Sai Lầm Cấp Thấp - Vị Bặc 880

Chương 82

Sau khi tuyết ngừng rơi, người tuyết mà Tiểu Tước chất đống trước cửa đã tan chảy đi một chút, cành cây rơi xuống đất, cô đơn, sau khi ăn trưa xong, An Niên đột nhiên ngẩn người, đũa trong tay đã lâu không động, Tiểu Tước lo lắng hỏi: "Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Không khỏe ạ?"

 

An Niên hoàn hồn lại, "Không có, con không phải muốn ra ngoài chơi sao? Đi đi."

 

Bữa trưa còn lại không ít, nhưng An Niên không còn khẩu vị nữa, cậu gần như không ăn được một chút nào, sau khi từ đảo thành trở về, khẩu vị của cậu đã trở nên rất kém, sáng hôm nay hiếm khi mà ngủ nướng, trong mơ Kỷ Ương Nam xuất hiện đứt quãng mấy lần, cảnh cuối cùng dừng lại ở lúc cậu khóc lóc nói Kỷ Ương Nam là kẻ giết người, nhưng Alpha chỉ không ngừng chất vấn cậu tại sao lúc nào cũng muốn rời đi, cậu được Kỷ Ương Nam cõng, đi trong trời tuyết mênh mông, trong mơ cậu nói với Kỷ Ương Nam: "Sống một chút cũng không tốt..."

 

Cậu không nhìn thấy mặt của Alpha, nước mắt hòa quyện với những bông tuyết làm ướt mái tóc của đối phương, cậu phát hiện, trong tóc của Kỷ Ương Nam gần như không còn màu đen nữa, cậu đột nhiên muốn hỏi Kỷ Ương Nam: Anh cũng rất đau khổ sao?

 

Cậu bị Tiểu Tước gọi tỉnh, lúc mở mắt ra, Tiểu Tước đang nằm sấp trên đầu giường của cậu, vì ánh sáng trong phòng thấp, cho nên sự ẩm ướt trong mắt không bị nhìn thấy.

 

"Hi hi, mẹ là con sâu lười."

 

An Niên xoa xoa mặt cậu bé, đợi đến khi Tiểu Tước ra khỏi phòng ngủ, cậu mới từ từ mặc quần áo, trong phòng có pheromone của cậu lơ lửng, không quá nồng, nhưng ngửi rất rõ, cậu đưa tay sờ lên tuyến thể sau gáy, cuối cùng vẫn dán một miếng băng keo lên đó.

 

Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, An Niên cảm thấy rất mệt mỏi, tứ chi đều không dùng được sức, lúc cúi người xuống múc nước từ trong thùng gỗ, vì không cầm vững mà làm đổ nước ra sàn nhà, cậu có hơi bực bội, dùng giẻ lau ngồi xổm trên mặt đất lau dọn từng chút một, lúc Sophia vào tìm cậu, cậu cầm giẻ lau hai tay chống trên sàn nhà lạnh lẽo, cả người không có phản ứng dư thừa nào, như thể đã ngủ thiếp đi.

 

"Niên? Cậu đang làm gì vậy?"

 

Trên tay An Niên ướt sũng, giẻ lau còn đang nhỏ nước, cậu vịn vào bếp lò đứng dậy, gượng gạo cười cười: "Tôi làm đổ nước."

 

Sophia hôm nay xõa tóc, mái tóc vàng hoàn toàn che đi khuôn mặt cô, trông như một con sư tử nhỏ.

 

"Tôi mang chút đồ ăn cho cậu." Cô đặt thức ăn mang đến lên bàn của An Niên, "Sau khi cậu từ đảo thành trở về hình như đã luôn không ra ngoài, tôi nghe Tiểu Tước nói, hai hôm nay cậu khẩu vị không tốt? Nó nói cơm cậu nấu lúc nào cũng không ăn hết."

 

An Niên có hơi ngại ngùng nói: "Thực sự không có khẩu vị."

