“Lẩu cay.”
“Ba chỉ bò, sách bò…”
Hai người gọi món xong, Ôn Ái gấp thực đơn lại đưa cho nhân viên.
Yến Thu đưa mắt nhìn quanh, nhấp một ngụm trà: “Đúng là quán nổi tiếng, đông người thật.”
“Bên ngoài còn xếp hơn 100 số đấy. May mà đặt bàn trước rồi.”
Yến Thu lau đũa bát, ngẩng đầu lên thì thấy có một chàng trai đang được nhân viên dẫn vào quán.
Cậu tcon trai khá cao, mặc áo hoodie đen, hai tay đút túi quần, bóng dáng trông quen quen.
Yến Thu nhướng mày ra hiệu cho Ôn Ái nhìn.
Ôn Ái quay đầu, vẫy tay: “Ở đây này.”
Ôn Dục cảm ơn nhân viên, rồi ngồi xuống cạnh chị gái mình.
“Lại xin nghỉ nữa à?”
Ôn Dục vừa ngồi xuống đã bị chị mình vỗ vào lưng một cái, cau mày vẻ tủi thân, “Không thể nói là nhớ chị được à?”
Ôn Ái trợn mắt: “Thôi đi.”
“Chị về nước rồi còn không chịu về Thượng Hải thăm em.” Ôn Dục nói xong chào Yến Thu: “Thu Thu ~”
Ôn Ái: “Không lễ phép gì hết! Cô ấy là bạn chị, gọi Yến Thu, không được gọi Thu Thu.”
Ôn Dục: “Không gọi đấy.”
Yến Thu bật cười, múc một thìa nước lẩu đỏ cho vào bát gia vị: “Thôi kệ em ấy.”
Mạnh Hiểu Thanh ngồi ở ghế phụ, đang soi gương tô son. Tưởng Xướng Vãn ngồi hàng ghế sau, cũng đang soi gương.
Tưởng Kinh Hàn kéo mũ hoodie xuống, liếc nhìn hai người họ đã ngồi gần mười phút chỉ để soi gương, cậu cảm thấy phụ nữ đúng là sinh vật kỳ lạ.
Cậu chống tay lên vành mũ, mí mắt dài cụp xuống, hỏi bố: “Còn bao lâu nữa thì đến ạ?”
Tưởng Dương đánh lái, đỗ xe sát lề: “Đến rồi. Mấy đứa xuống trước đi, bố đi tìm chỗ đậu xe.”
Mạnh Hiểu Thanh mang giày cao gót bước xuống, cảm thán: “Nếu nói có cái gì khiến mẹ nhung nhớ suốt hai tháng qua… thì chắc chắn không phải tụi con, mà là lẩu!”
Quay lại nhìn đã thấy Tưởng Xướng Vãn cầm ảnh đặt bàn chạy vèo đi tìm nhân viên rồi.
Tưởng Kinh Hàn: “…”
“Quán này có sách bò ngon lắm.” Tưởng Xướng Vãn vừa bỏ đồ vào nồi vừa nói: “Bình thường đông lắm, hôm nay mượn được thẻ VIP của bạn mới đặt được phòng riêng đó.”
Nhân viên sau khi mang đồ ăn lên xong thì không vào nữa, chắc là bận.
Mạnh Hiểu Thanh sai Tưởng Dương: “Hết dầu hào rồi, đi lấy đi.”
Tưởng Dương kinh hãi: “Tôi vừa mới ngồi xuống! Bà có biết tôi phải chạy xe bao nhiêu vòng mới đậu được không!”
Bà Mạnh cãi lý: “Ai bảo ông đi xe, đi bộ thì đỡ than rồi!”
Tưởng Dương thở dài: “Haizz, càng sống càng không có nhân quyền…”
Tưởng Kinh Hàn ngồi trong phòng kín cảm thấy hơi ngột ngạt, cũng muốn ra ngoài đi dạo: “Để con đi cho.”
“Vẫn là con trai ngoan nhất ~” Tưởng Dương cười hí hửng ngồi xuống.
Tưởng Kinh Hàn xuống lầu, đứng ở cầu thang nhìn quanh, rồi đi về phía quầy gia vị.
Khi đi ngang một góc, vô tình liếc vào trong, đi qua vài bước rồi lại quay lại, nhướng mày nhìn bàn số 3.
