Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 2

Chương 2: Viên kẹo thứ hai – “Xin chào, bạn mới?

Yến Thu có chút ngượng ngùng, chỉ biết dán mắt xuống sàn nhà.

Ngoài câu phản bác mơ hồ ban nãy, Tưởng Kinh Hàn không nói thêm gì nữa. 

Mặt cậu không biểu cảm, thản nhiên bước vào thang máy, không nói gì.

Cậu không nói, Yến Thu cũng im lặng. Dụ Gia Thụ lại càng chẳng dám cất tiếng. Ba người cứ thế chìm trong bầu không khí kỳ lạ.

Ánh mắt Yến Thu từ sàn nhà dịch chuyển lên, dừng lại ở mảnh gương nhỏ bên vách thang máy, phản chiếu một bên gương mặt của chàng trai.

Sống mũi cao, tóc đen lòa xòa trên trán. Góc nghiêng sắc sảo.

Đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu cô nhìn thấy cậu rõ ràng như vậy.

Khó mà nói, câu “không quen” vừa rồi của cô có bao nhiêu phần là vì giận dỗi.

Ngoài cậu ra, còn ai đủ để khiến Dụ Gia Thụ lo lắng thay cô?

Không nghe rõ, cũng là không muốn nghe rõ.

Cô cúi mắt, tránh đi gương mặt thờ ơ kia.

Đúng lúc đó, điện thoại rung lên. Cô lấy ra xem, Dụ Gia Thụ nhắn tin trong thang máy.

【Mộc Hựu Thốn】 Thật sự không quen à?

【Mộc Hựu Thốn】 Em gái à, như này thì tổn thương người ta lắm đó.

【Mộc Hựu Thốn】 Dù sao cũng là nam thần số hai được công nhận của Nhất Trung mà.

Yến Thu: …

Cô hoàn toàn không hứng thú muốn biết “nam thần số một” là ai.

Quả nhiên, Dụ Gia Thụ lại nhắn: “Đương nhiên là tớ rồi.”

Yến Thu: ……

Đinh. Đến tầng 3.

Dụ Gia Thụ nói: “Bye bye, mai gặp lại.”

Yến Thu vẫy tay: “Mai gặp.”

Tưởng Kinh Hàn sải bước ra trước, khóe môi cong lên nụ cười giễu cợt.

Chưa khai giảng, mà đã ngày nào cũng gặp rồi.

Cửa thang máy khép lại. Hành lang mát lạnh, hai người cùng đứng trên một tầng, mỗi người lấy chìa khóa ra mở cửa, bầu không khí lặng thinh.

Yến Thu lơ đãng lục lọi trong túi, tâm trí không kìm được trôi về quá khứ.

Sao cô có thể quên Tưởng Kinh Hàn được chứ.

Ngày trước, ba người họ từng là bạn rất thân. Sau mỗi buổi tan học, hai cậu con trai đều đứng ở cửa sau lớp, đợi cô về cùng.

Dụ Gia Thụ điềm đạm, ít lời, nhưng luôn tinh tế và biết quan tâm đến cảm nhận của con gái hơn bạn bè đồng lứa.

Còn Tưởng Kinh Hàn… phải gọi là “tiểu bá vương” của khu tập thể.

Hồi mẫu giáo, cậu chưa từng ngủ trưa, toàn chạy ra ngoài nghịch bùn, trêu chim. Lên tiểu học, chơi trò bắn súng thật trong khu, mặt ai cũng xanh lè, chỉ mình cậu để mặt trắng, thế mà vẫn hạ gục cả đội bên kia.

Lên cấp hai, bàn học chất đầy thư tình. Người ta thì miệt mài học, cậu thì vừa làm xong bài tập trên lớp đã trốn đi chơi bóng rổ, vậy mà vẫn đứng nhất. Thậm chí còn dư sức xử đẹp đám côn đồ chuyên chặn học sinh thu tiền bảo kê ở cổng trường, đến độ gặp cậu là chúng run rẩy sợ hãi như thấy đại ca, chỉ thiếu nước dâng tiền bằng hai tay.