 

"Sao vậy? Bị bệnh à?"

 

An Niên lắc đầu, chân cậu hơi mềm, Sophia ngồi cùng cậu trên chiếc ghế dài bên bàn, đêbs gần mới nhìn thấy chóp mũi của An Niên rịn mồ hôi, hai bên má đều đỏ hồng.

 

"Cậu không phải là lại sốt đấy chứ?" Sophia hỏi: "Thuốc hạ sốt lần trước còn không?"

 

An Niên sững sờ một lát, vẻ mặt ngây ngô, băng keo trên tuyến thể sau gáy dường như đã bong ra đôi chút, rò rỉ ra không ít pheromone, An Niên đưa tay sờ sờ, mồ hôi trên da dính vào đầu ngón tay cậu, cậu rất nhẹ nhàng ấn xuống tuyến thể đang phồng lên, trong lòng có một điềm báo không tốt.

 

"Niên?" Sophia không giấu được sự lo lắng, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của An Niên.

 

"Sophia." Cơ thể của An Niên căng cứng, nhưng giọng nói thì mềm nhũn, cậu không chắc chắn nói: "Tôi... tôi có lẽ..."

 

Cậu rất có khả năng sắp ph*t t*nh.

 

Bây giờ đã là tháng 12, kỳ ph*t t*nh của cậu dù sao cũng nên đến, thực ra lúc ở đảo thành đã có phần không ổn, lần cuối cùng gặp mặt với Thời Xuân, cậu từ trên người anh trai của Thời Xuân ngửi thấy mùi pheromone rất rõ ràng.

 

Omega sắp vào kỳ ph*t t*nh khứu giác sẽ trở nên vô cùng nhạy bén, cũng sẽ từ từ bắt đầu ngừng ăn, bây giờ cậu không muốn làm gì cả, đã trở nên có hơi lười biếng.

 

Sophia kiên nhẫn đợi cậu nói hết câu, An Niên cuối cùng có chút khó nói: "Tôi chắc là ph*t t*nh."

 

Trong nhà không còn thuốc ức chế nữa, tháng trước cậu nhầm sốt với ph*t t*nh, ống thuốc ức chế cuối cùng đã bị cậu lãng phí mất, nhớ lại chuyện này, cậu vẫn rất hối hận, cảm thấy mình không đủ cẩn thận, ph*t t*nh và sốt cũng có thể nhầm lẫn.

 

Sophia kinh ngạc che miệng, "Vậy à... vậy thì cậu mau nghỉ ngơi đi."

 

"Tôi." An Niên nhíu mày, ngập ngừng nói: "Có thể phiền cậu, giúp chăm sóc Tiểu Tước hai ngày không, nhiều nhất không quá 3 ngày."

 

Kỳ ph*t t*nh không có thuốc ức chế rất khó chịu, bộ dạng thảm hại cũng không nên để Tiểu Tước nhìn thấy.

 

"Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề." Sophia nói: "Cậu yên tâm, ở nhà cho tốt."

 

Sau khi Sophia rời đi, rất ân cần giúp cậu đóng cửa lại, An Niên hít sâu một hơi, nằm sấp trên bàn ngủ một lúc lâu, cuối cùng bị nóng làm cho tỉnh giấc, tuyến thể bắt đầu trở nên không được yên phận cho lắm, cậu xé băng keo ra, khoảnh khắc pheromone tràn ra, cậu gần như lại mềm nhũn nằm vật ra trên bàn.

 

Bên ngoài rất yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng không có, An Niên mồ hôi đầy đầu, nghỉ ngơi hồi lâu mới đứng dậy, cậu đun cho mình một ấm nước, kế đến đổ một chậu nước lạnh cùng mang vào phòng.

 

Cậu cởi áo khoác ngoài, chỉ chừa một lớp áo lót mỏng manh, cậu quấn chăn thành một vòng tròn, bản thân co ro nằm bên trong, sau đó dùng hai chân kẹp lấy gối, cứ thế mà ngủ thiếp đi.