Trong góc, Yến Thu ngồi thoải mái, trò chuyện với cậu con trai đối diện, cười nói vui vẻ, không khí có vẻ rất sôi nổi.
Tưởng Kinh Hàn nheo mắt.
Chàng trai đối diện cậu chưa từng gặp, nhưng nhìn xa thì cũng khá ưa nhìn, áo hoodie là nhãn hiệu cậu hay mặc, giày cũng là loại cậu từng rất thích.
Cậu hờ hững tặc lưỡi một tiếng, ngón trỏ và giữa gõ lên lan can gỗ, rồi nhấc chân đi về phía bàn số 3.
“Các cậu bắt đầu huấn luyện tập trung rồi à?”
“Ừ, mới bắt đầu thôi. Cũng chưa quen lắm.”
Yến Thu đang định gợi chuyện với Ôn Dục thì chợt nghe bên trên vang lên một giọng quen thuộc.
“Trùng hợp ghê, bạn cùng bàn.”
“?”
Yến Thu sững lại một giây, rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hờ hững “À” một tiếng: “Thật là trùng hợp.”
Giọng điệu kéo dài, ý ngầm là “Tôi bận, đừng làm phiền.”
Tưởng Kinh Hàn nhìn cô ba giây, rồi “xịch” một tiếng kéo ghế ngồi xuống.
Yến Thu: …
“?”
Ôn Dục trong phép lịch sự đánh giá Tưởng Kinh Hàn vài lần, phản ứng nhanh, hỏi: “Thu Thu, bạn chị à?”
Lúc này Tưởng Kinh Hàn mới chịu nhìn cậu ta một cái, rồi lại quay sang Yến Thu, nửa đùa học theo: “Thu Thu?”
Không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Ôn Dục cũng không phải là người chưa từng gặp cảnh này, nhướn mày, thách thức trả lời: “Ừ, Thu Thu.”
Yến Thu: “…”
“Ừ, bạn học. Chắc cũng tới đây ăn thôi.”
Ôn Dục “ồ” một tiếng, đặt đũa xuống: “Vậy ngại quá, bạn chị tới muộn, hết chỗ mất rồi.”
Tưởng Kinh Hàn nhướng mày, thong thả tự rót cho mình một cốc nước, mới nhìn thẳng vào cậu ấy: “Ở đây không phải vẫn còn sao? Trống mà.”
Ôn Dục nhìn lại, không nói gì.
Tưởng Kinh Hàn quay sang Yến Thu, vô tội: “Sao thế, không cho ngồi à?”
“Có người không đi học Toán, lại chạy ra ăn lẩu với ‘trẻ con’ thì thôi đi, giờ còn không cho ngồi chung nữa, có phải hơi quá đáng không?”
Yến Thu còn chưa kịp phản ứng thì cậu lại cười nhạt bổ sung: “Nhỉ? Thu Thu?”
Yến Thu: …
Mặt Ôn Dục đã đen xì, xem ra bị chọc tức không nhẹ, không biết là do câu “trẻ con” đụng trúng lòng tự trọng tuổi dậy thì, hay do thái độ khinh người của Tưởng Kinh Hàn khiến cậu không thèm nói chuyện nữa.
Yến Thu quyết định không để Tưởng Kinh Hàn tiếp tục nói: “Không sao, cậu ngồi đi. Đây là em trai bạn tôi.”
Tưởng Kinh Hàn lập tức: “Ồ, chào em trai.”
Rồi cố ý buông một câu: “Tưởng Xướng Vãn mà gọi cả tên tôi là ăn đòn đó.”
“Với cả tôi cũng chưa từng đi chơi riêng với bạn bè của nó.”
Yến Thu: “Tôi cũng không đi riêng với cậu ấy.”
“Phải không?” Tưởng Kinh Hàn nhướng mày, không tin, hết nhìn Ôn Dục rồi lại nhìn Yến Chiêu, rõ ràng là không tin.
Yến Thu tức muốn chết, đang định bảo: “Đối diện còn cái túi đó cậu không thấy à” thì phát hiện lúc Ôn Ái đi vệ sinh còn xách luôn cái túi đi, giờ đang trốn sau cột gần đó thò đầu ra.
Yến Thu: “?”
【Thu Mi】: Chị làm gì vậy?
