Ba giờ chiều, mặt trời chói chang. Yến Thu đứng ở góc tây nam sân vận động xem Dụ Gia Thụ thi chung kết nhảy cao.
Cô cảm thấy mình đã hoàn thành đầy đủ nghĩa vụ làm bạn: nào là vỗ tay, nào là hò reo phấn khích, diễn đến mệt nhoài cả người.
Dụ Gia Thụ nhẹ nhàng vượt qua xà, xoa xoa ấn đường, nhìn đám người xung quanh đang thì thầm bàn tán về hai người họ, cảm thấy hơi nhức đầu.
“Oa oa chị gái lớp 11 này xinh quá! Là người yêu à? Hai người họ đẹp đôi ghê!”
“Ngọt xỉu luôn ấy. Nếu bạn trai tớ cũng đẹp trai thế, còn vào chung kết dễ dàng vậy như vậy thì tớ cũng đứng hàng đầu hò hét thôi… mà thôi, tớ cmn còn chả có bạn trai.”
“Yến Thu với Gia Thụ…? Gì vậy, sao lại thế này???”
“Đệt, đừng nói là tôi thất tình nha??? Không đâu không đâu không đâu không đâu!!!”
Yến Thu chợt nhớ lại hôm đi xem phim tình cảm với Tưởng Xướng Vãn. Phim khá chán, cô cúi đầu lướt weibo suốt nửa tiếng, nhưng Tưởng Xướng Vãn thì rất nhập tâm, ra khỏi rạp còn khóc sướt mướt.
Cô nhớ lại giọng Đài Loan của nữ chính, đột nhiên “máu diễn” bùng nổ.
“Gia Thụ, cố lên nhé~ Người ta luôn…”
“Dừng.” Dụ Gia Thụ giật lấy ly trà sữa vừa nhờ Cố Tây Minh mua hộ, nhét vào tay cô.
“Tổ tông, mời cậu lượn giùm.”
Yến Thu: ?
“Ý cậu là gì đây?”
Dụ Gia Thụ xoay người cô lại, hai tay đặt lên vai đẩy cô ra khỏi đám đông, sau đó xoa trán, mặt không biểu cảm nói: “Cậu đẹp quá, ảnh hưởng đến việc tớ giành quán quân rồi.”
…
Được rồi.
Yến Thu bĩu môi, nhân lúc nghỉ giữa các đợt chạy ngắn, băng qua đường đua, loanh quanh tìm người đưa trà sữa. Thấy người quen, cô đưa cho Tống Gia Kỳ.
Cô mới uống một ly hồi sáng, giờ thật sự không uống nổi nữa.
Ai ngờ Tống Gia Kỳ lắc lắc ngón tay, mặt vừa lưu luyến vừa đau khổ, nhưng kiên quyết: “Thu Thu, tớ đang giảm cân.”
“Ồ.”
Yến Thu giơ ngón cái: “Ba lần từ chối trà sữa, đỉnh đỉnh.”
Yến Thu nhìn quanh một vòng, sân trường rộng thế mà lại không tìm nổi ai để tặng ly trà sữa.
Tống Gia Kỳ mắt tinh, hét lên: “Mau lên! Sắp bắt đầu thi 3000m nam rồi!”
“Ủa là sao? Chẳng phải lớp trưởng đăng ký môn này à? Sao lại là Tưởng Kinh Hàn?”
Tống Gia Kỳ nhìn về phía khu vực điểm danh, huých Đỗ Phi Vũ.
Đỗ Phi Vũ im lặng một lúc: “Dương Thăng hồi hộp quá, trong lúc khởi động bị ngã.”
“Hả? Có nghiêm trọng không? Có đưa đi viện không?”
“Không bị gì cả. Chỉ là mắt kính bị vỡ.”
Dương Thăng bị cận nặng, không có kính chắc cả điểm xuất phát lẫn vạch đích cũng chẳng thấy đâu.
“Giờ đi làm kính mới thì không kịp rồi. Cho nên…”
Đỗ Phi Vũ ra hiệu bằng cằm về phía Tưởng Kinh Hàn đang đeo số báo danh.
“Tại sao lại là cậu ấy?”
Yến Thu tò mò. Dù sao thì Tưởng Kinh Hàn cũng không phải kiểu người yêu thương tập thể.
Đỗ Phi Vũ đột nhiên phấn khích:
“Ê, lúc cậu ta chủ động nói sẽ thi thay, tớ cũng thấy kỳ. Cậu đoán xem lý do là gì?”
“Anh Hàn bảo: Dạy con nhỏ xấu xí kia cách chạy 3000m cho đàng hoàng.”
Yến Thu: …
Tống Gia Kỳ liếc nhìn cô, ra hiệu cho Đỗ Phi Vũ ngừng nói.
Nhưng Đỗ Phi Vũ chẳng hiểu ý tốt đó, như bỗng dưng tò mò quá độ: “Cậu nháy mắt làm gì thế? Nói coi con nhỏ xấu xí là ai vậy? Tớ hỏi cậu ấy mà cậu ấy không chịu nói.”
Yến Thu mặt lạnh như tiền, lườm một cái.
Tống Gia Kỳ bất lực xoa trán: “Là cậu đấy, mau biến đi.”
Đỗ Phi Vũ: …?
Tưởng Kinh Hàn sải chân dài lên đường chạy.
Lớp 10 thi ở nhóm hai, làn chạy số hai.
Yến Thu đứng ở trong sân, rất gần đường chạy.
Thiếu niên dáng người cao thẳng, như cây tùng cây trúc. Khi quay đầu, lại giống như cành củi khô dưới tuyết chỉ chờ cháy lên, bình tĩnh nhưng vẫn toát ra khí chất ngạo nghễ và hoang dã.
Đôi mắt đen thẳm, lông mày khẽ nhướn.
Làn số 3 là nam sinh thể thao lớp 11, thân hình vạm vỡ, làn da ngăm đen, vừa khởi động vừa trò chuyện với cậu, trông có vẻ thân.
Tưởng Kinh Hàn đáp lại hời hợt, ánh mắt lơ đãng lướt quanh, bất chợt chạm phải ánh mắt Yến Thu.
Hai ánh nhìn giao nhau ba giây, mặt Yến Thu không biểu cảm, nhưng trong lòng nghĩ: Đệt, cậu ấy dám gọi mình là con nhỏ xấu xí?
Mắt có vấn đề à?
Tưởng Kinh Hàn, đợi đó.
Cô nở nụ cười kiểu “dở hơi giả nai”, dùng lại giọng Đài Loan khiến Dụ Gia Thụ đuổi cô đi, lắc lắc ly trà sữa trong tay.
“Cố lên nha ~ anh Kinh Hàn ~ Nhất định phải được hạng nhất đó ~”
Tưởng Kinh Hàn: …
“Tại sao tôi phải được hạng nhất?”
Yến Thu đảo mắt, chưa suy nghĩ đã bật ra giọng nũng nịu: “Nếu cậu đứng nhất thì chắc chắn có thưởng đó ~”
Cô thấy Tưởng Kinh Hàn ngừng ba giây, vẻ mặt như vừa thấy ma, tưởng đâu đã thành công làm cậu phát ngán.
Ai ngờ Tưởng Kinh Hàn nghiêng đầu, khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng nói: “Được.”
“Cậu đợi đó.”
Yến Thu: ?
“Cậu cũng hống hách dữ ta?”
Cô vừa âm thầm khâm phục, vừa nhìn cậu quay sang nói gì đó với nam sinh thể thao, khiến mặt anh ta sa sầm như vừa ăn phải mướp đắng.
Tiếng súng vang lên, trận đấu bắt đầu.
Một nhóm thiếu niên mười bảy mười tám tuổi xuất phát với tốc độ đáng kinh ngạc, khác hẳn vẻ mệt mỏi của các bạn nữ.
Tưởng Kinh Hàn chạy khá nhanh, đang ở vị trí thứ hai, chỉ sau anh chàng thể thao đường số ba.
Yến Thu nheo mắt nhìn một lát, bằng con mắt từng chạy xong 3000m hôm trước, đoán chắc cậu chỉ đang bộc phát nhất thời, cúi đầu nhắn tin, chờ xem cảnh Tưởng Kinh Hàn thở như bò sau đó.
Nghĩ thôi mà còn thấy mong chờ.
【Thu Mi】Có người đang chạy 3000m.
【Thu Mi】Em đoán cậu ấy đứng top 3 từ dưới lên.
【Mỹ nhân ngư nước Pháp】? Chị đoán cậu ấy hạng nhất.
【Thu Mi】Cậu ấy làm màu vậy mà chị cũng hùa theo?
【Thu Mi】Ai mới là chị em thân thiết với chị?
【Thu Mi】Chị thấy cậu ấy ngầu vậy thì làm chị em với cậu ấy luôn đi!
【Mỹ nhân ngư nước Pháp】:????
Ôn Ái ở đầu dây bên kia chửi: “Đồ ngốc.”
Rồi gửi thêm một tin nữa, nhưng Yến Thu chưa kịp xem.
Bất giác các vận động viên đã chạy sang vòng thứ năm.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là Tưởng Kinh Hàn vẫn đang hạng hai?
Gì vậy trời.
Cô ngỡ các bạn sau đang tích trữ thể lực để bứt tốc về sau cơ mà?
Cô cau mày, rồi nghĩ đến tâm lý “chạy xong là được rồi, không quan tâm thứ hạng” của mình hôm qua trước khi máu hiếu thắng trỗi dậy, rồi lại thấy bình thường.
Haizz, sức người không thắng nổi sự chán đời.
Lúc này, các thí sinh phía sau bị Yến Thu trách oan cũng thấy uất ức lắm, họ thực sự đang cố bứt tốc, nhưng…
Tưởng Kinh Hàn và anh chàng thể thao kia có lợi thế quá lớn!
Anh chàng kia còn đỡ, cơ bắp săn chắc, da đen sạm, ai cũng biết là dân chuyên thể thao.
