Bởi vì lo lắng Tiểu Tước sau khi trở về sẽ về nhà trước, An Niên không đóng chặt cửa lớn, trong căn phòng chật hẹp kín mít chỉ có mùi pheromone đơn lẻ của cậu, lớp vải áo mỏng manh trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, tâm trạng lo lắng bất an khiến cậu không khỏi kẹp chặt chiếc gối g*** h** ch*n.
Đốt ngón tay trỏ phải đầy vết răng của cậu, đôi chân trắng nõn thon dài siết chặt vào nhau, dịch nhầy tràn ra từ huyệt dính liền với q**n l*t, cậu không chạm vào, chỉ cắn môi nhẹ nhàng v**t v* d**ng v*t đang dựng đứng phía trước.
Cậu rất ít khi làm chuyện này, h*m m**n t*nh d*c cũng không mãnh liệt, nhưng nhiệt tình không thể giải tỏa được tranh nhau tuôn ra từ mọi lỗ chân lông trên cơ thể cậu, cậu căn bản không có cách nào chống cự hay làm dịu đi.
Ngón tay luồn vào từ mép q**n l*t, sờ đến bụng dưới toàn là mồ hôi, nơi từng mang thai đứa trẻ vẫn phẳng lì, An Niên kéo q**n l*t xuống, d**ng v*t liền bật ra từ bên trong, cậu kẹp q**n l*t ở phía dưới, không cởi hẳn ra, chỗ đó rất cứng, nhưng huyệt thì mềm mại quá mức, vẫn còn đang ch** n**c, làm chuyện này rất xấu hổ, cũng không muốn mình phát ra âm thanh, nhắm mắt lại làm một cách lộn xộn, da của bộ phận sinh dục vốn đã mỏng manh, An Niên rất nhanh liền cảm thấy đau.
"Ưm... a..."
Nước mắt vô thức rơi xuống, làm thế nào cũng rất khó chịu, vòng eo thon thả cong lên như vầng trăng khuyết, trong phòng chỉ có tiếng thở hổn hển nặng nề của cậu.
Chiếc chăn mà cậu quấn thành một vòng đã rơi xuống một nửa trên mặt đất, căn bản không có thời gian để ý, An Niên toàn thân nóng ran lật người lại, hơi thở từ trong miệng thở ra như bị lửa nướng qua, hai mắt cậu mơ màng mở ra, đầu óc hỗn loạn, không biết đang nghĩ gì.
Không ra được, rất khó chịu.
Rèm cửa trong phòng chính là một tấm vải, khả năng che sáng không mạnh lắm, từ dưới ánh sáng yếu ớt lọt vào mà xem, chắc còn chưa đến tối.
Mồ hôi trên trán theo gò má thanh tú của An Niên nhỏ xuống ga giường, cậu một tay níu chặt ga giường, một tay vẫn máy móc chạm vào d**ng v*t của mình, môi dưới bị cậu cắn trong miệng, lông mi run rẩy dữ dội.
"Khó chịu... ưm..."
Rốt cuộc phải làm thế nào mới được?
An Niên thử dùng ngón tay chạm vào hậu huyệt, kết quả sờ thấy toàn là nước, ngón tay vừa nóng vừa mềm, chọc vào một đầu nhọn cậu liền bắt đầu run rẩy.
"Ưm..."
An Niên nhạy bén nghe thấy có tiếng mở cửa đóng cửa, ý thức còn sót lại nói cho cậu biết chắc là Tiểu Tước, cậu vội vàng rút ngón tay ra khỏi huyệt, không biết tại sao nước mắt lại rơi dữ dội, pheromone chui ngược vào từ mọi lỗ chân lông đang mở ra của cậu, cậu bị cơn nóng bừng của kỳ ph*t t*nh thiêu đốt đến mức đầu óc sắp thành hồ nước, nhưng nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần ngoài cửa vẫn phải giả vờ bình tĩnh nói:
"Tiểu Tước, đừng, đừng vào đây." An Niên nhắm mắt, nằm nghiêng bên mép giường, cố tình hạ thấp giọng nói: "Đi tìm Sophia chơi một lát trước đi, đợi, đợi lát nữa hẵng về nhà."
Ngoài cửa không có động tĩnh gì khác thường, An Niên có hơi không nghe rõ, cậu thương lượng với Tiểu Tước: "Được không?"
