Chiếc chậu vốn đang cầm trong tay đã sớm lăn ra ngoài tuyết, An Niên bị Kỷ Ương Nam nửa ôm nửa bế vào nhà phía sau.
Nói không sợ hãi là giả, trái tim đập loạn xạ đã sớm bán đứng cậu, và mùi máu tanh trong miệng đều khiến tuyến thể sau gáy của cậu bồn chồn bất an.
"Anh làm gì vậy? Anh buông..." Cậu xô đẩy, giãy giụa, không khí bị cướp đi.
Kỷ Ương n*m c*n bản không nghe cậu nói bất cứ lời nào, giữ lấy gáy cậu hôn lên, những nụ hôn liên tiếp dồn dập khiến An Niên không có một chút không gian để thở, cậu đã sớm quên mất mùi vị của nụ hôn là gì, bây giờ cậu chỉ cảm thấy đau.
"...Buông tôi ra..."
Tất cả các dây thần kinh trong đầu đều là những sợi dây căng thẳng.
Kỷ Ương Nam đã phát hiện ra thân phận của cậu.
Làm thế nào mà phát hiện ra?
Cậu không nghĩ ra được.
Kỷ Ương Nam giữ lấy eo cậu bắt cậu áp sát vào mình, da thịt tiếp xúc hơi thở cũng mang theo mùi máu tanh, nhịp tim của Alpha dường như đến từ nơi sâu thẳm của đêm tối, căn nhà vốn đã không có ánh sáng căn bản không nhìn rõ mặt anh, anh điên cuồng cắn xé môi của An Niên, sau đó lại cẩn thận như l**m láp những vết thương trên đó, máu của Omega đáng lẽ phải ngọt, nhưng anh chỉ nếm được vị đắng chát.
An Niên ra sức phản kháng, cảm giác mềm mại khiến tim cậu cũng theo đó mà run rẩy, sức của cậu yếu hơn Kỷ Ương Nam rất nhiều, cổ tay mảnh mai bị Alpha nắm chặt trong lòng bàn tay, găng tay da lạnh lẽo trượt xuống, trên da cậu nổi lên từng lớp da gà, tay cậu luôn nhỏ hơn tay của Kỷ Ương Nam, lúc này bị giữ chặt, chỉ để lộ ra một chút da thịt trắng nõn từ khe hở của găng tay đen.
Không biết có phải cố ý không, Kỷ Ương Nam giữ chặt tay cậu lên ngực mình, qua lớp vải áo khoác nỉ, An Niên cảm nhận được nhịp tim nóng hổi nặng nề của anh.
Thình thịch— thình thịch— thình thịch—
Từng tiếng một đập vào màng nhĩ của cậu.
Cậu sắp chết, An Niên nghĩ, lần này cậu có thể thực sự sẽ bị cắn chết.
Cảm giác ngột ngạt rất nhanh đã khiến cậu toàn thân mất sức, cậu mềm nhũn sắp ngã xuống, Kỷ Ương Nam cuối cùng mới buông tha cậu.
Hơi thở giao hòa, hơi thở nóng hổi quấn quanh An Niên, cậu cúi đầu không ngừng th* d*c, lồng ngực phập phồng dữ dội, bàn tay đó vẫn đang giữ trên eo cậu, ánh mắt Kỷ Ương Nam rất trầm, nhìn cậu như nhìn con mồi.
Ý thức của An Niên tỉnh táo, tay phải bị người ta nắm trong lòng bàn tay, nơi đó máu không lưu thông nên có màu tím đỏ, cậu cố gắng rút ra, rất kỳ lạ, khoảnh khắc có được hơi thở, cậu thậm chí còn cố tình nín thở, nhưng cậu không ngửi thấy pheromone của Alpha, điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Tầm mắt của Kỷ Ương Nam từ khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹt thở của Omega chuyển sang mu bàn tay phải của cậu, anh không báo trước mà kéo cổ tay An Niên đến gần mình hơn, đầu óc An Niên trống rỗng, ra sức kéo về, da thịt lộ ra khỏi ống tay áo có những vết hằn ngón tay rất sâu, nhưng Kỷ Ương Nam không chịu buông.
