Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 12

Chương 12: Viên đường thứ mười hai — “Ồ, cho tôi mượn điện thoại trả tiền.

Tháng 10 là khoảng thời gian được học sinh Nhất Trung coi là vui nhất năm. Đầu tháng có kỳ nghỉ Quốc Khánh bảy ngày, cuối tháng lại có đại hội thể thao và lễ hội nghệ thuật.

Yến Thu vốn khá thích những hoạt động trong khuôn viên trường như thế này, khiến người ta cảm thấy cuộc sống dường như thật sự có thể hạnh phúc đến vậy.

Hơn nữa, lớp 10 có nhiều con trai, con gái cũng năng động, sôi nổi, nên khi đăng ký nội dung thi đấu không ai ngại ngùng, rất nhanh đã đăng ký gần kín bảng.

Chỉ là thầy chủ nhiệm Chu là một người đàn ông trung niên nhạy cảm, lại cảm thấy mỗi học sinh trong lớp đều nên tham gia ít nhất một hạng mục, nếu không sẽ giống như những chú tôm con bị lãng quên, lặng lẽ khóc trong đại dương.

Lúc Yến Thu biết tin rằng ai trong lớp cũng bắt buộc phải đăng ký ít nhất một môn, thì bảng đăng ký trong tay lớp phó thể dục đã gần như đầy kín.

Cô không biết nên chưa đăng ký.

Còn Tống Gia Kỳ thì do thật sự không muốn tham gia môn nào, cố giả ngu, giả ngơ để trốn, cố lết đến tận sát thời hạn cuối cùng mới bị dồn vào góc.

Hai người nhìn nhau, nhìn vào hai dòng còn trống cuối cùng, không nói nên lời.

Yến Thu nhìn dáng vẻ yếu ớt, hễ gió thổi là đổ của Tống Gia Kỳ, thở dài, rồi ghi tên vào nội dung chạy 3000m nữ, cảm thấy đáng lẽ trời cao nên ban tặng cho cô một bản nhạc thiên sứ giáng trần, mới xứng đáng với sự cao quý vĩ đại của hành động này.

Tống Gia Kỳ mắt rưng rưng nắm lấy tay cô: “Thu Thu, cậu thật tốt bụng.”

Yến Thu thì không chịu nổi ai thật lòng nói lời cảm ơn như vậy, ngược lại khiến cô có hơi xấu hổ.

Cô kìm chế rút tay lại, nhìn Tống Gia Kỳ ghi vào chạy 400m, rồi nghiêm túc nói: “Chẳng qua là vì chạy nước rút lúc nào mặt mũi cũng rất xấu.”

Tưởng Kinh Hàn đi ngang qua sau lưng, liếc cô một cái, hừ mũi: “Đến lúc đó thở phì phò như con trâu thì cũng không đẹp nổi đâu.”

Yến Thu, Tống Gia Kỳ: “…”

Cuộc thi 3000m nữ diễn ra vào ngày thứ hai của đại hội thể thao.

Càng đến gần ngày thi, tâm trạng Yến Thu càng bình thản.

Tống Gia Kỳ còn an ủi: “Không sao đâu Thu Thu, cậu giỏi thế chắc chắn sẽ đem giải nhất về cho lớp mình.”

“Đúng rồi đúng rồi, chị Thu là giỏi nhất!” Đỗ Phi Vũ tiếp lời.

Tưởng Kinh Hàn nghe vậy chỉ cười, vẻ mặt rất khinh bỉ.

Yến Thu hơi lo vì không hiểu mấy người kia lấy tự tin từ đâu ra, nhưng cũng không muốn đôi co với Tưởng Kinh Hàn, mang tâm trạng phức tạp bước vào cuộc thi chiều nay.

Cô mặc áo số, uống một ngụm nước làm ẩm cổ họng, khởi động mấy động tác, rồi lao ra khi tiếng súng lệnh vang lên.

Học sinh lớp 10 nổi tiếng thích gây náo nhiệt, đứng kín hai bên đường chạy, gào thét: “Yến Thu cố lên! Thu Thu cố lên! Thu Thu giỏi nhất!”

Tiếng hò reo chấn động cả sân, thầy Chu còn đang uống trà vội vàng chạy từ đầu bên kia sân vận động sang, tưởng đâu Yến Thu sắp vô địch đến nơi.

Yến Thu nghe tiếng cổ vũ náo nhiệt của lớp mình, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, rất “thư thái” vì cô đang chạy ở vị trí cuối cùng.