Ba, bốn năm không gặp, cậu thiếu niên vốn đã nổi bật nay càng cao lớn, xương cốt rắn rỏi, gương mặt tràn đầy sức sống. Khí thế phóng khoáng, kiêu ngạo nhưng vẫn lạnh nhạt hờ hững. Vẫn giống như ngày xưa, khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Yến Thu lắc đầu, kéo suy nghĩ về hiện tại, mở cửa vào nhà.

Không hiểu sao, phía đối diện, cậu ấy lại loay hoay mãi không tìm ra chìa khóa. Ngón tay thon dài đẹp đẽ chỉ siết chặt quai cặp. Nghe tiếng cửa nhà cô đóng lại, cậu khẽ bật tiếng “tch” đầy bực bội, rồi mới mở cửa bước vào.

Những ngày sau đó, Yến Thu không gặp lại Tưởng Kinh Hàn.

Cô bận.

Sắp xếp lại căn phòng, rồi cùng Dụ Gia Thụ học trước sách giáo khoa lớp 11.

Khác với trường cũ, Thành Đô dùng đề thi thống nhất toàn quốc, cô phải tập quen dần cách ra đề cũng như tiến độ.

Thời gian cứ thế trôi, gió cuối hạ tháng tám thổi qua, trời dần mát, tháng chín tới — ngày khai giảng.

Yến Thu giơ tờ rơi che nắng, nheo mắt nhìn cổng trường Nhất Trung.

Tường đá cẩm thạch trắng in đỏ tên trường, bên cổng trồng đầy dây thường xuân xanh mướt. Xa xa là những dãy tòa nhà chính sắc đỏ pha vàng, trông bề thế trang nghiêm. Dọc con đường có dựng tượng danh nhân, lại gần mới thấy toàn những gương mặt trong sách lịch sử.

“Cũng được.” Yến Thu nghĩ. Cô thản nhiên ném tờ rơi vào thùng rác, bước vào tìm lớp 11-10.

“Thưa Thầy.”

Cô đi vòng vèo khá lâu, đến lớp thì đã muộn hai mươi phút.

Cả lớp đồng loạt nhìn sang.

Làn da của Yến Thu trắng sáng, ngũ quan tinh tế, khí chất thanh lãnh kiêu ngạo khiến người ta khó mà rời mắt.

Cô ôm bộ đồng phục đứng trước cửa, ánh nắng buổi sáng hắt lên, trông như đang phát sáng.

Một vài nam sinh vô thức hít vào, bật ra tiếng “ồ”. Các nữ sinh lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

Cô bình tĩnh lặp lại: “Thưa Thầy.”

“Ồ, giới thiệu với cả lớp, đây là bạn mới của chúng ta.” Thầy Chu vẫy tay, ý bảo cô lên bục tự giới thiệu.

“Xin chào, mình tên Yến Thu. Chữ Thu trong câu thơ ‘Yên Sơn hồ kỵ minh tiêu tiêu” (‘燕山胡骑鸣啾啾’ yàn shān hú qí míng jiū jiū).”

Nói xong, cô phát hiện thầy Chu vẫn cười hiền nhìn mình, tưởng ông chờ thêm, đành tự xuống bục, trong tiếng vỗ tay lác đác chậm rãi.

Xung quanh còn rì rầm bàn tán, Yến Thu chẳng để tâm.

Lớp 10 là lớp Lý giỏi nhất, toàn học sinh đềutrong top 100.

Học giỏi thường tự mang trong mình sự kiêu ngạo. Một học sinh chuyển trường, không rõ xuất thân, lại được xếp thẳng vào đây, hàng loạt tin đồn “quan hệ, cửa sau” cũng chẳng lạ.

Chỉ cần không có ác ý, Yến Thu sẽ chẳng quan tâm.

Chỉ là…

Cô phát hiện một cậu con trai đầu húi cua đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc  xen lẫn ngưỡng mộ. Trên đầu cậu ta dường như mọc ra dấu chấm hỏi thật to.

Cô không phải khỉ trong vườn bách thú mà. Nhìn cái gì mà…

“Ê, em gái xinh đẹp, trùng hợp ghê.”

Khoan.