"Đừng chạm vào tôi." Giọng cậu run rẩy, Alpha một tay nắm lấy cậu, một tay dùng đầu ngón tay vén lên lớp quần áo dày cộp của cậu, An Niên không ngừng ngăn cản phản kháng, nhưng Kỷ Ương Nam không hề động lòng.
Cậu hoàn toàn sợ hãi, kìm nén giọng hét lên: "Đừng chạm vào tôi!"
Kỷ Ương Nam phớt lờ tiếng la hét và phản đối của cậu, ghì chặt cánh tay cậu, một tay kéo tay áo lên, anh thực ra đã chuẩn bị, nhưng rõ ràng là không đủ, hơi thở theo vết sẹo hiện ra ở bên trong cổ tay phải của An Niên mà dần dần không ổn định.
Đó là do ma sát dữ dội mà tạo thành, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần mới có thể làm rách động mạch, Kỷ Ương Nam cũng không biết đã chảy bao nhiêu máu, càng không biết sẽ đau đến mức nào.
An Niên mắt đỏ hoe, cánh tay run rẩy không ngừng, Kỷ Ương Nam không những không dừng lại, mà còn tiếp tục kéo tay áo của cậu lên cao hơn nữa.
"Anh làm gì vậy! Thả tôi ra..."
Khoảnh khắc Alpha ngẩng mắt lên, môi trường xung quanh giống như ngừng lại, đã nhiều năm trôi qua, An Niên một lần nữa nhìn thấy bóng dáng của mình trong con ngươi đen sẫm của Kỷ Ương Nam.
Trên vết sẹo tự tử trước đây là những vết tích do lửa lớn để lại, vùng da đó rất nhăn, cũng rất xấu, An Niên ngày thường chính cậu cũng không hay nhìn, thực ra đã sớm không còn đau nữa, nhưng khi Kỷ Ương Nam dùng đầu ngón tay v**t v*, cảm giác hạt nổi trên găng tay như kim châm lướt qua làn da nhăn nheo bị bỏng của cậu, còn đau hơn cả lúc lửa của nhà thờ cháy đến tay cậu.
"Vết thương này của em từ đâu ra?"
An Niên bắt đầu ù tai.
"Là bị lửa đốt?" Không khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên loãng đi, trong con ngươi của Alpha tụ thành một xoáy nước đen sẫm cuồng bạo, có thể cuốn An Niên vào bất cứ lúc nào, cậu không có nơi nào để trốn, vào giây phút đó đã ngừng thở.
"Còn định lừa tôi đến bao giờ." Động tác của Kỷ Ương Nam rất chậm, từng chút một hạ tay áo của cậu xuống, đôi môi đỏ tươi là máu của An Niên, anh l**m l**m khóe miệng, vết máu còn sót lại bị anh dùng lưỡi cuốn vào miệng, tim An Niên thắt lại, màu đen trong con ngươi của Alpha từ từ phai đi, thay vào đó là màu đỏ kinh hãi, anh nhìn chằm chằm An Niên, không ngừng đến gần cậu, nói từng chữ từng chữ một: "Em căn bản không chết."
Sợi dây thần kinh căng nhất trong đầu đứt phựt, lúc An Niên lùi lại đụng vào chiếc ghế phía sau.
"Tại sao lại lừa tôi?" Kỷ Ương Nam ép hỏi.
An Niên không còn đường lui, trên người Alpha không có một chút hơi thở sống nào, cậu không ngửi thấy pheromone, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo, cậu nhắm mắt lại, yên lặng đứng đó, không biết đang nghĩ gì, có lẽ là sự giãy giụa trước khi từ bỏ, cậu rũ vai xuống, hơi thở cũng không có tiếng động, hồi lâu mới nói: "Chết hay không chết có quan trọng không?"
