Hoàng hôn buông xuống, đàn chim về tổ lướt qua bầu trời dần dần xám xịt, gió mát hiu hiu, Bạch Du đi qua tòa nhà chính phủ của liên minh, nhưng không đi qua đường trung tâm, mà xuyên qua con đường nhỏ rợp bóng cây bên cạnh, giẫm lên những viên đá sắc nhọn đi thẳng đến dưới một bức tường vây.
Tường vây được tạo thành từ những hàng rào sắt, ở giữa là một cánh cổng sắt đã sớm gỉ sét, xung quanh trồng đầy những cây cổ thụ đã sớm bị bỏ hoang, vừa mảnh vừa cao vút, trong một góc khuất không dễ thấy có một người đang đứng, dưới chân là những chiếc lá vàng khô rụng.
Bạch Du nhanh chân bước qua, nhỏ giọng gọi tên người đó: "Thời Xuân."
Thời Xuân nghe tiếng nhìn về phía cậu, vẻ mặt vui mừng, cậu ta cũng là một Omega, tuổi nhỏ hơn Bạch Du một chút, tóc hơi dài che qua mang tai, trên làn da màu lúa mì có những nốt tàn nhang rõ ràng.
"Tôi còn tưởng cậu không đến." Cậu ta vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Du áy náy cười với cậu ta: "Xin lỗi, thật sự không đi được, tôi làm xong việc là đến ngay."
Cậu vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài, hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác hơi dày, vị trí gần tim có một chiếc túi được may thủ công, cậu từ trong đó lấy ra mấy tờ giấy đã ngả vàng, trên đó chi chít chữ.
"Đây, cậu xem, tôi đặc biệt bắt chước nét chữ của cậu để viết, chắc sẽ không bị phát hiện đâu."
Thời Xuân nhận lấy, nhanh chóng gấp gọn bỏ vào túi mình, còn không quên nói lời cảm ơn với Bạch Du: "Yên tâm đi Tiểu Du, cho dù bị phát hiện tôi cũng sẽ không khai ra cậu đâu, gần đây tôi bận chết đi được, thật sự không có thời gian chép phạt giáo quy, ngay cả ngủ cũng không ngủ ngon được."
Cậu ta vừa nói vậy, Bạch Du mới nhìn thấy quầng thâm mắt đậm đặc dưới mắt cậu ta, lo lắng nói: "Sao vậy?"
Thời Xuân dậm dậm chân, lá cây dưới chân kêu lạo xạo, cậu ta nói: "Anh trai tôi bị bệnh, ba mẹ tôi cậu biết rồi đấy, một năm tôi cũng không gặp được mấy lần, chỉ có thể là tôi chăm sóc anh ấy."
"Anh ấy là Alpha phải không?" Bạch Du nói: "Alpha đến bệnh viện không cần nộp đơn xin, có đi khám không?"
"Anh ấy chết cũng không chịu đi!" Thời Xuân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tức chết tôi mất, chỉ giỏi hành hạ tôi."
Bạch Du nhất thời không biết nên an ủi cậu ta thế nào, Thời Xuân thở dài một hơi nói với cậu: "Tôi vào trước đây, nộp bài chép phạt, kẻo huấn luyện viên suốt ngày cằn nhằn tôi, nói tôi bất tài vô dụng."
"Được, mau đi đi."
Thời Xuân quay người đẩy cánh cửa sắt đó ra, tiếng xích sắt ken két chói tai vừa nặng nề vừa trầm đục, Thời Xuân quay đầu lại, giọng điệu thành khẩn nói: "Cảm ơn cậu nhé, đã giúp tôi chép phạt."
Bạch Du cười nói: "Có gì đâu, giáo quy của Omega tôi thuộc làu làu, cậu quên rồi sao, trước đây tôi cũng hay chép cái này."
Cậu và Thời Xuân đều là học sinh trong trường giáo dưỡng sau cánh cửa sắt này.