Học sinh lớp 9 đứng cạnh không nhịn được, đỏ mặt nhỏ giọng: “Nhưng rõ ràng cậu ấy đang chạy chót mà…” 

“Cậu không hiểu rồi.” Đỗ Phi Vũ nghiêm túc phân tích: “Chị Thu đang giữ sức, không thì năm sáu vòng cuối lấy gì mà chạy?”

Tưởng Kinh Hàn hừ nhẹ, “Cứ đợi mà xem.”

Một vòng, hai vòng, ba vòng… sang vòng bốn rồi, Yến Thu vẫn giữ tốc độ chậm đều, lặng lẽ chót bảng.

Cô nghĩ: Mệt quá, không chạy nổi nữa rồi.

Thầy Chu đứng bên đường chạy, không phải vì quá mong cô đoạt giải, mà chỉ muốn động viên, sốt ruột nói: “Mau đi viết cho Yến Thu một bản lời cổ vũ thật khí thế!”

Tống Gia Kỳ và Dương Thăng ôm bút lao vọt đến phòng phát thanh.

Cơ thể đã quá lâu không vận động, thể lực sa sút, nhịp thở rối loạn, nhịp tim gấp gáp đập bên tai, gió lạnh rít qua cổ họng mang theo vị tanh của máu.

Bước chân ngày càng nặng nề.

Cô ngẩng đầu nhìn lên phía trước.

Cô là người cuối cùng.

Ban đầu cô nói không quan trọng, khi tham gia chạy nhanh sẽ trông rất xấu.

Nhưng đã tham gia rồi, Cô không muốn mình là người cuối cùng.

Cô chưa từng đứng bét bao giờ.

Mất mặt biết bao.

“Khoan! Nhìn kìa! Chị Thu tăng tốc rồi!!” Lý Minh Tuấn hét toáng.

“!!!” — “Vượt rồi vượt rồi!!”

Khúc cua cuối vòng bốn, Yến Thu vượt qua một người, thành áp chót.

Cô nghe thấy hơi thở khò khè như sắp gục của đối thủ vừa vượt, bất giác nhớ lại câu của Tưởng Kinh Hàn: “Thở như trâu ấy.”

Cô khẽ nghiêng tai nghe hơi thở mình, vẫn ổn, chưa đến mức đó.

Vậy nghĩa là cô vẫn còn sức.

Vậy thì vẫn còn có thể chạy tiếp.

Chỉ cần đánh lạc hướng chú ý, cảm giác mệt sẽ không rõ nữa.

Vừa vượt một người cũng khiến tinh thần phấn chấn, cô lại tăng tốc, vượt người thứ hai, lên hạng áp ba.

Cả lớp gào lên: 

“Thấy chưa! Bảo rồi mà!!” 

“Chị Thu đỉnh quá!!” 

“Yến Thu cố lên!!”

Tưởng Kinh Hàn nhíu mày, xách chai nước đi về phía khúc cua đường chạy.

Cô đã lên thứ tư, không còn trong tốp cuối.

Thật kỳ lạ, khi chạy nhanh hơn lại thấy đỡ mệt hơn.

Quả nhiên, tinh thần chiến thắng có thể vượt lên cả thể xác.

Vòng rưỡi cuối cùng. 

Lời cổ vũ mà Dương Thăng nhờ phát thanh chen ngang lên sóng đúng lúc, cả trường đều nghe, nhưng tai Yến Thu chỉ còn lại tiếng gọi tên mình.

Như thể tất cả kỳ vọng của lớp biến thành sức mạnh, chảy khắp toàn thân cô.

Có lẽ mình còn có thể nhanh hơn.

Có lẽ mình còn có thể về hạng cao hơn nữa.

Cô hít sâu một hơi, bứt phá.

“Yến Thu lớp 10 khối 11, ngọn gió đang reo hò cổ vũ cho bạn, những lá cờ đang tung bay vì bạn.”

Cô không nghe rõ hết, vì…

Tưởng Kinh Hàn đang đứng trong sân gần vạch đích, giơ tay ngoắc cô.

Gió gào bên tai, tất cả âm thanh trở thành nền mờ. 

Giữa đám đông ồn ào, cô chỉ nghe thấy tiếng của cậu .

Chàng trai nhướng mày, mang theo vẻ kiêu ngạo phóng khoáng. 

Cậu nói: “Yến Thu, lại đây.”

Vừa lao qua đích, toàn thân cô như bị rút sạch sức lực, chỉ muốn ngã rạp.

Tống Gia Kỳ lao tới đỡ, thầy Chu và Đỗ Phi Vũ thì chạy đi xem thành tích.

Tưởng Kinh Hàn đưa nước, cô th* d*c đưa tay ra nhận nhưng cậu giữ nguyên tư thế đưa nước, lùi dần, vừa lùi vừa nói: “Chạy tiếp, đừng dừng.”