 

...

 

Tiểu Tước đến khu đất trống phía trước quán rượu, lúc mẹ bận, cậu bé có thể một mình trèo lên bức tường thấp, dùng những quả cầu tuyết đã lăn sẵn từng cái một ném xuống, có lúc gặp phải Đồng Nghiêu đáng ghét, cậu bé sẽ cố tình ném vào người nó, đương nhiên cậu bé không phải vô cớ, nhất định là Đồng Nghiêu lại nói những lời khó nghe cậu bé mới như vậy, hôm nay đến muộn, dưới chân tường đó đã có người vây quanh, Tiểu Tước chậm rãi đi qua, phát hiện Đồng Nghiêu tay cầm một quả cầu tuyết định ném đứa trẻ đối diện, đứa trẻ đó người thấp hơn chúng rất nhiều, bị người ta giữ chặt lại từ hai bên, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, chân đều run rẩy lên.

 

Tiểu Tước hai tay đút trong túi áo khoác, "ồ" một tiếng dài, nở nụ cười tinh ranh nói: "Đồng Nghiêu, cậu lại đang bắt nạt người khác à."

 

Đồng Nghiêu đã mấy hôm không gặp Tiểu Tước, mỗi lần đánh nhau đều là lành sẹo quên đau, nghe thấy giọng điệu châm biếm của Tiểu Tước nó liền tức giận, quả cầu tuyết trong tay trực tiếp ném vào mặt Tiểu Tước.

 

"Ê! Đồ khốn này." May mà Tiểu Tước né nhanh, nếu không là đã bị ném trúng, Tiểu Tước hừ một tiếng: "Sao cậu lại tức giận vậy."

 

"Cậu tìm chết phải không?"

 

Không nói lý lẽ, Tiểu Tước lười tính toán với nó, chỉ nói: "Cậu chỉ biết bắt nạt người nhỏ hơn mình, không có gan."

 

Đồng Nghiêu mỗi lần đều bị cậu bé chọc trúng chỗ đau, lúc này càng thêm tức giận không chịu được, "Liên quan gì đến cậu, sao vậy, cậu định bênh vực nó?"

 

"Tôi đâu có." Tiểu Tước nói: "Các cậu có thể đi chỗ khác đánh nhau không, tôi muốn chơi ở đây."

 

"Đây là chỗ của cậu chắc, mà cậu bảo chúng tôi đi."

 

Bạn của Đồng Nghiêu cũng bắt đầu hùa vào, "Đúng vậy, sao cậu không đi đi, chúng tôi đến trước mà."

 

Tiểu Tước ngẩng cao đầu, nếu là trước đây, cậu bé chắc chắn đã đáp trả lúc Đồng Nghiêu ném quả cầu tuyết vào mình, nhưng hôm nay cậu bé có sức chịu đựng tốt hơn, dù sao cũng đã hứa với mẹ sẽ không đánh nhau nữa, cho nên có thể nhịn thì nhịn.

 

"Chậc." Tiểu Tước vặn mông, cố ý bắt chước lời nói của chúng: "Chúng tôi đến trước."

 

"Cậu—"

 

Vốn dĩ vui vẻ ra ngoài chơi, kết quả lại gặp phải Đồng Nghiêu, Tiểu Tước cũng không muốn ở lại đây nữa, quay đầu bỏ đi, ai ngờ giây tiếp theo sau gáy bị một thứ gì đó đập vào, không thể nói là đau, nhưng mang tính sỉ nhục cực mạnh, cậu bé nhìn quả cầu tuyết vỡ tan dưới chân, tức giận quay người lại, đối diện với đôi mắt chế giễu độc ác của Đồng Nghiêu.