Yến Thu nhớ lại điều gì, chậm rãi ngẩng lên, một dự cảm xấu ập tới.

Sáng nay Dụ Gia Thụ hỏi cô vào lớp nào. Cô bảo lớp 10, sắc mặt cậu lập tức kỳ lạ, còn khẽ thở dài một câu.

Hình như là… “Nghiệt duyên”?

“Thưa Thầy.” Lời thầy Chu lại bị ngắt. Lần này là một học sinh nam.

Yến Thu cứng người, chậm rãi đưa mắt. Quả nhiên là Tưởng Kinh Hàn.

Cậu đeo balo một bên vai, dáng cao thẳng mà tùy ý, vẻ mặt lười biếng, ngẩng mắt lên.

Vài bạn nữ chỉ liếc thoáng đã đỏ mặt, cúi gằm xuống, không giấu nổi vẻ thẹn thùng.

Ánh mắt cậu hờ hững lướt qua, rồi chạm phải Yến Thu.

Ngay sau đó, mày hơi nhướng, nơi khóe mắt khóe môi dâng lên chút giễu cợt, giống hệt đêm hôm ấy.

Yến Thu khựng lại, cúi đầu, trong lòng khẽ mắng: “Chết tiệt!”

Giá như ra cửa chịu nghe lời bà, đeo sợi dây đỏ, chắc đã không xui thế này.

“Ngày đầu khai giảng mà anh Hàn lại đi muộn ha.”

“Đừng hỏi, chắc là học tập hăng say quên mất thời gian thôi.” Vài bạn nam đùa cợt, khiến các bạn nữ bật cười theo.

Tưởng Kinh Hàn liếc qua, chẳng buồn để ý, chỉ đi thẳng đến chiếc bàn trống cuối lớp.

Ngay cạnh Yến Thu.

Tiếng cười lập tức im bặt. Đỗ Phi Vũ ngồi trước còn khẽ “chậc” mấy tiếng.

Rõ ràng không hợp nhau, nhưng sao nhìn lại… hợp đến lạ thường..

Ý nghĩ ấy làm cậu rùng mình, vội lắc đầu quay đi.

Thầy Chu nhìn Tưởng Kinh Hàn mà bất lực, nhưng cũng chỉ dặn: “Lần này thôi đấy, đừng tái phạm.”

“Vâng.” Cậu đáp qua loa, chẳng thèm ngẩng đầu.

Rồi quay sang, nhướng mày nhìn Yến Thu, giọng điệu lười biếng: “Chào nhé, bạn mới?”

Giờ phút này Yến Thu chẳng muốn nói chuyện với cậu chút nào.

Cô thấy mình quá đen đủi.

Tưởng chừng cả đời chẳng còn dính dáng, thế mà lại thành bạn cùng bàn.

Nghĩ đến hôm ấy mình mạnh miệng “người muốn làm tôi vui phải xếp hàng tận đến phía Nam thành phố”, rồi còn giả vờ không quen, bị bắt quả tang ngay tại chỗ… Yến Thu chỉ muốn trốn ngay khỏi đây.

Nhưng trên mặt, cô vẫn giữ bình tĩnh, kiêu ngạo. Cô nở nụ cười lễ phép: “Xin chào.”

Tưởng Kinh Hàn gật đầu. Thầy Chu trên bục bắt đầu bài phát biểu “Đầu năm học mới phải cố gắng phấn đấu”, cô nghe không vào.

Vì cậu dường như sợ cô không nghe rõ, thẳng thắn nghiêng lại gần, hạ giọng tự giới thiệu: “Tưởng Kinh Hàn. Kinh Hàn trong câu ‘Nhạn trận kinh hàn’.”(雁阵惊寒 – yàn zhèn jīng hán)

Nhạn trận kinh hàn.

Không hiểu sao, cô nhớ đến ngày xưa cậu gọi tên mình, chữ “Yến” cố tình đọc thành thanh bốn, sửa mãi không được. 

Lại nhớ đến đêm hè ve kêu râm ran, vành tai thiếu niên khẽ đỏ khi kéo vali giúp cô, bàn tay đẹp đẽ.