Tiếng bước chân đã dừng lại, An Niên cuối cùng cũng yên tâm, nhưng chưa đầy một phút sau, cửa phòng ngủ đã bị mở ra.
An Niên đột nhiên mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là dùng chăn che kín cơ thể gần như tr*n tr**ng của mình, sau đó từ từ chống giường ngồi dậy, bất kể là từ tiếng bước chân hay là bóng dáng xuất hiện mà xem, đối phương đều không phải là Tiểu Tước.
Là Sophia sao?
An Niên không ngửi thấy bất kỳ pheromone nào khác ngoài của mình.
"Ai vậy?" Cậu cảnh giác hỏi.
Cậu nheo đôi mắt mờ mịt ướt sũng nhìn về phía người đến, đối phương từ trong một vùng ánh sáng mờ ảo đi tới, tiếng bước chân trầm đục từng chút một đến gần cậu.
Trong tai là tiếng im lặng, An Niên sau đó không nghe thấy gì cả, Omega bước vào kỳ ph*t t*nh gặp nguy hiểm là không thể chạy thoát được, An Niên lại bắt đầu rơi lệ.
"Đừng đến gần tôi..." Cậu co vai lùi lại, trong tầm nhìn mơ hồ nhìn thấy tuyết trắng dính trong những nếp gấp của đôi bốt da của đối phương.
"Bạch Du."
Giọng nói giống như truyền đến từ một nơi rất sâu và rất xa.
Omega trên giường rất nhẹ nhàng rên lên một tiếng, như thể là một sự nghi hoặc phát ra từ sâu trong cổ họng, An Niên có hơi không hiểu, cũng không cảm nhận được cảm xúc của đối phương, là sự kìm nén nhẫn nhịn, hay là cơn thịnh nộ bùng phát, cậu không thể phân biệt được.
Cho đến khi đối phương nâng cằm cậu lên hôn rất nặng rất nặng, không khí trong khoang miệng bị cướp đi, cậu mới nhận ra hình như cả hai đều không phải.
"Anh là ai?" An Niên hỏi tiếp: "Sao không có pheromone?"
Bây giờ cậu rất muốn có pheromone, muốn mùi hương dễ chịu, có thể giúp cậu xoa dịu mùi hương của kỳ ph*t t*nh nóng bừng.
Kỷ Ương Nam nhìn cậu rất chậm rãi ngẩng đầu lên, toàn thân đều ửng lên một màu đỏ của d*c v*ng, nhưng con ngươi lại trong veo, chứa đầy nước, Omega rũ mí mắt xuống, hàng mi như đám rong rêu nặng trĩu sắp đè sập cậu.
Quần áo trên người cậu hoàn toàn ướt đẫm, dính vào da, mồ hôi từ cổ nhỏ giọt vào trong xương quai xanh sâu hoắm.
"Làm em thất vọng rồi." Anh lăn yết hầu nói: "Bây giờ tôi không có pheromone."
"Tại sao?" An Niên nghiêng đầu, cố tình cọ mặt vào lòng bàn tay của đối phương, cuối cùng thoải mái thở dài: "Mát quá..."
Kỷ Ương Nam không như ý của cậu, rút tay ra, dùng đôi mắt đỏ hoe đối diện với An Niên, anh cố gắng chuẩn bị rất nhiều, nhưng mở miệng ra vẫn là câu nói đó: "Tại sao lại lừa tôi?"
Sau khi Bạch Du rời bỏ anh, anh luôn nghĩ tại sao, nhưng không ai có thể trả lời anh, trong căn nhà trống rỗng từ đầu đến cuối chỉ còn lại một mình anh, anh cho rằng, Bạch Du có lẽ chính là hận anh, cho nên không muốn ở bên cạnh anh, chết cũng muốn trốn khỏi anh, nhưng anh chính là muốn có một câu trả lời, anh hy vọng Bạch Du có thể cho anh.
"Sao lúc nào cũng lừa tôi." Anh áp trán vào trán An Niên, rất nhẹ nhàng nhắm mắt lại, như đầu hàng nói: "Lừa tôi vui lắm sao?"
Không chỉ lừa dối anh đi theo một Alpha khác, mà còn lừa dối anh con cái chỉ có 4 tuổi, Tiểu Tước rõ ràng là con của anh.
