Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 64

Thời điểm đại học tôi có vào kịch xã, có thể nói là bị nài nỉ lôi kéo ép vào, xã trưởng đầu tiên là nhìn trúng diện mạo của tôi, cho rằng coi như diễn xuất không ra gì, làm tiểu bạch kiểm chiêu khán giả vẫn là có thể. Kết quả tất cả đều bị diễn xuất “tinh xảo” đột phá của tôi thuyết phục, tôi bây giờ còn nhớ rõ biểu tình quỳ bái của bọn họ lúc ấy.

Đối với cái này, tôi trịnh trọng giải thích là, người dù ưu tú đến mấy cũng sẽ có chuyện nghĩ không thông, cứ bình thường là được rồi, tôi dù sao cũng phải chừa cho người khác chút đường sống. Xã trưởng đại nhân nghe xong, một cước đá tôi đến bộ phận biên kịch làm việc vặt.

Dù sao cũng không phải trường học điện ảnh chuyên nghiệp gì, hầu như đều chỉ là tiểu đánh tiểu nháo tập tuyện mấy bản hài kịch ngắn, hoặc là diễn bừa mấy màn lấy lòng mọi người, may mà hiệu quả không tồi, kịch xã cũng coi như là có chút danh tiếng trong trường, trong các loại dạ tiệc cùng lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đều là tiết mục áp trục, mọi người cùng xem tiểu phẩm, đùa vui một trận.

Nhưng một đêm trước khi xã trưởng đại nhân từ nhậm, đột nhiên lại trở nên đứng đắn, muốn khai thác chiều sâu của sự nghiệp diễn xuất, chọn một cái kịch bản về Nguyễn Linh Ngọc, lúc ấy toàn bộ kịch xã chỉ thiếu đường quỳ lạy.

Lời thoại kịch bản này không dám làm bừa.

Chúng tôi tiêu phí rất nhiều tâm tư vào kịch bản, tham khảo phim điện ảnh. Kịch bản gốc được cải biến xóa giảm rất nhiều, cuối cùng áp thành một vở kịch 80 phút, tận lực rút ngắn sân khấu, khi đó rất lo lắng khán giả xem đến một nửa sẽ bỏ về hết.

Khi đó vấn đề vướng mắc rất nhiều, trừ bỏ kịch bản, đạo cụ, trang phục, nhân công đều là gặp khó khăn, chúng tôi phải xin tài trợ khắp nơi, mượn diễn viên, Ôn Dương chính là một nạn nhân bị tôi kéo vào khi đó. Xét thấy anh có hình tượng cá nhân ưu tú, liền để anh diễn vai nam phụ số 3 Thái Sở Sinh. Đổi lại là trước công diễn tôi phải 'mặc cho đùa giỡn, mặc cho nô dịch, chỉ có cái mạng này là của mình.'

Giằng co hơn hai tháng, vở kịch rốt cục đã định ngày. Đêm nay là lần đầu tiên công diễn, còn mời mấy lãnh đạo giáo viên tới, đúng là càng nháo càng lớn, còn dán cả áp-phích ở cửa cantin, nữ chính rất xinh đẹp, bày ra tư thế cầm thuốc lá, thật ra cũng có chút hương vị phong tư yểu điệu của nữ tinh dân quốc.

Đại minh tinh điện ảnh Nguyễn Linh Ngọc, truyền kỳ một đời của nàng, kiếm lợi từ cực khổ của nàng, tình sử bi tráng cùng nàng, một đời nàng gặp được ba nam nhân, lại đều không thể làm phu quân.

Trương Đạt Dân vô lại, Đường Quý San đào hoa, Thái Sở Sinh vô tình.

Cuối cùng nàng bị Trương Đạt Dân vơ vét tài sản còn kiện lên tòa, một lòng phó thác cho Đường Quý San, gã ngoại tình không nói, còn chỉ trích đánh chửi nàng.

Miệng đời đáng sợ, dư luận bất kham phỉ báng Nguyễn Linh Ngọc khiến nàng đau lòng quá độ, rốt cuộc không chịu nổi lời đồn đãi, nàng cầu cứu Thái Sở Sinh, cầu xin với nam nhân xuất hiện vào thời điểm tuyệt vọng nhất trong đời nàng, cho nàng hy vọng.

“Sở Sinh dẫn em đi đi, em chịu không nổi nữa, mang em rời khỏi nơi này.”

