Sam Trọng Thủy Phúc

Chương 79

Ôn Dương nhìn chiếc đồng hồ màu bạc trên tay tôi, ánh mắt tối sầm xuống, “Đồng hồ này là ai tặng?”

Tôi siết chặt đồng hồ trên cổ tay trái, vết sẹo bên dưới đó, nếu bị Ôn Dương nhìn thấy, sợ là lại một hồi mưa gió, đây không phải là vấn đề có thể giải thích rõ ràng.

“Giang Ninh?”

Tôi trầm mặc không nói, mấu chốt vấn đề không phải ở đồng hồ, tôi nghĩ cách giải thích, nhưng vừa rồi phản ứng quá mức, nói như thế nào cũng có vẻ gượng ép.

Không khí nhất thời ngưng trệ.

Không biết qua bao lâu, Ôn Dương đột nhiên nở nụ cười, “Ăn bánh ngọt đi, không thích không cần miễn cưỡng, vốn cũng không phải muốn đưa em cái này, hôm nay quá muộn rồi, ngày mai vừa vặn là cuối tuần, tôi lại mang em ra ngoài.”

Tôi cảm thấy nghi hoặc, vì sao đưa đồng hồ rồi còn muốn tặng đồ?

Di động đột nhiên vang lên, tôi lấy điện thoại nhìn thoáng qua, vô cớ cảm thấy chột dạ, cũng không biết chột dạ này là đối với ai, tôi nhìn Ôn Dương, ý bảo đợi một chút, cầm di động đi ra ban công.

Tiếp nhận điện thoại, nghe thấy thanh âm Giang Ninh truyền đến: “Thạch Sam tiểu bằng hữu, sinh nhật vui vẻ!”

Tôi tựa vào lan can, cười nói: “Ngoan! Giờ này là vừa rời giường? Càng ngày càng hiếu thuận rồi.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khanh khách: “Chờ hoàn thành triển lãm ảnh mình sẽ bay qua, đến lúc đó đền quà sinh nhật cho cậu.”

Tôi nghĩ có lẽ Giang Ninh cảm thấy tính cách tôi không thích giao tiếp, sinh nhật sẽ phải một mình, sợ tôi cô đơn, cho nên tới lấp đầy trái tim tôi, trên thực tế nếu không phải Ôn Dương, tôi có lẽ cũng sẽ không nhớ tới chuyện này.

Nghĩ đến tình trạng hiện tại cùng Ôn Dương, tôi đột nhiên cảm thấy rắc rối cực kỳ, không biết nên giải thích với Giang Ninh như thế nào, chỉ thuận miệng đáp: “Không cần gấp, hảo hảo bận chuyện bên đó đi, chỗ này mình tôi là đủ ứng phó.”

“Sao lại cảm giác cậu không muốn mình qua đây, không muốn gặp mình, hay là có niềm vui mới rồi?” Giang Ninh giả vờ giận.

Tôi nhịn cười không đươc: “Sao lại thế được? Niềm vui mới cái gì, tôi không có cái tinh lực Mỹ quốc đó, tình hình công việc ở đây không giống như tổng bộ, cậu đến rồi sợ cũng không thích ứng được.”

“Mình nào có yếu ớt như vậy, qua đó ít nhiều có thể giúp cậu chia sẻ một ít, thân thể cậu yếu, bình thường phải chú ý hơn, đừng quá lao lực, không biết như thế nào, một mình cậu ở bên kia, mình luôn không yên lòng.”

Tôi cười nói: “Cậu có cái gì không yên lòng, từ nhỏ tôi cũng chưa được ai quan tâm như vậy, tôi một đại nam nhân có cái gì đáng lo, ngược lại là cậu, đã đến tuổi an gia lập nghiệp, có một số việc nên suy xét rồi, tính toán cho tương lại, tôi cảm thấy Gaby...”