“Lớp 11… năm quan trọng nhất…”  Lời thầy Chu mờ nhạt làm nền.

Cậu ghé sát quá gần, hơi thở phả bên tai, giọng trầm thấp xuyên qua tai, khiến da đầu cô tê rần.

“Giờ nhớ chưa?”

“… Nhớ rồi.”

Cô vội nghiêng đầu, dùng tóc che tai, kéo giãn khoảng cách.

Cô nghe tiếng cậu khẽ cười. Cô nghiến răng, chửi thầm: Trẻ con!

Thù dai đến vậy sao.

Ngày khai giảng chẳng có nhiều việc, ngoài mấy việc dặn dò và lời động viên. Cuối cùng cũng tan học.

Yến Thu cất đồng phục vào cặp, chuẩn bị về.

Vừa đi vừa nhắn cho cô bạn thân bên Pháp: “Trời nóng kinh, nắng như lò thiêu.”

Ôn Ái vừa ngủ dậy, gửi lại ảnh đi biển, còn hỏi: “Em về Thành Đô rồi à?”

“Ừ, về mấy hôm rồi.” Yến Thu vừa gõ vừa bĩu môi.

“Sao không nói với chị?” 

“Nói thì làm được gì, chẳng phải tụi mình cũng chỉ nói với nhau qua mạng thôi à…”

Câu chữ còn chưa xong, tin nhắn khác gửi tới, khiến cô khựng lại.

Suýt nữa bị người phía sau đâm vào. Đỗ Phi Vũ lên tiếng: “Yến Thu, thầy Chu mới nhắc rồi, đừng vừa đi vừa chơi điện thoại.”

Cô vội bấm nút tắt màn hình, sợ cậu ta nhìn thấy.

Đỗ Phi Vũ thấy cô im lặng, bèn giả vờ thở dài: “Là hàng xóm kiêm bạn cùng lớp, bọn mình có nghĩa vụ giám sát cậu, đảm bảo an toàn trên đường đi học về.”

Tưởng Kinh Hàn khẽ ngẩng đầu. Đồng phục trên người cậu mặc như hàng hiệu, balo khoác hờ một bên vai, tai đeo tai nghe. Dưới ánh hoàng hôn, trên thân phủ một tầng sáng mỏng.

Không ai nói gì. Đỗ Phi Vũ đảo mắt nhìn hai người, rồi tự biết điều, lùi lại.

Yến Thu còn đang ngẩn ngơ, Tưởng Kinh Hàn thì chỉ im lặng nhìn, như đang chờ câu trả lời.

Một nhóm nữ sinh đi qua, kinh ngạc nhìn chằm chằm, xì xào: “Cái gì thế này… Trời ơi.”

Là Tưởng Kinh Hàn đó ư?

Hồi lâu, cậu như chịu thua, hơi nghiêng người, ghé gần cô.

Đôi mắt dài hẹp dõi theo, thở dài, cuối cùng cất tiếng: “Về cùng chứ, bạn cùng bàn?”

Yến Thu ngây người.

Cậu thiếu niên đứng đó, cao hơn cô cả một cái đầu. Ngẩng lên nhìn, chỉ thấy bóng dáng rực sáng dưới hoàng hôn, náo nhiệt cổng trường không che khuất nổi sự hiện diện ấy.

Yến Thu cúi mắt, lặng lẽ đi chậm nửa bước sau, ngắm cái bóng lay động của cậu. Trong lòng, cô nhắn lại cho Ôn Ái:

“Có gặp cậu nhóc ngày xưa từng thích không? Giờ thế nào rồi?”

“Gặp rồi.”

“Cậu ấy thù dai, trẻ con, chấp nhặt từng tí, đáng ghét muốn chết.”

Cô lại ngẩng nhìn bầu trời tím loang ánh chiều, đám đông che khuất bước chân chậm lại của cậu. Ở một góc sâu kín trong lòng, cô buột miệng thêm một câu:

“Nhưng… hình như cậu ấy vẫn rất tốt. Rất, rất tốt.”

Hết chương 2.

Lời của editor: Ngày mai đăng 2 chương nhó.

Bình Luận (0)
Comment