu lại một đống câu đố, phủi mông bỏ đi, còn cắn ngược lại Lộc Thời Thanh.
Bị Đinh Hải Yến ghi hận, lại không thể giải thích. Bị Bùi Lệ ghi hận, lại không biết lý do.
Trước khi lâm chung,dưới tác dụng của Phược Linh Hoàn, Lộc Thời Thanh không vận nổi một tia linh lực. Mà sau khi tháo mặt nạ xuống, hồn phách của hắn cũng theo đó không còn trọn vẹn. Một người nếu hồn phách không đủ, không những ký ức sẽ xuất hiện thâm hụt mà ngay cả thần trí cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cuối cùng, hắn chỉ còn lại mấy phần chấp niệm chôn giấu trong lòng, cảm nhận được khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Kia là lời Bạch Tiêu căn dặn, còn đây là bản năng sống tiếp của con người, và... Khát khao của bản thân mình.
Sóng biển cuồn cuộn, toàn thân thấm ướt, hắn không cảm thấy lạnh nữa. Cầu sinh vô vọng, đến Vinh Khô Tuyền cũng vô vọng. Hồn phách đã phân liệt, dứt khoát ly khai khỏi cơ thể hắn.
Lần này đi xa chút, triệt để rời khỏi Biển Cả Một Cảnh, rời khỏi Hồng Trần Giới, thậm chí thoát ra ngoài lục giới. Tuy không biết bên ngoài lục giới có gì, nhưng nếu có thể tìm được chút hi vọng sống, dù sao cũng tốt hơn đi theo thể xác đã thành phế nhân thần hình tan nát này.
Trước khi đi, hắn phát hiện thi thể của hồ ly trôi nổi trên mặt biển, quanh mình toát ra lấm ta lấm tấm tinh quang.
Khi đó Lộc Thời Thanh đã quên dần rất nhiều chuyện, chỉ là lòng còn tràn đầy áy náy, không thể diễn tả. Hắn hỏi hồ ly: "Tuy ta không biết nguyên nhân cái chết của ngươi, nhưng lòng ta rất hổ thẹn, chắc hẳn ngươi chết có liên quan đến ta, theo ta rời khỏi nơi này nhé, được không?"
Quang hoa chậm rãi trôi đến, hóa thành một cái bóng trắng nhạt, luống cuống gật đầu với hắn.
Sau khi được cho phép, Lộc Thời Thanh mở rộng thần thức, thu nạp luôn hồn phách của hồ ly.
Trên không Thiên Kính Phong, ngàn ngôi sao sáng vây quanh ánh trăng,khung cảnh yên bình. Nhưng Lộc Thời Thanh luôn cảm thấy hình như còn một người hắn chưa đợi được. Còn một chuyện quan trọng hắn cũng chưa làm được.
Nhưng không có linh lực hỗ trợ, nếu ngừng lại sẽ rơi xuống dưới, mấy phần tàn hồn này của hắn muốn rời khỏi đây sợ là sẽ càng ngày càng khó. Lộc Thời Thanh không đợi chờ nữa xoay lưng rời đi.
Trong hư không mênh mông bát ngát không biết đã phiêu bạt bao lâu, hắn đi qua những thế giới mình từng thần du, cuối cùng đi vào một nơi thật tĩnh mịch. Hắn lập tức giật nảy mình, nơi đây còn bao la rộng lớn hơn những giới mà hắn đã từng đến.
Cách ngàn vạn dặm vẫn có thể cảm nhận được luồn không khí phun trào, hình như có vô số đôi tay vô hình dẫn hắn đến đây. Hắn không dám đến gần, dựa theo tình thế này, chỉ sợ mảnh vực sâu tựa hắc ám này có thể thôn phệ tất cả.
Cẩn thận từng li từng tí vòng qua nơi đây, tránh đi lệ khí như mưa rền gió dữ hắn kia tiếp tục tiến về phía trước. Cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc mới được trùng phùng với ánh sáng đã lâu không thấy.
