Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 1

Chương 1: Viên kẹo thứ nhất – “Cậu là cái thá gì?”

Hoàng hôn buông xuống, chỉ còn những chiếc đèn đường chiếu sáng. Gió cuối hè thổi nhẹ, tiếng ve trên lá phượng vẫn râm ran.

Yến Thu kéo chiếc vali 24 inch, vất vả nhấc lên bậc thềm của cổng khu chung cư.

Bánh xe cứ bị kẹt ở mép bậc thềm, nặng đến mức cô không thể kéo tiếp, thử đi thử lại nhiều lần vẫn không được.

Cô mệt mỏi vô cùng.

Chuyến bay bị trễ bốn tiếng, đến tối khuya mới hạ cánh, cả ngày chưa ăn gì, dạ dày lại bắt đầu đau âm ỉ.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi cố gắng nhấc vali lần nữa.

Lần này thì nhấc lên được rồi, nhưng vì chưa đặt chắc cô đã buông tay ra, chiếc vali lại trượt xuống.

“Bịch.”

Yến Thu nhìn chiếc vali rơi  xuống, rồi dừng lại ngay trên bậc thềm cô vừa cố gắng nhấc lên, cô bực bội thở dài một tiếng rồi ngồi luôn xuống bậc thềm, không muốn động đậy nữa.

Cô ngồi đó lấy lại sức, mắt nhìn lên những tán lá phượng xanh tươi rậm rạp, đầu óc trống rỗng, cảm thấy mấy ngày qua đúng là kịch tính chả khác gì phim.

Bố mẹ cô hai ba năm qua đấu tranh quyết liệt muốn ly hôn, bỗng dưng lại quyết định không ly hôn nữa, tiếp tục giữ mối quan hệ vợ chồng trên giấy tờ, dù hai người chẳng còn liên quan gì với nhau.

Ồ, cũng không hoàn toàn không liên quan, vì còn có cô.

Bà Lương chắc chắc lúc nào cũng thấy mình có vấn đề tâm lý.

Bởi vì khi bố mẹ cô cãi nhau, Yến Thu chỉ ngồi đó im lặng nhìn, bà ấy nói ánh mắt của cô nhìn hai người bọn họ không giống như đang nhìn bố mẹ cãi nhau,mà giống như đang xem hai con chó ghẻ ngoài phố tranh nhau một khúc xương thừa.

Chỉ có điều, trên người hai chú chó này đều mặc đồ hiệu, đeo trang sức có giá trị cả trăm triệu.

Chính vì vậy, mỗi tháng bà Lương đều đặn đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lý, ban đầu chỉ là tư vấn. Ai ngờ bác sĩ lại khuyên nên cho cô đổi môi trường sống.

Chẳng hạn, về lại Thành Đô – nơi cô đã lớn lên.

Dĩ nhiên điều đó phải kèm theo điều kiện.

Bà Lương là người giỏi mặc cả, chỉ cần ngồi vào bàn là có thể có thể cắt một nửa ngân sách của đối phương, lại còn được người ta cúi đầu cảm ơn rối rít.

Trong lòng Yến Thu nhớ lại các điều kiện mà bà Lương đưa ra, càng nghĩ càng thấy nhiều, bất chợt cô khẽ cười mỉa mai hai tiếng.

Cô chống cằm, nhìn về phía xa xăm, dần dần không còn biết mình đang nghĩ gì nữa, hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng.

“Rầm!”

Trong màn đêm tĩnh lặng bỗng vang lên một tiếng động lớn, cô giật mình.

Một quả bóng rổ nảy xuống ngay cạnh chân cô, chỉ cách vài cm là va trúng.Bóng chạm đất rồi bật lên, như thách thức, lượn vòng quanh cô một vòng.

Yến Thu: “…”

Nửa đêm rồi, ai mà còn chơi bóng rổ ở đây nữa chứ?

Cô nheo mắt, hơi bực, quay đầu nhìn về phía sân bóng.

Khu chung cư cũ, nhà thấp tầng, diện tích rộng. Mặc dù hơi cũ kỹ nhưng vẫn có đầy đủ sân bóng, hồ bơi, máy tập gym và các tiện ích cơ bản khác.

