Yến Thu ở Thượng Hải đúng là không mấy vui vẻ.
Nếu không thì cô đã chẳng phải nghỉ học nửa năm trời, rồi lại quay về Thành Đô học ở một trường công lập bình thường.
Mấy chuyện này Ôn Dục đều biết hết.
Yến Thu nhìn cậu một thoáng, rồi lại cúi đầu nhìn cái bóng mờ vàng của đèn đường chiếu xuống, không biết nên tiếp lời ra sao.
Thế là hai người đều im lặng, chỉ đứng yên dưới tán cây ngô đồng bên đường, lặng lẽ đợi Ôn Ái gọi điện xong.
“Đi thôi.”
Ôn Ái đi được vài bước thì chợt nhớ ra: “Em không có chỗ ở đúng không?”
Ôn Dục ngẩn ra, “Em về nhà ở mà.”
Ôn Ái thở dài, lục từ trong túi ra một cái thẻ phòng đưa cho cậu, “Tới chỗ chị ở đi. Lâu lắm rồi nhà đó chưa dọn, em đến đó làm máy hút bụi một đêm à.”
Ôn Dục nghĩ một chút, rồi nhận lấy, “Vậy chị ở đâu?”
Ôn Ái đã khoác tay Yến Thu tiếp tục đi về phía trước, lười quay đầu lại, chỉ vẫy tay về phía cậu: “Ngủ với chị Thu Thu của em.”
Ôn Dục: Thôi được rồi.
Đường cũng không xa, hai người không muốn bắt xe, tính đi bộ về nhà, coi như đi dạo tiêu cơm.
“Qua đây rồi có quen không?” Ôn Ái hỏi.
Yến Thu nhìn những quán nhỏ ven đường, nghĩ một lát, “Ừm, cũng ổn. Bài vở học bù lại cũng theo kịp. Mọi người trong lớp cũng tốt.”
Ôn Ái nghiêng đầu nhìn cô, “Tốt à? Không phải em từng nói có mấy bạn nữ hay nói xấu sau lưng sao.”
Yến Thu cong mắt cười khẽ, “Con gái mà, chuyện bình thường thôi. Chỉ hơi nhiều chuyện tí, chắc cũng không có ý xấu gì.”
Ôn Ái cũng cười, “Cũng đúng thật.”
Rồi bổ sung: “Dù sao chị cũng là kiểu rất dễ ghét người khác. Ví dụ ai đó thích ra vẻ chỉ đạo, ai đó nịnh nọt thầy cô này, ai đó cứ thích chạy đến gần người chị thích này… những kiểu như vậy, chị đều rất ghét.”
Yến Thu khẽ đảo mắt, gật đầu, “Cái đó thì không sai. Chị là công chúa mà, phải thế thôi.”
Ôn Ái huých cô một cái, nhỏ giọng chửi, “Biến. Em thì không phải à.”
Ven đường thưa thớt đỗ vài chiếc xe ba bánh nhỏ, tay lái gắn loa, phát đi phát lại: “Đậu hoa~ mì lạnh~ bánh nếp~”
“Giọng phổ thông này nghe thân thiết ghê.”
Yến Thu không nhịn được cười, “Đúng vậy. Nghe lâu rồi thậm chí còn khiến người ta có cảm giác giọng phổ thông có âm điệu Tứ Xuyên mới là chuẩn.”
Ôn Ái mua một phần bánh nếp đường đỏ, nhìn cô bán hàng quay cái máy phía sau xe, bánh nếp trắng trắng tròn tròn được phủ bột rồi rưới lên đường đỏ.
“Thật ra Thành Đô rất khó để người ta không thích.”
“Ừ.”
Sau thời gian dài sống giữa nhà cao tầng bê tông cốt thép, xung quanh toàn người vội vã, đôi khi cũng khiến người ta hoài nghi có phải mình đã thành rô bốt rồi không.
Yến Thu vốn không định ăn, nhưng ngửi mùi đường đỏ thơm quá lại không nhịn được, quay lại mua một phần cho mình.