“A a a a... Sắp muộn làm rồi, rảnh lại gọi cho cậu, treo, treo!”

Tôi nhìn điện thoại bị ngắt, cảm thấy dở khóc dở cười, nha đầu này thế nhưng chê tôi phiền? Nhưng trong lòng lại vui mừng không ít, trước kia Giang Ninh quá hiểu chuyện khiến cho người ta đau lòng, nào có hoạt bát sinh động như bây giờ, mặc dù ở trước mặt người lạ vẫn hơi thẹn thùng, nhưng so với trước kia thật là lạc quan cởi mở hơn không ít rồi.

Tôi cười trở về, lại đối diện một thân ảnh cao lớn, Ôn Dương đang đứng ở một nơi không xa không gần nhìn vè phía này.

Tôi sửng sốt, cũng không biết Ôn Dương đã ở đó bao lâu, điều chỉnh nụ cười: “Đợi không nổi? Mới vừa tán gẫu với Giang Ninh một lát, em lập tức đi nấu mì cho anh.”

Trực giác cho tôi biết hẳn nên giải thích một chút, nhưng cũng không nên quá tận lực.

“Không vội.” Ôn Dương đi tới, chậm rãi mở miệng, “Anh là tới đưa thuốc cao cho em.”

Trong đầu lập tức xuất hiện một vài hình ảnh, trên mặt vô thức nóng lên, lập tức lại nghĩ tôi vì sao phải ngại ngùng đây? Ngược lại là kẻ khởi xướng kia lại biểu tình vân đạm phong khinh, tôi tỏ vẻ tức giận đẩy Ôn Dương ra: “Không cần, em đi nhà bếp, anh ngồi ở phòng ăn chờ em.”

Ôn Dương lại vươn tay ngăn lại, dùng ngữ điệu trầm thấp nói: “Tôi không muốn giữa chúng ta có hiểu lầm gì, Thạch Sam, có thể nói cho tôi ba năm này em ra sao không?”

Tôi sửng sốt một chút, cười cười: “Sao là sao? Đừng ngáng đường em, anh không đói bụng sao?”

“Em cùng Giang Ninh không thành đôi, cũng không hề ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, nhưng vì sao lại luôn trốn tránh tôi, ba năm này đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

Tôi lặng trong chốc lát, từ từ xoay người nhìn anh: “... Ôn Dương, em không muốn nói, nhưng em cũng không muốn lừa anh, con người em thích trốn tránh, anh đừng... khiến cho em quá áp lực.” Tôi biết tôi đang uy hiếp anh.

Kế tiếp chúng tôi ai cũng không nói gì, trầm mặc tùy ý lan tràn, không khí dần dần trở nên căng thẳng, tôi nhìn Ôn Dương, dưới ánh mắt cực đủ lực uy hiếp đó, cam đoan mình cũng không có chút ý tứ lùi bước nào.

Không biết qua bao lâu ——

“Tôi đói rồi.” Ôn Dương rốt cục phá vỡ trầm mặc

Tôi nhẹ nhàng thở ra, cười: “Em đi nấu cho anh.” Nói xong liền bước nhanh về phía nhà bếp.

Thoát khỏi tầm mắt Ôn Dương, tôi vỗ ngực thở hắt ra, tôi có thể không bị áp lực dưới lạnh lùng của người khác, nhưng đối với Ôn Dương, một chút thương tổn đều sẽ khiến tôi lực bất tòng tâm, tràn đầy ảm giác tội lỗi.

Biết tôi đi Mỹ làm gì, trong nước chỉ có mấy người Tần Hề, nhưng tôi tin họ sẽ không nói, lời đồn gia tộc, không cần phải dặn dò đặc biệt gì, chuyện này cũng sẽ bị che chắn đến tuyệt đối, bằng không Ôn Dương cũng không đến nỗi tìm thế nào cũng không thấy tôi.

