Phòng ngủ chỉ chừa một ngọn đèn ngủ đầu giường, truyền đến âm thanh yếu ớt nhỏ bé.
(......)
Cậu muốn xin một nụ hôn, nhưng Kỷ Ương Nam lại nghiêng mặt đi, Bạch Du trong lúc mơ màng nhìn thấy Alpha nhíu mày, "Pheromone của cậu sao lại nồng như vậy?"
Bạch Du chớp chớp đôi mắt ướt át, lập tức dùng tay che lấy tuyến thể sau gáy của mình, giọng điệu hoảng loạn: "Xin lỗi anh, em có lẽ, không kiểm soát tốt, lát nữa em lấy băng keo dán lại, em đi ngay bây giờ..."
Kỷ Ương Nam không thích ngửi pheromone của cậu, luôn nói mùi của cậu giống như một loại mùi ẩm mốc, bản thân cậu đã quen ngửi nên không phân biệt được, nhưng cậu không muốn làm Alpha của mình không vui.
Cậu vừa mới đứng dậy đã bị kéo lại, ngửa người nằm trên giường, mắt đỏ hoe, như thể đã khóc, ánh mắt Kỷ Ương Nam khựng lại, yết hầu lăn một vòng, "Có gì đáng để khóc?"
"Xin lỗi anh." Bạch Du xin lỗi anh, cậu muốn giải thích rằng thực ra cậu không khóc, nước mắt cũng không biết từ đâu mà có.
"Anh đừng giận." Bạch Du nói.
Nương theo ánh sáng mờ ảo, cậu nhìn thấy mồ hôi trên trán Kỷ Ương Nam, liền đưa tay lau cho anh.
Cổ tay cọ trên làn da của Alpha, giống như một chiếc lông vũ nhẹ bẫng, ánh mắt của cậu hiền lành mà dịu dàng, "Tối nay em lên gác xép ngủ, lát nữa em thay ga giường mới."
"Lại thay?"
Bạch Du mặt đỏ tim đập, nhưng không dám nhìn anh nữa, "Bẩn..."
Kỷ Ương Nam nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ mảnh trên chiếc cổ thon gầy của cậu, một sợi chỉ nhỏ, bị mồ hôi làm ướt, dính trên xương quai xanh, làm nổi bật làn da càng thêm trắng nõn của cậu.
"Không cần."
Bạch Du run rẩy hàng mi, rất nghe lời anh, "Vâng."
(......)
Sau khi kết thúc, cậu mệt đến mức một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, nhưng cậu vẫn nghĩ nên dọn dẹp ga giường một chút.
Kỷ Ương Nam tắm lại một lần nữa, Bạch Du cố gắng gượng dậy từ trên giường, ngẩng đầu nhìn Alpha, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Nói đi." Kỷ Ương Nam cũng khá hiểu cậu, thắt lại dây đai áo choàng tắm kế đến dựa vào bàn học trong phòng ngủ.
"Có thể nào, đưa em đến bệnh viện một chuyến được không?" Bạch Du do dự nói.
"Sao?"
"Em..." Cậu nửa quỳ trên giường, ngẩng mặt nhìn Kỷ Ương Nam.
"Em muốn đi khám xem sao, các Omega khác 16, 17 tuổi đã có con." Cậu buồn bã, cúi gằm đầu, "Em 18 tuổi rồi."
Kỷ Ương Nam rất lâu không nói gì, Bạch Du cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi dép lê đang giẫm trên thảm, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chủ nhân của đôi dép từng bước tiến về phía cậu, cậu nắm chặt lấy chăn, cằm bị giữ chặt, buộc phải ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Alpha.
"Thiếu gia..."
"Cậu cảm thấy cậu bị bệnh? Cậu không thể sinh con?"
Bạch Du khó khăn gật đầu, "Vâng."
Kỷ Ương Nam im lặng nhìn cậu, có hơi không hiểu, Bạch Du dường như rất nghiêm túc với chuyện sinh con, nhưng anh không cảm thấy đứa trẻ là một thứ gì đó quan trọng đối với anh, ngôi nhà này cũng không quá cần.
"Cậu có bao giờ nghĩ đến chưa."
Kỷ Ương Nam cúi người xuống, khoảng cách của hai người lập tức trở nên rất gần, gần như mũi sắp chạm vào mũi, đầu óc Bạch Du lúc này trì trệ, ngây ngẩn ra.
Giọng Kỷ Ương Nam rất nhẹ, hơi thở khi nói chuyện phả lên mí mắt cậu, "Chúng ta có lúc cả tháng còn không gặp được một lần, huống hồ, cơ thể tôi vẫn chưa khỏe, cậu làm sao mà sinh?"
Sắc mặt Bạch Du trắng bệch, vội vàng dùng tay che miệng của Alpha, "Không có, cơ thể của anh bây giờ không phải đã khỏe sao? Không được nói những lời như vậy."
Vẻ mặt cậu lo lắng, rất nghiêm túc nói với Kỷ Ương Nam về chuyện sức khỏe của anh, không thể lấy sức khỏe ra đùa giỡn.
Bạch Du rất ít khi có biểu cảm vừa nghiêm túc vừa tức giận như thế này, Kỷ Ương Nam cong môi cười cười, buông cậu ra, "Cũng phải, tôi được hay không cậu là người hiểu rõ nhất."
Bạch Du không nghe ra ý trong lời nói của anh, cậu thất thần nhìn Kỷ Ương Nam trước mắt, lẩm bẩm:
"Có thể đánh dấu em không..."
Sắc mặt Kỷ Ương Nam lạnh nhạt, "Ý gì?"
"Em muốn..." Cậu muốn mang thai, có đánh dấu của Alpha thì xác suất mới lớn hơn.
"Để sau đi."
Bạch Du dụi dụi đôi mắt hơi cay, nói: "Vâng."
___________________________________
【Tác giả có lời muốn nói】
Quy tắc giáo điều Omega điều thứ nhất: Sinh sản
KY: t hận dấu ...
ngon quá quý độc giả ơi, cường nhược mãi đỉnh