Lúc này linh lực của hắn tiêu hao hầu như không còn gì nữa, gần như sắp hồn phi phách tán.
Bởi vậy,thế giới hoàn toàn mới được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ này, hắn không quan sát tỉ mỉ nữa. Nhìn những nam nam nữ nữ mặc trang phục kỳ dị trước mắt, kiến trúc ngay ngắn sắc bén hoặc cao hoặc thấp nối thành một dãy, cùng những hộp vuông to to nhỏ nhỏ đen bóng lao nhanh trên những con đường, hắn kinh ngạc đến nỗi không thốt thành lời.
Cấp tốc bay qua các phố lớn hẻm nhỏ, cho đến khi trông thấy một phụ nữ có cái bụng giương cao trong lúc qua đừng vô ý ngã sấp xuống, dưới thân của cô ta chảy máu. Hắn vội vàng nhào tới, trong lúc cứu thai nhi đồng thời cũng giành lấy cuộc sống mới cho mình.
Hồn phách của hồ ly cũng theo hắn lớn lên. Thế giới này linh lực suy yếu, không thích hợp tu hành, nhưng người người tuân thủ luật pháp, thời gian trôi qua còn êm đẹp hơn kiếp trước. Hắn mơ mơ hồ hồ nhớ được một số chuyện của kiếp trước, hắn cũng biết không thể nói cho người khác biết được. Bởi vậy, tuy sinh sống ở thế giới này có người nhà có bạn bè, yêu quý cuộc sống tích cực hướng lên, nhưng hắn vẫn cảm thấy lẻ loi cô độc.
Cũng may có hồ ly bầu bạn với hắn, cùng hắn tâm sự, ngẫu nhiên sẽ nhắc đến chuyện cũ, tựa như đó đã là chuyện xa xưa từ đời trước.
Hơn hai mươi năm trôi qua, nhục thân nằm lại trong Đông Hải tại Hồng Trần Giới nếu không có người nhặt được tất nhiên nó đã chìm tới đáy, cũng đã mục nát thành xương trắng. Chỉ cần không có khả năng sống sót, cho dù hồn phách của hắn đầy đủ, cũng không có cách nào trở lại thế giới đó nữa.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nhục thân kia không chết.
Lộc Thời Thanh xem xong ký ức, đủ loại quá khứ hắn đều thấu triệt tất cả. Nhưng nguyên do thân thể này sống sót, hắn vẫn không hiểu được.
Sau khi hắn rời đi, rốt cuộc nhục thể của hắn đã trải qua chuyện gì?
Lộc Thời Thanh nghĩ, có phải vì có người làm chuyện đó với hắn không?
Người kia là ai, sao lại làm như thế?
Ánh lửa chiếu vào mắt Lộc Thời Thanh dần dần rõ ràng, hắn dừng lại giãy dụa, yếu ớt thở dốc dường như đã mệt lả.
"Thanh Nhai, nhớ hết rồi à?" Tống Dương đi đến, muốn vuốt ve tóc mai thấm ướt mồ hôi của hắn.
Lộc Thời Thanh tránh đi tay của hắn, giằng co, tựa ở trên vách đá.
Tống Dương cười hỏi: "Giận?"
Giờ này khắc này tâm thần Lộc Thời Thanh vẫn chưa ổn định, nhắm mắt tựa trên vách đá, miễn cưỡng kéo về chút lý trí đáp lời hắn: "Bạch Đoàn Đoàn,vì sao ngươi lại gạt ta?"
"Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi Thanh Nhai." Mặt Tống Dương mặt lộ vẻ uất ức, "Sau khi ngươi trở về thì điên điên khùng khùng cũng không biết lúc nào mới có thể khôi phục. Linh lực ta suy yếu cũng cần phải khôi phục. Trước đó ngươi bị Phược Linh Hoàn trói linh lực tựa như một phế nhân. Nếu như ta nói ra chân tướng dựa theo bản tính này của ngươi lỡ như lộ ra ngoài, chẳng phải hai chúng ta sẽ chết chùm ư?"
