“Không sao,” Cố Tây Minh nhướng mày, cũng không thấy ngại, cất điện thoại rồi nói với Yến Thu: “Vậy về tớ sẽ thêm sau.”
Yến Thu có chút ngại ngùng, chớp mắt: “Được.”
Dụ Gia Thụ ngẩng mắt liếc Tưởng Kinh Hàn một cái. Người kia bưng một bát thạch băng giống hệt Yến Thu nhưng ít đá hơn nhiều, vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống, rồi đổi bát với bát của Yến Thu.
Yến Thu khựng lại: “Sao cậu lại ở đây?”
“Đi ngang qua thôi.”
“Cố ý tình cờ gặp.”
Hai giọng cùng vang lên.
Yến Thu: “…”
Là người con gái duy nhất trong nhóm ba người, cũng là đầu tàu fan couple trên diễn đàn, tiểu thư Yến cảm thấy mình có nghĩa vụ gánh vác vị trí “người hòa giải vàng”, mang lại cho fan couple chút hy vọng “CP tôi đẩy là thật đó”.
Cô dời bát sang một bên, làm ra vẻ nghiêm túc, khum tay gõ gõ lên bàn: “Rốt cuộc hai người có chuyện gì vậy?”
Tưởng Kinh Hàn và Dụ Gia Thụ cùng ngẩng mí mắt nhìn nhau vài giây, rồi lại dời đi, hiếm khi ăn ý mà không nói gì.
Tưởng Kinh Hàn cúi đầu lướt điện thoại.
Dụ Gia Thụ bắt đầu lái đề tài: “Tài liệu tổ hợp văn mà cậu nói trước đó, tớ đã nhờ bạn ở Phụ Trung mua giúp rồi. Lát nữa liên hệ cô ấy nhé.”
Vừa nói vừa đưa cho cô số wechat.
Lại thế nữa, lại thế nữa, lại thế nữa.
Còn có chuyện gì cô không thể biết vậy?
Nếu chỉ là chuyện cỏn con thì cũng đâu đến mức trở mặt như kẻ thù?
Chẳng lẽ là kịch bản hai người cùng thích một cô gái, rồi gặp nhau như kẻ thù không đội trời chung?
……
Yến Thu rùng mình, thở hắt ra, vô cùng bực bội: “Ồ, được.”
“Cô ấy tên gì vậy?”
“Nguyễn Chi Nam.”
Nghe quen quá.
Yến Thu ngạc nhiên: “À? Đây chẳng phải hoa khôi Phụ Trung sao?”
Ngay cả Tưởng Kinh Hàn cũng ngẩng đầu, vẻ mặt vi diệu nhắc lại: “Ai cơ? Nguyễn Chi Nam?”
Dụ Gia Thụ khó hiểu: “Đúng rồi, sao vậy?”
Tưởng Kinh Hàn nhướng mày, không nói thêm gì.
Không có gì cả.
Chỉ là một cô gái từng khiến Giang Tuần cam tâm gọi cậu là “đại ca” mà thôi.
Yến Thu nhìn Dụ Gia Thụ, lại nhìn Tưởng Kinh Hàn.
Không phải chứ, thật sự là kịch bản đó à?
Hoa khôi Phụ Trung, cái gọi là “bạn” của Dụ Gia Thụ, còn Tưởng Kinh Hàn vừa nghe tên đã phản ứng lớn như vậy.
Yến Thu cẩn thận dò hỏi: “Cậu với cô ấy có quan hệ gì vậy?”
Dụ Gia Thụ: “?”
“Chỉ là bạn bình thường thôi.”
Tưởng Kinh Hàn hình như thấy cổ hơi khó chịu, tay phải đặt sau gáy xoa xoa, lạnh nhạt: “Không quen.”
?
Không quen mà phản ứng lớn vậy sao?
Đại ca, vẻ mặt anh rõ ràng là rất không vui mà?
Nghĩ lại “sự kiện đánh người ở quán bar tuyệt tình” trước đó, Yến Thu cảm thấy mình đã gần như đoán được toàn bộ câu chuyện rồi.