Lúc này sân bóng có hai người đứng đó, ánh đèn đường mờ mờ không rõ mặt, chỉ thấy hai chàng trai cao ráo, thẳng tắp, một người đối diện cô, người kia đứng hơi xa, nghiêng người nhìn cô.

Chàng trai tóc húi cua vẫy tay gọi: “Ném bóng lại đây giúp với.”

Yến Thu: “?”

Không nhầm chứ? Đã không xin lỗi rồi mà còn sai bảo người khác?

Cô không thèm đáp lại, trong lòng thầm nhủ: “Bình tĩnh.”

Ai ngờ tên tóc húi cua kia lại không biết điều la lớn: “Ê, đứng đấy làm gì, ném bóng lại đây đi chứ.”

Yến Thu vẫn nắm chặt tờ báo cáo đánh giá của bác sĩ tâm lý cô nhận chiều nay, năm ngón tay bóp chặt đến mức để lại nếp gấp sâu trên giấy.

Trong tay Yến Thu vẫn cầm tờ giấy kết quả của bác sĩ tâm lý, năm ngón siết chặt làm giấy nhăn nhúm. Lộ ra mấy chữ nguệch ngoạc: “Rối loạn thích ứng.”

Người ta vẫn thường nói: nhịn một chút thì sóng yên gió lặng.

Nhưng cô cũng chẳng có toan tính gì cả.

Yến Thu nhìn quả bóng bên chân, lẩm bẩm: “Bình tĩnh cái đéo gì.”

“Bịch!”

Cô đứng dậy, quả bóng rổ phiên bản giới hạn có chữ ký Kobe và O’Neal bay một đường cong đẹp mắt, rồi “ầm” một tiếng, rơi gọn vào… thùng rác công cộng gần đó.

Yến Thu lạnh lùng liếc tên đầu trọc, thản nhiên vỗ sạch bụi trên tay.

“Má ơi…!” Húi cua sửng sốt, quay đầu nhìn người đứng phía sau: “Ê, quả bóng siêu mắc của cậu!”

Yến Thu nheo mắt, nhìn theo hướng cậu ta chỉ.

Người phía sau đứng khá thoải mái.

Tóc đen ngắn gọn gàng, vài sợi tóc ẩm ướt đọng trên trán, người cao ráo, đường nét sắc cạnh. Một tay lỏng lẻo cầm chai nước, thản nhiên ngước mắt nhìn.

Nhìn từ xa cũng khá đẹp trai.

Đáng tiếc lại có quả bóng như mù và một tên đàn em vô duyên.

Cô khẽ “chậc” một tiếng, thấy cậu ta nhìn mình chốc lát, rồi thong thả bước lại gần. Bóng lưng cao ráo, đi trong ánh đèn lờ mờ như phủ một tầng sáng.

Trên gương mặt trắng trẻo của Yến Thu, đôi mắt đào hoa híp lại cảnh giác, đuôi mắt hơi hếch, lạnh nhạt đầy khinh thường.

Không lẽ sắp đánh nhau?

Nhưng cậu ta chẳng có vẻ gì muốn bênh vực đàn em, chỉ chăm chú nhìn cô, như đang quan sát sinh vật lạ.

Mãi mới mở miệng, giọng trầm thấp, lười biếng, đuôi âm kéo dài:

“Cậu có biết Kobe với O’Neal ký tên có ý nghĩa gì không?”

Giọng này… quen quá.

Yến Thu nhìn cậu ta đến gần, gần như đối diện.

Cô ngẩng cằm, không hề nao núng:

“Cậu muốn nói gì?”

Chàng thiếu niên nhìn cô, vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo khiến cô thấy vừa quen vừa xa lạ.

Rồi bất ngờ, cậu cúi người, xách vali của cô lên bậc thềm.

Ve kêu rộn ràng, đêm hạ nóng nực.

Giọng cậu trầm thấp, mang ý cười:  “Nghĩa là tôi tốn hơn ba vạn tệ… chỉ để mua cái ném vui vẻ của cậu.”

Yến Thu: “?”

Mua cái gì cơ?

Cha này có bệnh à?