Đều đã qua rồi, không nên đeo những khổ sở đó lên lưng thêm một người nữa, huống hồ tôi không rõ việc này còn dẫn Ôn Dương đến bao nhiêu nghi vấn khác, chuyện trọng sinh là điểm giới hạn của tôi, là sự tình dù cho đến lúc xuống mộ tôi cũng không nguyện ý thẳng thắn cùng bất cứ ai, quá mức bất kham, vĩnh viễn không cách nào nói cùng người khác.

......

Cơm no rượu say, tôi thoải mái tựa vào ghế sô pha xem TV, một ly trà xanh, cả phòng ấm áp, đã lâu không cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái như vậy.

Có thể là thời điểm chữa bệnh ấy xem khỉ quá nhiều, sở thích của tôi hiện tại có hơi kỳ lạ, bắt đầu thích xem mấy chương trình như thế giới động vật, con người và tự nhiên, câu chuyện thiên nhiên... không phải kênh 7 thì là kênh 10.

Càng xem càng thấy thích thú, từ nhỏ như con muỗi con kiến, đến lớn như mãnh hổ sư tử, thiên kì bách quái đều có tập tính đặc thù riêng, cùng sinh tồn trên một tinh cầu, khiến người ta không khỏi cảm thán Chúa sáng thế vĩ đại.

Đôi khi, nhìn chúng nó vì sinh tồn mà tranh đấu tàn khốc, ngươi sẽ cảm thấy bản thân phi thường nhỏ bé, những cái gọi là phiền não gì đó cũng sẽ trở nên không đáng kể.

Trên TV, một con báo ngồi xổm ngồi trên cỏ, nó đang chờ thời cơ tấn công một đàn linh dương, mục tiêu là một con linh dương đang bị thương, tôi rất thương cảm chú linh dương này, khi gặp phải nguy hiểm rất có khả năng cả đàn sẽ bỏ rơi nó, đổi lấy an toàn tạm thời.

Nhưng chương trình hôm nay, nhân vật được quay phim là con báo, đang vào giữa mùa khô, thiếu thực vật, thêm đặc tính của báo là không ăn thịt thối, con báo này hẳn đã đói bụng vài ngày, còn không được ăn nữa thì sẽ có nguy cơ chết đói. Đây chính là tác dụng của cái gọi là nhân vật chính, tôi nhưng lại vẫn hy vọng con mèo lớn có thể đắc thủ.

Nhưng mà khi nhìn chú linh dương bị báo cắn xé chết thảm, con báo nằm trên cây nhàn nhã hưởng thụ con mồi, tôi cảm giác da đầu run lên một trận, cái tâm thái 'nhân vật chính' hoàn toàn biến mất, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như chú linh dương chết thảm treo trên cây kia.

Cho nên khi Ôn Dương đưa tay khoát lên vai tôi, tôi mạnh giật mình, vô thức đập anh một cái.

Ôn Dương bưng trán, bực mình: “Em muốn làm gì?”

“Xin lỗi, em không cố ý.” Tôi cũng không ngờ mình sẽ đánh Ôn Dương, vội bám qua, “Anh có việc gì không.”

Ôn Dương hít sâu một hơi, trầm ngâm nửa ngày nói: “Em là đang đề phòng sắc lang sao?”

“Đương nhiên không phải.” Tôi xấu hổ cực kỳ, lại nhịn không được cảm thấy buồn cười, “Em là xem đến mê mẩn rồi, cảm thấy anh có gì đó giống con báo kia.”

Ôn Dương sửng sốt, giật giật khóe miệng: “Tôi vẫn chưa rõ, con báo kia đã chọc giận gì ngài?”

Tôi nghiêm trang khoanh tay trước ngực, nghĩ nghĩ mở miệng: “Vì cái gì báo có thể ăn dương, dương lại không thể ăn báo, chỉ bởi vì dương ăn chay? Con báo kia vì sao không thể ăn chay? Anh xem, nếu như vậy, thế giới đều hài hòa rồi.”

