Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 18

Chương 18 – Viên kẹo thứ mười tám –  “Cậu có bị ngốc không?”

Giữa tháng 11, việc học bận rộn lại càng căng thẳng. Kỳ thi giữa kỳ sắp tới khiến mọi học sinh đều chăm chỉ viết bài trong giờ tự học buổi tối, không ngẩng đầu lên.

“Thở dài não nề để che dòng lệ, thương dân sinh sao lắm nỗi gian truân…” Đỗ Phi Vũ đọc thuộc nhiều lần, cứ kẹt mãi ở câu đầu.

Cậu than một tiếng, ném quyển sách Ngữ văn xuống bàn, gục đầu, chán nản “Ôi khổ thân ta, đời ta sao mà gian nan thế! Tớ ghét nhất kỳ thi toàn thành!”

Tống Gia Kỳ không ngẩng đầu, làm bài đọc hiểu tiếng Anh: “Cậu gà quá.”

Đỗ Phi Vũ ngồi dậy, rất khí phách: “Đúng, tớ gà đấy. Mấy thằng bên trường Phụ Trung đúng là giỏi vãi. Lần nào xem xếp hạng toàn trường cũng thấy ổn, nhưng xếp hạng thành phố thì xấu không thể tả nổi.”

Tống Gia Kỳ đáp: “Hài lòng đi, ít ra khối tự nhiên bọn mình còn có tên trong bảng xếp hạng. Khối xã hội mới thảm. Top 20 thành phố chỉ được hai ba người.”

“Ô, lần này chưa chắc đâu. Có Yến Thu mà.”

Yến Thu đang vùi đầu làm đề cương mà Tưởng Kinh Hàn giao tối qua, giải tới mức tóc tai rối bù: “Đừng, kỳ vọng càng lớn thất vọng càng cao.”

“Trời ơi, tớ tính ba lần rồi sao vẫn sai vậy?” Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh kẻo càng làm càng bực.

Tưởng Kinh Hàn ôm bóng rổ từ cửa sau bước vào, mặc áo dài tay mỏng, gỡ băng đô thấm mồ hôi xuống.

Cậu đứng phía sau ghế, hơi cúi người, vắt chiếc áo khoác đen lên lưng ghế, tiện thể nhìn thoáng qua đáp án của cô.

Giọng Tưởng Kinh Hàn vang lên trên đỉnh đầu cô: “Véc-tơ OP và OQ cùng hướng hay ngược hướng?”

Yến Thu chăm chú nhìn lại đề, ba giây sau bực bội sửa lại đáp án: “… Ngược hướng.”

“Đề còn không đọc kỹ, rồi hỏi sao tính hoài vẫn sai.” Tưởng Kinh Hàn kéo ghế ngồi xuống.

Yến Thu bận rộn làm lại, không thèm nhìn cậu, giơ tay trái như đầu hàng: “Xin tha mạng cho tù binh, nhẹ lời chút đi.”

“Anh Hàn, cũng chỉ có cậu, trước kỳ thi một tuần mà vẫn trốn học đi chơi bóng.”

Đỗ Phi Vũ u oán nhìn cậu.

Tưởng Kinh Hàn nhướn mày: “Có ý kiến à?”

“Đâu dám… Nếu tớ học giỏi như cậu, tớ cũng làm thế.” Đỗ Phi Vũ lập tức rụt cổ về bàn, tiếp tục lắp bắp đọc: “Dù ta giữ mình trong sạch…”

Chưa kịp đọc xong, chuông tan học vang lên.

“… Má!”

Đỗ Phi Vũ tức quá đập bàn một cái, còn cố gắng lẩm bẩm cho xong câu: “Như bị! Dây cương! Trói buộc vậy!”

Tống Gia Kỳ đang thu dọn sách vở, dừng một chút: “Cậu có thể lịch sự tí không?”

Đỗ Phi Vũ: “???”