 

Đồng Nghiêu thậm chí đã chuẩn bị sẵn tư thế phòng thủ, nhưng bất ngờ là, Tiểu Tước không như trước đây mà trực tiếp đấm đá nó, nó còn chưa kịp suy nghĩ kỹ nguyên nhân trong đó, chỉ cảm thấy Tiểu Tước không phản kháng khiến nó đặc biệt hả giận.

 

"Hóa ra người không có gan là cậu." Đồng Nghiêu vỗ vỗ tay, tiếp tục cúi người xuống nắm một nắm tuyết dưới chân.

 

Kỷ Ương Nam mang theo Kỷ Tư Du một lần nữa ở lại nhà trọ mà trước đây đã ở, trong phòng có một mùi lạ, có lẽ vì mấy hôm trước có tuyết nên không thông gió lắm, chăn cũng ẩm ướt, Kỷ Tư Du rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh giường, tay cầm món đồ chơi đan mà cậu bé đã mua ở đảo thành.

 

"Ba phải ra ngoài một chuyến, có đi cùng không?" Kỷ Ương Nam hỏi.

 

Kỷ Tư Du lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Alpha, cậu bé ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: "Ba ơi, con ở đây đợi ba."

 

"Con chắc chứ?"

 

"Vâng ạ."

 

Kỷ Tư Du rất thông minh, cậu bé biết Alpha đi tìm ai, cho nên không đi cùng nữa.

 

"Ba có rất nhiều điều muốn nói với mẹ sao?" Cậu bé vẫn rất tò mò.

 

Kỷ Tư Du hỏi rất nghiêm túc, đến mức Kỷ Ương Nam cũng sững sờ mấy giây, "Con gọi em ấy như vậy?"

 

"Không có." Kỷ Tư Du nói: "Con gọi mẹ là chú."

 

Cậu bé nhớ ra một chuyện, từ trong túi quần bên phải của mình lấy ra hai viên kẹo, nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cậu bé, cậu bé cong mắt cười lên, "Mẹ cho, vẫn chưa ăn."

 

"Khi nào vậy?"

 

"Ở đảo thành, con cho Tiểu Tước đồ chơi, mẹ cho con kẹo."

 

Kỷ Ương Nam cụp mắt quay người đi, "Con ăn đi, đợi ba về."

 

"Vâng ạ."

 

Kỷ Tư Du nhìn Alpha lấy bình rượu đặt trên bàn, cậu bé không đeo găng tay, cho nên có thể nhìn thấy độ cong run rẩy rõ ràng của anh, là loại không thể kiểm soát được, từ cổ tay bắt đầu không dùng được sức, cuối cùng là cả cánh tay cùng ra sức, nhét bình rượu vào trong túi bên trong áo khoác.

 

Lúc Kỷ Ương Nam rời đi đã dặn dò cậu bé: "Ba về nhanh thôi."

 

Kỷ Tư Du nắm chặt đồ chơi, gật đầu lia lịa, "Vâng ạ."

 

Không biết có phải là ảo giác của cậu bé không, Alpha trông có vẻ gầy đi một chút, góc hàm trở nên sắc bén hơn trước đây, cả bóng lưng đều như những cành cây yếu ớt tiều tụy trên đường họ đến.

 

Kỷ Tư Du không muốn khóc nữa, bóc một viên kẹo cho vào miệng, lúc đầu là chua, trong miệng toàn là nước bọt, sau đó vị ngọt liền lan ra, cậu bé cầm đồ chơi đến bên cửa sổ ngồi xuống, bắt chước con chim bay lượn trên trời, từ bên trái bay sang bên phải, kế đến từ bên phải bay sang bên trái.

 

Kỷ Ương Nam có thể coi là khách quen của quán rượu, chủ quán đã lâu không gặp anh, lần này đã giảm giá cho anh, thu ít tiền hơn một chút, Kỷ Ương Nam tiện thể lại xin ông một chiếc bật lửa.

 

"Cậu lại không khách sáo." Chủ quán nói chuyện phiếm với anh: "Hôm nay sao không thấy đứa bé đâu, không mang nó đến à?"

 

"Không."