【Thu Mi】: Đi vệ sinh gì mà lâu thế, táo bón cũng phải xong rồi chứ?
【Thu Mi】: Sao lại mang cả túi đi hả?!
【Thu Mi】: Em thấy chị rồi đó Ôn Ái
【Thu Mi】: Đừng có mất mặt sau cái cột nữa, chị đang quay phim gián điệp à???
【Mỹ nhân ngư đã về nước】: Bình tĩnh bình tĩnh
【Thu Mi】: Lăn lại đây ngay!!!!!
【Mỹ nhân ngư đã về nước】: Gương với son đều trong túi, đồ ngốc
【Mỹ nhân ngư đã về nước】: Anh đẹp trai bên cạnh em là ai thế?
【Mỹ nhân ngư đã về nước】: Nhìn như đang xem phim thần tượng vậy, chị không nỡ đi qua phá bầu không khí
【Mỹ nhân ngư đã về nước】: Có phải cậu ấy không?
【Mỹ nhân ngư đã về nước】: Người mà em thích ấy
Yến Thu: “…”
Lúc cô ngẩng đầu lên, thì nghe thấy hai cậu con trai trên bàn đang khẩu chiến, từ đội bóng yêu thích đến các vị tướng trong game, tóm lại là một cuộc đấu toàn diện, cậu thích A tôi thích B, không cái nào giống cái nào.
【Thu Mi】: Là từng thích, từng!!!!!
【Thu Mi】: Mau lại đây không em giết người đấy, cô Ôn /cười /dao chặt rau
【Mỹ nhân ngư đã về nước】: Aiya~ đừng gấp, chị tới đây
Ôn Dục uống nước: “Tôi chơi Garen cũng tạm.”
Tưởng Kinh Hàn thờ ơ: “Còn tôi Darius cũng ổn.”
Yến Thu gần như không hiểu bọn họ đang nói gì, không buồn xen vào, chỉ nhìn Ôn Ái đang bước tới.
Ôn Ái ngồi xuống, tự nhiên tiếp lời: “Darius? Hình như tôi có chơi qua rồi.”
Ôn Dục cười lạnh: “Cái lần chị chơi với em ấy à? Đấy là Jinx.”
“……”
Ôn Ái bình thản uống nước: “À. Nhóc con mà lắm mồm.”
Ôn Dục: “…”
Bị chị gái công kích lần nữa, cậu hoàn toàn “tắt tiếng”, cúi đầu chơi điện thoại, không nói nữa.
“Tưởng Kinh Hàn.” Cậu hơi ngồi thẳng lên, gật đầu chào.
Ôn Ái vẻ “tôi biết mà”: “Chị biết. Chị là Ôn Ái. Đây là em chị, Ôn Dục.”
Tưởng Kinh Hàn khẽ gật đầu.
Yến Thu lướt điện thoại một lúc, rồi ngẩng đầu hỏi: “Cậu thật sự là hết chỗ hay giả vờ hết chỗ đấy?”
Tưởng Kinh Hàn tỉnh bơ: “Thật đấy. Không thấy đông như kiến à.”
Yến Thu nở một nụ cười tiêu chuẩn, hơi nghiến răng: “Vậy thầy Tưởng à, địa vị của cậu trong nhà cũng thấp ghê nhỉ, cả nhà cùng đi ăn, vậy mà chẳng ai gọi cậu.”
Tưởng Kinh Hàn: “?”
Cậu lôi điện thoại ra xem, thấy Tưởng Xướng Vãn vừa đăng story cách đây 5 phút: “Cuối cùng bố mẹ cũng về nước, cả nhà cùng nhau đi ăn~” kèm ảnh ba người.
Chí mạng hơn là cô ấy còn mới bình luận dưới ảnh: “Đừng hỏi anh trai tôi đâu, chắc bị bắt cóc trên đường đi lấy dầu hào rồi.”
Tưởng Kinh Hàn: …
Sắc mặt cậu không đổi, không hề lúng túng đứng dậy: “Đúng thật, quá đáng ghê.”
“Để tôi qua đó xem sao.”
Dưới ánh nhìn của ba người, cậu bình tĩnh quay lại phòng riêng, trong tiếng nghi hoặc của Mạnh Hiểu Thanh và tiếng gào thét của Tưởng Xướng Vãn, nhanh chóng giật điện thoại, xóa bình luận kia.