Là đứa con thứ hai của họ.
"Hửm?" An Niên không hiểu, cọ vào một mảng ẩm ướt, "Anh sao vậy?"
Sao lại giống như đã khóc?
Tiểu Tước cũng không khóc, sao người lớn như vậy còn khóc chứ?
Đáp lại cậu vẫn là những nụ hôn, chỉ là lần này nụ hôn rất nhẹ, như có một chiếc lông vũ cọ vào má của An Niên, cậu cảm thấy không đủ, há miệng l**m, thời gian hôn quá lâu, đến cuối cùng cậu tủi thân nói: "Muốn uống nước..."
Ở giữa chiếc giường ngăn cách với giường của Tiểu Tước có một chiếc bàn vuông nhỏ, trên đó có đặt một chậu nước lạnh và một chiếc cốc, dưới chân là một ấm nước sôi, Kỷ Ương Nam buông cậu ra, đổ một nửa nước nóng vào trong cốc, Omega không yên phận trên giường bò qua định uống, bị Kỷ Ương Nam ngăn lại.
Lòng bàn tay ấn lên bờ vai mảnh mai gầy gò của Omega không cho cậu đến gần.
"Khát quá." An Niên ngẩng mặt lên, ngây thơ và vô tội, "Bây giờ uống."
"Bây giờ rất nóng."
Omega luôn rất cố chấp, cậu quay lưng về phía Kỷ Ương Nam, như không thoải mái mà nằm xuống, Kỷ Ương Nam bó tay với cậu, cầm lấy cốc thổi vào miệng một lúc lâu, tự mình uống một ngụm, nhiệt độ vẫn còn quá nóng, Omega trên giường đã co ro thành một cục, tiếng r*n r* ư ử, chắc là khó chịu đến cực điểm, Kỷ Ương Nam quay đầu, tự mình nhấp một ngụm trong cốc trà, không thể nói là nóng bỏng, nhưng vẫn gần như làm bỏng rách da thịt trong khoang miệng anh, anh ngậm một lúc lâu, mới kéo An Niên mặt mày ửng hồng qua, miệng đối miệng đút qua cho cậu.
Trên người cậu nóng vô cùng, lượng nước bị bốc hơi cuối cùng cũng được bổ sung, Kỷ Ương Nam cụp mắt xuống, nhìn thấy An Niên thè chiếc lưỡi mềm mại non đỏ ra l**m những giọt nước trên môi anh từng chút một, quần áo trên người mỏng manh như vậy, đầu vú hồng hào rất vểnh, như hai quả chín mọng, hai chân bất an quỳ trên giường, da rất trắng, trên đùi toàn là mồ hôi.
"Muốn uống nữa."
Kỷ Ương Nam nhấp thêm một ngụm nữa, trong miệng chắc là đã bị bỏng rách, hơi đau, An Niên gần như là áp vào lòng anh, quàng tay qua cổ anh đòi uống nước, anh vẫn đợi một lúc lâu mới đút cho An Niên.
Trong phòng toàn là tiếng nuốt của Omega, uống xong thỏa mãn nhắm mắt m*t môi Kỷ Ương Nam.
Cậu bắt đầu trở nên tham lam, kéo bàn tay lạnh lẽo của Kỷ Ương Nam đặt lên bụng dưới của mình, cầu xin: "Giúp tôi..."
Kỷ Ương Nam lại trở nên vô cùng cứng đờ.
Bụng dưới của Omega mềm mại và phẳng lì, như có nhịp tim, đập thình thịch không ngừng trong lòng bàn tay anh.
Anh rất nhanh đã rút tay ra, không ai biết anh đã nghĩ đến điều gì.
An Niên lại bắt đầu tự an ủi, Kỷ Ương Nam ôm trọn cậu vào lòng, bóng dáng bao phủ lấy cậu, hoàn toàn là tư thế chiếm hữu.
Chiếc q**n l*t mỏng như cánh ve bị treo ở mắt cá chân, Kỷ Ương Nam trước tiên dùng tay giúp cậu giải quyết, trong huyệt toàn là nước, vừa nóng vừa mềm, từ lúc đầu 2 ngón đến bây giờ 3 ngón, An Niên siết chặt lấy anh, tiếng r*n r* yếu ớt đều vùi vào cổ anh.