Cô mới nhớ ra: chạy đường dài xong không thể dừng đột ngột.

Đành nuốt giận chạy theo cậu hơn trăm mét mới lấy được chai nước.

Lúc quay lại, nghe thầy thể dục quát: “Không được ngồi xổm sau khi chạy dài! Cũng không được uống nước lạnh! Mấy đứa không có kiến thức à!”

Yến Thu cúi đầu bóp nhẹ chai nước ấm. Còn hơi ngọt.

Cô còn đang định cảm ơn, thì nghe Tưởng Kinh Hàn chậm rãi nói: “Cậu nói đúng.”

“?”

“Người bứt tốc về đích đúng là trông rất xấu.”

Yến Thu: …

Cô im lặng, hít sâu, bóp bẹp chai nước.

Đồ đáng ghét, biến đi!!

“Giải ba rồi!!”

“Chị Thu thật sự quá đỉnh!”

“Siêu ngầu!!”

Tiếng chúc mừng vang dội khắp lớp, Yến Thu có hơi xấu hổ. 

Đỗ Phi Vũ còn hả hê với bạn lớp 9 đi ngang: 

“Thấy chưa? Chị Thu của bọn tôi giỏi chưa!”

Bạn lớp 9: “…” 

Yến Thu: “……”

Ai biết ban đầu cô thật sự chỉ muốn tham gia cho có thôi đâu chứ…

5 giờ chiều, sau khi thi xong, lớp phó thể dục tổng kết điểm xong cũng vừa đến giờ cơm.

Trong thời gian đại hội thể thao, quản lý trong trường khá lỏng lẻo, có thể ra ngoài.

Yến Thu chạy xong 3000m, cổ họng khô rát, không muốn ăn nhưng cũng không thoát nổi cảnh mọi người khen là “công thần”, bị ép đi chơi cùng cả lớp.

Đã lâu lắm rồi cô không đi khu ăn vặt ngoài cổng trường.

Trước đây không hay đi đường này về nhà, bình thường trường lại quản lý khép kín không cho ra ngoài, lần gần nhất hình như là hồi Yến Minh học cấp ba ở đây.

Khi ấy cô còn học cấp hai, 5 giờ tan học, làm bài xong là 8 giờ chạy tới đây đợi anh, rồi anh xoa đầu cô, dắt cô đi ăn đủ món: Bánh nướng trứng, khoai nướng, mì lạnh, bánh kẹp, bánh trứng, bánh nếp đường đỏ, thạch đá…

Cổ họng khô rát, cô dừng lại mua một bát thạch đá.

Quán hai tầng, vừa ngẩng đầu cô bắt gặp Dụ Gia Thụ đang ngồi trên tầng, cậu gõ gõ kính gọi: “Lên không?”

Yến Thu bưng thạch đá lên, nhắn cho Tống Gia Kỳ: “Tớ gặp bạn rồi, không ăn với các cậu nữa nha.”

Cô không thấy tin nhắn “Ừ” của Tống Gia Kỳ bị thu hồi ngay sau đó, thay bằng: “Cậu đang ở đâu thế?”

Dụ Gia Thụ đã đổi sang bàn mới, cô ngồi đối diện cậu.

Bạn cậu nhìn hai người bằng ánh mắt trêu chọc, Yến Thu thản nhiên chào hỏi, Dụ Gia Thụ nhún vai: “Bạn thân từ nhỏ, đừng nghĩ bậy.”

Mấy cậu bạn cười ồn ào, còn có người chạy qua xin WeChat, Yến Thu nhìn Dụ Gia Thụ, cậu không nói gì, ánh mắt như viết: “Tớ không biết tại sao luôn, nhưng cậu ấy cũng tốt, cậu có muốn thử không?”

Cũng khá đẹp trai thật. Ai mà không thích trai đẹp chứ. 

Yến Thu vừa mở danh thiếp chuẩn bị đưa điện thoại cho quét.

Một bàn tay từ phía sau đưa tới, rút mất điện thoại của cô.

Cô quay đầu là Tưởng Kinh Hàn.

Mặt không cảm xúc, cúi mắt thản nhiên nói: “Ồ, tôi không mang tiền mặt. Cho mượn điện thoại trả tiền.”

Nói xong đi xuống lầu, đi nửa chừng lại quay lại, nhìn cậu bạn kia, rất nghiêm túc nói: “Xin lỗi nhé.”

Yến Thu: …

Đồ đáng ghét giỏi bày trò!

Hết chương 12.

Bình Luận (0)
Comment