Nhưng Thái Sở Sinh trầm mặc khiến cho nàng mất đi tia sáng cuối cùng, một màn kết thúc, Nguyễn Linh Ngọc lựa chọn uống thuốc ngủ tự sát.

Tiếng nhạc 《 Táng Tâm 》 vang lên trong hội trường...

Giữa tiếng nhạc xen kẽ một câu thoại của Nguyễn Linh Ngọc: Sở Sinh, dẫn em đi, cầu xin anh!

...

Trong hội trường một mảnh yên tĩnh, sau đó không biết là ai khởi đầu, tiên phong vỗ tay, thực sự còn có người đỏ mắt đi ra ngoài.

Tôi lại vì cái vở kịch này mà bị tra tấn vô cùng thống khổ, sớm đã cảm thấy không sao rồi, có loại khoan khoái rốt cục cũng được giải thoát.

Hưởng ứng rất tốt, sau khi nhóm chủ chế chào cảm ơn, mọi người vừa tháo phục trang vừa hưng phấn thảo luận.

“Giữa ca khúc xen kẽ lời thoại, hiệu quả đúng là tốt.”

“Nhã Nam diễn thật xuất sắc, so với bình thường còn lợi hại hơn gấp bội, tôi ở hậu trường cũng muốn khóc.”

“Biết không, lúc xuống sân khấu, tôi nhìn thấy Ôn Đại Hệ Thảo của chúng ta bị người trừng mắt lườm, Ôn Dương lúc ấy liền sững sờ. Cậu ấy ở trước mặt con gái đâu từng bị đối xử như vậy, thật đúng là lần đầu tiên, ha ha.”

Tôi đứng sau sân khấu, không biết còn có một màn như vậy, Ôn Dương vẫn luôn được nữ sinh yêu thích, không ngờ lại gặp tai bay vạ gió, nhịn không được cũng cười theo.

“Em còn dám cười.” Ôn Dương tức giận.

Tôi trợn tròn mắt: “Diễn một tra nam mà thôi, hỏa khí đã thật lớn, ai cũng biết Ôn Đại Hệ Thảo ái tích vũ mao, chẳng lẽ là cảm thấy tự hủy hình tượng?”

(ái thích vũ mao: người có danh tiếng, thận trọng, giữ gìn hình tượng)

(hệ thảo: người đẹp trai nhất trường)

Ôn Dương cởi bỏ diễn phục, thay quần áo của mình, nhún nhún vai nghiêm trang trả lời: Theo lý luận mà nói, Thái Sở Sinh không tính là tra, hắn chỉ không tiếp nhận Nguyễn Linh Ngọc, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình. Hắn không bỏ được gia đình cùng sự nghiệp, không muốn sống một cuộc đời không được chấp nhận, đây không coi là sai, chỉ cần bản thân hắn không hối hận.”

“Nhưng mà làm không được, vậy thì đừng cho người ta hy vọng. Những cái trước đó hắn đối với Nguyễn Linh Ngọc thì gọi là gì?” Có người bất mãn nói.

“Cho nên tôi nói là theo lý luận, dù sao cũng không thể nói đối tốt với một người là sai, hắn là thương cảm Nguyễn Linh Ngọc.”

Phương Thấm thở dài: “Người nhìn như ôn nhu, thường thường là vô tình nhất, Ôn Dương cậu thật là thấu hiểu nhân vật Thái Sở Sinh này, mới có thể diễn tốt như vậy.”

“Đều thu dọn xong chưa? Nhã Nam cậu nhanh lên, chúng ta đi ăn một bữa, cùng chúc mừng.” Xã trưởng đứng dậy mời.

“Tôi và Thạch Sam còn có việc, không đi đâu.” Ôn Dương nói xong, kéo tôi bước đi, cũng không quản người phía sau la hét như thế nào.

Bầu trời đêm hè vô cùng xinh đẹp, tôi và Ôn Dương nằm trên giá sắt cao lớn hình tròn ở sân thể dục, ngắm nhìn ánh sao gợn sóng đầy trời, gió nhẹ như nước, cảnh đẹp vô hạn, chỉ cảm thấy tâm tình thoải mái phá lệ.

Thật sự là một đêm say mê.

“Như vậy không tốt lắm, không phải chính anh đã nói với em, hoạt động của xã đoàn phải tận lực tham gia sao?” Tôi nói.