"Ưm... chậm thôi..."
Đến bây giờ anh mới cuối cùng có một cảm giác thực tế rằng Bạch Du đã hoàn toàn trở về bên cạnh anh, không chỉ đơn thuần là sống trong những giấc mơ ngắn ngủi của anh, mà là thực sự ở trong lòng anh.
An Niên bất giác kẹp chặt chân lại, không muốn ngón tay bên trong cắm quá nhanh, cậu ngồi trên người Kỷ Ương Nam, hai chân đung đưa bên mép giường, không chạm tới đất.
Kỷ Ương Nam mỗi lần đều cắm ngón tay vào đến tận cùng, An Niên rên ngày càng nũng nịu, rất nhanh lên đã đỉnh, t*nh d*ch phun lên cổ tay áo anh, hai người lại bắt đầu hôn nhau, lưỡi An Niên mềm mại, nhưng lúc anh đưa vào sẽ ngậm lấy, sau đó quấn lấy từ từ l**m, nước bọt tràn ra liền chảy xuống từ khóe miệng cậu, cậu ưỡn ngực muốn được v**t v* nhiều hơn.
Lúc bị Kỷ Ương Nam đè xuống giường, q**n l*t đã rơi khỏi mắt cá chân, đáng thương rơi xuống đất, An Niên đột nhiên cảm thấy lạnh, liền đưa tay ra đòi ôm, nơi riêng tư mềm mại bị v*t c*ng rắn to lớn tì vào, cậu khẽ r*n r* khó nhịn.
Vòng tay rất ấm áp, nhưng những thứ này không phải là thứ An Niên muốn, cậu muốn là pheromone, là sự an ủi.
"Muốn pheromone..." Cậu buồn bực khóc lóc, chịu đựng cơn đau âm ỉ khi bị d**ng v*t đâm mở, "Khó chịu... ư..."
"Tôi không có." Kỷ Ương Nam dùng tay v**t v* khuôn mặt An Niên, thấp giọng hỏi: "Thất vọng lắm sao?"
An Niên nhíu mày lắc đầu, dùng hai chân kẹp lấy eo Alpha trên người, cơn đau bên trong từ từ giảm bớt, đầu vú bị người ta ngậm trong miệng m*t, đôi khi là dùng răng cắn, nhưng không đến mức đau, chỗ này của cậu rất nhạy cảm, đã từng cho con bú, cho nên hơi nhô lên một chút, q**ng v* của cậu cũng rất nhỏ, màu hồng, bị m*t lâu bắt đầu trở nên chua, cảm giác tê dại từ lồng ngực lan tỏa khắp cơ thể, cậu ôm lấy đầu Kỷ Ương Nam, theo bản năng đưa hết ngực qua cho người ta m*t, rất nhanh đầu vú liền cứng rắn, trở nên vừa đỏ vừa sưng.
"Nhẹ thôi... a..."
Mông bị nâng lên, có thứ gì đó đâm vào nơi sâu nhất bên trong cơ thể cậu, cậu cảm thấy mình như một cánh bèo, không biết trôi dạt về đâu.
Tiếng r*t r* c*m v** quá lớn, tốc độ cũng rất nhanh, An Niên gần như không chịu nổi, kêu lên như cầu xin: "Không muốn nữa..."
Kỷ Ương Nam xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi trước trán cậu, theo thói quen gọi tên cũ của cậu.
"Bạch Du."
Lại là cái tên này, An Niên nhíu mày, vẻ mặt không vui, đôi mắt ướt sũng rơi vào ánh mắt vô tận của Kỷ Ương Nam.
"Tôi không... ưm..." Cậu nói: "Tôi không tên... cái này."
Tốc độ r*t r* c*m v** của Kỷ Ương Nam chậm lại, một tay kiềm chế hai cổ tay cậu, khóa trên đỉnh đầu, dùng chóp mũi cọ vào chiếc cổ thon dài của Omega.
"Em muốn tôi gọi em là An Niên?"
"Ừm..."
Omega có vẻ không chịu nổi mà co người lại, trong huyệt căng đầy quá mức, gốc đùi đều mềm nhũn.
"An Niên, rốt cuộc là ai đặt tên cho em?" Kỷ Ương Nam l**m tai cậu hỏi.