Chàng trai áo bóng rổ, vạt áo trước ướt đẫm, đường cong eo bụng thấp thoáng hiện rõ. Dáng vẽ lười biếng, mắt cụp xuống nhìn cô đầy bất cần.

Càng nhìn, cô càng thấy quen.

Trong bóng đèn mờ, những hạt bụi li ti bay lơ lửng, trùng khớp với ký ức xa xôi nào đó.

Đoạn đối thoại kỳ quặc, cảm giác quen thuộc, tất cả khiến Yến Thu bỗng nhớ ra một người.

Một người cô không muốn gặp nhất vào lúc này.

Có lẽ đang mệt mỏi vì chuyến đi, bực bội vì phải thỏa hiệp với mẹ, những ký ức không vui, tất cả chồng chất như lửa bùng lên trong đầu.

Yến Thu lạnh lùng nhếch môi, cúi xuống kéo vali khỏi tay cậu, vô tình chạm phải bàn tay ấm áp kia.

Cô nghiêng người, ghé sát tai cậu, giọng lạnh như bia ướp đá: “Muốn chọc tôi vui ấy à? Xếp hàng từ đây tới tận phía Nam thành phố.”

Đêm khuya tĩnh mịch, gió xào xạc qua ngọn cây, tiếng ông lão tầng trên ho khan, càng làm không khí lặng ngắt.

Hơi thở cô lướt qua tai cậu: “Ba vạn tệ thôi mà…”

“Cậu là cái thá gì?”

Trăng treo trên cành liễu.

Nhìn bóng người đã đi xa, Tưởng Kinh Hàn ném áo cho cậu con trai đầu húi cua: “Về thôi.”

Đỗ Phi Vũ đưa tay xoa đầu, bắt lấy áo, vừa mặc vừa liếc nhìn sắc mặt của cậu: “Anh Hàn, cô ấy nói gì với cậu thế?”

Tưởng Kinh Hàn liếc qua, ánh mắt lạnh buốt như trời đông, trên mặt viết rõ ràng: Tôi đang cực kỳ khó chịu, đừng có chọc vào.

Đỗ Phi Vũ chẳng hay biết điều, còn lải nhải: “Cô gái đó là ai vậy? Cái dáng vẻ và khí chất đó đúng ngầu luôn. Đứng cạnh cậu cũng chẳng hề thua kém, cảm giác như nữ hoàng ấy.”

Tưởng Kinh Hàn khẽ hừ một tiếng: “Cậu là thiên lý nhãn chắc?”

“?” Đỗ Phi Vũ ngớ ra.

“Xa thế mà cũng nhìn được mặt à?”

Đỗ Phi Vũ vòng ra phía khác: “Tớ tự tưởng tượng thôi chứ sao. Chứ nhìn không rõ! Nếu nhìn rõ thì đã chẳng nhận nhầm thành em gái cậu, rồi còn lỡ mất mặt trước người đẹp”.

“Nói chứ cô ấy ở đây à? Sao trước giờ chưa từng thấy. Khu tập thể nát này từ bao giờ lại có gái xinh vậy?”

Tưởng Kinh Hàn khẽ nâng tay, từ khoảng cách không xa, vứt nửa chai nước còn lại vào thùng rác, giọng hờ hững: “Cô ấy ở đây lâu rồi. Sớm hơn cậu nhiều.”

Ký ức chợt quay về đầu thế kỷ 21. Ngày xưa rõ ràng ngoan lắm mà…

Chai nước rơi xuống, phát ra tiếng loảng xoảng. Cậu dùng lưỡi đẩy hàm răng trong cùng, khó chịu nhớ tới câu hỏi của Yến Thu: “Cậu tính là cái thá gì?”

Dáng vẻ ngông nghênh như thể cả thế giới phải xoay quanh cô. 

Cậu khẽ chửi thầm: “Mẹ nó.”

Về nhà thu dọn xong, Yến Thu mệt mỏi lăn ra ngủ, một giấc không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, cô dậy rất sớm, đi dạo quanh khu tập thể. Đại khái vẫn giống như trước kia: rộng, cũ kỹ, nhưng ngập tràn sự ấm áp, chẳng thay đổi mấy.