Hắn hùng hồn nói một tràn, tựa như sự thật vốn nên là như thế. Lộc Thời Thanh lắc đầu, "Ngươi giết ngư dân, hại Tinh Tinh, còn bám vào Tống Dương cũng vì bảo vệ cái mạng này?"
Nghe vậy, trong mắt Tống Dương xuất hiện sự sắc bén, "Vốn ta cũng không muốn mọi chuyện thành thế này."
Lộc Thời Thanh mở mắt ra: "Dù lý do đó có cớn hơn nữa, nó cũng không phải cái cớ để ngươi giết người."
Tống Dương nao nao, cười rộ lên lần nữa,"Thanh Nhai, thời điểm ngươi ở thế giới kia, ngươi thường nói đạo lý, thậm chí còn nói với ta, vĩnh viễn cũng không tha thứ người đã giết ngươi, ta còn tỏ vẻ đồng ý. Hiện tại tam quan đoan chính của ngươi, rốt cuộc đã rơi xuống đầu ta. Nhưng ta còn muốn nói nguyên do cho ngươi biết, làm sao đây?"
Lộc Thời Thanh hít sâu một hơi: "Ngươi nói đi."
"Còn không phải bởi vì Cố Tinh Phùng ư." Hình như Tống Dương đã đợi chờ thời khắc này thật lâu, trong mắt dân trào oán độc,"Lần đầu rời khỏi Lần Biển Cả Một Cảnh,lúc đó ta đã không có ý định cho ngươi quay về đây, muốn ôm ngươi cao chạy xa bay. Nhưng Cố Tinh Phùng đáng chết kia lại hóa thành con thỏ, theo ngươi một đường, mà ngươi cũng vô cùng coi trọng y. Nếu không nhờ ta kịp thời nhắc nhở ngươi, chỉ sợ ngươi còn muốn lấy tên của ta đặt cho con thỏ chết bầm đó!"
Lộc Thời Thanh ngẩn người, giải thích nói: "Lúc đó ta không nhớ rõ những chuyện trước kia. Ngươi là hồ ly trắng, Tinh Tinh huyễn hóa thành thỏ cũng là màu trắng...Năng lực ta có hạn, thứ nghĩ đến đầu tiên chính là cái tên Bạch Đoàn Đoàn này. Huống hồ sau khi ngươi nói cho ta biết ta cũng đã nhận sai đó thôi."
"Nhận sai có hữu dụng không?" Tống Dương nhịn không được rống lên một tiếng, bình ổn lại hơi thở của mình hắn mới nói tiếp, "Sau khi Bạch Tiêu thành tiên, Thiên Kính Phòng chỉ còn lại ta và ngươi, thanh tịnh như thế. Người khác đều nói ngươi vừa xấu vừa ngu, nhưng ta không thấy vậy. Ngươi có tư chất hơn người, ngày thường có đeo mặt nó cũng không ảnh hưởng gì! Huống chi chính bản thân ngươi cũng đã rất đẹp rồi!"
Đây cũng là lời thật.
Thời điểm Bạch Đoàn Đoàn được Lộc Thời Thanh nhặt về, đã tu đến Kim Đan trung kỳ, đợi một thời gian nữa là có thể hóa thành hình người. Hắn cũng nương nhờ Thiên Kính Phong không đi, lúc Lộc Thời Thanh luyện công, hắn đứng cạnh si ngốc nhìn. Lúc Lộc Thời Thanh tĩnh tọa suy nghĩ, hắn nằm cạnh ngủ gật. Lúc Lộc Thời Thanh phiền lòng sẽ líu ríu với hắn gần nữa canh giờ, hắn cũng sẽ nằm đó lẳng lặng lắng nghe.
Khi đó ở Biển Cả Một Cảnh không có người thứ hai nào có thể chiều theo Lộc Thời Thanh như thế.
Lộc Thời Thanh trầm mặc một lát: "Cám ơn ngươi, Đoàn Đoàn."
Mặt Tống Dương đỏ lên, bỗng nhiên nổi giận, "Ngươi cho rằng ta hiếm lạ cái cám ơn của ngươi lắm sao! Ta... Được rồi, tuy ngươi cám ơn ta, ta cũng có chút vui vẻ nhưng hiện giờ ta không muốn nghe! Đầu tiên là Bùi Lệ kế đó là Cố Tinh Phùng. Ta cho rằng Bùi Lệ đối với ngươi là hư tình giả ý, Cố Tinh Phùng đối với ngươi lạnh băng như sương, đợi khi ngươi thấy rõ chân tướng, sẽ rời xa bọn hắn, sẽ lần nữa chỉ thân cận với ta!"
Lộc Thời Thanh cũng đứng lên, " Nói thế tức là, vốn ngươi đã biết nhân phẩm của Bùi Lệ không tốt ư?"
Tống Dương khẽ nói: "Sau khi Bùi Lệ tới, ngươi càng ru rú trong nhà, ngày nào ta cũng ra ngoài đi dạo đương nhiên ta phải biết chứ. Nhưng ta nên nói với ngươi bằng cách nào đây? Ta không thể nói chuyện, nói ra ngươi cũng không tin, còn không bằng để tự ngươi tỉnh ngộ mới nhớ lâu được."
"Phải... Ngươi nói đúng." Lộc Thời Thanh nhớ lại. Phàm là người hắn tín nhiệm, hắn sẽ rất khó thay đổi cách nhìn. Cũng bởi vậy hắn mới bị Bùi Lệ và Đinh Hải Yến hại thảm như vậy. Nhưng cũng may, Cố Tinh Phùng không khiến hắn thất vọng.
Thế nhưng hắn đã làm cho Cố Tinh Phùng thất vọng.
ấn đường Lộc Thời Thanh khẽ nhíu: "Đoàn Đoàn, những chuyện khác tạm thời không đề cập tới, ta muốn quay về cứu Tinh Tinh."
"Tại sao không nhắc tới?" Tống Dương cười lạnh, cắn răng nghiến lợi nhìn hắn, "Hiện giờ ta muốn nói tới Tinh Tinh của ngươi! Nếu như từ đầu đến cuối y không chú ý đến ngươi,thì nguyện vọng của ta đạt thành! Nhưng cuối cùng thì sao, vị trí của y trong lòng ngươi còn vượt cả Bùi Lệ. Từ sau khi ngươi trở về giống như bị quỷ ám cứ ỷ lại vào y! Từ giây phút khi đồng ý cho ngươi trở về Biển Cả Một Cảnh, ta cũng đã lên kế hoạch giết y rồi!"
Con ngươi của Lộc Thời Thanh hơi co lại, không tự chủ nhìn thoáng qua Bùi Lệ. Hắn vẫn lẳng lặng đứng cạnh vách đá không hề có động tĩnh gì.
Cuối cùng Lộc Thời Thanh cũng hiểu ra, "Cho nên,hồn phách của Hoài Hư là ngươi lấy. Hai lần dị động sau này của hắn cũng là do ngươi thúc đẩy?"
"Chính xác." Tống Dương nhìn hắn chăm chú:"Ta trả lại một nữa hồn phách cho hắn, chính là muốn mượn lực lượng của hắn đối phó Cố Tinh Phùng. Đáng tiếc sau khi ăn anh linh,* lực lượng của ta vẫn chưa đủ mạnh, đành phải ăn luôn hồn phách của ngư dân thôn lân cận. Rốt cuộc hôm nay mượn tay ngươi ta đã làm được! Ta đã loại bỏ được cái gai trong mắt Cố Tinh Phùng này rồi!"
*anh linh: linh hồn trẻ conLộc Thời Thanh nhìn tư thái thắng lợi của hắn, thở dài thườn thượt. Bạch Đoàn Đoàn, ngươi sai rồi."
"Ta sai cái gì? Ta là kẻ thắng, kẻ thắng làm vua!" Tống Dương nói.
"Không." Lộc Thời Thanh chậm rãi nói, "Cho dù không có Tinh Tinh thì sau này ta cũng sẽ gặp được những người khác. Chẳng lẽ ngươi cũng sẽ giết hết những người đó?"
"Vấn đề này ta đã từng suy nghĩ." Tống Dương nói, đột nhiên giận dữ đạp một cước vào đống củi, tia lửa cả kinh văng tung tóe. "Ngươi sai là ngươi đó Thanh Nhai. Ta thừa diệp lúc Tống Dương đau buồn sắp chết, ý chí hắn yếu đối chiếm cứ thân thể của hắn. Nếu không phải do ta nhất thời hứng khởi ép ngươi uống rượu, cũng sẽ không trông thấy ngươi hôn Cố Tinh Phùng! Ngươi dấy lên tà niệm với y! Ngươi nói cho ta biết đi ngươi sẽ tùy tiện dấy lên tà niệm với người khác ư?"
Lộc Thời Thanh hít vào một ngụm khí lạnh, "... Đêm đó những chuyện sau khi ta say rượu, đều là thật ngươi không gạt ta?"
"Ta ước gì ta gạt ngươi!" Tống Dương cả giận nói, "Nhưng có thể ư? Nếu ta không chú ý, không biết sau này sẽ phát triển thành thế nào nữa! Ta đã tận lực áp chế trí nhớ của ngươi, mỗi lần như thế đều làm mình mệt đến nỗi thở không ra hơi, còn phải luôn luôn nhắc nhở ngươi là người xuyên việt, nhưng ngươi không có cách nào khống chế tình cảm của chính mình! Cho nên cách an toàn nhất vẫn là nên giết Cố Tinh Phùng!"
Lộc Thời Thanh trầm mặc.
Hắn vẫn luôn xem Bạch Đoàn Đoàn là linh sủng của mình, luôn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hắn hoàn toàn không biết tâm tư Bạch Đoàn Đoàn lại thâm sâu như thế.
Kết quả hắn mới là người ngu nhất.
Tống Dương vừa nói vừa kéo tay hắn xem ký ước nữa đời này của của hắn, "không thấy quá trình ngươi lĩnh hội được thuật pháp xuyên việt. Xem ra nhất định là nằm trong kí ước nửa đời trước của ngươi, lưu lại trong mặt nạ này. Hiện giờ ta sẽ học thuộc, chờ sau khi ta lĩnh ngộ được ta sẽ lập tức mang ngươi rời khỏi đây."
Lộc Thời Thanh lên làm chưởng môn năm hai lăm tuổi, sau đó không ngừng nâng cao pháp thuật chuyển kiếp. Nhưng khi hắn bắt đầu manh nha cái ý nghĩ này thì Bạch Tiêu vẫn còn ở đây. Hắn cho rằng sau khi Bạch Tiêu thành tiên, là có thể không chút nào gò bó thoát khỏi lục giới này.
Cho đến ngày đó, hắn rạch bụng kình nhặt được Cố Tinh Phùng nằm trong tã lót.
Vốn hắn muốn đứa nhỏ này và Bùi Lệ có bối phận ngang nhau. Thậm chí ngay từ đầu trong mấy năm Cố Tinh Phùng được gửi nuôi ở Hải Lâu Phong, hắn nghe theo lời gièm pha đầy ác ý của Bùi Lệ, còn cảm thấy đứa bé này sao mà khó quản giáo như thế.Rất kén ăn, không hòa thuận với đồng môn còn miệt thị trưởng bối... Thật sự là kém Bùi Lệ quá xa.
Nhưng sau khi tự mình tiếp xúc hắn mới biết được, thì ra đứa bé này đã chịu nhiều tủi nhục như thế, vẫn không oán không trách. Duy chỉ có một lần đánh nhau với người khác,còn là vì bảo vệ hắn nên mới đánh nhau.