Omega gầy hơn 5 năm trước, anh gần như một tay cũng có thể ôm trọn người, anh dùng tay còn lại x** n*n b* ng*c m*m m** của An Niên, h* th*n từng chút một c*m v** trong, sau đó lại rút ra ngoài, lặp đi lặp lại, vui vẻ không biết mệt.
Chỉ là rất đáng tiếc, anh cũng không ngửi thấy được pheromone của Omega.
Vẫn là có hơi tiếc nuối.
An Niên luôn cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn áp vào lồng ngực mình, bất mãn đưa tay ra, sờ thấy một thứ quen thuộc, nhỏ bé, còn nhỏ hơn cả lòng bàn tay cậu, cậu dùng đầu ngón tay cẩn thận qua lại v**t v*, mắt trở nên rất đỏ.
Là tấm thẻ vô sự của cậu.
"Nói đi." Kỷ Ương Nam xoa đủ b* ng*c của cậu, chuyển sang nhẹ nhàng v**t v* đầu vú cậu.
An Niên co vai lại, mồ hôi trên xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, cậu nắm lấy tấm thẻ vô sự, sau một thở hơi ngắn ngủi mới nói: "Là mẹ."
Kỷ Ương Nam sững sờ vài giây, mới nghe An Niên nói: "Là mẹ đặt tên."
Vẻ mặt của Omega trông tràn ngập một nỗi đau nào đó, cậu áp tấm thẻ vô sự trong tay lên mặt mình, sau đó từ từ đưa đến bên môi, như hôn một báu vật đã mất mà tìm về được, Kỷ Ương Nam không phân biệt rõ trên mặt cậu rốt cuộc là mồ hôi nhiều hơn hay là nước mắt nhiều hơn.
Anh giữ lấy gáy An Niên, để mặt cậu áp sát vào mình, dùng môi hôn đi vết ẩm ướt trên mặt cậu.
Anh sờ thấy tuyến thể nhẵn nhụi nhô cao sau gáy của An Niên.
Đầu ngón tay như bị thứ gì đó đóng băng, anh rất nhanh dời khỏi tuyến thể, thở rất nặng rất nặng, không khí xung quanh ẩm ướt và oi bức, anh nâng mặt An Niên lên, không ngừng muốn nhìn ra điều gì đó từ trên người cậu, nhưng đều không có kết quả.
Rõ ràng đã biết đáp án, nhưng tim Kỷ Ương Nam vẫn như sắp ngừng đập, cơn đau là từ bên trong bùng nổ, trong nháy mắt lan tỏa khắp cơ thể, anh bắt đầu run rẩy.
Hồi lâu, anh nhắm mắt lại hôn An Niên, nước mắt từ đáy mắt anh rơi thẳng xuống gò má Omega.
"Sao lại khóc?"
Kỷ Ương Nam chậm chạp không có động tĩnh, hồi lâu mới nói:
"An Niên, 5 năm dài quá."
Bạch Du từ năm 10 tuổi đã ở nhà anh, họ ngủ chung một phòng, một giường, nhưng Bạch Du không tên Bạch Du, An Niên mới là tên thật của cậu.
Anh không ngừng lặp lại, vùi mặt vào cổ An Niên, "5 năm thật sự rất dài..."
5 năm rất dài sao?
Ý thức mơ hồ của An Niên làm sao cũng không nghĩ thông được.
Sao lại dài được, Tiểu Tước cũng mới 5 tuổi thôi mà.
Giường quá nhỏ, An Niên bị Kỷ Ương Nam lật người lại ch*ch từ phía sau, mông buộc phải nâng lên, eo cũng đồng thời lõm xuống, tốc độ r*t r* c*m v** không nhanh, nhưng mỗi lần đâm vào, tiếng da thịt va chạm vẫn khiến cậu chậm chạp cảm thấy xấu hổ.
An Niên l*n đ*nh rất nhiều lần, nhưng đầu óc vẫn chưa đủ tỉnh táo, cậu cắn ga giường dưới thân, d**ng v*t thô dài trong cơ thể luôn như muốn c*m v** khoang sinh sản của cậu, cậu có hơi sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy sướng.
"...sâu... a..." Cậu muốn nói quá sâu, lại bị một trận r*t r* c*m v** nhanh chóng dữ dội ngắt lời.