Cô bán hàng thấy hai người quay lại thì cười rạng rỡ: “Ngon đúng không? Đường đỏ nhà cô hàng xịn đấy, không thêm màu, cho các cháu thêm nhiều một chút.”
Yến Thu cũng không nhịn được mỉm cười, “Cảm ơn cô ạ.”
Có lúc cô nghĩ, chắc mình sẽ không bao giờ tìm được thành phố thứ hai đậm mùi khói bếp như thế này nữa.
Chính những ký ức quen thuộc và vẻ đẹp trong trẻo giấu trong từng chi tiết của thành phố này khiến cô cảm thấy, dường như mình sẽ có một cuộc đời yên bình và tốt đẹp.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
—
“Chị không mặc cái này, chị muốn cái màu đỏ rượu vang kia.” Ôn Ái nằm bò trên giường ra lệnh.
Yến Thu hít sâu một hơi, ném bộ đồ ngủ lên người cô ấy, “Cầm lấy.”
Ôn Ái cầm lên giũ giũ, chê bai: “Màu thì đẹp mà sao kiểu vẫn bánh bèo quá vậy? Em không có đồ ngủ nào trưởng thành hơn à?”
“Ví dụ như?”
Ôn Ái nở nụ cười hàm ý, “Lụa ấy? Cổ chữ V sâu ấy?”
Yến Thu mặc kệ, đẩy cô xuống giường, “Không có. Thích thì mặc, không thì biến.”
Ôn Ái bĩu môi, đi tắm.
Yến Thu dọn đồ, vỗ chút nước dưỡng da lên mặt. Nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn, cô nhìn quanh không thấy, lại ngồi xuống thoa kem dưỡng thể.
Sau đó lại vang lên mấy tiếng liên tiếp, Yến Thu mới tìm thấy điện thoại dưới gối, cúi xuống cầm lên xem, Tưởng Xướng Vãn đang nhắn liên tục cho cô về quán lẩu kia ngon như thế nào.
Yến Thu nằm sấp trên thảm yoga ngửa cổ duỗi cơ, nhắn lại: “Thật sự ngon đấy, hôm nay chị cũng đi ăn rồi.”
【Thu Mi】Còn gặp cả anh em nữa đó
【Niffler nhỏ của anh Newt】Thấy chưa thấy chưa thấy chưa!!
【Niffler nhỏ của anh Newt】À ý em là ảnh ra ngoài lâu ghê
【Niffler nhỏ của anh Newt】Thôi chết, nhắc tới bò ba chỉ và sách bò lại đói rồi
【Thu Mi】Đừng nói nữa, nói nữa chị cũng thấy đói
【Thu Mi】Bây giờ là 11:25 tối, bình tĩnh lại đi
Yến Thu làm xong một lượt duỗi lưng, cảm thấy có gì không đúng.
Cô cầm điện thoại nhìn lại, gõ một dấu “?” trả lời câu “Ảnh ra ngoài lâu ghê” của Tưởng Xướng Vãn.
【Niffler nhỏ của anh Newt】?
【Niffler nhỏ của anh Newt】Sao vậy?
【Niffler nhỏ của anh Newt】Ảnh đi với cả nhà mà, bọn em ngồi trong phòng riêng ấy.
Yến Thu nghiến răng, bóp tay thành nắm đấm trong không khí.
Cô! Biết! Ngay! Mà!
【Niffler nhỏ của anh Newt】À đúng rồi anh em hỏi sao chị không trả lời tin nhắn của ảnh
Yến Thu nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ, trả cái beep ấy!
【95】[Tệp – Tuyển tập đề thi Toán đại học 5 năm toàn quốc]
【Thu Mi】?
【95】Bài tập.
【Thu Mi】Hôm nay là thứ bảy
【Thu Mi】Thầy Tưởng ngồi trong phòng riêng lại chạy ra chen chúc với bọn tôi ở đại sảnh cơ đấy /dễ thương/
【95】…
【95】Phòng riêng bí quá.
