Tiểu Tước không bị bệnh, không biết là vì hộp thuốc hạ sốt đó, hay là do bản thân cậu bé có sức khỏe tốt, Sophia nói thuốc không phải do cô đưa, An Niên liền đoán có thể là Kỷ Ương Nam, nhưng cậu không có cách nào đi tìm Kỷ Ương Nam, bèn đặt hộp thuốc đó cùng với số tiền trong nhà vào trong tủ.
Lúc làm đồ thủ công vào ban đêm, vì tầm nhìn không rõ, đầu kim đã đâm vào lòng bàn tay ngón trỏ trái của An Niên, chảy một ít máu, bị cậu cho vào miệng m*t đi, bên ngoài tuyết rơi lả tả, trong nhà ánh đèn vàng mờ ảo, Tiểu Tước viết chữ một lát liền buồn ngủ, cậu bé nằm sấp trên bàn ngáp dài, nhìn An Niên vẫn đang làm đồ thủ công nói: "Mẹ ơi, ngày mai con sẽ ra ngoài đắp người tuyết."
An Niên khẽ nheo mắt lại, cẩn thận nhìn chỗ nên xuống kim trong tay, cậu sợ mình lại đâm nhầm, liền đưa đồ vật đến gần mắt, gần như sắp chạm vào chóp mũi.
"Được thôi, đắp ở đâu?" Cậu nói giọng vừa nhẹ vừa dịu, "Trước cửa nhà?"
Tiểu Tước gật đầu, "Vâng ạ." Cậu bé quyết định gần đây sẽ không ra ngoài nữa, ngoan ngoãn ở nhà, đâu cũng không đi.
An Niên cười cười, ánh sáng trên đỉnh đầu kéo dài cái bóng che đi khuôn mặt của Tiểu Tước, một nửa bóng dáng của An Niên đều bị che khuất, cậu vẫn cúi đầu cẩn thận làm việc, hàng mi rậm dài trên đôi mắt trắng nõn của cậu như hai chiếc quạt nhỏ, Tiểu Tước đứng dậy nhìn chữ mình viết rồi lại quay mặt sang nhìn mẹ, cuối cùng lại nằm sấp xuống.
"Mẹ ơi." Cậu bé lí nhí gọi.
"Sao vậy?"
"Ba có biết viết nhiều chữ không?" Tiểu Tước đột nhiên hỏi.
Đầu kim lại đâm vào ngón tay của An Niên, may mà lần này không chảy máu, cậu thản nhiên nói: "Có chứ, sao lại nhắc đến ba vậy?"
Tiểu Tước nhăn mặt, miệng bĩu ra, trông có vẻ khá tủi thân, cậu bé dụi dụi mũi hỏi: "Vậy ba có lười biếng không?"
An Niên dừng việc trong tay lại, quay đầu sang nhìn, nửa khuôn mặt của Tiểu Tước chìm trong khuỷu tay, vẻ mặt ngây thơ và nghiêm túc, hàng mi chớp động như những cánh bướm bay vào lòng cậu, cậu hơi mềm lòng.
"Không hẳn." An Niên dùng bàn tay bị kim đâm xoa đầu Tiểu Tước, nói với cậu bé: "Ba làm việc rất nghiêm túc, không lười biếng."
"À." Tiểu Tước cắn môi, không cam tâm hỏi: "Vậy... vậy ba đánh nhau có giỏi không?"
An Niên sững sờ, không biết nên trả lời thế nào, Tiểu Tước hỏi càng nhiều, cậu càng phải nhớ đến Kỷ Ương Nam, người thật việc thật bao giờ cũng mạnh hơn người được hư cấu, cậu cũng không giỏi nói dối.
"Rốt cuộc sao vậy?" An Niên véo má cậu bé, "Không vui à?"
"Không có, chỉ là hơi tò mò chút thôi." Trước đây Sophia đã nói với cậu bé, cậu bé thích đánh nhau như vậy chắc chắn là giống ba mình, cậu bé thực ra không có không vui, chỉ có lúc Đồng Nghiêu nói cậu bé không có ba cậu bé mới tức giận.