Omega của liên minh trước khi trưởng thành thường sẽ được gửi đến đây để học giáo điều, cho đến khi có Alpha sẽ rời đi, nhưng trường giáo dưỡng nhiều nhất chỉ nhận Omega đến 18 tuổi, Omega quá 18 tuổi bắt buộc phải rời khỏi đây.
Tình hình của Bạch Du đặc biệt, cậu tuy có Alpha, nhưng phải đến năm ngoái sau khi tròn 18 tuổi mới rời đi.
Thời Xuân trở về trường giáo dưỡng, Bạch Du phủi phủi những chiếc lá rụng trên người, quay trở về theo đường cũ.
Từ trường giáo dưỡng đến khu quân nhân đi bộ mất khoảng 30 phút, Bạch Du chạy lon ton về, mặt trời đã sớm lặn, muộn hơn một chút, đội tuần tra của liên minh sẽ ra ngoài, nếu bị bắt thì không hay.
Omega quá 8 giờ tối không được ra ngoài, đây là quy định.
Thể lực của Bạch Du trước giờ không tệ, chạy về nhà không mất quá nhiều thời gian, trong sân trước nhà trồng loại hoa nguyệt quý mà phu nhân yêu thích nhất, mấy hôm trước đến kỳ hoa nở, lúc này đang nở rộ, cậu đẩy cửa lớn ra, ánh đèn màu vàng ấm áp sáng trưng chiếu sáng phòng khách, cậu vừa hay nhìn thấy Du Du từ trong bếp đi ra.
Tóc cô đã rất dài, gần đến eo, được tết thành một bím tóc thả trước ngực, trông giống như cô gái trong truyện cổ tích.
Trong tay cầm một bó rau cải xanh non, đầu ngón tay toàn là bùn đất, thấy Bạch Du liền hừ một tiếng từ trong mũi, coi như không thấy định đi, Bạch Du cắn môi, chủ động đến gần nhận lấy việc trong tay cô bé.
"Để tôi."
Du Du chẳng khách khí với cậu, ném thẳng bó rau cải xanh cả bùn cả nước vào người Bạch Du, không nặng không nhẹ, Bạch Du tính tình tốt, chưa bao giờ tức giận, lúc này cũng chỉ mím môi nở một nụ cười, "Đợi tôi một chút, tôi cởi áo khoác ngoài đã."
Tô Diệp nghe thấy tiếng động bên ngoài đoán là Bạch Du đã về, cô cầm xẻng nấu ăn hỏi Du Du người đâu, Du Du lắc đầu nói: "Em làm sao biết được."
"Em cứ nhằm vào em ấy làm gì? Đừng như vậy nữa." Tô Diệp bất đắc dĩ nói.
Du Du không phục: "Em làm sao? Cũng không bắt nạt nó, chị Tô Diệp, chị cứ bênh nó, chị đang bắt nạt em đấy."
"Chị có đâu."
Du Du lớn rồi miệng lưỡi càng lanh lợi, Tô Diệp có lúc cũng nói không lại cô bé, "Dù sao em ấy cũng là Omega của thiếu gia, đừng lúc nào cũng nổi nóng với em ấy, không nói chuyện này nữa, em đi dọn quần áo bẩn đi, lát nữa ăn cơm."
Du Du dùng đầu ngón chân cọ qua cọ lại sàn nhà, giọng ồm ồm nói: "Biết."
Bạch Du cởi áo khoác ngoài, thay chiếc tạp dề vẫn thường mặc, đã rất cũ, màu đã ngả vàng, vết bẩn trên đó giặt không sạch, phần bèo nhún vốn dựng lên trên vai giờ đã rũ xuống, mấy năm trước mặc đã thấy nhỏ, nhưng cậu không nỡ vứt, dùng một ít vải sửa sang, cứ thế mặc đến bây giờ.
Cậu vào bếp phụ giúp Tô Diệp, nhặt rau sạch xong liền rửa mấy lần, nước sau khi sang xuân không lạnh chút nào, nhưng ngón tay cậu vẫn hơi đỏ.