Ôn Dương tựa hồ dở khóc dở cười: “Đầu óc em cả ngày đều nghĩ cái gì vậy, thế nhưng còn nhập tâm vào nhân vật.”

Nói xong anh suy tư nhíu mày, “Em cảm thấy tôi giống như con báo kia?”

“Ách...”

Tôi thoáng chột dạ, giấu diếm quay đầu, nói: “Cũng không có...” Nhưng mà chuyện ngày hôm nay thật khiến lòng người sợ hãi.

“Vậy em muốn biết vì sao báo không ăn chay không?”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì...” Hai mắt Ôn Dương híp lại, trong lòng tôi lập tức nhảy dựng, Ôn Dương đột nhiên đè tôi xuống ghế, ghé đến bên tai, nhẹ giọng nói: “Bởi vì nó thật sự là rất kén ăn.”

Ôn Dương mới vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một áo ngủ mỏng, suy suy sụp sụp không che được bao nhiêu, tôi xấu hổ vội đẩy ngực anh ra: “Ôn Dương, anh làm gì?”

Ôn Dương mở to mắt, nói, “Đi săn a, làm sao vậy?” Vẻ mặt cực kỳ vô tội.

“Săn cái rắm, lão tử lại không phải con mồi, anh nhanh bò xuống cho em.” Tôi lớn tiếng hô lên, tận lực che giấu khủng hoảng trong lòng.

Con báo trong TV tựa hồ lại bắt đầu một vòng săn bắt mới, tiếng đàn linh dương hoảng loạn chạy trốn truyền ra, tôi cảm giác càng luống cuống.

Ôn Dương giữ hai tay tôi lên phía trên, cúi đầu mềm nhẹ hôn hôn, bởi vì giãy dụa mà lộ ra bả vai, anh nhẹ giọng nói: “Lại nói, tôi vẫn luôn ăn chay, ba năm không nhớ nổi vị thịt rồi, nhịn nữa thật sẽ đói chết đó.”

Tôi nhìn Ôn Dương, trong thanh âm là hoảng loạn vô pháp che giấu: “Ôn Dương, anh đã nói không cưỡng ép em, nếu anh như vậy, em...”

Ôn Dương lại ghé sát thêm, đồng tử tối đen u lượng tràn đầy ôn nhu: “Nếu lưỡng tình tương duyệt thì không tính là cường bách, Thạch Sam, em không thích tôi sao?”

“Em...” Tôi nhìn Ôn Dương, bị đôi con ngươi sâu thẳm kia hút lấy, căn bản nói không nối lời cự tuyệt, nhưng tôi biết một khi buông lỏng, giây tiếp liền sẽ bị ăn sạch, bề ngoài ôn nhu bất quá chỉ là bình tĩnh trước khi tung móng vuốt, bỏ đi ngụy trang, Ôn Dương cực có thể là một con dã thú đói khát.

Tôi cắn răng, mạnh kéo hồi lý trí: “Không, không được, anh không thể thiếu uy tín, anh như vậy em cũng có thể không giữ lời chuyện đã đáp ứng!”

“Chẳng lẽ em không có một chút cảm giác đối với tôi?” Ôn Dương nghiêng người nằm ở bên tai tôi, “Còn nhớ rõ, đêm đó em đã dụ dỗ tôi như thế nào không?”

Hơi thở trong miệng Ôn Dương phả ra ấm nóng, làm tôi từng trận lại từng trận phát run: “Dỗ... Cái gì?”

“Em nói em yêu tôi, muốn tôi yêu em.” Ôn Dương nắm cả thắt lưng tôi, cánh tay lạisiết chặt, ghé chóp mũi tới gần, “Vì sao, vì sao không thể tiếp nhận tôi?”

(lưỡng tình tương duyệt: nói chung là hai bên đều có tình cảm với nhau)
Bình Luận (0)
Comment