“Anh lại mong là mình chưa từng nói thế, mọi việc đều có mức độ, xem học kỳ này đã bận rộn, vô duyên vô cớ còn kéo cả anh vào, bình thường anh đối với em không tồi đi, em lại gài anh như vậy!”

Tôi đặt hai tay ở sau đầu, nói: “Anh chỉ giả ngu, em không tin là anh không biết, hôm nay mọi người muốn tác hợp cho anh cùng Lưu Nhã Nam.”

“Ha ha...” Ôn Dương cười lạnh hai tiếng, tiếp theo xoay chuyển đề tài, khẩu khí có vẻ không tốt, “Ý tứ này em đã biết, vẫn còn bất động thanh sắc xem trò vui?”

Tôi lập tức nhận ra đây là sắp nổi giận rồi, vội hỏi: “Làm huynh đệ sao có thể chắn nhân duyên của anh, em bị anh nô dịch đã sắp một học kỳ rồi, Ôn Đại Gia đại nhân đại lượng, đừng so đo cùng tiểu nhân.”

Lông mày Ôn Dương khẽ nhướn, bật cười: “Nô dịch em? Em còn có thời gian cho anh nô dịch sao, bảo em rót chén nước, đã làm như anh ngược đãi em. Em nói một chút, học kỳ này em rót được mấy lần.”

Đây rõ ràng là oán hận chất chứa quá sâu, trêu chọc đùa giỡn có vẻ như không hữu dụng nữa.

Tôi ho khan một cái, giang tay chân thành hình chữ đại (大), vẻ mặt nhẫn nhục nghiêm trọng: “Nằm đây mặc người đùa giỡn, Ôn đại gia muốn thế nào cũng được.”

Ôn Dương liếc mắt nhìn tôi một cái, khóe miệng co rút, cuối cùng phun ra một chữ: “Cút!”

Tâm tình tôi ngược lại rất tốt, người này thật dể dỗ, tôi cười: “Ôn Dương, em phát hiện anh là người tốt nhất trên thế gian.”

“Tiêu chuẩn bình phán của em là gì?”

“Ha ha, đương nhiên là rất tốt với em a, ha ha...”

“...”

Tôi nhìn bầu trời đêm, nhịn không được cong miệng, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Lần đầu tiên có loại cảm giác này, có một người thật lòng đối với ngươi như vậy, đối với ngươi tốt, giống như vô luận ngươi làm gì cũng sẽ bao dung tha thứ.

Trong ngực hình như có một luồng ấm áp chầm chậm giãn mở, lan đến tứ chi toàn thân, giống như hòa tan hết thảy lạnh lẽo của tôi.

“Ôn Dương, nếu có một ngày em phạm sai lầm rất lớn, làm chuyện rất có lỗi với anh, anh có tha thứ cho em không?”

“Không tha thứ!” Ôn Dương trả lời không chút do dự.

“Anh đây cũng quá tuyệt tình a, suy xét cũng không suy xét một chút?”

Ôn Dương nhướng mày: “Nói đi, em đã làm chuyện gì có lỗi với anh nào, nếu em chủ động nhận sai, anh có thể xử lý nhẹ!”

“Em là nói nếu!”

Ôn Dương bắt tay gối ra sau đầu, nhìn không trung đầy sao, “Thực sự có một ngày như vậy, em chỉ cần cười với anh một lần, anh có lẽ không còn biết phương hướng gì nữa rồi, nào còn có thể tức giận.” (tim tôi đau ╥﹏╥)

Anh cảm thán: “Từ lúc sinh thời anh chưa từng nghĩ sẽ đi diễn kịch, quả nhiên là sắc đẹp hại người a.”

Tiếng thở dài sâu kín kia, khiến cho trái tim tôi hẫng đi một nhịp, gió đêm thổi qua, hình như có một loại tình cảm mơ hồ theo gió lẻn vào đêm, giống như đặt người ta chìm nổi vào giữa sợi bông mềm mại, tôi bất giác đặt tay lên ngực, như là có cái gì hung hăng mà va đập ở đó, muốn dùng hô hấp điều chỉnh nỗi lòng xao động không dứt.

“Vậy còn em?” Ôn Dương hỏi.

Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Anh làm gì em cũng sẽ không trách anh.”

“Em a.” Ôn Dương vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu, “Trước kia rất thành thật, hiện tại đi diễn liền học được thói xảo quyệt rồi.”

Tôi muốn phản bác, sau ngẫm lại cũng đúng. Tôi đúng là chưa nghĩ gì đã nói như vậy, cái gọi là biết dễ làm mới khó, dù sao ai cũng không dám cam đoan chuyện về sau, nhưng tôi sẽ cố gắng làm được, đến lúc đó cho anh mở to mắt mà nhìn.

“Cổ nhân nói ngày tốt cảnh đẹp, ngắm sao chuyện vui, quả thật say lòng người.”

Tôi thở dài: “Đáng tiếc người bầu bạn bên cạnh không phải mỹ nữ, mà là một hán tử thô kệch, nếu không đã viên mãn rồi.”

“Nghĩ như vậy chứng tỏ giác ngộ của em không đủ, mọi việc phải tự thân vận động, em nếu biến thành nữ nhân, không phải sẽ thanh toàn cho huynh đệ rồi sao? Anh đây liền bớt việc nhiều.”

Tôi tung chân đá anh một cước: “Được cả nhà anh.”

Ôn Dương từ từ ngồi dậy, nheo mắt nói: “Nói tục rồi, còn học được một thân tiểu lưu manh.”

Tôi thấy sắc mặt anh không tốt, cả kinh vội đứng dậy chạy về hướng khác, tuy rằng không bày ra ngoài, nhưng dưới y phục Ôn Dương là một thân cơ bắp, vừa động thủ tôi sẽ bị giết trong vòng một nốt nhạc: “Quân tử động khẩu không động thủ, nói không được liền động võ, không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, sao gọi là hảo hán.”

“Động thủ trước không phải anh.” Ôn Dương nói xong liền nhào tới bắt chân tôi.

Tôi sợ tới mức gào to: “Ngươi bước thêm một bước ta liền nhảy xuống, một xác hai mạng, cho ngươi vào ngục.”

Ôn Dương nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng không nhịn nổi, vỗ trán cười: “Nháo loạn thất bát tao cái gì đây, thiếu học theo Quách Vũ, lại đây, thật ngã xuống lại khóc.”

Thấy Ôn Dương cười, tôi đành bất chấp mặt mũi: “Đến, đến cho ông đây cười một cái.”

Ôn Dương lập tức lạnh mặt tiến đến bắt tôi.

Tôi theo bản năng lùi về sau một chút, chỉ cảm thấy dưới chân vừa hẫng, thân thể liền đổ về phía sau, tôi nghĩ thật sự là quá xui xẻo rồi, bộ dạng này cũng có thể ngã.

...

Tôi nói rồi, cuộc đời của tôi một phút cũng không thể mất cảnh giác, một bước cũng không thể đi nhầm, bằng không vừa sơ hở liền sẽ có chuyện.

Tôi cuối cùng vẫn không nhớ được, cứ luôn là đắc ý vênh váo, cho nên cho tôi thêm bao nhiêu cơ hội nữa vẫn là vô dụng.

Chờ tôi tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện rồi, ngoài bác sĩ, tôi còn nhìn thấy Giang Ninh. Đôi mắt đỏ hoe, nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng chín chắn, không thấy ngây ngô nữa, giống như xinh đẹp thành thục hơn rất nhiều.

Cả người tôi vô lực, tích góp từng chút hơi sức, hơn nửa ngày mới có thể mở miệng: “Sao cậu lại tới đây, Ôn Dương đâu?”

Sau đó tôi nhìn thấy Giang Ninh khóc, nước mắt ướt đẫm, bộ dáng thật làm đau lòng người, nàng nghẹn ngào gọi tên tôi: “Thạch Sam, cậu... thấy đỡ hơn chưa?”

Tôi thở dài: “Có phải anh ấy áy náy nên không dám gặp tôi? Cậu giúp tôi nói với Ôn Dương, là tôi tự mình rơi xuống, chuyện này không trách anh, đời này hết thảy may mắn của tôi đều dùng để gặp gỡ anh ấy rồi, cho nên vận khí ở những mặt khác luôn là kém như vậy, kỳ thật không có gì đáng giá hơn so với việc đó... Đời này cho dù đau khổ nhiều hơn nữa tôi cũng không sợ, tôi thấy đã đủ rồi, về sau anh ấy kết hôn tôi sẽ làm phù rể, anh ấy có hài tử tôi sẽ làm cha nuôi cho nó, tôi không hề giận anh ấy, vô luận anh ấy có làm gì, tôi cũng sẽ không trách... Thật sự......”
Bình Luận (0)
Comment