Kỷ Ương Nam như ngạc nhiên trước lời nói của cậu, nghiêng đầu với biên độ rất nhỏ, vẻ mặt thoáng thất thần, không mấy giây sau, anh khó khăn nắm chặt ngón tay, tốc độ lưu thông máu bắt đầu không ngừng tăng nhanh, anh tháo găng tay ra, định cho vào túi áo khoác, nhưng vì không tìm được vị trí nên đã thất bại, đành phải cầm trong tay.
Đôi môi đỏ sưng tàn tạ của Omega khiến Kỷ Ương Nam nhớ đến những bông hoa hồng mà anh mang vào nghĩa trang mỗi năm, anh nghiến răng, đường nét quai hàm căng cứng, thái độ không quan tâm của đối phương khiến anh hận không thể lập tức trói người lại lớn tiếng chất vấn, cái gì gọi là không quan trọng? Cái gì là quan trọng? Sao anh không hiểu.
Cơ thể gầy gò của An Niên dường như đang run rẩy dưới lớp quần áo dày cộp, bộ dạng sợ hãi của cậu không ngừng khiến Kỷ Ương Nam nhớ tới mùa hè 5 năm trước ở trên gác xép, lúc Bạch Du muốn tìm đến cái chết.
Tim phổi không cung cấp đủ oxy, Kỷ Ương Nam cảm thấy mình mới là người sắp chết, tuyến thể cứng đờ không chịu nổi lúc này bắt đầu yếu ớt đập, anh nắm chặt găng tay không ngừng giơ lên rồi lại hạ xuống.
"Trong 5 năm, tôi vẫn luôn cho rằng em đã chết." Vẻ mặt anh kìm nén và nhẫn nhịn, thấp giọng hét lên: "Tôi tưởng em đã chết! Chết là gì em có biết không? Có nghĩa là gì em có hiểu không? Tôi bảo em đợi tôi, đợi tôi, nhưng lúc tôi từ tiền tuyến trở về nhìn thấy là thi thể của em!"
Thi thể bị cháy đen còn nắm chặt tấm thẻ vô sự đó, là cơn ác mộng mỗi đêm của anh trong 5 năm, anh mong đợi được gặp Bạch Du trong mơ, nhưng lại sợ nhìn thấy là một thi thể.
Thời gian càng lâu, sự thật mà anh chấp nhận được chính là, Bạch Du sẽ không đến trong mơ của anh.
"Rốt cuộc em nghĩ thế nào? Sao em lúc nào cũng nghĩ đến việc rời bỏ tôi?" Giọng anh khàn khàn đến mức gần như không nghe rõ, trong mắt thấm đẫm những thứ mà An Niên không hiểu được, anh nói: "Trước khi chết em lừa tôi, sau khi chết vẫn lừa tôi."
An Niên không hiểu ý nghĩa của chữ "lừa" của anh, cậu không trả lời, hơi thở của Alpha trở nên rất nặng, như thể đang ra sức kìm nén điều gì đó, yết hầu lăn lên lăn xuống rất dữ dội, "Thi thể trong nhà thờ đó là của ai?"
Anh nhìn thẳng vào mặt An Niên, giọng nói không tự chủ mà cao lên: "Tại sao trên người người đó lại có thẻ vô sự của em!"
Bạch Du đã chết được 5 năm, tấm thẻ vô sự trên cổ anh đã đeo được 5 năm, anh nghĩ mình sẽ đeo cả đời, thẻ vô sự cầu bình an, nhưng không giữ được Bạch Du, một tấm thẻ vỡ không thể giữ được bất kỳ ai, lại là một chút kỷ niệm mà Bạch Du để lại cho anh.
Nhưng Omega đã chết đi sống lại lúc này lại đứng trước mặt anh nói rằng sống hay chết không quan trọng, sao lại không quan trọng được? Ý nghĩa của việc sống không hiểu sao? Anh không chấp nhận được, giống như anh làm thế nào cũng không thể chấp nhận được cái chết của Bạch Du.