Một loạt động tác như mây trôi nước chảy, dứt khoát gọn gàng.
Yến Thu: …
Ôn Ái “chậc” hai tiếng, “Đúng là đẹp trai thật.”
Yến Thu bỏ khoai tây vào nồi, không bình luận.
Ôn Dục bất bình xen vào: “Suốt ngày chỉ biết trai đẹp thế. Đẹp thì liên quan gì đến chị?”
“ Nhóc con.” Ôn Ái hít sâu “Đúng là không liên quan tới chị. Nhưng liên quan tới chị Thu Thu của em đấy.”
Ôn Dục muốn nói rồi lại thôi, bực bội cúi đầu không nói gì nữa.
Lúc họ thanh toán ra về, cũng không biết nhà Tưởng Kinh Hàn đã về hay chưa, nói chung không gặp lại nữa.
Ba người cùng nhau lững thững đi trong đêm thu muộn, lá cây ngô đồng bên đường màu sắc đậm nhạt khác nhau, rơi lả tả trên mặt đất.
“Lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau đi dạo như này.” Ôn Ái cảm khái.
Yến Thu giẫm lên lá khô, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chỉ mới nửa năm thôi. Nhưng cảm giác như đã rất lâu rồi.”
Ôn Dục liếc nhìn hai người, nhỏ giọng nói: “Nếu như hai chị không đi thì tốt rồi.”
Nếu mọi người đều không đi, thì lúc nào cũng có thể ở cạnh nhau, không cần phải đi cách cả ngàn dặm mới được gặp.
Không khí thoáng chốc trầm lặng.
Những lời Ôn Dục vừa nói ra, thật sự khiến Ôn Ái hơi bất ngờ.
Trong ấn tượng của cô, con trai thường không thích bộc lộ những suy nghĩ quá tình cảm.
Cô liếc Yến Thu, trêu: “Nếu chị không ra nước ngoài trau dồi thì có lỗi với sự dạy dỗ của Ôn Như Tùng lắm, sau này lấy gì mà khoe khoang nữa.”
Ôn Dục bất lực nhìn cô ấy.
Đúng lúc đó điện thoại Ôn Ái reo lên, cô ấy ra hiệu hai người đi trước, còn mình đứng lại nghe.
Có lẽ bị không khí ảnh hưởng, cũng có lẽ do hơi thở ấm áp trong quán lẩu khiến cô không muốn vòng vo nữa, Yến Thu nhìn Ôn Dục:
“Trước đây em có tới thăm chị đúng không?”
Ôn Dục im lặng một lát: “Ừ.”
“Lúc đó học tập nghiên cứu ở Thành Đô, buổi tối rảnh, nên ghé qua xem chị sao rồi. Không muốn làm phiền chị, nên không nói.”
Yến Thu giơ tay khẽ gõ đầu cậu một cái: “Em biết em làm chị sợ lắm không? Có gì thì nói, đừng lén lút theo dõi chị vào ban đêm nữa.”
Ôn Dục cười ngại: “Em biết thế nào cũng bị chị phát hiện mà.”
“Chủ yếu là em cũng không biết phải nói gì với chị, gặp nhau chắc cũng không có gì để nói. Hôm nay anh kia em cũng thấy nhiều lần rồi, chính là người mà trước đây chị từng nhắc với chị em đúng không.”
“Em cũng không cố ý gây sự với anh ấy, chỉ là tự nhiên thấy anh ấy không vừa mắt. Chị biết không, cái cảm giác thấy bạn trai của chị gái mình ấy.”
Yến Thu còn chưa kịp chỉnh lại cái từ “bạn trai của chị gái” thì đã nghe cậu tiếp: “Thấy chị vui vẻ hơn hồi ở Thượng Hải nhiều, em cũng yên tâm rồi.”
Cô dừng lại, nhìn xa xa về phía sạp bán hạt dẻ nướng bốc khói trắng, hồi lâu mới khẽ hỏi: “Chị thật sự vui vẻ hơn sao?”
Ôn Dục liếc cô một cái, rồi cũng quay đi nhìn hàng quán bên đường, giọng mang theo ý cười:
“Phải.”
“Em chưa từng thấy chị vui vẻ như vậy.”
Hết chương 19.