Sao không khiến hắn yêu thương cho được chứ.
Về sau, hắn không muốn ngao du khắp nơi nữa, mỗi ngày dạy Cố Tinh Phùng tu luyện. Trước đó hắn có thể nói lãi nhãi tận một canh giờ với Bạch Đoàn Đoàn thì sau này hắn có thể nói luyên thuyên cả ngày với Cố Tinh Phùng. Tựa như chỉ cần có Cố Tinh Phùng bên người thì xuân hạ thu đông lặp đi lặp lại trên Thiên Kính Phong cũng sẽ đặc sắc hắn những phong cảnh hắn nhìn thấy được khi thần du.
Nếu như hắn không khôi phục ký ức, chắc hẳn hắn sẽ đồng ý với những việc làm của hệ thống. Nhưng hiện giờ hắn đã nhớ lại, hắn chính là hắn, cũng chính là Thanh Nhai Quân Lộc Thời Thanh, hắn có thể thẳng thắn thích Cố Tinh Phùng.
Không có chuyện gì khiến hắn vui sướng như chuyện này.
Nếu có, đó chính là... Cố Tinh Phùng cũng thích hắn.
Cho nên, Cố Tinh Phùng có thích hắn không?
Nếu là lúc trước, chắc chắc Lộc Thời Thanh sẽ không hỏi câu này. Nhưng bây giờ hắn đã trải qua chuyện "Mạo danh thay thế" này, hắn cảm thấy thích đồ tôn cũng không có gì đáng xấu hổ.
Lộc Thời Thanh cảm thấy mình không thể rời khỏi thế giới này, vô luận như thế nào cũng không thể rời đi.
Hắn dùng lực đẩy Tống Dương ra, "Bạch Đoàn Đoàn, ta không thể để cho ngươi đọc được ký ước."
Tống Dương lù lù bất động, giơ tay đè lại mặt nạ trên mặt hắn, linh lực chảy ra từ lòng bàn tay hắn. Lộc Thời Thanh cắn răng nhắm chặt hai mắt.
Chú ấn màu đỏ tươi giữa trán bỗng lấp lóe, phát ra ánh sáng chói mắt.
Tống Dương như bị điện giật, đột nhiên rút tay về, trầm giọng nói: "Sao ngươi lại có linh lực?"
Đương nhiên không có, đây là linh lực của Bạch Tiêu còn sót lại trên chú ấn.
Lộc Thời Thanh nhân cơ hội này xoay người, chui qua cánh tay hắn chạy về hướng trước mặt Bùi Lệ. Sau khi ký ức hắn khôi phục, tuy vẫn không có linh lực, nhưng công pháp đều nhớ lại, hiện giờ hắn cũng khá là mạnh.
Tống Dương vừa mới đuổi theo mấy bước, hắn đã đứng vững cạnh Bùi Lệ. Tống Dương không biết hắn muốn làm gì, lúc muốn tiến về phía trước, chợt thấy Lộc Thời Thanh kéo cánh tay cứng ngắt của Bùi Lệ, bàn tay hướng lên trên, móng tay nhắm ngay cổ chính mình như ẩn như hiện, tựa như muốn đâm rách cổ họng mình.
Nhìn móng tay đen thui sắc bén dính đầy máu khô cạn kia. Tống Dương nuốt yết hầu, "Thanh Nhai ngươi điên rồi!"
Lộc Thời Thanh chậm rãi nói: "Bạch Đoàn Đoàn, bây giờ đây là mạng của ta, ta có quyền làm chủ. Dù cho chết ở nơi này, ta cũng không muốn đi theo người."
"Ngươi ngốc sao?" Tống Dương gần như cuồng loạn, "Theo ta thì có gì không tốt! Ngươi cứ thanh khiết thoát trần giống như thần tiên không được ư? Nhất định phải để ý đến thứ tình tình yêu yêu kia! Ngươi nhìn dáng vẻ hiện giờ của ngươi đi! Ngươi của trước kia, tuyệt đối sẽ không vì người khác mà đi tìm cái chết!"