【95】Bài hôm nay để mai học bù.
Yến Thu đang định từ chối thì Tưởng Kinh Hàn lại gửi thêm: “Đề thi Toán của kỳ thi toàn thành phố không dễ đâu.”
【Thu Mi】Thôi được rồi.
Cô cất thảm yoga, đi sang phòng bên cạnh lấy thêm một chăn của bà, nghĩ bụng, coi như hy sinh vì kỳ thi giữa kỳ đi vậy.
Ôn Ái nằm chung giường với cô, rèm cửa không kéo kín, ánh sáng hắt qua khe rọi lên mép giường.
Hai người nằm nhìn lên trần nhà.
“Mùi kem dưỡng thể này thơm ghê.”
“Tắm xong rồi mà vẫn còn mùi à?” Ôn Ái cụp mắt nghĩ nghĩ, “Hình như là L’Occitane nhỉ.”
Yến Thu chậm rãi nhắm mắt, “Ừ.”
“Này,” Ôn Ái bất ngờ chống người sát lại, trêu chọc,
“Cái cậu bạn trai nhỏ của em ấy, đúng là đẹp trai thật ha.”
“Đã nói bao nhiêu lần là không phải bạn trai em rồi.” Yến Thu mở mắt, bất đắc dĩ sửa lại.
“Em đã quét sân chùa tám năm, đàn ông không ai lay chuyển được em đâu.”
Ngừng ba giây, lại bổ sung: “Nhất là mấy người dính dáng tới đề thi Toán.”
Ôn Ái phì cười, làm bộ nghiêm trang nói: “Toán? Là gì vậy?”
“Biến.” Yến Thu giả vờ đánh cô một cái, “Học nghệ thuật giỏi lắm à.”
“Không đến mức. Chỉ là không cần học Toán thôi.”
Ờ, quả thật giỏi thật.
Yến Thu nghiến răng, nhắm mắt không muốn nói chuyện nữa.
“Cậu bạn trai nhỏ của em cao bao nhiêu?” Ôn Ái lặng im một lúc lại hỏi.
“……”
Yến Thu không buồn mở mắt, lười phản bác, “Tầm 1m85.”
“Cũng cao ghê. Mới mười tám tuổi, chắc còn cao nữa. Giá mà Ôn Dục cũng cao được như thế thì tốt.”
Yến Thu không đáp, đã dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết Ôn Ái đang nghĩ gì, im lặng một lát rồi lại hỏi: “Em nói xem em với cậu ấy còn có khả năng không?”
“……”
Yến Thu chịu hết nổi, bật dậy lấy một cái mặt nạ mắt hơi nước chụp lên cho cô,
“Quá 1 giờ rồi chị ơi, ngủ được chưa?”
“Chị đối xử với một nữ sinh cấp ba sắp giữa kỳ như vậy đấy hả?”
Ôn Ái tủi thân chỉnh lại mặt nạ, “Chị vẫn còn lệch múi giờ chưa quen mà……”
“Ngủ ngủ ngủ! Dữ chết đi được!!!”
—
【Mỹ nhân ngư đã về nước】Ra ngoài chơi với em trai thối rồi nha~
【Mỹ nhân ngư đã về nước】Nữ sinh cấp ba ngoan ngoãn làm bài tập đi nha bye~
Yến Thu: …
【Thu Mi】Biến đi /dao thái thịt/
Tưởng Kinh Hàn đang chơi game ở bên cạnh, chắc vừa xong một ván, ngẩng đầu bắt gặp cô đang lướt điện thoại, gõ đốt ngón tay lên bàn: “Sửa bài sai xong chưa?”
Yến Thu uống một ngụm trà sữa, “Đề này làm cũng ổn. Không sai mấy.”
Tưởng Kinh Hàn nhướn mày, rút bài kiểm tra trên bàn ra xem, quả đúng như vậy thật.
“Sao hả thầy Tưởng, cứng họng rồi chứ gì?”