Tưởng Kinh Hàn thích hoa khôi, còn hoa khôi lại thầm mến Dụ Gia Thụ, Dụ Gia Thụ thì chỉ coi cô ấy là bạn bình thường, hoa khôi sợ phá hỏng tình bạn của hai người nên tìm người qua loa ứng phó với Tưởng Kinh Hàn, không ngờ Tưởng Kinh Hàn lại đi đánh cái người xui xẻo đó!
Chuyện cứ thế bại lộ, hai người bạn chí cốt trở mặt thành kẻ thù.
Yến Thu càng nghĩ càng thấy hợp lý, nhìn biểu cảm của hai người kia càng thêm thần bí khó đoán.
Cuối cùng Dụ Gia Thụ thậm chí còn lộ ra chút vẻ “hận sắt không thành thép”.
Tưởng Kinh Hàn không biết cô đang tưởng tượng vớ vẩn gì, cau mày, khum tay gõ gõ lên bàn, như thể nhìn đồ ngốc: “Còn ăn không? Không ăn thì đi.”
“Ồ.”
“Tôi đi vệ sinh cái.”
Yến Thu vừa đi, bầu không khí lập tức yên ắng lại.
Tưởng Kinh Hàn dáng vẻ lười nhác, tay phải kéo dây tai nghe.
Dụ Gia Thụ tựa người ra sau ghế, nhìn cậu thật lâu.
Hồi lâu sau mới mở miệng: “Lúc cậu ấy vừa đi, gần như ngày nào cũng khóc gọi điện thoại cho tôi.”
Tưởng Kinh Hàn khựng lại, nhận ra cậu ấy đang nói chuyện hồi năm lớp 8.
Chuyện mà họ đã tránh nhắc đến suốt bấy lâu nay.
Giọng Dụ Gia Thụ rất nhẹ, như đang hồi tưởng: “Sau này sợ tôi thấy phiền, nên cậu ấy đã tự chịu đựng một mình.”
Hàng mi Tưởng Kinh Hàn khẽ run.
Cậu không thể tưởng tượng dáng vẻ Yến Thu khóc.
Cô lúc nào cũng như một công chúa nhỏ, như vầng trăng sáng giữa muôn vì sao, có vô số người vây quanh cô.
Cô cũng từng vì một người, cô độc một mình ở nơi hoàn toàn xa lạ mà buồn bã sao?
“Thôi.”
Dụ Gia Thụ bỗng thấy khá vô vị, đứng dậy, tay móc lấy áo khoác chuẩn bị đi ra.
Trước khi ra cửa lại đột nhiên quay đầu, há miệng do dự rất lâu.
“Anh Hàn.”
Đã rất rất nhiều năm Dụ Gia Thụ không gọi cậu như vậy nữa.
Anh Hàn.
Từ khi vào cấp hai, đám con trai bắt đầu dần để ý đến thể diện và sự tự tôn. Cảm thấy gọi người cùng tuổi là “anh” chẳng khác nào nâng người ta lên mà đè thấp mình xuống.
Dù xét theo tuổi, đúng là nên gọi một tiếng “anh”.
Dụ Gia Thụ cũng không ngoại lệ.
Rồi sau đó, đến lúc Yến Thu rời đi.
Từ đó, bọn họ gần như hiếm khi gọi tên đối phương.
Vì vậy khi Tưởng Kinh Hàn nghe thấy cách gọi quen thuộc mà xa lạ này, khó tránh khỏi thoáng ngẩn người.
Như thể lại quay về những ngày ba người cùng nhau tan học về nhà.
Gió tháng 7 thổi qua hàng ngô đồng, bóng cây lốm đốm, lá xào xạc. Tiếng chim ríu rít từ vườn sau vang tới, không ngừng chào hỏi các ông cụ chơi cờ trên đường, các bà cụ đang múa, còn kem thì chảy nhỏ giọt trên nền xi măng, ánh nắng chiếu đến dính nhão mềm oặt.
Dụ Gia Thụ không cảm xúc nói: “Anh Hàn.”
“Lần này chúng ta đừng nhát nữa được không?”