"Tinh Tinh vạn kiếp bất phục, ngư dân bị ngươi hại chết vạn kiếp bất phục, thậm chí Tống Dương bị ngươi liên lụy cũng sẽ vạn kiếp bất phục." Lộc Thời Thanh ngữ khí kiên định, còn đẩy tay của Bùi Lệ lên cao hơn, "Ta không có khả năng bỏ mặt họ rời đi."
Còn lại một câu, Lộc Thời Thanh không nói.
Nếu rời đi với Bạch Đoàn Đoàn, sau này nhất định cuộc sống sẽ tối tâm không thấy mặt trời. Bạch Đoàn Đoàn bị dáng vẻ cô đơn của hắn hấp dẫn, cảm thấy hắn đời đời kiếp kiếp vẫn nên là như thế. Nhưng sao Bạch Đoàn Đoàn có thể biết được, hắn đã tìm được cách sống tốt hơn.
Nhưng có nói ra cũng như không đối với Bạch Đoàn Đoàn mà nói, Cố Tinh Phùng là tội, hắn thích Cố Tinh Phùng cũng là tội.
Trong mắt Tống Dương lóe lên một tia tàn nhẫn, "Được, vậy để ta xem thử, là tay của ngươi nhanh hay là linh lực của ta nhanh." Dứt lời hai tay kết ấn, niệm chú ngữ.
Xem ra, hẳn là muốn điều khiển Bùi Lệ buông hắn ra.
Trong lòng Lộc Thời Thanh căng thẳng, không chút nghĩ ngợi nắm lấy Bùi Lệ tay đâm vào cổ họng mình.
Nhưng hình như linh lực của Tống Dương nhanh hơn, móng tài Bụi Lệ mới sượt qua lớp da mỏng manh nơi cổ hắn thì cánh tay đã đột nhiên giật mạnh trở về.
Lộc Thời Thanh cuống lên, ngẩng đầu hô: "Hoài Hư!"
Thế nhưng vẫn Bùi Lệ hất hắn ra, loạng chà loạng choạng tránh qua bên cạnh.Kế hoạch của Lộc Thời Thanh thất bại, nghĩ nếu xông vào màn mưa ngoài cửa động thì phần thắng khi chạy thoát là bao nhiêu.
Tống Dương đột nhiên quát lên với Bùi Lệ: "Ngươi làm gì đó?"
Lộc Thời Thanh sững sờ, nhìn Bùi Lệ. Chỉ thấy Bùi Lệ nhìn máu của Lộc Thời Thanh dính trên móng tay mình, nửa là mờ mịt nửa là suy tư ngẫm nghĩ.
Trong nháy mắt đó, biểu lộ của Bùi Lệ tựa như một người sống.
Lộc Thời Thanh nghĩ thầm,thời điểm Bùi Lệ giết hắn, đã lấy máu của hắn đốt lên Đèn Chiếu Mệnh. Đối Với Bùi Lệ đã thành Thi Vương mà nói, mùi vị của máu vô cùng mẫn cảm. Nếu Bùi Lệ có hổ thẹn chắc chắc Bùi Lệ cũng sẽ khắc sâu mùi máu của hắn vào trong lòng.
Lúc này, cũng là do mùi máu của hắn khơi gợi một ít thần trí của Bùi Lệ.
Lộc Thời Thanh tranh thủ thời gian tiến lên, hô to: "Hoài Hư,ngươi tỉnh lại đi!"
Toàn bộ thân thể Bùi Lệ đều cứng đờ, nhưng không cứng ngắc như lại hoạt thi cấp thấp kia, mà là phản ứng bình thường của một người khi kinh ngạc tột độ.
Cái cổ hắn vặn vẹo, chậm rãi chuyển sang hướng Lộc Thời Thanh, lúc ánh mắt hắn chạm đến chú ấn màu đỏ trên mặt nạ của Lộc Thời Thanh, thì trong ánh mắt ấy xuất hiện một tia sáng.
"Sư... Sư tôn..."
Mắt thấy Bùi Lệ vươn tay về phía Lộc Thời Thanh, Tống Dương vừa sợ vừa giận, tiến lên ngăn bọn họ lại, lớn tiếng niệm chú.
Lần này, Bùi Lệ không phục tùng như dĩ vãng nữa. Đầu tiên hắn do dự, sau đó không kiên nhẫn, cuối cùng giống như đoán được chính người trước mắt này đã làm trái ý muốn của hắn là người điều khiển hắn đã lâu, trên mặt Bùi Lệ lộ vẻ tức giận.
"Cút...Đi.." Hắn phun ra hai chữ, đột nhiên đánh về phía Tống Dương.
Tống Dương né qua một bên, không cam lòng tiếp tục đọc chú ngữ. Linh lực trong động bay loạn,tia điện lấp lóe không ngừng, Bùi Lệ thống khổ gào thét, tựa hồ còn lung tục lập lại hai chữ "Sư tôn".
Lộc Thời Thanh đột nhiên thông suốt, vội nói với hắn:"Hoài Hư, tỉnh lại, lấy lại hồn phách của ngươi đi."
Bùi Lệ bất lực nhìn phía Lộc Thời Thanh, Lộc Thời Thanh cố gắng trấn định, ngay cả ngữ khí cũng tận lực khiến nó tỉnh táo, "Ngẫm lại những công pháp ta đã dạy ngươi. Ngươi ở Phân Thần kỳ, sau khi xuất khiếu thì trở về thế nào! Đừng để chú thuật không chế ngươi!"
"Công pháp..." Bùi Lệ hơi cúi đầu xuống, vừa đối kháng với chú thuật của Tống Dương vừa cố gắng nhớ lại.
Một mẫu chuyện mông lung thoáng hiện lên trong đầu hắn. Chính là thanh âm đang nói này, lúc trước đã ân cần dạy bảo, truyền thụ các loại thuật pháp và điển tịch cho hắn. Hắn đã giết chủ nhân của thanh âm này một lần, lần này tuyệt đối không thể khiến cho người ấy thất vọng nữa.
Lúc này Tống Dương không để ý tới Lộc Thời Thanh, dùng hết toàn lực thôi thúc Bùi Lệ. Hắn biết, một khi Lộc Thời Thanh mượn Bùi Lệ trở mình, hắn cũng không cách nào khống chế Bùi Lệ nữa.
Lộc Thời Thanh cũng đang sốt ruột chờ đợi, tiếng mưa rơi không dứt, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mỗi một cử động của Bùi Lệ. Cuối cùng linh lực Tống Dương bạo khởi, toàn bộ sơn động sáng như ban ngày. Bùi Lệ bất động, lẳng lặng nhìn Lộc Thời Thanh. Ngoại trừ trong mắt còn một tia sáng thì đã không khác gì một tử thi.
... Thất bại rồi sao?
Lộc Thời Thanh kinh hồn táng đảm, liều lĩnh xông ra khỏi hang động.
Thế nhưng trước mắt bỗng nhiên hiện lên một thân ảnh, cổ tay đã bị một đôi tay lạnh buốt nắm lấy. Lộc Thời Thanh lập tức ngừng lại bước chân, sợ hãi ngẩng đầu.
Sau lưng, Tống Dương đỡ lấy vách tường từng bước một đi tới, bên miệng đã trào ra máu tanh. Mà Bùi Lệ thì bắt hai tay hắn, động tác vẫn cứng ngắt như cũ nhưng ánh mắt đã vô cùng sinh động.
"Sư tôn, ta... Ta tỉnh."
Hắn nói, cánh tay nắm chặt Lộc Thời Thanh chậm rãi di chuyển, ấn lên Phược Linh Hoàn. Cùng lúc đó, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích cứa rách da ngón ngón trỏ.
Một giọt máu màu đen rơi xuống Phược Linh Hoàn trắng như ngọc.