Bụng dưới bắt đầu co giật, An Niên cong người l*n đ*nh lần nữa, lúc Kỷ Ương Nam rút thứ đó ra, nước trong huyệt liền phun ra, An Niên nấc lên nức nở ẩn nhẫn, được người ta ôm vào lòng hôn.
d**ng v*t của Kỷ Ương Nam vẫn còn cứng, nhưng cơ thể anh mấy phút liền không có động tĩnh gì. Số lần họ cùng nhau trải qua kỳ ph*t t*nh chắc là không nhiều, An Niên đã sớm không nhớ rõ nữa, nhưng cậu dường như theo tiềm thức vẫn còn giữ lại một thói quen nào đó, lúc kết thúc dùng trán cọ vào quai hàm của đối phương.
"Không thoải mái sao?" Cậu dùng đầu ngón tay ch*m r** v**t v* tuyến thể của Kỷ Ương Nam, như thể ký ức cơ bắp mà chạm vào chỗ đó, nhưng cậu chưa sờ thấy gì đã bị người ta kéo phắt xuống.
"Sao vậy?" Cậu bất mãn nói: "Không thoải mái thì phải..."
"Phải gì?"
An Niên không trả lời, giày vò quá mệt, cậu trực tiếp ngủ thiếp đi.
Cậu tỉnh lại một lần vào ban đêm, nói muốn uống nước, chất lỏng ấm nóng kèm theo cảm giác mềm mại, cậu luôn uống không đủ.
Bầu trời ngoài cửa sổ không đủ sáng, nhưng lúc An Niên mở mắt ra lần nữa có thể phân biệt được là buổi sáng.
Cơn đau nhức cơ thể và nơi riêng tư đau rát khiến cậu bất chấp sự nhếch nhác mà bò dậy khỏi giường, kéo đến gốc đùi, cậu run rẩy vén chăn lên, phát hiện chỗ đó sưng đỏ một mảng.
"Tỉnh rồi?"
Đầu óc An Niên cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng thị lực không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy có một bóng người đến gần mình, trong lòng đã có suy đoán, nhưng cậu vẫn nheo mắt lại muốn xác nhận khuôn mặt của đối phương, nhưng vào giây tiếp theo, trên sống mũi bị đặt một thứ gì đó lạnh lẽo, tầm nhìn lập tức rõ ràng, qua lớp kính trong suốt, cậu cuối cùng cũng nhìn rõ Kỷ Ương Nam mặc quần áo chỉnh tề.
Phản ứng đầu tiên của cậu là dùng tay sờ lên tuyến thể sau gáy, đồng thời đỏ mắt nhìn về phía khuôn mặt của Kỷ Ương Nam, tim đập loạn xạ một cách b*nh h**n, sau đó cùng với một tốc độ mà cậu hoàn toàn không thể chịu đựng được mà nhanh chóng chậm lại, cậu không nói hai lời định tháo thứ trên mặt xuống, bị Alpha giữ lấy tay.
"Không đeo kính thị lực của em sẽ ngày càng kém." Kỷ Ương Nam khẽ hỏi cậu: "Có choáng không?"
Nửa người trên của cậu đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng hai chân vẫn để trần, chiếc kính gọng bạc mỏng manh đặt trên sống mũi cao của cậu, làm nổi bật làn da càng thêm trắng nõn, đôi mắt dưới lớp kính đỏ hoe, Kỷ Ương Nam nhìn thấy nước mắt của cậu.
Từ hôm qua đến sáng nay, họ đã hôn nhau vô số lần, nhưng Kỷ Ương Nam vẫn đi đến bên cạnh cậu, cúi người xuống hôn cậu.
An Niên không phản kháng, khiến anh nhớ lại con búp bê bị bỏ lại trong gác xép, xám xịt, lúc nào cũng không có tinh thần.
Nhịp tim của hai người gần như áp sát vào nhau.
"An Niên, em lại khóc vì sao?"
Là làm An Niên không vui?
Hay là vì sự xuất hiện của anh không vui?
Hoặc có lẽ là vì bị anh phát hiện ra lời nói dối không vui?
Bất kể là loại nào, Kỷ Ương Nam nghĩ, An Niên đều không nên khóc nữa.
_________________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Hôm nay rất sớm
KY: bất ngờ không, tưởng là dấu ... tiếp chứ gì, hehe