Những ông cụ đánh cờ, những bà cụ trồng hoa vẫn còn nhận ra cô. Nheo mắt ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi vỗ tay reo: “Có phải con gái nhà họ Yến không? Ôi chao, con bé Yến đây mà, về rồi hả?”

Cô đều mỉm cười gật đầu chào từng người.

Đi ra cổng, cô ghé trung tâm thương mại gần đó dạo một vòng.

Thành Đô vẫn vậy, hiện đại và cũ kỹ. Bên cạnh tòa cao ốc có thể là cụm kiến trúc Minh Thanh, cũng có thể là dãy nhà tập thể lâu năm, hoặc một quán trà ung dung nhàn nhã. Thời gian ở đây chảy chậm và êm đềm, ai cũng chọn cách sống cho riêng mình, chứ không bị buộc phải chạy đua với thời gian.

Đó cũng là lý do cô thích Thành Đô hơn Thượng Hải. Sự nhàn tản, ung dung thấm vào cốt cách của thành phố, cùng với dấu tích lịch sử ẩn trong từng khe hở.

Nhà bà nội Yến Thu ở gần trung tâm, cách khu mua sắm rất gần. Cô chậm rãi đi vào, mua ít đồ dùng học tập và sinh hoạt. Trong lúc chờ ly trà sữa, cô nhìn thấy một chàng trai ngồi trước cửa khu trò chơi điện tử.

Cao gầy, mặc áo thun đen, lông mày, mắt sắc sảo, khuôn mặt anh tuấn.

Hơn nữa… trông hơi quen quen.

Cô lấy điện thoại, gửi vị trí cho bạn thân.

Phía đối diện, chàng trai nhận được tin, cúi đầu xem, rồi ngẩng lên.

Chỉ thấy từ xa, Yến Thu một tay ôm cốc trà sữa, tay kia giơ điện thoại vẫy vẫy, cười híp mắt với cậu.

“Vài năm không gặp, càng xinh ra rồi đấy.”

Trên đường quay về khu tập thể, Dụ Gia Thụ trêu ghẹo.

“Cảm ơn nhé. Nhưng thật ra tớ vốn đã đẹp sẵn rồi.” Yến Thu cao ngạo nói xong, rồi đổi chủ đề: “Cậu vẫn ở đây à?”

Khu tập thể có từ lâu lắm, lúc ông bà còn trẻ đã bắt đầu ở đây. Về sau mọi người dần ổn định, con cháu người thì làm quan, người thì kinh doanh, kiếm được tiền rồi cũng lần lượt dọn đi. Chỉ còn ông bà ở lại, ngày ngày bầu bạn với nhau, cũng rất ấm áp.

“Gần trường mà.” Dụ Gia Thụ ngừng lại một chút, rồi nói thêm: “Với lại, ở với họ chán lắm. Hoặc là không ai ở nhà, còn về thì cãi nhau suốt.”

Yến Thu cũng khựng lại:  “… Ừ.”

Dụ Gia Thụ liếc nhìn cô, có chút gượng gạo, vội vàng đổi đề tài: “Cậu về có gặp Tưởng Kinh Hàn chưa?”

“Hả? Ai cơ?”

Yến Thu vẫn còn chìm trong cảm xúc nặng nề vừa dấy lên, nghe không rõ, cũng chẳng buồn hỏi lại, chỉ hờ hững đáp: “Không quen.”

Đinh.

Cánh cửa thang máy sắp khép bỗng bị chặn lại, rồi từ từ mở ra.

Yến Thu ngẩng lên, thấy Tưởng Kinh Hàn một tay chống cửa, tay kia đút túi, khóe môi nhếch, ánh mắt nửa cười nửa không, nhìn thẳng vào cô.

“… Phải không?”

Hết chương 1. 

Tác giả có lời muốn nói:

Rối loạn thích ứng: Nói đơn giản chính là bởi vì hoàn cảnh có sự biến hóa, sự kiện biến cố tạo thành chấn thương tâm lý. Lúc này Thu Thu đã không nghiêm trọng, có thể yên tâm ~

Bình Luận (0)
Comment