—
Ngày thứ ba đại hội thể thao, Yến Thu xin nghỉ.
Cô hẹn Nguyễn Chi Nam để lấy tài liệu.
Phụ Trung quản rất nghiêm, cuối tuần còn phải học bù, cô không muốn làm lỡ thời gian học của người ta, vừa hay hai trường đều tổ chức đại hội thể thao, nên hẹn sáng nay.
Trung tâm thương mại.
Khi Yến Thu tới chỗ hẹn, trước cửa Starbucks đã có một cô gái đứng đó.
Mặc áo hoodie tím, dưới là váy dài retro trắng, tóc búi nhẹ để lộ cần cổ thon dài.
Rất xinh đẹp.
Yến Thu nhìn đồng hồ, còn năm phút mới chín giờ, cô không trễ.
“Hello.” Cô bước đến gần Nguyễn Chi Nam, vẫy tay.
“Yến Thu?” Nguyễn Chi Nam hỏi, trong phạm vi lịch sự đánh giá cô vài cái.
“Ừ. Cậu đợi lâu chưa?”
“Cũng không lâu, mới tới một lúc.” Nguyễn Chi Nam đưa cho cô hai quyển sách.
Sách này rất khó mua, vừa hay nghe thầy Sử nói Phụ Trung có đặt, nên Yến Thu mới nhờ Dụ Gia Thụ tìm người mua giúp.
Yến Thu nhận lấy lật xem, ngẩng đầu: “Để tớ mời cậu trà sữa nhé?”
Nguyễn Chi Nam nhướng mày, rất thoải mái: “Được thôi.”
“Trà xanh bốn mùa, 50% đường, đá bình thường, trân châu thập cẩm. Cảm ơn.”
Yến Thu thành thạo gọi đồ rồi hỏi Nguyễn Chi Nam muốn gì.
Nguyễn Chi Nam tỏ vẻ “trời ơi sao trùng hợp quá chẳng lẽ cậu là chị em sinh đôi thất lạc của tớ”: “Y như vậy luôn.”
Yến Thu cuối cùng cũng tìm được tri kỷ, rất dè dặt chìa tay phải.
Hai người nắm tay nhau trước cửa tiệm trà sữa, hoàn thành một nghi thức kết nghĩa chị em.
Có lẽ công thức trà sữa giống nhau đã nhanh chóng kéo gần quan hệ, hai người vừa nói vừa dạo trung tâm thương mại, dạo từ tầng một đến tầng bốn.
Túi trên tay nhiều đến không xách nổi, đề tài cũng từ tám chuyện ngôi sao đại diện ở tầng một, đến Chanel cổ điển, rồi nói sang Márquez với Borges.
Chỉ trong thời gian ngắn đã băng qua thời trang, văn học, game, tám chuyện, quan niệm tình yêu, giá trị quan và phát hiện tam quan giống nhau đáng kinh ngạc.
Hai người xách theo một đống túi lớn nhỏ, lại quay về tiệm trà sữa ban đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên lại lần nữa trang trọng bắt tay, kỷ niệm tình chị em gặp nhau hận quá muộn.
“Tớ cũng thấy vậy. Cậu ta thật quá đáng, trên show nhìn như thiếu niên thiên tài rụt rè, sau lưng lại mắng người ta như vậy.” Nguyễn Chi Nam tức giận.
“Giả tạo quá. Lần sau trao cho cậu ta giải quốc tế hai mặt.” Yến Thu phụ họa.
Sau khi đồng lòng tức giận chuyện tám gần đây, đề tài chuyển hướng.
“Ê, cậu quen Tưởng Kinh Hàn đúng không?” Nguyễn Chi Nam cắn ống hút.
Yến Thu xoa bắp chân mỏi nhừ, đột nhiên nhớ ra “chị em kết nghĩa” này có thể chính là hồng nhan họa thủy khiến anh em mình trở mặt.
“Quen,” sợ để lộ sơ hở, cô khựng lại, rồi nói tiếp, “nhưng không thân.”