Yến Thu vừa sửa xong bài, đóng nắp bút lại, Tưởng Kinh Hàn đã rất tự giác xách cặp ra ngoài.

“Tạm biệt Chị Thu.” 

“Mai gặp nhé Thu Thu.” 

“Tạm biệt.”

Cô lề mề thu dọn sách vở, khoảng ba phút sau, khi lớp gần như không còn ai mới xuống lầu.

Tưởng Kinh Hàn đứng dưới gốc cây ngô đồng to dưới dãy nhà học, nghiêng người tựa vào thân cây, một tay đút túi, dáng vẻ nhàn nhã.

“Yo, anh Hàn, chờ bạn gái à?”

Mấy nam sinh lớp bốn lầu một đi ngang, trêu cậu hai câu.

Tưởng Kinh Hàn hờ hững liếc qua, không đáp.

Yến Thu hơi lúng túng, bước tới hai bước, gọi: “Đi thôi?”

Hai người sóng vai ra khỏi cổng trường.

Cổng trường vẫn khá đông, vài nhóm túm tụm quanh mấy xe bán hàng rong.

Ánh đèn đường vàng vọt lẫn trong tiếng ồn ào náo nhiệt, mùi khoai nướng ngọt lịm len lỏi trong không khí.

Tưởng Kinh Hàn bỗng lên tiếng: “Vừa nãy bọn họ hỏi tôi có phải đang đợi bạn gái không.”

Yến Thu đang suy nghĩ có nên mua một củ khoai không, nghe vậy hơi khựng lại.

Cậu ấy… bị trêu nên khó chịu à?

Hay bị hiểu nhầm rồi tức giận?

Yến Thu len lén nhìn nét mặt cậu.

Không biểu cảm, khóe mắt hơi cụp, khóe miệng thẳng tắp, trông rất lạnh lùng.

Yến Thu len lén ngước nhìn sắc mặt cậu.

Không biểu cảm gì, khóe mắt rũ xuống, khóe môi mím thẳng, trông có vẻ lạnh lùng.

Cô lại lén nhìn lần nữa, vẫn lạnh như băng.

Quả nhiên. 

Tiểu bá vương chắc ghét bị trêu lắm.

Yến Thu lúc này không dám đề cập chuyện mua khoai nữa, chỉ đành lưu luyến nhìn chiếc xe ba gác bán khoai, dè dặt nói: “Vậy, xin lỗi nhé?”

Tưởng Kinh Hàn đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa cô đâm vào cậu.

Cậu nhìn xuống cô, giọng hơi bực: “Xin lỗi cái gì?”

“À thì… xin lỗi vì để họ hiểu lầm quan hệ giữa tôi với cậu.” Yến Thu hơi khó hiểu.

Tưởng Kinh Hàn nhìn cô ba giây, khóe môi nhếch lên: “Yến Thu, cậu có phải là…”

Cậu đột ngột im bặt.

“?”

“Gì cơ?”

Yến Thu lưu luyến nhìn cô bán khoai chuẩn bị dắt xe đi mới quay lại nhìn cậu.

Tưởng Kinh Hàn mặt đen thui, lôi từ túi trong áo đồng phục ra một tờ Mao đỏ, ném cho cô, nghiến răng: “Đi.”

Mắt cô sắp rơi ra ngoài rồi.

Đi mua cho ông đây ngay.

Cậu nhìn bóng dáng Yến Thu cố tỏ vẻ nghiêm túc nhưng không giấu nổi vẻ hớn hở.

Mẹ nó.

Yến Thu, cậu có bị ngốc không?

“À đúng rồi, mai tôi bận, tối không dạy thêm được.” Tưởng Kinh Hàn vừa mở cửa vừa nhớ ra.

Trước đó chính cậu chủ động đề nghị dạy thêm cho cô, nhưng trì hoãn hơn một tháng mới sắp xếp được trước kỳ thi toàn thành phố, mỗi tối dạy một chuyên đề.