An Niên không làm đồ thủ công nữa, cậu cất bút và giấy của Tiểu Tước đi, sau đó dắt tay cậu bé vào phòng ngủ, Tiểu Tước sớm đã buồn ngủ, đắp chăn lên liên tiếp ngáp mấy cái, An Niên ngồi bên giường cậu bé, dỗ cậu bé như hồi nhỏ.
"Tiểu Tước, mẹ may cho con một bộ quần áo mới nhé, con muốn màu gì?"
Tiếng vỗ trên chăn chậm rãi và nhẹ nhàng, Tiểu Tước ngửi thấy mùi hương trên người mẹ, mơ màng nói: "Màu gì cũng được."
Mẹ làm gì cậu bé cũng thích.
"Vậy thì màu xanh lam đi." Giọng An Niên dịu dàng: "Ba hồi nhỏ thích mặc màu xanh lam."
Mắt Tiểu Tước đột nhiên sáng lên, sau đó lại vì buồn ngủ mà ảm đạm đi, cậu bé cong cong lông mày, "Con cũng thích màu xanh lam."
Cậu bé rất nhanh đã ngủ thiếp đi, An Niên ở bên cạnh cậu bé đến tận khuya, nhưng không ngủ được, lại bắt đầu làm đồ thủ công.
Chiếc quần mà Kỷ Ương Nam cho, ngày hôm sau Tiểu Tước không mặc nữa, cậu bé giấu chiếc quần bên cạnh gối dùng quần áo khác che lại, nhưng trong lòng càng nghĩ càng thấy không đúng, cậu bé không thích nợ ơn người khác, cho nên vẫn quyết định trả lại.
Tuyết sẽ không rơi mãi, ngày thứ 3 sau khi Kỷ Ương Nam đi, tuyết đã tạnh, mà nhiệt độ dường như giảm đi không ít, An Niên cũng không ra ngoài nữa, sau khi ăn trưa xong, Tiểu Tước chủ động nói muốn giúp An Niên rửa bát, bị An Niên cười từ chối.
"Con không phải nói muốn đắp người tuyết à?" An Niên nói: "Để mẹ rửa là được."
Tiểu Tước đứng bên cạnh cậu, còn chưa cao bằng bếp lò, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, rất nghiêm túc thương lượng với An Niên: "Mẹ ơi, con muốn ra ngoài nhặt chút cành cây."
"Cành cây?"
"Vâng ạ." Tiểu Tước nói: "Cành cây làm tay cho người tuyết, con muốn làm một người tuyết thật to thật to."
Cậu bé vung tay rất rộng để ra hiệu cho An Niên người tuyết sẽ lớn đến đâu, ngẩng mặt lên mong đợi nhìn về phía An Niên.
"Được." An Niên biết cậu bé có điều e dè, sợ tự ý chạy ra ngoài mình sẽ lo lắng, lần này biết nói trước, cũng coi như có tiến bộ, "Đi đi."
Tiểu Tước vui vẻ chạy về phòng ngủ, vừa mới bước vào đã bám vào khung cửa ló đầu ra ngoài hỏi An Niên: "Mẹ ơi! Khi nào con có thể được mặc quần áo màu xanh lam ạ?"
Bóng lưng gầy gò của An Niên trông hơi trầm mặc, hồi lâu cậu mới quay người lại, trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng như mọi khi.
"Chắc là đợi đến khi mùa đông qua đi là được."
"Tuyệt vời!"
Lúc Tiểu Tước ra ngoài bị Sophia phát hiện, người phụ nữ hỏi cậu bé sao lại lén lút chạy ra ngoài, Tiểu Tước kiêu ngạo nói: "Không phải lén lút đâu, mẹ có biết."
Trước ngực cậu bé phồng lên, cả nửa thân trên như một quả bóng tròn vo, Sophia cười nhạo cậu bé: "Cháu mặc bao nhiêu quần áo vậy, sao béo thế?"
Tiểu Tước chột dạ, ôm bụng không cho cô xem, cứng miệng nói: "Dì không được cười!"