Cô âm thầm quan sát biểu cảm của Nguyễn Chi Nam, quả nhiên, cô ấy lộ vẻ “ồ tớ đoán đúng rồi”: “Bạn của Dụ Gia Thụ, thân được tới đâu.”
“Hai người họ sao lại không hòa thuận vậy?”
Nguyễn Chi Nam nhún vai: “Không biết. Nhưng nghe Giang… nghe người khác nói, hình như là vì một cô gái.”
Yến Thu há miệng, vừa kinh ngạc vừa có chút tiếc nuối: “À? Không phải cậu à?”
Nguyễn Chi Nam: “?”
Cô vẻ mặt “cậu điên à liên quan gì tới tớ”, ngẩng tay xem đồng hồ, mới hơn hai giờ.
“Tớ không muốn về trường.”
“Ê, hay là tớ đến trường các cậu chơi nha?”
“Được thôi.” Yến Thu không có gì không thể, cất bớt chiến lợi phẩm trong tủ, rồi dẫn Nguyễn Chi Nam tới Nhất Trung.
—
Hai giờ chiều, ánh nắng chói chang nhưng không gắt, ánh sáng ấm áp trải xuống, mang theo một bầu không khí trong trẻo và tươi sáng.
Các hạng mục buổi chiều còn chưa chính thức bắt đầu, tổ ghi danh và tổ phát thanh đang lần lượt chuẩn bị.
Yến Thu nghĩ trong lớp mua hai thùng nước suối hình như sắp hết rồi, hai người lại không mang nổi, mỗi người đành ôm 3,4 chai vào trường.
Yến Thu và Nguyễn Chi Nam đứng bên sân, từ xa nhìn thấy đám con trai chơi bóng rổ bên kia.
Nheo mắt nhìn kỹ, hình như là nhóm của Tưởng Kinh Hàn.
Còn có Dụ Gia Thụ, Cố Tây Minh, thậm chí cả Giang Tuần?
Đúng lúc nghỉ giữa hiệp, Tưởng Kinh Hàn ném vào cú ba điểm cuối cùng, giật băng thấm mồ hôi trên trán xuống, hất tóc.
Đỗ Phi Vũ giơ ngón cái: “Anh Hàn, ném bóng ghê thật.”
Dụ Gia Thụ uể oải bật bóng, rất lễ phép từ chối chai nước một đàn em đưa, hiếm khi không châm chọc.
Đàn em kia bị từ chối cũng không giận, quay đi kích động nhăn mặt, nhỏ giọng thì thầm với bạn: “Cậu ấy dịu dàng đẹp trai quá đi ôi ôi ôi.”
Đỗ Phi Vũ bái phục, nhỏ giọng hỏi Cố Tây Minh: “Hai người họ sao vậy, làm lành rồi à?”
Cố Tây Minh uống ngụm nước, tỏ vẻ không biết gì: “Tình yêu Dụ Hàn đừng đoán.”
Đỗ Phi Vũ, Giang Tuần: “?”
Cậu cũng đẩy CP à?
Yến Thu đứng đây vặn nắp nước suối.
Đi dạo thật sự rất mệt, lúc dạo mua không thấy gì, thả lỏng mới cảm thấy không ổn.
Giờ tay mỏi chân nhừ toàn thân vô lực, vặn mãi, lòng bàn tay đỏ lên, vẫn không mở được.
Một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, Tưởng Kinh Hàn đứng cạnh cô, nhẹ nhàng mở nắp, đưa cho cô.
Cậu không nói gì, nhưng động tác lười biếng và khuôn mặt không biểu cảm đều viết rõ: Cậu yếu quá đó.
Tưởng Kinh Hàn đưa tay lấy chai khác, Yến Thu hơi nghiêng người chắn lại: “Ê, làm gì vậy, tôi có nói là mua cho cậu đâu?”
Tưởng Kinh Hàn mắt không thèm ngước: “Biết cậu dốt Toán, không ngờ cả tập hợp cũng học không giỏi.”
?
“Ý cậu là gì?”
“Cái này không phải mua cho lớp mình à?”
“Đúng.”
“Vậy tôi không phải người lớp mình sao?”