Yến Thu tay ôm khoai nướng, tay mò chìa khóa: “À, cậu không nói tôi cũng quên. Tôi cũng bận.”

Tưởng Kinh Hàn tựa vào cửa, nhướng mày: “Cậu bận gì?”

Yến Thu cắm chìa vào ổ khóa, liếc cậu: “Liên quan gì tới cậu.”

“Dù sao bọn mình cũng được nghỉ hai ngày, vui quá trời.” 

“Thứ hai gặp lại nha, thầy Tưởng.”

“Rầm” một tiếng, cô đóng cửa lại.

Vào nhà, Yến Thu bẻ nửa củ khoai đưa cho bà.

“Bà ơi, mai cháu không ăn cơm nhà đâu ạ.”

“Đi chơi à?” Bà chia một miếng cho ông, “Cái này không ngọt lắm, lần sau bà hấp loại ngọt hơn cho cháu.”

Ông tháo kính lão xuống, đùa: “Bà không hiểu rồi, giờ mấy đứa nhỏ thích ăn ngoài, đồ nhà làm không thơm bằng.”

“Đâu có.” Yến Thu cười đẩy ông một cái.

“Mai bạn thân cháu về Thành Đô, cháu đi chơi với bạn. Chắc tối mới về ạ.”

“Ừ. Nhớ cẩn thận.”

“Dạ.”

Yến Thu hăng hái trả lời, lấy đồ ngủ đi tắm.

【Mỹ nhân ngư đã về nước】: Đang lệch múi giờ, ngủ trước đây. Sáng mai gọi lại cho em.

Yến Thu sấy tóc xong thấy tin nhắn của Ôn Ái, gửi từ nửa tiếng trước, chắc giờ cô ấy ngủ rồi.

【Thu Mi】: Ok.

Không ngờ Ôn Ái gọi video lại ngay.

Yến Thu mở máy, ngạc nhiên: “Không phải chị ngủ rồi à?”

Giọng Ôn Ái rất đặc biệt, như tảng băng Nam Cực, trong trẻo và sạch sẽ, lúc này âm cuối kéo dài, nghe có vẻ rất tuyệt vọng.

Cô ấy nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm màn hình: “Không ngủ được. Nằm không suốt nửa tiếng rồi.”

Yến Thu loạt xoạt bật máy chiếu, cố định điện thoại, nói chuyện phiếm.

“Lệch múi giờ đâu dễ quen nhanh như vậy.” 

Cô nhìn nền tường trắng toát phía sau Ôn Ái, chẳng có chút hơi thở sinh hoạt: “Chị không về nhà à?”

“Ừ.” Ôn Ái trở người nằm sấp, tay chống lên gối: “Lâu quá không ai ở, lười dọn. Với lại chỉ ở vài hôm nên thuê khách sạn luôn.”

“Ở đâu?”

“Xuân Hy Lộ.”

Gần phết.

“Vậy chị tới nhà em ở luôn đi.”

“Không tiện đâu.” Ôn Ái cười, một lát sau bổ sung: “Với cả Ôn Dục cũng tới.”

“Cậu ấy chưa nghỉ học mà?”

“Đúng. Mặt dày xin nghỉ thôi. Ê, em nói xem, lần trước thi IELTS được có 5.5 mà lấy đâu tự tin xin nghỉ hoài vậy?”

Yến Thu khựng lại: “Cậu ấy hay xin nghỉ à?”

Ôn Ái đảo mắt nhớ lại: “Hình như vậy. Ôn Dục hay tham gia mấy hoạt động học tập trải nghiệm, lần trước còn tới Thành Đô nữa.”

Yến Thu khẽ nhíu mày, nhớ lại mấy tối tan học, dưới đèn đường vàng vọt, cái bóng trốn trốn tránh tránh lặng lẽ theo sau mình, thản nhiên hỏi: “Khi nào? Giữa tháng mười à.”