 

"Thôi được."

 

Ông đưa bật lửa cho Kỷ Ương Nam, tưởng đối phương đã nhận được, kết quả là "cạch" một tiếng rơi xuống bàn, vừa hay đụng vào chiếc cốc mà ông đặt ở giữa, "Cậu..."

 

Ông định nói sao một chiếc bật lửa cũng không cầm được, liền thấy Alpha hơi hoảng loạn dùng tay đeo găng tay gạt chiếc bật lửa xuống, tay còn lại ở dưới đỡ lấy.

 

"Đi đây."

 

Cửa quán rượu bị gió thổi đóng lại.

 

Kỷ Ương Nam đầu tiên là tự mình uống một ngụm rượu, sau đó mới quay lưng về phía gió mà châm thuốc, bật lửa được anh đặt vào trong túi cùng với bình rượu, một ngụm rượu xuống bụng, từ cổ họng bắt đầu có cảm giác nóng rát, cơ thể vốn cứng đờ bắt đầu từ từ dâng lên hơi ấm, anh đứng tại chỗ nhắm mắt, định rời khỏi đây trước.

 

Sự thoái hóa của tuyến thể năm nay trở nên đặc biệt nghiêm trọng, anh không biết mình còn có thể sống được bao lâu, mang Kỷ Tư Du theo bên mình cũng coi như là để lại một chút kỷ niệm, hồi nhỏ anh luôn nói với Phùng Vận Tuyết bị bệnh quá đau khổ, sống không có ý nghĩa, trước khi gặp lại Bạch Du anh vẫn cho rằng không có ý nghĩa, vì anh chưa bao giờ biết 5 năm dài đến thế.

 

Mùa đông dài đằng đẵng đã làm suy sụp cơ thể anh, cũng bắt đầu bào mòn đi ký ức về Bạch Du.

 

Nhưng Omega lại xuất hiện, lại đúng vào lúc anh sắp chết.

 

Bên tai là một đám trẻ con ồn ào, lúc anh đi qua khu phế tích đối diện quán rượu chỉ đơn giản liếc mắt một cái, mấy đứa trẻ đè lên một đứa trẻ đánh, anh không có thói quen xen vào chuyện của người khác, coi như không thấy, chỉ là từ trong khe hở của đám người nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đã cứng rắn dừng bước.

 

"Cậu có phục không? Phục không?" Đứa trẻ đầu đàn cưỡi trên người đứa trẻ kia, những đứa bạn còn lại thì đè tứ chi của cậu bé, nhưng đứa trẻ bị đánh gần như không có động tác phản kháng nào, giọng nói của cậu bé rất giòn, nghe không giống như sẽ cúi đầu.

 

"Đồng Nghiêu, cậu chính là không có gan."

 

"Cậu có tư cách gì nói tôi, đồ xấu xa mất dạy." Đồng Nghiêu duỗi nắm đấm định lại đánh cậu bé, kết quả là không biết ai từ phía sau trực tiếp xách cổ áo sau của nó lôi đi.

 

"Ai vậy!" Nó tức giận bò dậy khỏi mặt đất, những đứa trẻ còn lại thấy người lớn xuất hiện một cách khó hiểu cũng bắt đầu sợ hãi, vội vàng buông Tiểu Tước ra chạy đến bên cạnh Đồng Nghiêu.

 

"Là chú?"

 

Đồng Nghiêu quen biết anh, là Alpha đã đến nhà nó mua xe trước đây, nó không ngừng liếc qua liếc lại giữa Tiểu Tước và khuôn mặt của Alpha, "Chú giúp cậu ta làm gì?"

 

Tiểu Tước từ trên mặt đất bò dậy, phủi phủi tuyết trên người, cậu bé rất không tự nhiên mà nhìn Kỷ Ương Nam, im lặng không nói gì.

 

Alpha trông có vẻ định bênh vực cho Tiểu Tước, Đồng Nghiêu tức giận dậm chân, "Cậu ta làm vỡ kính cửa sổ xe của chú, chú còn giúp cậu ta."