“Phải.”
“Thế thì được rồi,” Tưởng Kinh Hàn đặt tay lên vai cô, đẩy cô ra, vặn nắp uống hai ngụm, lắc lắc chai, nhướng mày: “Cảm ơn bạn Yến Thu đã mua nước cho tôi.”
“Nước suối Nongfu Spring, đúng là hơi ngọt.”
Yến Thu: …
Nguyễn Chi Nam ở bên chứng kiến hết, khẽ nói: “Đây là cái cậu nói không thân sao?”
Bây giờ Tưởng Kinh Hàn rất nhạy cảm với chủ đề này: “Cậu với ai không thân?”
Khoé mắt Yến Thu thấy một mái tóc đen nhuộm ánh bạc đi tới, rất nhanh, không chút sơ hở đáp: “Giang Tuần.”
“Tớ với Giang Tuần không thân.”
Tưởng Kinh Hàn gật nhẹ, nhàn nhạt: “Ồ. Vậy là không thân thật.”
Còn không à. Yến Thu nghĩ.
“Ê, gọi tôi làm gì?” Giang Tuần vừa đến đã nghe gọi tên, hào hứng hỏi, chưa kịp hỏi xong, vừa nhìn thấy người trước mặt, chân mày liền nhíu lại.
“Cậu ta, Nguyễn Chi Nam, sao đâu đâu cũng có cậu? Cậu bám theo tớ à?”
“Có thể lắm.” Nguyễn Chi Nam cũng không hiểu sao đâu đâu cũng gặp được cậu ta, khóe môi giật giật, “Tớ sợ cậu lại mượn danh nghĩa của tớ đi đánh nhau.”
Giang Tuần vừa nhắc tới chuyện đó đã tức, “Cậu còn dám nói à?! Nguyễn Chi Nam, cậu là con gái, cậu…”
“Cậu xứng với họ của cậu không?! Cậu mềm à? Cậu mềm chỗ nào?!” (*)
(*) Họ của Nguyễn Chi Nam là 阮 (Ruǎn) đồng âm với chữ 软 (ruǎn), nghĩa là mềm.
Nguyễn Chi Nam khựng lại, rồi dường như rất chân thành: “Ồ, vậy thì xin lỗi nhen.”
Giang Tuần như đấm vào bông, tức đến nhảy dựng, nghiến răng: “Cậu đừng mang họ Nguyễn nữa. Cậu họ Cứng đi. Cứng Chi Nam.”
“Không được, cậu họ Mạnh đi.”
“Mà thôi cũng đừng gọi Mạnh Chi Nam, gọi là Làm Khó Người Khác đi.”
Nguyễn Chi Nam vẫn không biểu cảm: “Ồ, tùy cậu.”
“…”
Giang Tuần tức giận kéo tay áo cô ấy lôi về cổng trường: “Cậu ngày nào cũng chạy tới trường người ta làm gì.”
“…”
“Trường mình không có bạn bè hay sao? Trường mình không tổ chức hội thao sao?”
Nhưng Nguyễn Chi Nam hoàn toàn không lay động, còn có vẻ rất tò mò mà hỏi lại: “Thế còn cậu thì sao? Cậu tới Nhất Trung để đi dạo à?”
Giang Tuần bị phản đòn đến mức bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, còn Nguyễn Chi Nam thì vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn giơ tay vẫy chào Yến Thu: “Tạm biệt.”
Yến Thu há miệng, “Chuyện gì vậy trời?”
Tưởng Kinh Hàn nhẹ nhàng đặt một tay lên đầu cô, xoay mặt cô về phía sân thể dục: “Là chuyện một cậu nhóc lớp ba tiểu học si mê nữ thần, theo đuổi không được nên tức giận đấy.”
Yến Thu chớp chớp mắt, vẫn chưa kịp tiêu hóa hết lượng thông tin khổng lồ, thì Tưởng Kinh Hàn hiếm hoi cất tiếng thở dài, giọng bất đắc dĩ: “Đừng nhìn họ nữa, nhìn tôi này.”
Hết chương 13.