"Tại sao lại không nói chuyện?"
Anh sắp phát điên.
Có lẽ đã phát điên.
"Em nói cho tôi biết!"
An Niên càng im lặng, anh càng không thể kìm nén được cảm xúc của mình, anh không ngừng tự nhủ mình không nên mất kiểm soát trước mặt Bạch Du, anh nên bình tĩnh lại, nhưng anh không làm được, anh run rẩy giơ tay vò đầu, màu sắc của mái tóc như những cây thông bị tuyết phủ trong mùa đông, anh đến gần An Niên, cúi người xuống, giọng điệu bị kìm nén đến cực điểm mang theo sự cầu xin không dễ nhận ra: "Nói đi."
"Lửa trong nhà thờ là do tôi phóng." An Niên nói rất nhẹ: "Không phải anh vẫn luôn biết sao? Tôi đã sớm muốn chết."
"Cho nên là em cố ý."
Vẻ mặt của Kỷ Ương Nam thay đổi rất nhanh, anh lạnh mặt đi, giọng nói như sương lạnh, anh hỏi An Niên: "Chính là để rời bỏ tôi, phải không?"
An Niên nắm chặt nắm đấm, lúc nuốt nước bọt lại nếm được vị máu tanh ngọt, "Ừ."
"Em hận tôi đến thế sao."
An Niên không có cách nào trả lời, cậu không biết, cũng không rõ, hận là gì, yêu lại là gì, cậu đã sớm quên những thứ này.
Kỷ Ương Nam lùi lại hai bước đi đến trước cửa, cách An Niên một mét, anh rất chậm rãi, đeo lại găng tay, hỏi: "Tiểu Tước rốt cuộc là con của ai?"
Hàng mi rậm của An Niên không hề có dấu vết mà chớp hai lần, "Lần trước đã nói."
"Tôi không tin."
An Niên sờ lên vết sẹo ở tay phải, "Chuyện này không lừa dối anh."
Kỷ Ương Nam cố gắng tìm ra sơ hở trên mặt cậu, "Thật?"
"Thiếu gia."
Cách gọi xa lạ mà quen thuộc khiến Kỷ Ương Nam ngẩn người ra, An Niên đối diện với anh, ánh mắt rất thẳng thắn, "Năm đó anh không hề đánh dấu tôi, sao tôi có thể mang thai được?"
Đã một thời gian rất lâu Kỷ Ương Nam không nói một lời nào, An Niên thầm nghĩ, cho đến bây giờ, ngoài việc Tiểu Tước ra đời, cậu không còn lựa chọn lừa dối nữa, họ nên dừng lại ở đây.
"Vậy Alpha của em đã đánh dấu em?" Bản thân Kỷ Ương Nam cũng không biết tâm trạng mình lúc hỏi ra câu này.
Trong phút chốc, cảm giác chua xót từ khoang mũi lên đến cổ họng, cuối cùng ở trong lồng ngực chậm chạp không tan, An Niên khó chịu đến mức thở cũng khó khăn, khoảnh khắc đó không nghĩ gì cả, cậu đưa tay ra sau gáy, băng keo dán trên tuyến thể mang theo nhiệt độ cơ thể, và không ngừng đập dưới đầu ngón tay cậu.
"Anh có muốn xem không?" Cậu nói: "Lần trước anh đã muốn xem."
Trong ký ức của Kỷ Ương Nam, Omega nói chuyện trước giờ luôn rất nhỏ nhẹ, đa phần đều rất dịu dàng, hôm nay cũng vậy, cậu đứng trước mắt, dùng giọng điệu quen thuộc để tưởng nhớ người yêu đã qua đời từ lâu, giống như anh vô số lần tưởng nhớ Bạch Du vậy.
"Alpha của tôi tuy ở bên cạnh tôi không lâu, nhưng anh ấy đã cho tôi một đứa con, cũng cho tôi một mái nhà, những điều này đều là những gì anh chưa bao giờ cho tôi."