 

Tiểu Tước còn định cãi lại nó hai câu, Kỷ Ương Nam đã ở sau lưng cậu bé nói: "Cậu có ý kiến?"

 

"Chú..." Đồng Nghiêu nắm chặt nắm đấm, mặt đều đỏ bừng: "Mẹ cậu ta có đền tiền cho chú không? Có xin lỗi không? Chú cứ thế mà tha thứ cho cậu ta à?"

 

Tiểu Tước vừa nghe lời này không đúng, vội vàng ngắt lời nó: "Cậu có ý gì? Là cậu nói?"

 

Đồng Nghiêu hừ một tiếng: "Việc cậu tự làm còn sợ người khác nói chắc?"

 

"Súc vật này!"

 

Tiểu Tước không kìm được định đánh nó, nhưng còn chưa kịp bước đi đã dừng lại, cậu bé buông nắm đấm xuống, cúi đầu, xám xịt.

 

"Thôi bỏ đi, tôi không tính toán với cậu."

 

Hôm nay nếu lại đánh nhau với Đồng Nghiêu, vậy thì là cậu bé đã thất hứa, cậu bé thực sự không muốn đánh nhau nữa, hai hôm nay mẹ hình như không khỏe, cậu bé không muốn mẹ lại lo lắng, cũng không muốn Omega lại hạ mình đi xin lỗi người khác.

 

Hơn nữa mẹ đã nói với cậu bé, chuyện làm vỡ kính đã qua, không nhắc nữa, vậy cậu bé không cần thiết phải cứ mãi không buông tha.

 

Cậu bé rộng lượng hơn Đồng Nghiêu, không phải là một kẻ nhỏ mọn âm u.

 

Lần đầu tiên Đồng Nghiêu chiếm thế thượng phong ở chỗ Tiểu Tước, không có gì thú vị hơn việc Tiểu Tước chịu thua, nó ngẩng cao đầu cho rằng mình cuối cùng đã thắng được Tiểu Tước, trong lòng vui mừng khôn xiết.

 

"Coi như cậu biết điều."

 

Tiểu Tước dụi dụi mũi định về nhà, thì nghe thấy giọng nói trầm trầm của Alpha nói với cậu bé: "Đánh trả đi."

 

"Gì cơ?" Tiểu Tước không thể tin được hỏi.

 

Kỷ Ương Nam cúi mắt, "Tôi bảo cậu đánh trả đi."

 

"Không được." Tiểu Tước tâm trạng sa sút, "Tôi đã hứa với mẹ, sẽ không đánh nhau nữa."

 

"Hôm nay cậu không đánh nó, ngày mai nó sẽ trèo lên đầu cậu, đến lúc đó tất cả mọi người ở đây sẽ coi thường mẹ cậu." Giọng điệu của Kỷ Ương Nam rất có áp lực, có một cảm giác mạnh mẽ rằng nếu không làm theo ý anh sẽ bị trừng phạt.

 

Trong mắt anh nặng trĩu, nhìn chằm chằm vào Tiểu Tước nói: "Cậu có tin không?"

 

Tiểu Tước há miệng, vẻ mặt do dự hoàn toàn không giống đứa trẻ kiêu ngạo thần khí ném quả cầu tuyết vào anh lúc trước.

 

"Nhưng mà tôi..."

 

"Có chuyện gì thì để họ tìm tôi." Kỷ Ương Nam nói.

 

Tiểu Tước bán tín bán nghi: "Tại sao chú lại giúp tôi?"

 

"Tôi không giúp cậu."

 

"Vậy chú giúp ai?" Tiểu Tước hỏi: "Mẹ tôi?"

 

"Cậu có đánh không?"