Nhưng Tưởng Kinh Hàn thì sao, ban đầu đã chạy nhanh, giờ vẫn giữ vững nhịp, luôn giữ khoảng cách với người kia.
Bực nhất là trông cậu vẫn còn rất ung dung!?
Cuộc bứt phá chỉ ảnh hưởng đến vị trí phía sau thôi.
Một vòng rưỡi cuối.
Yến Thu thôi nhìn những người khác, chăm chăm ngắm Tưởng Kinh Hàn, mở máy ảnh để chụp mấy tấm xấu xí của cậu, chuẩn bị chất vấn “Cậu lấy tư cách gì gọi tôi là con nhỏ xấu xí?”
Đỗ Phi Vũ bỗng lên tiếng, đầy hả hê: “Nhìn kìa, Trần Bằng đuối sức rồi.”
Yến Thu zoom lên, hỏi bâng quơ: “Trần Bằng là ai?”
“Cái anh to cao đó đó, dân thể thao.”
Yến Thu nhìn kỹ, quả thật là anh chàng cao to kia đang chậm lại thấy rõ.
???
“Ảnh là dân thể thao mà, sao lại đuối rồi?”
“Ờ,” Đỗ Phi Vũ nhướng mày, “Nhưng ảnh chuyên ném tạ. Cậu còn mong ảnh về nhất 3000m?”
Cái gì.
?
Yến Thu sốc thật sự.
Cái ông cao to kia, chuyên ném tạ.
?
Cô chết sững, như thể nghe thấy trăm cái loa hét bên tai: “Cậu ổn không? Cậu ổn không? Cậu ổn không?”
Không ổn chút nào.
Phục rồi!
Khi cảm xúc của Yến Thu còn đang lẫn lộn, Tưởng Kinh Hàn đã bỏ xa anh chàng thể thao cả mấy mét ở đoạn thẳng cuối, về đích đầu tiên.
Hạng nhất.
Dự đoán của Yến Thu sai bét, kế hoạch chụp ảnh dìm cũng tiêu tan. Cô vội vàng bấm máy, nhưng Tưởng Kinh Hàn đã vượt vạch đích, đang giảm tốc.
Ảnh còn bị mờ, cô vừa xem vừa run tay vì tức.
Cuối cùng cũng tìm được một tấm rõ nét.
Cậu thiếu niên chạy thêm mấy mét nữa, sắp đứng hẳn lại, nhưng vẫn giữ tư thế chạy, quay đầu nhìn về phía này.
Cậu nhướng mày, ánh mắt rạng ngời, trong đôi mắt đen láy có ánh sáng lấp lánh như dải ngân hà phản chiếu.
Tim Yến Thu khẽ lỡ một nhịp.
Hình như cậu đang nhìn cô.
“Tây Vũ, nhìn kìa!! Hạng nhất kìa!! Giỏi quá đi!!”
“Hu hu hu Tây Vũ nhìn kìa! Không hổ là người cậu thích, hợp với cậu quá đi. Cậu tốt vậy mà…”
“Suỵt,” bên cạnh sân, Diệp Tây Vũ ngượng ngùng cúi đầu, khẽ đánh gió các chị em, “Đừng nói nữa, nhiều người nhìn lắm.”
Rồi ngẩng đầu, như ngại ngùng nhìn về phía Tưởng Kinh Hàn, má ửng đỏ.
Đỗ Phi Vũ lại thắc mắc: “Sao tụi nó nói như anh Hàn là bạn trai nó thế?”
Tống Gia Kỳ hiền lành, lúc này cũng không chịu nổi mấy bạn lớp 14, tuy không tiện can thiệp, nhưng cũng nhíu mày: “Thôi kệ đi, đừng chấp làm gì.”
Yến Thu lúc này bị vả sấp mặt, mặt không biểu cảm, giả vờ lạnh lùng, quay người định rời đi, cắm mặt vào điện thoại giả vờ không có gì.
Bỗng một đôi chân dài chắn trước mặt cô, rồi bị cả người Tưởng Kinh Hàn đứng chặn lại.
Số báo danh vẫn chưa tháo, con số “10” đen nhánh vô cùng nổi bật.
Cậu vẫn còn thở hơi gấp, ngực phập phồng nhẹ, mang theo hơi thở đàn ông mãnh liệt, giọng khàn khàn, khóe môi nhếch lên.
”Bạn cùng bàn, phần thưởng của tôi đâu?”
Màn hình điện thoại sáng lên, hiện lên trên màn hình khóa:
【Mỹ nhân ngư nước Pháp】: Chị không chỉ đoán cậu ấy hạng nhất,
【Mỹ nhân ngư nước Pháp】: Mà còn đoán em lại rung động nữa rồi đấy.
Hết chương 14.
【Tác giả có lời muốn nói】Mỹ nhân ngư nước Pháp của chúng ta lúc nào cũng đoán trúng phóc.
(P/s: Mình đổi bút danh rồi, mới lập weibo nè! Weibo: @栖遥睡了)