"Đồ gửi đi rồi chứ? Phu nhân chắc không về đâu nhỉ?" Tô Diệp hỏi.
Bạch Du gật đầu, vớt rau từ trong chậu ra, nói: "Tam phu nhân nhà hiệu úy Kiều sinh đôi, giữ phu nhân lại ăn cơm, nên bảo em về trước."
"Sinh đôi?" Tô Diệp kinh ngạc nói.
"Vâng." Bạch Du nói: "Tuy là sinh non, nhưng trông rất khỏe mạnh."
"Đều là con trai?"
"Vâng, một Alpha, một Beta."
"Tốt quá, vậy thì cuộc sống của Tam phu nhân này sẽ không quá khó khăn."
Nhà họ Kiều là gia đình quân nhân, hiệu úy Kiều lần này có con đã giải ngũ mấy năm, chưa đến 50 tuổi, người vợ đầu của ông vì bệnh mà qua đời đã gần 10 năm, sau đó cưới người thứ hai, nhưng không lâu cũng bệnh mất, hiện tại trong nhà còn có hai vị phu nhân, Tam phu nhân sinh con là một Omega rất trẻ.
"Nếu phu nhân không về ăn, hôm nay chỉ có ba chúng ta, ăn tạm gì đó đi." Tô Diệp nói: "Tiểu Du, lát nữa em dọn dẹp phòng ngủ, thay một bộ ga giường mới."
"Phòng của phu nhân ạ?"
Tô Diệp cười cười, lắc đầu nói: "Phòng của em và thiếu gia."
Bạch Du chưa kịp phản ứng, thầm nghĩ hai ngày trước mình mới thay, Tô Diệp chọc chọc vào trán cậu nói: "Thiếu gia tối nay về."
Bạch Du ngẩn người mấy giây, sau đó gò má ửng hồng, mang tai cũng nóng lên, "Thật không ạ?"
Tô Diệp nói: "Thư người đưa thư gửi đến buổi chiều, trên đó viết là tối nay."
Alpha của liên minh sau khi trưởng thành đều phải nhập ngũ, Kỷ Ương Nam cũng không ngoại lệ, nhưng vì lý do sức khỏe, nên thời gian nghỉ phép của anh nhiều hơn người khác một chút, lần cuối cùng họ gặp nhau, đã là hai tháng trước.
"Không biết lần này sẽ ở nhà bao lâu." Tô Diệp khẽ thở dài: "Thêm một năm nữa, cũng nên từ quân đội về nhà."
Liên minh mấy năm nay cũng coi như thái bình, thỉnh thoảng tiếng đại bác cũng chỉ vang lên ở biên giới.
Tim Bạch Du đập thình thịch, lập tức căng thẳng, bữa tối cũng ăn không yên.
Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, cậu đầu tiên là giặt quần áo bẩn trong phòng tắm, sau đó lên lầu dọn dẹp.
Căn phòng này rất nhiều lúc chỉ có một mình cậu ở, thỉnh thoảng Kỷ Ương Nam trở về sẽ để lại một chút mùi hương, cậu dựa vào chút mùi hương còn sót này mà sống rất lâu.
Bạch Du trải tấm ga giường mới lên giường, sau đó cúi người xuống chỉnh lại 4 góc từng chút một, những nếp nhăn phía trên không duỗi ra được, cậu liền quỳ trên giường dùng lòng bàn tay từng chút một trải phẳng.
Cậu làm những việc này rất thành thạo, ngón tay nắm chặt vỏ chăn, nhét ruột chăn vào, thời tiết này không thể đắp chăn quá dày, nhưng cậu đang nghĩ có cần phải đổi một chiếc khác không, dù sao thiếu gia cũng không thể bị lạnh.
Suy nghĩ quá nghiêm túc, hoàn toàn không để ý đến người thừa ra trong phòng.
"Ngược rồi."
Bạch Du quỳ ngồi trên giường, đôi dép lê màu trơn trên chân rơi xuống đất, vạt tạp dề quá dài, bị cậu đè dưới đầu gối, nửa người dưới cậu chỉ mặc một chiếc quần dài rộng thùng thình, mắt cá chân thon gầy lộ ra, đôi chân không đi tất da trắng nõn, lấp lánh rủ xuống bên giường.
