Nói quá nhiều, tôi cảm giác mình không thở nổi nữa, kịch liệt ho khan, cả người không một chỗ nào là không đau.
Giang Ninh càng khóc dữ dội hơn, nàng nghẹn ngào ra tiếng: “Người đó tốt như vậy sao, Thạch Sam, cậu quên Ôn Dương đi có được hay không?”
Tôi thở hổn hển lắc đầu, nơi cổ họng đốt lên một trận đau rát.
“Mình gọi Ôn Dương đến đây gặp cậu được không? Mấy ngày trước cậu ấy có tìm đến mình, hỏi cậu ở đâu, khi đó mình cũng không biết cậu ở trong này.” Giang Ninh lại nói.
Tôi hoãn hoãn hô hấp, nhắm mắt lại, cười nhẹ: “Không cần, cứ như vậy đi, cứ như vậy...”
Tôi cảm giác mình mệt chết đi, lại muốn nhắt mắt ngủ, quá mệt mỏi rồi, tỉnh quá mệt mỏi rồi, không bằng ngủ đi...
Nhưng có kẻ lại cố ý không cho người ta yên tĩnh, bên tai cứ vang vang thứ tiếng Trung sứt sẹo, thanh âm nghe cũng rất đáng ghét: “Thạch, tôi cũng đã nghĩ tới cõ lẽ tôi không trị khỏi được cho cậu, nhưng tôi không ngờ, cậu lại một chút cũng không phản kháng đã chấp nhận chịu thua. Ba tháng! Cậu chỉ mới kiên trì ba tháng đã muốn buông tha, cậu là người yếu đuối nhất tôi từng gặp, dùng cách nói của người Trung Quốc các cậu chính là nhu nhược.”
Tôi nghĩ người này thật 'biết điều', tôi yếu đuối hay không yếu đuối thì liên quan gì a, quả nhiên là quá đáng ghét.
Nhưng không ngờ Giang Ninh cũng hùa theo giúp vui, oa một tiếng khóc lên: “Nha... không phải cậu nói muốn làm phù rể cho Ôn Dương, làm cha nuôi cho con của cậu ấy sao? Cậu nói cậu nhìn người đó hạnh phúc là được, tất cả đều là gạt người sao? Nha nha... căn bản là không chấp nhận được kết quả như thế, mới lựa chọn trốn tránh, cậu sao có thể làm vậy, nha nha... cậu vì sao chỉ có thể nhìn về phía đó, chẳng lẽ trừ Ôn Dương thì chưa từng có ai đối tốt với cậu sao, cậu sẽ chỉ nhìn về cậu ấy sao? Làm người không thể như vậy, không thể ích kỷ như vậy, nha nha...”
Thanh âm Giang Ninh nức nở quanh quẩn bên tai, tiếng khóc bi thống không thể ức chế khiến cho lòng người hoảng hốt.
Tim tôi bỗng đau đớn, lại mệt mỏi mở mắt ra, tôi luôn không thể chịu được khi thấy con gái khóc, nhìn gương mặt trắng hồng lem nhem nước mắt của nàng, cười nói: “Đừng khóc nữa, tôi chỉ là muốn ngủ một lát, cũng không phải bệnh nặng gì, khóc thành cái bộ dạng này, con gái đúng là chỉ thích khóc.”
Tôi thật sự là mệt muốn chết đi, không nhịn nổi hổn hển một trận, mới nói tiếp, “Giang Ninh, cám ơn cậu, cám ơn cậu tới gặp tôi, tôi biết, tôi đều hiểu mà. Cậu chờ tôi tỉnh, chờ tôi tỉnh sẽ lại nói chuyện cùng cậu.”
Nếu một người, mới vừa giây trước còn ngồi trong lớp học, giây tiếp theo lại phát hiện mình đã già thêm mấy tuổi, nửa chết nửa sống nằm trên giường, sẽ là cái cảm giác gì?
Có thể sẽ tâm thần phân liệt hay không? Một đoạn thời gian thật dài, tôi phân không rõ hiện thực hay hư ảo. Làm một bệnh nhân tâm thần, tôi cảm thấy bản thân hoàn toàn có thể chấp nhận được, nhưng một thanh âm đáng ghét lại luôn nói với tôi, “Những thứ quá tốt đẹp thường thường đều là vỏ bọc giả dối.”
Lance cho tôi một quyển sổ, bảo tôi viết nhật kí, tôi mang theo quyển sổ nhỏ như đồ tùy thân, cơ hồ mỗi khi làm xong một việc đều ghi lại, bởi vì tôi không biết giây tiếp theo mình sẽ “chạy” tới chỗ nào.
Tôi rõ ràng mỗi ngày đều sẽ ghi chép lại nhật trình, nhưng vẫn phát hiện tháng ngày này là xâu chuỗi không liền mạch, luôn luôn đứt quãng.
Thời điểm ăn cơm trưa, tôi sẽ nghĩ bữa sáng đã ăn cái gì? Sau đó lôi sổ nhỏ ra xem quả nhiên là không thấy.
Thời điểm phơi nắng, tôi sẽ đột nhiên phát hiện Giang Ninh ngồi ngay bên cạnh, từ lúc ban đầu khiếp sợ hoảng hốt, về sau cảm thấy không thể trách, tôi nghĩ mình đã thích ứng với cuộc sống như thế này.
Bọn họ vẫn tuân thủ hứa hẹn lúc trước, không hề đi tìm Ôn Dương, nhưng mà lại đưa Giang Ninh đến bên cạnh tôi, tôi vô cùng cảm kích.
Giang Ninh rất chăm chỉ đến thăm tôi, chúng tôi thường thường sẽ tâm sự cả ngày, nói đến mấy chuyện khi còn đi học, gương mặt quen thuộc có thể giúp tôi kiên định hơn một chút, kéo tôi ra từ những hư ảo đó.
Có đôi khi chúng tôi sẽ rời khỏi viện an dưỡng đi ra ngoài tản bộ. Sau mùa đông, công viên Braun trở nên rất náo nhiệt, khuôn viên New York sắc màu rực rỡ, cảnh tượng vạn vật sinh động dạt dào, tôi có loại ảo giác không rõ hôm nay ngày gì.
Hoàn cảnh trong viện an dưỡng dù tốt thế nào, ở lâu cũng sẽ phiền chán, chỉ khi Giang Ninh đến tôi mới có cơ hội đi ra ngoài thông khí. Gần đây tôi rất thích xem khỉ trong vườn thú Braun, mỗi ngày đều mỏi mắt trông mong Giang Ninh đến, nhưng tôi phát hiện chu kỳ nàng tới gặp tôi ngày càng dài, điều này khiến cho tôi cảm thấy bất an cùng mất mát khó hiểu.
“Giang Ninh...”
“Ân?”
Tôi liếc mắt qua Giang Ninh dò xét, thoáng chần chờ hỏi: “Cậu... lần sau khi nào sẽ lại đến?”
Giang Ninh đùa nghịch ảnh chụp, trả lời: “Thứ bảy a, làm sao vậy, muốn mình mang đến sách gì sao? Cậu viết cho mình tên sách, lần sau mình đến sẽ mang đến cho cậu.”
Tôi tính toán một chút, hôm nay cũng là thứ bảy, sao còn phải một tuần, thật là lâu, bất quá, Giang Ninh cũng có việc bận của mình, không thể cứ giống như trước, luôn ở bên cạnh tôi...
Tôi bỗng sửng sốt chốc lát, lấy ra sổ nhỏ từ trong ví, lật lật một hồi, cảm thấy dở khóc dở cười. Thì ra lại có chuyện như vậy, thật sự là tinh thần không tốt, chỉ số thông minh cũng chịu thua.
“Cậu làm sao?” Giang Ninh thấy hành vi của tôi kỳ lạ, vô cùng lo lắng hỏi.
Tôi cười một cái, gấp sổ cất vào túi: “Không có, sách cũ còn chưa đọc hết, ảnh chụp chỉnh sửa xong nhớ mang cho tôi xem.”
Thì ra không phải Giang Ninh ít đến thăm tôi, nàng vẫn luôn đều đặn cuối tuần đến đây, là bởi vì thời gian tôi thanh tỉnh đang dần kéo dài hơn, mới có thể cảm thấy khoảng cách càng ngày càng xa.
Tôi nhìn Giang Ninh đang cúi đầu xem ảnh chụp, trong lòng ấm áp kỳ lạ.
Giang Ninh mặc một chiếc áo bành tô màu đen, cả người thực nhỏ lọt thỏm ở bên trong, mái tóc dài chạm vai cũng thu vén gọn ghẽ, trong tay cầm một cái máy ảnh cực lớn, loại tương phản này khiến cho nàng nhìn thập phần đáng yêu, toàn thân đều là một loại khí chất tinh thuần.
Tôi nghĩ bọn họ cho phép Giang Ninh mang tôi ra ngoài, một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì tôi chưa từng phát bệnh trước mặt nàng, nói chuyện cho tới bây giờ cũng đều ôn hoà nhỏ nhẹ, sợ dọa đến nàng. Người quen cũng là một phương tiện, trong tiềm thức tôi sẽ tự khống chế không muốn thương tổn cô gái yếu đuối thiện lương này.
Có lẽ bọn họ ban đầu cũng chỉ là muốn thử một lần, cô gái tản ra khí tức giống như thiên sứ này, có thật sẽ giúp tôi thoát khỏi cuộc sống tối tăm không.
“Cậu viết cho mình một danh sách, tìm đủ mình sẽ mang cho cậu.” Giang Ninh dừng một chút, do dự mở miệng, “Thạch Sam, lần sau chúng ta có thể đi xem thứ khác không? Mình sắp xuất bản được một album đặc tả khỉ rồi.”
“A?” Tôi tỏ vẻ khó xử nói, “Không phải bên trong có vượn cáo sao? Tôi vẫn chưa được xem, còn định lần sau sẽ ghé qua một chút.”
Thân thể tôi đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, mỗi lần chỉ có thể đi trong phạm vi nhất định, vườn bách thú lớn như vậy, mỗi lần chỉ đi được hai nơi, mà không thể cách nhau quá xa.
“... Vậy được rồi, lần sau chúng ta lại đến xem, đến lúc đó mình sẽ hỏi nhân viên xem bình thường nó hay hoạt động ở nơi nào, vậy lần sau chắc chắn chúng ta có thể thấy được, cậu yên tâm.”
Rõ ràng rất thất vọng, lại phải quay qua an ủi tôi. Tôi buồn cười ra tiếng, nhu nhu mái tóc mềm mại của nàng: “Đùa cậu thôi, sớm đã xem rồi, lần sau chúng ta đi xem cá.”
Giang Ninh đỏ mặt, tuy rằng vẫn là thẹn thùng như trước, nhưng còn có thể buồn bực xấu hổ phản bác: “Thạch Sam, cậu thật xấu, thế nhưng còn học thói lừa người.”
Tôi mang theo đồ ăn vặt dư lại, cùng Giang Ninh cười đùa trở về, vừa vặn gặp Vương Khải đi tới.
“Hai người về rồi, vừa hay, Thạch Sam hôm nay cậu phải làm mấy kiểm tra thường quy, không có gì thì theo tôi lại đây đi.”
Tôi lập tức lạnh mặt, kiểm tra ngày nào mà không thể làm, cố tình lại bắt đúng lúc này, kiểm tra thân thể không dưới một tiếng đồng hồ, đến lúc quay lại, Giang Ninh đã sớm đi mất người rồi.
Giang Ninh vừa nghe phải làm kiểm tra, vội đoạt lấy đồ trên tay tôi, đẩy tôi nỏi: “Đi đi đi đi, làm kiểm tra đi, đừng cáu kỉnh nữa.”
Hôm nay đi ra ngoài vốn đã mệt muốn chết, sau gần một giờ kiểm tra, tôi nằm dài trên ghế trong phòng Vương Khải nhắm mắt dưỡng thần.
“Thể trọng đang chậm rãi khôi phục, mặc dù kiểm tra hiện tại chưa cho ra kết quả, nhưng cảm giác gần đây thân thể cậu khôi phục rất tốt, hết thảy đều đang chuyển biến tốt đẹp.”
Tôi híp mắt “Ân” một tiếng, những lời Vương Khải nói sau đó, tôi đều làm bộ như nghe không hiểu. Bác sĩ tâm lý đều có một tật xấu, nói cái gì nhất định phải có đáp lại, nếu không liền sẽ lải nhải không dứt.
Vương Khải thấy tôi không mấy hưng trí, lại hỏi: “Hôm nay ra ngoài chơi vui không?”
Nghĩ đến bộ dáng Giang Ninh bị bầy khỉ chọc giận hôm nay, tôi nhịn không được cong khóe miệng, lại “Ân” một tiếng.
“Giang Ninh bộ dáng xinh đẹp, tâm địa lại thiện lương, tôi đoán thời điểm đại học có rất nhiều người theo đuổi cô bé.”
Tôi cố gắng hồi tưởng lại, tính cách Giang Ninh hướng nội, đi đường đều thích cúi đầu, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ, bình thường giống như không có cảm giác tồn tại, chỉ có những khi có hoạt động tập thể, nàng sẽ giúp mọi người chụp ảnh.
Tôi nghĩ nghĩ nói: “Cô ấy bình thường không thích nói chuyện, nam sinh theo đuổi hẳn là không nhiều lắm.”
“Sao có thể? Có khi nào cậu nhớ nhầm rồi không, cô gái tốt như vậy khẳng định có rất nhiều con trai thích.”
Tôi khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Vương Khải, hắn đang đùa nghịch một chiếc đồng hồ cát bằng thủy tinh, sau đó ngẩng đầu cười với tôi một cái, hắn đặt đồng hồ cát lại bàn, nói: “Cậu nhất định nhớ lầm rồi, thử ngẫm kỹ lại xem, rất nhiều nam sinh đều thích kiểu yếu đuổi ôn nhu, nhưng mà bên trong lại ẩn nhẫn độc lập này, tri kỷ lại hiểu lòng người, đối với người mình thích sẽ cho đi toàn bộ những gì tốt nhất không chút do dự.”
Tôi nhìn đồng hồ cát trên bàn, mơ hồ nói: “Có thể đi... tôi cũng nhớ không rõ lắm, Quách Vũ gọi cô ấy là nữ thần, diện mạo lại đáng yêu, người thích cô ấy hẳn là không ít.”
“Vậy cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô bé không? Ngày khai giảng đầu tiên, trong đám người báo danh cậu có gặp không, cô ấy đang làm gì, có gì khác với Giang Ninh hiện tại?”
Tôi nhìn cát mịn từng chút chảy xuống trong ống thủy tinh (ông bs đang thôi miên đấy), lắc đầu: “Tôi ghi danh chậm một tuần, không gặp được Giang Ninh, chúng tôi ở trường cũng không thân lắm.”
Vương Khải đặt ngược đồng hồ lại, nhẹ giọng nói: “Vậy nếu cậu không báo danh chậm, gặp được Giang Ninh ở cổng trường, cha mẹ cô bé ly dị, lại là một mình đến nhập học, một mình đang gian nan kéo hành lý đặc biệt nặng, một tiểu cô nương thân thể nhỏ bé, không có người thân bằng hữu, cái gì cũng phải tự mình làm, không ai trợ giúp, cậu nghĩ cậu sẽ làm như thế nào?”
“Tôi...” Tôi chần chờ một chút.
“Đừng vội, cậu nhắm mắt lại suy nghĩ cẩn thận, cậu có khả năng sẽ giúp đỡ hay không? Cô ấy một thân nữ hài yếu đuổi, ngày đầu tiên nhập học không có người nhà đi cùng, có lẽ cô ấy không cần người giúp mang hành lý, chỉ là muốn có người đến cùng trò chuyện, cùng đến báo danh, vậy mới sẽ không có vẻ cô đơn như vậy.”
Trước mặt của tôi tựa hồ hiện lên một chuỗi cảnh tượng, bên ngoài trường ô tô sắp xếp thành hàng dài, trong sân trường người đông nghìn nghịt, có một thân ảnh mỏng manh cô đơn đứng ở nơi đó, bóng dáng thoạt nhìn vô cùng hiu quạnh, thân mình nhỏ bỏ đến tựa hồ có thể bị gió thổi bay, tôi đột nhiên cảm thấy trong tim nhéo đau.
“Tôi...”