Tưởng Kinh Hàn liếc cô một cái. Có lẽ cô không biết, cằm cô lúc này gần như đã ngẩng lên tận trời.
“Hi vọng giữa kỳ cậu cũng may mắn như vậy.”
Yến Thu bĩu môi, không vui nói, “Đấy không phải may mắn. Đấy là thực lực.”
Tưởng Kinh Hàn liếc cô một cái, hiếm khi không dội nước lạnh cô, thuận theo cô gật đầu vài tiếng, giọng rất nhẹ, thờ ơ phát ra từ khoang mũi, “Ừm, Thu Thu giỏi ghê.”
Kỳ thi giữa kỳ toàn thành phố Thành Đô đến rất nhanh.
Từng xấp bài thi cùng đám lá ngân hạnh cuối tháng 11 rơi lả tả, vang lên những tiếng xào xạc.
Gió mùa đông ẩm và lạnh.
Đám học sinh Nhất Trung mặc áo bông đồng phục màu sẫm, vùi đầu viết lia lịa mà mặt ai cũng đỏ bừng.
Phòng thi không xếp chỗ như lần kiểm tra tháng trước, Yến Thu vẫn ở phòng cuối cùng.
Mấy người xung quanh quen tỏ ra lơ đễnh, nay có thủ khoa toàn khối cùng phòng, dù không làm bài cũng không dám gây ồn, phần lớn làm qua loa phần trắc nghiệm rồi gục xuống ngủ.
Cả phòng chỉ có tiếng bút sột soạt của Yến Thu thỉnh thoảng vang lên.
Gió lùa qua khe cửa chưa đóng kín, thổi tung mép bài thi.
Tháng 12 sắp tới rồi.
Tiếng chuông kết thúc bài thi cuối cùng vang lên, chưa đợi giám thị thu xong bài, đám học sinh đã bắt đầu rối rít kêu than:
“Chết mất chết mất sao tiếng Anh khó vậy trời!”
“Cái đề Địa lý này có phải cho người làm đâu??”
“Thôi xong phen này toi chắc luôn.”
“Đề thi toàn thành phố ra như kiểu địa ngục. Cút đi!”
Yến Thu dọn đồ, băng qua hành lang ồn ào náo nhiệt, nghe thấy tiếng phàn nàn đầy giận dữ của các nam thanh nữ tú xung quanh, cô khẽ cúi lắc đầu, không kìm được bật cười.
Bất chợt có một giọng nói từ phía trên đầu cô vang xuống: “Thế nào rồi, thủ khoa nhất khối?”
Yến Thu ngẩng đầu, khóe môi chàng trai cong lên, ánh mắt ẩn chứa ý cười lấp lánh, giọng nói trầm thấp.
Hành lang đông nghẹt người, ai cũng vội quay về lớp để xả hết bức xúc với bạn bè, dù đã cố gắng di chuyển nhưng vẫn rất chen chúc.
Yến Thu gần như có thể cảm nhận được lồng ngực của chàng trai khẽ rung nhẹ khi nói chuyện.
Cô âm thầm kéo giãn khoảng cách, khóe môi khẽ nhếch: “Cũng bình thường thôi.”
Tưởng Kinh Hàn khẽ cười một tiếng, cánh tay dài vươn qua giúp cô chỉnh lại mũ áo hoodie bên trong áo bông đồng phục, rồi hất cằm ra hiệu cô tiếp tục đi: “Hi vọng buff thực lực của cậu vẫn còn hiệu lực.”
Yến Thu bĩu môi, vừa đi vừa quay đầu trừng cậu một cái.
Chàng trai đeo cặp một bên vai đi sau cô, trông như đang hộ tống cô trong dòng người.
Nhận được cái liếc mắt đó, cậu cúi đầu cười khẽ.
Hai người một trước một sau, đi qua giữa đám người tấp nập trong hành lang, tạo nên một cảm giác thật ấm áp và thân mật.
Hết chương 20.