Cậu bé tức giận chạy đi, Sophia cười càng to hơn, xách váy mở hàng rào đến nhà An Niên.
"Niên, Tước đi đâu vậy?"
An Niên vẫn đang rửa bát, quay lưng về phía cô nói: "Nó nói muốn đắp người tuyết, đi nhặt cành cây."
Sophia nhíu mày: "Cành cây trên đồi phía sau không phải có sao, sao lại chạy về phía trước vậy?"
An Niên sững sờ, "Có lẽ là do có tuyết nên không tiện lên núi."
"Thôi được, kệ nó." Sophia nói: "Tháng sau tôi sẽ đi cùng Alpha của tôi đến đảo thành mua đồ, cậu không phải còn phải đi lĩnh tiền cứu trợ sao? Cùng đi đi."
An Niên không muốn làm phiền Sophia lắm, quyết định vẫn từ chối: "Tôi tự mình đi là được."
"Cậu đi bằng cách nào? Ở đây cách đảo thành xa như vậy, không lẽ đi bộ à?" Sophia biết cậu lo lắng, liền khuyên: "Anh ấy sẽ tìm một chiếc xe, mang cậu và Tước đi cùng là vừa."
"Sophia..."
"Niên." Sophia bất mãn nói: "Chúng ta không phải là bạn sao? Tại sao lúc nào cũng từ chối tôi?"
An Niên không biết nên giải thích với cô là mình không có cách nào liên tục nhận lòng tốt của cô thế nào, "Sophia, hay là như thế này đi, nếu tôi không nghĩ ra được cách nào để đi, đến lúc đó sẽ lại làm phiền cậu."
Nụ cười của Sophia tinh ranh, "Niên, cậu có thể dùng một câu chuyện phiếm để đổi với tôi."
"Gì cơ?"
"Alpha hai hôm trước và Tước có quan hệ gì?"
...
"Ba ơi."
Kỷ Tư Du vẫn còn sốt nhẹ, quần áo buổi sáng là do Kỷ Ương Nam giúp cậu bé mặc, sau khi ăn sáng xong cậu bé liền ngủ một lát, gần trưa họ mới từ nhà trọ rời đi, lúc này nằm sấp trên vai Kỷ Ương Nam, đầu còn hơi choáng váng, Kỷ Ương Nam vỗ vỗ lưng cậu bé.
"Mệt thì ngủ đi."
Kỷ Tư Du không nỡ cho lắm, mắt đỏ hoe, cậu bé không che giấu được nỗi buồn, đợi đến khi đến đảo thành, họ rất nhanh sẽ phải về liên minh, cậu bé sẽ phải xa ba, đây là lần đầu tiên cậu bé không mong đợi về nhà.
"Bây giờ chúng ta đi đảo thành luôn ạ?"
Kỷ Tư Du nhìn những dấu chân mà Kỷ Ương Nam đã giẫm xuống trong tuyết, hai cánh tay ôm lấy cổ Alpha, không muốn bị phát hiện lại đang khóc, cậu bé nhỏ giọng hỏi: "Đảo thành có gì vui không?"
Kỷ Ương Nam nói: "Chắc là có, con muốn chơi gì?"
Kỷ Tư Du lén lút lau nước mắt, cậu bé đeo găng tay và đội mũ, nước mắt liền tan vào trong sợi len, "Con muốn mua một món đồ chơi mang về nhà."
"Được."
Họ đến quán rượu, bình rượu của Kỷ Ương Nam lại rỗng, trong quán rượu có mùi thuốc lá rất nồng, Kỷ Tư Du liền không vào, bên ngoài không còn tuyết rơi nữa, nhiệt độ chỉ giảm đi một chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, bên ngoài quán rượu có đặt một chiếc ghế dài, Kỷ Ương Nam dùng tay phủi đi lớp tuyết, Kỷ Tư Du liền ngồi lên.
"Đói không? Nếu đói thì ăn cơm xong hẵng đi." Kỷ Ương Nam hỏi.
Kỷ Tư Du trân trọng từng giây phút ở bên cạnh ba, nhưng cũng không muốn làm lỡ hành trình của Alpha, liền nói: "Không đói ạ."
Kỷ Ương Nam quay đầu nhìn vào trong quán rượu, tính toán thời gian từ đây đến đảo thành, theo tình hình thời tiết hiện tại, đến đảo thành chắc phải gần tối, anh nói với Kỷ Tư Du: "Ăn bánh mì không?"
"Ăn ạ." Kỷ Tư Du chưa bao giờ kén ăn, cho gì ăn nấy.
Chưa đến 2 phút, Kỷ Ương Nam đã xin được một miếng bánh mì từ chủ quán rượu, vừa dài vừa cứng, còn lớn hơn cả mặt cậu bé, Kỷ Tư Du cắn rất khó khăn.
Kỷ Ương Nam xoa đầu cậu bé, "Đợi ba một lát."
"Vâng thưa ba."
Cậu bé biết ba lại đi mua rượu, liền yên lặng ngồi trước cửa quán rượu gặm bánh mì.
...
Tiểu Tước ở nhà trọ không tìm thấy người, chủ quán nói người ta không ở đây nữa, còn đi đâu thì không ai biết.
"Vậy ông chú đó đi lúc nào vậy?"
"Không lâu lắm, nếu cháu đến sớm hơn một chút có lẽ còn gặp được anh ta."
Tiểu Tước từ nhà trọ ra ngoài, ôm quần hắt hơi một cái, nước mũi sắp rơi ra, cậu bé ra sức lau đi, "Đi đâu được chứ, thật là, ngay cả quần cũng không cần."
Cậu bé không cam tâm, cũng không muốn giữ lại những thứ không thuộc về mình.
"Ôi trời!"
Tiểu Tước đứng trong tuyết hét lên: "Đáng ghét thật đấy!"
Tiếng vang từ không xa phía trước truyền vào tai cậu bé, cậu bé tức giận giẫm mạnh hai cái trong tuyết, gió thổi thẳng vào từ trong mũi, lần này liên tiếp hắt hơi hai cái, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.
"Con sâu rượu đó không biết có lại đến quán rượu không nhỉ?"
Cậu bé lẩm bẩm: "Chắc là sẽ đến ha?"
Tiểu Tước hành động rất nhanh, sau khi có suy đoán liền nhấc chân chạy về phía quán rượu, thử vận may cũng được, nếu không gặp được thì thôi, vốn dĩ cậu bé cũng không hy vọng Alpha tiếp tục ở lại đây, kẻo cứ đi tìm mẹ gây phiền phức.
Lần này cậu bé chạy rất nhanh, chạy được một nửa thì trên trời có chút tuyết nhỏ, sắc trời âm u, mặt đất tuyết trắng mênh mông dưới ánh sáng yếu ớt khúc xạ, nhìn lâu khiến mắt cậu bé lại cay cay, nhưng khi nhìn thấy người ngồi trước cửa quán rượu, tim liền đập nhanh hơn.
"Ê." Cậu bé nhanh chân bước qua, trước cửa quán rượu có đặt một tấm ván gỗ dài, cậu bé ra sức dậm chân, những bông tuyết liền rơi xuống tấm ván, cậu bé thở hổn hển nói: "Các người quả nhiên ở đây, ba cậu đâu?"
Kỷ Tư Du rất nghiêm túc ăn bánh mì, miệng phồng lên, cậu bé ngẩng mắt lên, nhìn thấy Tiểu Tước đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt hơi mờ mịt.
"Tôi đang nói chuyện với cậu đấy." Tiểu Tước bất mãn nói.
Mắt của Kỷ Tư Du đỏ hoe, gò má cũng vậy, còn có cả chóp mũi, trông như đã khóc.
Những lời mà Tiểu Tước định nói lại nuốt trở vào, cậu bé thầm nghĩ, quỷ khóc lại đang khóc.
Phía sau cửa quán rượu có tiếng người nói chuyện, Tiểu Tước theo khe cửa nhìn vào trong, bóng dáng đen kịt cao lớn thẳng tắp, Alpha quay lưng về phía cậu bé đang nói chuyện với chủ quán rượu, nói gì cậu bé không nghe thấy, chỉ có thể nhìn thấy chủ quán rượu thỉnh thoảng vẫy tay.
Chiếc áo khoác dài che đi đôi chân thon dài của Alpha, Tiểu Tước chỉ có thể nhìn thấy đôi bốt da lộ ra ngoài, toàn thân anh mặc đồ màu đen, chỉ có mái tóc là rất trắng, trên gáy bị quần áo che đi như tuyết tan, trông hơi ướt, Tiểu Tước sờ sờ cổ áo của mình, phát hiện cũng ươn ướt.
Cậu bé không nhìn nữa, quay đầu lại nói chuyện với Kỷ Tư Du, Omega ăn rất chậm, miếng vừa mới cắn bây giờ vẫn còn đang nhai trong miệng, cậu bé đưa chiếc quần trong tay qua, "Cầm lấy."
Kỷ Tư Du ngây người, không nhận, Tiểu Tước thúc giục: "Cầm lấy đi, vốn dĩ là của cậu mà."
"Cho cậu rồi mà." Kỷ Tư Du nói.
"Vậy cũng không phải của tôi." Tiểu Tước trực tiếp đặt chiếc quần lên đùi cậu bé, sau đó vỗ vỗ tay, "Nếu ba cậu đang bận, vậy thì tôi đi đây, cậu thay tôi nói với ông chú..."
Lúc cậu bé nói chuyện, cửa từ bên trong bị kéo ra, kèm theo tiếng bước chân và tiếng người ngắt quãng lời của Tiểu Tước.
"Nói cho tôi cái gì?"
Kỷ Ương Nam đặt bình rượu vào trong túi bên trong áo khoác, anh đeo găng tay, mặt không biểu cảm nhìn về phía Tiểu Tước, "Sao cậu biết tôi ở đây?"
Tiểu Tước kiêu ngạo vô cùng, quay mặt đi không thèm nhìn anh, "Tôi chính là biết."
"Định nói gì?" Khóe mắt của Kỷ Ương Nam liếc thấy chiếc quần trên đùi Kỷ Tư Du, im lặng nhìn về phía Tiểu Tước, "Nói đi."
Nếu anh đã mở miệng, Tiểu Tước cũng không khách sáo với anh nữa, "Không có gì, chỉ là đến trả lại quần cho chú, tôi không cần đồ của người lạ."
"Thật?"
"Đương nhiên."
Vì tức giận, gò má ửng hồng, vẻ mặt sinh động lại chồng lên hình ảnh của Bạch Du, Kỷ Ương Nam cụp mắt xuống, qua lớp áo khoác sờ thấy hộp thuốc lá trong túi, Tiểu Tước quay người định đi, Kỷ Ương Nam gọi cậu bé lại.
"Làm gì?" Cậu bé vẻ mặt không vui quay người.
Yết hầu của Kỷ Ương Nam lăn một vòng: "Thay tôi nói lời xin lỗi với mẹ cậu."
Tiểu Tước há miệng, vẻ mặt kinh ngạc, nhất thời câm nín, "Chú... chú..."
Cậu bé lắp bắp hồi lâu, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được, cuối cùng phồng má nói: "Nếu chú đã xin lỗi, vậy thì thôi đi, tôi sẽ nói với mẹ tôi, nhưng sau này chú không được như vậy nữa."
Alpha im lặng, Kỷ Tư Du bên cạnh cắn một miếng bánh mì rất nhỏ giọng nói lời tạm biệt với cậu bé, "Tiểu Tước, cậu về nhà à?"
"Ờ, nếu không ở đây làm gì?" Tiểu Tước lần này không tính toán với cậu bé chuyện gọi tên cúng cơm của mình, mà tốt bụng nói với cậu bé: "Cậu đừng khóc nữa, lần trước cũng vậy, sao cứ lúc ăn cơm lại khóc?"
Kỷ Tư Du mặt đỏ bừng, bị người ta vạch trần thực sự rất mất mặt, nhưng cũng không thể phản bác, liền thuận theo lời của Tiểu Tước hỏi: "Ăn cơm không được khóc sao?"
"Đương nhiên là không được." Tiểu Tước ra vẻ nghiêm túc nói với cậu bé: "Nước mắt rơi vào cơm là sẽ làm người ta trúng độc chết."
Cậu bé nói xong liền đi, còn phải đi nhặt cành cây, không thể lãng phí thời gian nữa, nhưng vừa mới bước đi hai bước, Kỷ Ương Nam giữ cậu bé lại đã từ phía sau, vai hơi đau, cậu bé bắt đầu giãy giụa, vừa mới nói Alpha biết lỗi sửa sai, kết quả là giây tiếp theo đã ra tay, găng tay da lạnh lẽo giữ lấy cằm cậu bé, cậu bé lí nhí không nói được câu hoàn chỉnh, dưới bầu trời rộng lớn vô tận nhìn thấy con ngươi run rẩy của Alpha.
Những sợi tóc trắng bay theo gió, trong đó có lẫn vài sợi tóc đen như mực.
"Chú làm gì vậy! Thả tôi ra!"
"Cậu vừa mới nói gì?" Kỷ Ương Nam kìm nén giọng không chắc chắn hỏi: "Nói lại một lần nữa?"
Tiểu Tước mơ hồ không hiểu, "Tôi nói gì chứ?"
"Tại sao ăn cơm lại không được khóc." Kỷ Ương Nam hỏi ra câu này cổ họng căng cứng, tim đập như sấm, tay nắm lấy Tiểu Tước giống như giây tiếp theo sẽ buông ra.
Tiểu Tước làm thế nào cũng không chịu nói lại lần nữa, cậu bé sắp hối hận chết đi được, sớm biết trả quần xong là đi luôn, đồ xấu xa chính là đồ xấu xa, không bao giờ thay đổi được.
"Ba ơi..." Kỷ Tư Du ở phía sau kéo tay anh, gió lạnh lùa vào màng nhĩ của Kỷ Ương Nam, anh nghe thấy tiếng tuyết rơi.
...
Hai giờ chiều, Tiểu Tước còn chưa về, An Niên ở nhà dọn dẹp, cậu đun một nồi nước sôi lau bếp một lần, nước bẩn trong chậu bốc hơi nóng được cậu mang ra ngoài đổ đi, cậu còn đang thầm nghĩ, sao Tiểu Tước nhặt một cành cây mà lâu như vậy, chẳng lẽ là lừa cậu rồi lại lén lút chạy ra ngoài đánh nhau với Đồng Nghiêu?
Nhưng cậu rất nhanh đã dẹp bỏ ý nghĩ này, lần trước Tiểu Tước còn thề thốt hứa với cậu sẽ không đánh nhau nữa, cậu đối với trẻ con vẫn có chút tin tưởng này, chắc là nhặt cành cây nhặt đến mức ham chơi quên mất thời gian.
An Niên bưng chậu định về nhà, cậu co vai rùng mình một cái, chân trước vừa mới bước vào cửa nhà, chân sau còn chưa kịp vào, đã bị một lực mạnh từ phía sau kéo lại, trên eo có một bàn tay ôm lấy, găng tay da màu đen lún vào chiếc áo khoác bông dày của cậu, thái dương như có một vạn con kiến điên cuồng gặm nhấm, trong tai cậu trong phút chốc không nghe thấy gì cả, người phía sau cứng rắn quay vai cậu lại, cậu thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, cũng chưa nhận ra mùi hương, môi đã bị cắn chặt.
Nỗi đau da thịt rách ra từ môi lan ra toàn thân, cậu nếm được mùi máu tanh nồng.
Không đẩy ra được, không thoát ra được, lưỡi tê dại, Alpha hôn rất dữ dội, cậu chỉ có thể nuốt máu vào trong bụng.
Giọng của Kỷ Ương Nam như tia sét trong ngày mưa bão, xé toạc chút ngụy trang cuối cùng của cậu.
"Bạch Du."
"Bây giờ em đã học được cách lừa người rồi."