 

Tiểu Tước quả thực không chịu được cơn tức này, cậu bé do dự rất lâu, vẫn cảm thấy nếu đã hứa với mẹ, vậy thì nên làm được, cậu bé định nói với Kỷ Ương Nam hôm nay cậu bé thực sự không đánh nhau, dù sao cậu bé vừa nãy bị đè trên mặt đất cũng không bị thương, không sao cả, nhưng Đồng Nghiêu cứ leo lên mặt nói những lời không sạch sẽ.

 

"Người không có ba chính là như vậy, có tác dụng gì chứ."

 

Tiếng chế nhạo bên tai khiến Tiểu Tước không thể nhẫn nhịn được nữa, Đồng Nghiêu dẫn người quay về một cách thắng lợi, Tiểu Tước trực tiếp từ phía sau chạy qua nhào lên lưng nó, túm tóc nó đè mặt nó xuống tuyết.

 

"Cậu! Thả tôi ra! Cậu không muốn sống nữa à!" Đồng Nghiêu bắt đầu phản kháng, "Bọn bây, bọn bây mau kéo nó ra!"

 

Họ lại đánh nhau, lúc kết thúc, điếu thuốc của Kỷ Ương Nam vừa hay hút xong.

 

Tiểu Tước cả người nằm trên tuyết cách đó không xa, Kỷ Ương Nam nhìn thấy khuôn mặt bị cào xước của cậu bé.

 

Khuôn mặt giống hệt Bạch Du bị rách, anh vẫn cảm thấy có hơi đau lòng, nhưng nghĩ lại cũng không phải con mình, liền cảm thấy không sao cả.

 

"Đứng dậy được không?"

 

Tiểu Tước đánh nhau xong toàn thân thoải mái, nhưng cũng thực sự đau, Đồng Nghiêu bọn họ đông người, bây giờ cậu bé chỉ muốn nằm một lát, "Không cần chú quản."

 

Kỷ Ương Nam quay lưng về phía cậu bé ngồi xổm xuống, Tiểu Tước trợn to mắt, "Chú làm gì?"

 

Cậu bé được Alpha cõng về, nói không đau là giả, toàn thân cậu bé đều đau, trên mặt không biết có chảy máu không, tóm lại cảm thấy nóng rát.

 

Trên người Alpha không có mùi gì cả, rất kỳ lạ, Tiểu Tước nghe người ta nói ngoài Beta ra, Alpha và Omega trên người đều sẽ có mùi hương dễ chịu, trên người mẹ có, nhưng sao người này lại không có?

 

Cậu bé như một chú chó nhỏ ghé vào cổ Kỷ Ương Nam ngửi, bị Kỷ Ương Nam ghét bỏ nói: "Cách xa tôi ra một chút."

 

"Ờ." Tiểu Tước lúng túng lùi người về phía sau, cậu bé hỏi Kỷ Ương Nam: "Sao chú lại đến đây?"

 

Anh dùng lời nói quen thuộc của Tiểu Tước trả lời cậu bé: "Cần cậu quản?"

 

Tiểu Tước bị nghẹn họng, dứt khoát không nói nữa, gió lạnh thổi cứng mặt cậu bé, tuyết mấy hôm nay không còn dày như trước nữa, nhưng vẫn một bước chân là một dấu chân, Tiểu Tước có hơi buồn ngủ, Alpha đột nhiên hỏi cậu bé.

 

"Ba cậu tên gì?"

 

Tiểu Tước lập tức tỉnh táo lại, "Chú hỏi cái này làm gì?"

 

"Người như thế nào?"

 

"Ba..." Tiểu Tước làm sao biết được, "Ba là một người rất tốt, dù sao... dù sao cũng tốt hơn chú."

 

Kỷ Ương Nam im lặng, Tiểu Tước lại trở nên buồn bã, chóp mũi áp vào mái tóc sau gáy của Alpha, cậu bé thất thần nhắm mắt lại.

 

"Chú có mách lẻo không?" Cậu bé níu lấy cổ Kỷ Ương Nam, nhỏ giọng hỏi: "Nói cho mẹ biết tôi lại đánh nhau."