Ôn Ái ngạc nhiên: “Đúng. Sao em biết?”

“Không có gì, đoán đại thôi.” Yến Thu đánh trống lảng: “Mai ăn gì?”

“Em đoán xem?”

“Em không đoán được chị muốn ăn gì, nhưng em thèm ăn đồ Pháp.”

Ôn Ái la oai oái: “Chị ơi, tha cho em. Giờ thấy gan ngỗng là em muốn ói rồi.”

Yến Thu cười: “Đùa thôi. Lẩu hay Haidilao?”

“Lẩu lẩu lẩu. Hôm qua thấy trên bạn bè có share một quán ngon, đi thử luôn.”

“Được.”

Hai người nói luyên thuyên thêm một lúc.

Rõ ràng cuộc sống, môi trường khác nhau: một người học cấp ba trong nước, một người học nghệ thuật ở nước ngoài; một người 17, một người sắp 20. Vậy mà lại hợp tính nhau đến kỳ lạ, nói chuyện hoài không hết.

Duyên phận thật sự kỳ diệu.

Bên cạnh Yến Thu có biết bao cô gái đồng trang lứa, người thì đáng yêu, người thì lạnh lùng, người thì hoạt bát, người thì rụt rè, ai cũng thân thiện, nhưng cô chẳng thể thân thiết tới mức này với ai cả.

Có lẽ “từ trường” thật sự tồn tại.

Giữa hàng triệu người, chỉ cần một ánh nhìn đã tìm thấy nhau, rồi bị hút lại gần.

Khi cả hai cúp máy đã là chuyện của một tiếng sau.

Yến Thu chưa buồn ngủ, xem tập mới nhất của “Khám phá Trung Quốc từ trên không” chiếu trên máy chiếu.

Cửa sổ không kéo rèm hé một nửa, ban công ngoài kia sáng đèn.

Cô không kìm được nhìn về đốm sáng yếu ớt nhưng dịu dàng ấy.

Giọng đọc mở đầu quen thuộc của đài trung ương khiến lòng cô dâng trào, hương khoai nướng dường như vẫn thoảng nơi đầu lưỡi.

Trong biển người mênh mông, cô đã nhìn thấy cậu từ cái nhìn đầu tiên.

Ngay cả sao trời và thủy triều cũng đẩy cô về phía cậu. 

Từ trường mạnh đến mức đến cả trọng lực Trái Đất cũng bất lực.

Có những người, với cô cũng là như vậy. 

Thật kỳ diệu.

Sáng hôm sau, lúc Yến Thu xuống lầu đã thấy một cô gái cao ráo dựa hờ vào chiếc Audi A6 màu đen, tay cầm chìa khóa xe vẫy vẫy với cô.

Ôn Ái mặc áo khoác dài đen, lộ ra tà váy nhung đỏ rượu, tóc dài uốn thành những gợn nhẹ tự nhiên, vài lọn xõa trên vai, môi đỏ răng trắng, ánh mắt sáng trong.

Yến Thu bật cười, tiến lên ôm cô ấy một cái: “Sao đổi xe rồi. Còn chiếc Maybach của chị đâu?”

Hồi sinh nhật mười chín tuổi, Ôn Như Tùng đã tặng cô ấy một chiếc Maybach S680.

Ôn Ái ngồi vào ghế lái, nghe vậy không vui, kiêu hãnh hất cằm: “Đây là chị tự dành tiền mua đó, không thơm hơn cái Mercedes vớ vẩn kia sao?”

Yến Thu cài dây an toàn, tặc lưỡi: “Phải rồi, chiếc Mercedes hơn ba trăm vạn, làm sao sánh nổi với tiền riêng của mỹ nhân ngư chúng ta.”

Hết chương 18.

Tác giả có lời muốn nói】Chương tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment