Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 78

Tôi thấy Ôn Dương thật sự giận rồi, nhất thời không dám nghĩ đến chuyện nháo loạn gì: “Không phải... Ôn Dương, vừa rồi em đùa thôi, em biết anh không phải thật sự muốn em xuống xe.”

Đáng tiếc lúc này Ôn Dương đã nghe không vào nữa, xe mở đường hướng đến tiểu khu, tôi càng lo lắng, nỗ lực tiếp tục giải thích: “Ôn Dương, em thật không hề tính toán đổi ý, đồ của em còn chưa thu dọn, chúng ta trước về chỗ em lấy hành lý.”

“Ngày nào chuyển nhà cũng được, yên tâm, đồ dùng hằng ngày tôi đều đã chuẩn bị xong cho em rồi, em tới nữa là cái gì cũng không thiếu.”

... Cái gọi là No zuo no die, lúc ấy tôi chỉ là nhất thời nổi hứng, bởi vì ngày hôm qua Ôn Dương cũng khẩu thị tâm phi như vậy, nhìn bộ dáng kinh ngạc của anh thật sự là rất thú vị, kết quả quên mất việc xấu loang lổ của chính mình, Ôn Dương căn bản không có tín nhiệm gì với tôi, đúng là tự gây án tự ăn quả báo.

(no zuo no die: cách nói của người Trung Quốc, đại ý làm bậy thì không thể sống, tương tự như gậy ông đập lưng ông)

Khi Ôn Dương hùng hổ kéo tôi ra khỏi xe, tim tôi sợ tới mức muốn ngừng lại, bắt đầu giãy dụa, kết quả Ôn Dương một phen ôm người vào trong ngực, sau đó ghé sát bên tai uy hiếp: “Nếu em không chê ở bên ngoài xấu hổ, tùy em chọn.”

Tôi lập tức ngoan ngoãn, bị một đường kéo tới thang máy, bộ dáng anh hiện tại khớp với hình tượng ác bá không thể nghi ngờ, ôn nhuận hiền lành dĩ vãng đột nhiên triệt để bốc hơi. Anh đứng thẳng khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt mười phần áp bách khóa tôi vào góc thang máy.

Thời điểm thang máy “Đinh” một tiếng, trái tim tôi nháy mắt cũng bị nhấc lên, tôi không biết Ôn Dương muốn làm gì, nhưng mà bộ dạng này nhìn thế nào cũng không giống như là việc thiện. Đi đến một nửa, tôi theo bản năng bám chặt cửa thang máy nhất định không buông tay.

Ôn Dương bật cười, từ từ di chuyển tới phía sau, nhẹ nhàng vác tôi lên, mang vào trong nhà.

Đột nhiên đầu hướng xuống đất, người bay lên không, tôi sợ tới mức sắp bị dọa khóc rồi: “Ôn Dương em sai rồi, lần sau không dám nữa.”

Ôn Dương khiêng người trên vai, một tay giữ thắt lưng tôi, một tay lấy chìa khóa thong dong mở cửa, “Tôi nếu còn tin em thì chính là tên ngốc!” Nói xong còn vỗ vỗ mông tôi mấy cái, “Trừ bỏ mông, một thân đều là xương, em học ai giảm béo vậy?”

Tôi cực kỳ khuất nhục, mắng to: “Ôn Dương, anh hỗn đản!”

Ôn Dương thoải mái vác tôi, tùy tay đóng cửa, vào trong phòng khách mới buông người xuống.

“Mẹ kiếp, đồ vương bát đản, anh...” Tôi vội chạy đi, muốn tìm một chỗ lẩn trốn, kết quả thời điểm ánh mắt chuyển tới nhà ăn, cả người đều ngây ngẩn.

Một chiếc bánh gato thật to đặt ở giữa cái bàn lớn, hai bên đặt sẵn hai bàn ăn tinh mỹ, một chai Champagne đỏ, hai cái ly thủy tinh.

Tôi quay đầu nhìn lại Ôn Dương, chỉ thấy anh vẫn là tư thế giống như trong thang máy vừa rồi, hai chân thon dài đan chéo, khoanh tay trước ngực dựa người vào cạnh tủ, khuôn mặt lãnh ngạnh đã dịu đi không ít.

“Tôi vương bát đản, ân?” Âm cuối cùng dương cao, thiên hồi bách chuyển, khiến người ta không hiểu sao giật nảy.

Lòng tôi thoáng buông lỏng, vội đứng thẳng, nghiêm trang chững chạc: “Đương nhiên không phải, em đều là đang nói giỡn đó.”

Ôn Dương buông tay xuống, chậm rãi tiến đến gần tôi, cả người nhìn cực kỳ nguy hiểm, tôi cố nén ý muốn chạy trốn, hướng về phía anh mỉm cười sáng lạn.

“Phải không?” Ôn Dương vươn một tay chế trụ bả vai tôi, khẽ cúi đầu, thần tình lạnh nhạt, “Vậy em đùa với tôi cũng thật không ít.”

Tôi chột dạ vẫn không quên cam đoan: “Lần sau... Ngô...”

Lời còn chưa dứt, Ôn Dương cúi đầu, cắn lên môi tôi.

Tôi hoảng hốt, dùng sức tránh thoát, nhưng trên vai lại truyền đến lực chế trụ không cho phép cự tuyệt, môi cùng môi dây dưa, răng cùng chạm nhau, khi môi bị đầu lưỡi cạy mở, giống như dòng điện kích thích khoái cảm tê dại khiến trái tim nảy lên, nhảy loạn, tôi vô thức nhắm mắt lại, ngón tay gắt gao giữ chặt bả vai Ôn Dương, ý loạn tình mê cơ hồ vô pháp tự chủ.

Một nụ hôn qua đi, hô hấp dồn dập: “Anh —— “

Thanh âm thuần mỹ như rượu vang lên bên tai: “Không có lần sau? Em gạt tôi một lần, tôi cũng sẽ không tuân thủ hứa hẹn một lần, lần tiếp theo sẽ không đơn giản như vậy nữa, rõ chưa?”

Tựa vào vai anh nhẹ suyễn, tôi ngây ngốc gật gật đầu, nhưng trong lòng nhịn không được nghĩ, nếu là như vậy, cũng không tính là trừng phạt (.... cạn lời), nhưng mà quá nguy hiểm rồi, tôi đang từng bước lọt vào cái bẫy ôn nhu mà anh đã bày sẵn, không hiểu sao có một dự cảm, có lẽ anh sẽ không lại cho tôi cơ hội lùi bước.

“Đến giờ hôn môi còn không thở nổi, còn dám nói khoác không biết ngượng, nói lúc ở Mỹ đã có kinh nghiệm, tôi nghĩ hẳn nên thử xem em ở Mỹ đã học được những kiến thức gì?” Trên đầu truyền đến tiếng Ôn Dương cười khẽ trêu chọc, hoa lệ thanh tuyến còn dẫn theo một chút vui sướng.

Thân thể tôi băng cứng, cả mặt đều bạo tỏa nhiệt khí, càng không dám thoát khỏi vòng tay Ôn Dương để anh nhìn thấy bộ dạng chật vật này, chôn kín đầu vào vai anh nhẹ lắc đầu, rầu rĩ phát ra một tiếng: “Đừng.”

“Cho nên lúc ấy lại là em gạt tôi?” Ngữ điệu Ôn Dương kéo dài, ẩn mang hàm xúc không rõ.

... Sao vẫn còn muốn lôi lại chuyện cũ? Lúc ấy chỉ là muốn nhấn mạnh tôi không hề để tâm đến chuyện xảy ra đêm hôm đó, không muốn anh quá mức chú ý, kết quả lại cứ nhéo lấy cái này không tha.

Tôi thầm cân nhắc nên trả lời tiếp như thế nào?

“Lại đang tính toán làm sao gạt tôi?” Ôn Dương kéo tôi rời vai anh, cúi đầu ghé vào bên tai, thanh âm không nhanh không chậm: “Vậy hôm nay chúng ta hảo hảo tính sổ một phen.”

Không đợi tôi nói gì, lần thứ hai hôn lên.

Đại não lần nữa trống rỗng, tôi theo bản năng chống cự lại, Ôn Dương thuận thế ôm chặt hơn, đẩy tôi đến góc tường, càng thêm thuận tiện cho anh làm việc. Lần này hôn dài đến tê người, không biết qua bao lâu, tôi cảm giác hô hấp khó khăn rồi, cuối cùng nhịn không được vỗ vỗ lưng anh.

Ôn Dương rời khỏi, tôi lập tức hít vào một ngụm lớn.

“Về sau còn gạt tôi nữa không?” Thanh âm khàn khàn truyền đến, tỏa ra mê hoặc khó phát giác.

Thân thể tôi khẽ chấn động: “Không... Không...”

Tôi bị bắt phải hứa.

Ôn Dương ở bên cạnh tôi hít thật sâu một hơi, hình như đang cố gắng bình ổn cảm xúc, một lát sau anh nói: “Đừng câu dẫn tôi.”

Tôi vạn phần chật vật đẩy người ra, sờ lên cánh môi cơ hồ đã chết lặng không còn tri giác, cực độ bất mãn với biểu hiện của mình, mỗi lần bị hôn đều trầm mê, một chút tiền đồ cũng không có!

Ôn Dương bị tôi đẩy lui về sau một bước, anh cũng không để ý, ngẩng đầu vẻ mặt nhịn cười: “Bộ mặt của em đây cũng lật quá nhanh đi.”

Tôi thấy anh như thế, cảm giác càng giận: “Nếu anh không tuân thủ ước định, em cũng có thể không tuân thủ.”

Ôn Dương nhìn tôi, ôn hòa nở nụ cười: “Ăn cơm trước, sắp nguội cả rồi.”

Một giọng điệu bao dung sủng nịch này, ngược lại có vẻ như tôi mới là kẻ cố tình gây sự?

Cũng đã lâu rồi, đi một chuyến này, sợ là cơm gì cũng đã sớm lạnh, kết quả không ngờ khi Ôn Dương mở nắp, miếng bít tết còn đang bốc hơi nóng, có lẽ là chén đĩa có tác dụng giữ ấm.

“Thịt bò kỹ chín phần, hy vọng em có thể vừa lòng.”

Tôi thoáng sửng sốt, ngồi xuống, rượu đỏ rót đầy nửa ly, tôi nhịn không được ngẩng đầu nhắc Ôn Dương: “Dạ dày anh không tốt, không nên ăn cái này, lát nữa em nấu mì cho anh.” Chuyện ngày hôm qua khiến tôi vẫn còn sợ hãi.

“Được.” Ý cười trên mặt Ôn Dương càng đậm, tôi vội cúi đầu cắt bít tết, cái này không phải đang khảo nghiệm ý chí bạc nhược của tôi sao?

Không biết Ôn Dương chế biến như thế nào, thịt bò chín mềm ngon miệng, vị mỹ lưu hương, món ăn thế này thật khiến cho người ta sinh lòng thỏa mãn, tôi bất giác ngẩng đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt hàm chứa ý cười của Ôn Dương, dịu dàng, mê hoặc người ta không ngừng sa vào trong đó.

Có trong nháy mắt như vậy, tôi nghĩ mình có phải mình đang nằm mơ, Ôn Dương thế nhưng thật sự thích tôi, chuyện như vậy, tôi trước kia dù nằm mơ cũng chưa từng thấy qua, hết thảy đều không hề chân thực.

Tê —— bị tương đụng vào môi nóng rát, nhất định là xước da rồi. Tôi buông dao nĩa xuống, bưng môi nhìn về phía Ôn Dương, đau như vậy, hẳn không phải là mơ đi.

“Sao ——” nói tới một nửa, Ôn Dương nắm tay che miệng khụ một tiếng, “Cơm nước xong, bôi chút thuốc.”

Ôn Dương đưa tay với lấy chiếc dao cắt bánh trong suốt, cẩn thận tỉ mỉ đốt nến, bánh ngọt nhìn có hơi đơn giản, bày lên vài miếng hoa quả, còn nét chữ ở bên trên nhìn dị thường quen thuộc.

“Bánh ngọt này là anh làm?” Tôi nghi hoặc hỏi.

Ôn Dương mỉm cười: “Sinh nhật vui vẻ, Thạch Sam.”

Tôi cảm giác hô hấp của mình có một chớp mắt bị đình trệ, bởi vì bận đi làm, sáng sớm tôi liền rời bệnh viện, tính ra Ôn Dương cũng xuất viện ngay sau đó, anh không về công ty, không nghỉ ngơi, mà là chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, làm bánh ngọt cho tôi, làm bít tết, vì thế mà bận rộn cả ngày. Thạch Sam tôi có tài đức gì, để anh phải quý trọng như thế.

Ôn Dương điểm nến, mỉm cười nói: “Ngây ngốc cái gì, ước nguyện đi.”

Tầm mắt tôi rơi xuống trên người Ôn Dương, vẻ mặt tươi cười ôn nhu, như trước ấm áp tựa dương quang ngày xuân.

Nếu ước nguyện thật sự có thể thành sự thật, tôi hy vọng con người trước mặt này, có thể một đời khoẻ mạnh, mọi sự trôi chảy, vĩnh viễn không có bệnh tật, không có mệt nhọc, cầu người được người, tâm chi sở hướng, không có hối tiếc...

Ôn Dương không biết lấy ra từ đâu một chiếc hộp nhỏ màu rượu vang, anh nói: “Ngày đó nhìn thấy em tại yến hội, tôi còn cho là mình đang nằm mơ, đến hiện tại vẫn có cảm giác không hề chân thật.”

Anh đưa hộp tới trước mặt tôi, biểu tình nghiêm túc, “Nhưng nếu đây thật sự là mơ, tôi hy vọng mình có thể giữ giấc mộng này dài thêm một chút, nếu tôi có làm gì khiến cho em cảm thấy khó chịu, tôi sẽ xin lỗi, tôi chỉ không biết nên thế nào mới có thể giữ em lại.”

Lời tâm tình đó, căn bản không người nào có thể chống đỡ, tôi cúi đầu, cảm thấy vô cùng kích động, không cần đến hai tháng, chỉ một ngày... Không, chưa đến một giờ, tôi đã hoàn toàn bị luân hãm dưới thế tấn công nhu tình của Ôn Dương, hai tháng sau nữa tôi sẽ biến thành bộ dạng gì đây.

Tôi cúi đầu mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ ánh kim, tôi thoáng sửng sốt, tuy rằng khác về kiểu dáng so với chiếc đồng hồ tôi đang mang, nhưng là cùng một nhãn hiệu.

“Không thích?”

“Không có, chỉ là quá đắt.”

“Em xứng đáng với những thứ tốt nhất, tôi chỉ sợ không đẹp, thời gian tuy rằng không thể trở lại, nhưng tôi hy vọng giây phút tốt đẹp này sẽ kéo dài vô hạn.”

... Tôi nhìn Ôn Dương, nhất thời cảm thấy rối rắm, nhẹ giọng hỏi: “Ôn Dương, lần này anh lại tìm được vị quân sư quạt mo nào rồi?”

“Quân sư?” Biểu tình Ôn Dương rất trấn định, vừa đủ biểu đạt sự bất ngờ, “Quân sư gì, em đang nói gì vậy?” Nhưng mà trong mắt lại hiện lên một tia xấu hổ, vẫn là bị tôi bắt được rồi.

Tôi nhịn cười nói: “Những lời lúc trước thì thôi đi, xem như cảm hứng nhất thời, nhưng câu vừa rồi không giống như anh có thể nói a?”

Tôi vốn là đoán không ra, nhưng câu cuối cùng này thật sự hơi quá, giờ mới ngẫm lại, ăn cơm, xem phim, bít tết ký chín phần, tặng đồng hồ này đó, căn bản không phải phong cách của Ôn Dương.

Phong cách của Ôn Dương, hoặc là lặng lẽ ôn nhu, hoặc chính là —— giống như vừa rồi, cường thế không cho phép cự tuyệt, sẽ không biểu đạt rõ ràng như vậy.

Ôn Dương bình tĩnh nhìn tôi chốc lát, cuối cùng cũng chống bàn bật cười, “Cho nên là tốt quá hoá dở, tôi sẽ rút kinh nghiệm.”

Nói xong anh kéo tay tôi, cười đến ôn nhu, “Bất kể sao, em đeo lên thử xem.”

Tôi cả kinh, vội rút tay về: “Không cần, chờ lát nữa em tự đổi đi.”
Bình Luận (0)
Comment