Cậu không chắc có phải tai mình có vấn đề không, đến mức không dám quay đầu lại.
Giọng nói lạnh lùng thanh thoát phía sau lặp lại một lần nữa: "Lồng ngược."
Chiếc chăn mềm mại bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, đã đổ một ít mồ hôi, tim Bạch Du sắp không còn chịu sự kiểm soát của cậu nữa, cổ cũng cứng đờ.
Cậu chậm rãi quay mặt lại, người Alpha phía sau cao lớn vô cùng, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi quân đội màu sáng, anh dựa vào khung cửa, một tay đút trong túi quần, tay còn lại xách bộ quân phục màu xanh mực đã cởi ra.
Những chiếc cúc vốn được cài cẩn thận đã được cởi ra mấy chiếc, yết hầu nhô cao lăn lên lăn xuống, Bạch Du suýt nữa là nhìn thấy mặt anh, nhưng ngay giây tiếp theo đã cụp mắt xuống.
Đôi chân thon dài của người Alpha được bao bọc trong ống quần màu xanh mực, chất liệu vải được là rất phẳng phiu, bó trong đôi bốt quân đội màu đen, đầu óc Bạch Du trở nên chậm chạp, đầu mũi mơ hồ ngửi thấy một mùi hương.
Cậu vội vàng xuống giường, khóe mắt liếc thấy chiếc vỏ chăn mình lồng ngược, bực bội vì mình đã phạm sai lầm.
"Xin lỗi, em sẽ làm lại ngay."
Đôi bốt quân đội bằng da từng bước tiến lại gần, Bạch Du nhìn bóng của hai người dần dần chồng lên nhau, tim như treo lên cổ họng, hôm nay cậu quả thực làm chưa đủ tốt, hai tay nắm chặt tạp dề vẫn quyết định chủ động đi lấy bộ quân phục trong tay Kỷ Ương Nam.
"Em treo lên." Cậu ngẩng mặt lên, cười hiền lành: "Còn đói không? Em hâm nóng chút đồ ăn cho anh."
"Không cần." Kỷ Ương Nam bắt đầu cởi những chiếc cúc còn lại, cơ bụng mơ hồ trước ngực khiến Bạch Du có hơi xấu hổ, cậu cụp mắt xuống nói: "Em đi pha nước cho anh, tắm rửa nghỉ ngơi một chút."
"Hôm nay cậu đến nhà họ Kiều?"
Bạch Du vâng một tiếng, thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể trò chuyện với Kỷ Ương Nam một lúc, không khỏi vui mừng, "Tam phu nhân Kiều sinh em bé, em và phu nhân đi tặng quà."
"Sinh rồi? Tặng gì?"
"Một đôi búp bê uyên ương, do em làm." Bạch Du nói: "Họ là sinh đôi, em đã hỏi phu nhân, loại búp bê nhỏ này cho em bé chơi là vừa."
Kỷ Ương Nam không nói gì, Bạch Du ngẩng đầu nhìn bờ vai rộng của anh, nỗi nhớ trong mắt không kìm được, lòng cũng theo đó mà chua xót.
"Em còn làm thêm một cái nữa." Bạch Du chớp chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "Dùng vải thừa làm."
Cậu lấy con búp bê làm thêm từ trên tủ đầu giường ra, hai tay nâng lên cho Kỷ Ương Nam xem.
"Anh xem." Mắt cậu rất sáng, cho Alpha của mình xem thành phẩm tự làm, như thể đang mong đợi lời khen của anh, "Thế nào?"
Kỷ Ương Nam cụp mắt nhìn thứ trong tay cậu, quả thực vừa nhìn đã biết là dùng vải thừa, to bằng lòng bàn tay, chất liệu vải nỉ màu be, bụng ở giữa của con búp bê thì căng phồng, chắc là nhồi bông, nhưng tổng thể trông màu sắc quá tối, không có sức sống.