 

"Cậu không muốn nói thì thôi, cứ tìm một cái cớ khác."

 

"Nhưng mà..." Tiểu Tước khó xử: "Tôi không muốn nói dối."

 

"Vậy thì nói thật đi."

 

Tiểu Tước nhăn mặt, bỗng có hơi muốn khóc, cậu bé chưa bao giờ khó chịu như lúc này, chuyện đã hứa với mẹ không làm được, bây giờ lại đang nói dối, cậu bé đã biến thành một đứa trẻ hư.

 

Kỷ Ương Nam dừng bước, khẽ nghiêng đầu một chút, nhìn thấy hàng mi đen rậm của Tiểu Tước, anh hỏi: "Có khó xử đến vậy không?"

 

Tiểu Tước lẩm bẩm: "Tôi không làm được một việc nào cả."

 

Kỷ Ương Nam tiếp tục đi về phía trước, đôi khi Kỷ Tư Du cũng sẽ thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt này, trẻ con luôn sẽ vì một số quyết định không thể đưa ra mà rơi vào tình thế khó xử, trước đây Kỷ Tư Du vô tình làm mất cây bút máy trên gác xép, cậu bé đã khóc rất nhiều, đó là lần đầu tiên cậu bé nói dối, cậu bé muốn tìm thấy trước khi mình phát hiện ra, nhưng thực tế là chính mình đã mang cây bút đó đi.

 

Bạch Du từng dùng cây bút đó để tự tử, anh đã để nó lại trên gác xép, Kỷ Tư Du thỉnh thoảng sẽ dùng nó để viết chữ, ngày bị phát hiện nói dối, Kỷ Tư Du không ngừng xin lỗi anh, anh không biết dỗ trẻ con, trong nhiều năm nuôi dạy trẻ con, anh chỉ không ngừng nghĩ đến một chuyện, nếu là Bạch Du, cậu sẽ làm thế nào.

 

Cho nên anh đã nói với Kỷ Tư Du: "Không sao, những lời nói dối không quan trọng không cần phải rơi nhiều nước mắt như vậy."

 

Tiểu Tước và Kỷ Tư Du là hai tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng anh nghĩ trẻ con đều gần như nhau.

 

"Cậu sợ em ấy lo lắng sao, loại nói dối này không sao cả."

 

Tiểu Tước chớp mắt, có chút lung lay, "Thật không?"

 

Kỷ Ương Nam im lặng đã quen, Tiểu Tước vẫn bất an hỏi: "Nhưng đây vẫn là nói dối mà."

 

"Vậy thì cậu dùng một lời nói dối khác để trao đổi." Anh đi rất chậm, hơi thở cũng bắt đầu nặng nề, cơ thể không còn như trước đây, cõng một đứa trẻ cũng khiến anh cảm thấy mệt mỏi.

 

"Ý gì? Trao đổi là được?"

 

"Ừ." Kỷ Ương Nam nói: "Rất công bằng."

 

Tiểu Tước cảm thấy lời nói của anh rất có lý, nhưng mình không có lời nói dối nào khác để đổi.

 

Không đúng, có một cái.

 

Cậu bé nghĩ, Alpha hôm nay đã giúp cậu bé, còn cõng cậu bé về nhà, cậu bé không ghét anh lắm, cho nên bằng lòng trao đổi với anh.

 

Cậu bé đưa mặt mình về phía trước, sau đó ghé sát vào tai Alpha thì thầm:

 

"Vậy thì tôi nói cho chú biết, thực ra tôi không phải 4 tuổi."

 

"Tôi 5 tuổi rồi."

 

Ngày hôm đó Kỷ Ương Nam không có động tác gì, mái tóc bạc trắng bên thái dương cọ vào má cậu, khiến Tiểu Tước nhớ tới người tuyết mà cậu đã đắp rất lâu trước cửa nhà sắp tan chảy.

Bình Luận (0)
Comment