Kỷ Ương Nam ngây người tại chỗ, một lần nữa nhớ tới đứa con đầu lòng mà họ đã mất.
Băng keo từ da thịt xé ra là im lặng, nhưng giống như là từ trên tim của Kỷ Ương Nam xé ra vậy, bị vo thành một cục dính trong lòng bàn tay An Niên, cậu đi về phía Kỷ Ương Nam.
Dưới đôi mắt không có biểu cảm của Alpha là một dòng thủy triều cuộn trào dữ dội, mi mắt dưới của anh hơi ướt, khóe mắt cũng rất đỏ, những tia máu đỏ phủ đầy nhãn cầu, sự tức giận và nhẫn nhịn bị kìm nén quá mức khiến cả người anh đều chìm vào một vực sâu vô tận, An Niên ngày càng đến gần anh, anh không ngửi thấy mùi pheromone của Omega, trong 5 năm, anh gần như đã sắp quên đi mùi hương này.
Anh vô cùng nhớ nhung, nhưng mùi hương đã biến mất cùng với sinh mạng của Bạch Du, anh bất lực.
An Niên chẳng qua chỉ là đang cược, cậu không thể làm gì cả, Omega có bị đánh dấu hay không rất dễ nhận ra, cho dù hôm nay có giấu được, vậy thì sau này thì sao? Lời nói dối đã nói ra phải không ngừng bịa đặt, điều này quá mệt mỏi, Kỷ Ương Nam đã có con của riêng mình, Tiểu Tước là của ai không quan trọng, Bạch Du có chết hay không cũng không quan trọng.
Kỷ Ương Nam không nhìn vào tuyến thể của cậu, ánh mắt dán chặt vào mặt cậu.
"Bạch Du, đánh dấu có thể che đi." Kỷ Ương Nam không có tình cảm mà trình bày.
An Niên khẽ nhíu mày, rõ ràng không hiểu, Kỷ Ương Nam đã dùng ngón trỏ đeo găng tay lau đi vết máu còn sót lại ở khóe miệng cậu, An Niên theo bản năng lùi về sau, bị Alpha dùng một tay kéo về, cậu hoảng loạn cắn môi lại bị cứng rắn tách ra.
"Bạch Du không phải tôi." An Niên rất nhẹ nhàng phản bác anh.
"Em tên An Niên, đây là tên do chính em đặt?" Kỷ Ương Nam cụp mắt hỏi.
An Niên không cử động nữa, sương mù trong mắt làm thế nào cũng không tan đi được, cậu một lần nữa lựa chọn nói dối: "Alpha của tôi đặt cho tôi."
Cậu muốn nói cho Kỷ Ương Nam biết, giống như năm đó Phùng Vận Tuyết dắt cậu về nhà cho cậu một cái tên mới vậy, An Niên bây giờ cũng vậy, đã có một gia đình mới, cũng có một cuộc sống mới, Bạch Du đã không còn nữa, cậu chưa bao giờ là Bạch Du.
Khoảnh khắc cửa mở ra, gió lạnh ùa vào, Kỷ Ương Nam định đi, tầm mắt của An Niên mờ đi, cậu thường xuyên như vậy, ở xa là không nhìn rõ nữa, chỉ liếc thấy mái tóc trắng và đôi mắt đỏ hoe của Alpha, màu sắc rất chói mắt, đâm vào tim An Niên.
Không khí lạnh buốt, bóng lưng của Kỷ Ương Nam biến mất trong làn tuyết trắng mênh mông, An Niên kiệt sức ngã xuống đất, thở hổn hển từng ngụm lớn, nước mắt rơi như chuỗi ngọc, hoàn toàn không kiểm soát được, dù lau thế nào cũng không ngừng được, trong không khí không có một chút mùi hương nào thuộc về Kỷ Ương Nam, giống như Alpha chưa từng đến.