"Hơi xấu." Kỷ Ương Nam nói.
Ánh mắt của Bạch Du lập tức ảm đạm, cậu cắn môi im lặng thu con búp bê về.
"Cũng có một chút." Nụ cười của cậu có hơi gượng gạo, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, "Đi tắm đi, em đi pha nước."
Cậu đặt con búp bê vào trong ngăn kéo của tủ đầu giường.
Kỷ Ương Nam vào phòng tắm không cho Bạch Du đi theo, Omega ôm áo choàng tắm bối rối đứng ngoài cửa kính.
"Không cần em giúp sao?"
Hai tháng không gặp, Kỷ Ương Nam dường như đã gầy đi một chút, đường nét quai hàm càng thêm sâu sắc, Bạch Du che giấu nỗi buồn trong lòng nói: "Vậy anh có việc gì thì gọi em, em ở ngoài đợi anh."
Sau khi Kỷ Ương Nam c** q**n áo, mùi pheromone trên người rất nồng, mang tai nối liền với cổ của Bạch Du nóng bừng, ửng lên một chút đỏ.
"Còn coi tôi là trẻ con à?" Kỷ Ương Nam cao hơn cậu rất nhiều, cúi người xuống ghé sát vào nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu, anh nghiêng đầu sang một bên, để ý đến hàng lông mi không ngừng run rẩy vì căng thẳng của Omega.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Bạch Du không, Alpha hình như đang trêu chọc cậu.
Sức khỏe của thiếu gia mấy năm nay đã tốt hơn nhiều, nhưng cậu vẫn sẽ không yên tâm.
"Không có." Bạch Du cúi đầu giải thích.
"Ra ngoài đi." Kỷ Ương Nam đứng thẳng người dậy, biên độ cơ thể lướt qua không khí bên cạnh, pheromone xộc vào khoang mũi Bạch Du.
"Vâng."
Bạch Du lồng lại chăn, sau đó xuống tầng một rửa mặt đơn giản, thay bộ quần áo mỏng mặc khi ngủ, lúc quay về phòng Kỷ Ương Nam vẫn chưa ra, Bạch Du nhất thời không biết nên làm gì.
Nếu là bình thường vào giờ này, cậu hoặc là làm chút đồ thủ công, hoặc là chép lại giáo quy, hoặc là đi ngủ luôn, nhưng Kỷ Ương Nam đã về, những việc này cậu đều không muốn làm lắm.
Chăn trên giường được trải phẳng phiu, tầm mắt của Bạch Du dừng lại trên bộ quân phục được cậu treo bên cạnh giá treo quần áo sát đất.
Cậu đã quá lâu không ngửi thấy mùi hương của Kỷ Ương Nam, hai tháng, lâu hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Kỷ Ương Nam mặc áo choàng tắm ra ngoài, tóc vẫn còn nhỏ nước, những giọt nước to bằng hạt đậu từ thái dương anh trượt xuống cổ, cuối cùng ẩn mình trong chiếc áo choàng tắm mềm mại.
Cửa phòng tắm kêu ken két, rất nhẹ nhàng tự động đóng lại, Kỷ Ương Nam im lặng nhìn Bạch Du bên cạnh giá treo quần áo.
Bộ quần áo trên người Omega vừa dài vừa rộng, cổ áo mở rất rộng, lộ ra một nửa vai và xương quai xanh, dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng ngủ tỏa ra ánh sáng óng ánh.
Cậu nâng bộ quân phục đã cởi ra của anh, chăm chú nhìn chiếc cúc kỷ luật trên đó, ngón tay còn mân mê qua lại mấy chiếc cúc đó.
Vành tai trắng nõn ló ra từ mái tóc đen nhánh, Kỷ Ương Nam nhìn Bạch Du rất nhẹ nhàng hôn lên chiếc cúc trên bộ quân phục của anh.
___________________________
KY: t vã quá nên cho ẻm xưng em gọi anh lun, với cả hợp lý mà ha ^^