“Thiên linh linh địa linh linh, mấy câu trắc nghiệm của con nhất định phải đúng hết mới được nha!”
Vừa bước vào lớp, Yến Thu đã thấy Đỗ Phi Vũ chắp hai tay, đứng trước bục giảng, lẩm bẩm gì đó về phía Quốc Kỳ.
“Tụng phép à ông?” – Tống Gia Kỳ bĩu môi khinh thường.
“Cậu không hiểu đâu! Trong tim có Đảng, thành tích mới lý tưởng được!”
Yến Thu đặt cặp lên bàn, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Đảng viên là những người vô thần đấy. Cách cậu làm chẳng giống người trong tim có Đảng chút nào.”
“Cố tình tìm đường chết, ai cản được.” Tưởng Kinh Hàn nhàn nhạt bổ sung.
“?? Các cậu hùa nhau bắt nạt tớ à?” Đỗ Phi Vũ trợn tròn mắt.
“Chị Thu, sao chị cũng học theo thói xấu bọn họ rồi. Trước đây cậu đâu có như vậy.”
Giọng cậu ta làm ra vẻ tủi thân khiến Yến Thu nổi hết da gà, cô nhún vai, mặt không cảm xúc:”Tớ vốn như vậy mà.”
“Trời ơi sao tôi khổ thế này!” Cậu ta bắt đầu r*n r*.
“Đừng để ý cậu ta, lần nào thi xong cũng như thế.” Tống Gia Kỳ đưa cho Yến Thu một túi kẹo lớn, “Thầy Chu cho đấy. Dặn không được dò đáp án, bảo ra ngoài đi dạo.”
Yến Thu nhận lấy, bóc một viên vị đào bỏ vào miệng: “Cũng được, dù gì cũng thi xong rồi.”
Cô đưa phần còn lại cho Đỗ Phi Vũ, cậu ta thôi không rên nữa, nhưng cũng không nhận: “Không phải phải truyền theo hình chữ S sao?”
“Hả?” Yến Thu ngẩn ra.
Đỗ Phi Vũ giơ tay ra minh họa: “Truyền từ bên kia sang, cậu phải đưa cho anh Hàn trước, rồi anh Hàn mới đưa cho tớ.”
“À.”
Cô quay đầu nhìn, Tưởng Kinh Hàn đã không thấy đâu nữa.
Yến Thu tùy tiện lấy một viên đặt lên bàn cậu, rồi đưa phần còn lại cho Đỗ Phi Vũ.
Đỗ Phi Vũ vẫn không nhận, nghiêm túc chỉnh tề nói: “Bạn học Yến Thu, sao cậu có thể tùy tiện quyết định người khác ăn vị gì được chứ?”
“Đây là kẹo thầy Chu mang từ Thụy Sĩ về, mỗi học kỳ chỉ cho chúng ta chỉ được ăn một hai lần. Tấm lòng của thầy chủ nhiệm, quý giá biết bao! Lỡ như anh Hàn không thích vị nho thì sao?
“Hành động của cậu chẳng phải vừa tổn thương thầy Chu, lại vừa tổn thương anh Hàn sao? Với tư cách bạn cùng bàn, sao cậu có thể…”
“Dừng.” Yến Thu bất đắc dĩ ngắt lời, “Tớ đâu biết cậu ấy đi đâu rồi…”
“Sân bóng rổ!” Đỗ Phi Vũ tiếp lời rất nhanh, như thể chỉ đợi khoảnh khắc này.
“…”
Yến Thu im lặng vài giây, “Được rồi.”
“…”
Tống Gia Kỳ lặng lẽ giơ ngón cái với cậu ta.
Đỗ Phi Vũ làm bộ búng cằm ra vẻ phong độ, còn ra vẻ vuốt tóc ra sau.
Tống Gia Kỳ đứng dậy đi theo, “Thu Thu, mình cũng đi!”
Sân trường rất náo nhiệt.
Vừa kết thúc một trận chiến cam go, đa số học sinh ra ngoài giải tỏa áp lực.
Các bạn nam tụ tập ở sân bóng rổ để chơi bóng và đá bóng ở trung tâm sân vận động, còn các bạn nữ thì đi từng tốp hai ba người, đi dạo và trò chuyện quanh đường chạy.
Tất nhiên, không phải ai cũng đi dạo cho vui.
Yến Thu nhìn thấy một nhóm nữ sinh cứ quanh quẩn gần sân bóng rổ, ríu rít không ngừng, đi qua đi lại chỗ khúc cua ấy không biết bao nhiêu lần.
“Trai đẹp hình như đều thích tụ tập thành đàn hả?”
“Bên đó đó,” lúc Yến Thu đi ngang, mấy em gái lớp 10 mắt sáng rực, phấn khích chỉ cho nhau, “Mấy người bên sân trái toàn trai đẹp ôi ôi ôi ôi!!!”
“Tớ thấy anh áo trắng đẹp nhất á!! Trông như kiểu thư sinh hư hỏng á trời, chuẩn gu tớ luôn á!!”
“Nói gì đó! Anh áo đen không đẹp hơn hả???”
“Aaaa anh ấy vén áo lên kìa! Đúng kiểu đại ma vương huhu đẹp trai quá đi mất!”
Tống Gia Kỳ đứng cạnh tặc lưỡi hai cái.
Yến Thu ngẩng lên nhìn.
Áo trắng là Dụ Gia Thụ.
Áo đen là Tưởng Kinh Hàn.
Yến Thu: …
?
Sợ bị bóng đập trúng, Yến Thu không dám đứng gần, chỉ đứng ở rìa với Tống Gia Kỳ chờ bọn họ nghỉ ngơi.
Có lẽ đứng xa quá, mấy người đang chơi không ai để ý bên này.
Nói chung là Yến Thu đã đứng mỏi cả chân rồi, mà họ vẫn chưa dừng lại.
Cô bắt đầu thấy bực, nhẹ đá chân giãn gân cốt, không muốn chờ nữa, bèn cất giọng gọi lớn hai lần:
“Tưởng Kinh Hàn!”
Đúng lúc Cố Tây Minh vừa ngừng chơi đi uống nước, đứng gần hơn một chút, nheo mắt nhìn cô, rồi mặt không biểu cảm chỉ với Tưởng Kinh Hàn: “Gọi cậu.”
Tưởng Kinh Hàn ném bóng, đi vài bước tới trước mặt cô, cách ba bước thì dừng, vặn chai nước ra: “Gì vậy?”
?
Yến Thu đơ ba giây, nhìn cậu uống nước: “Cậu đứng xa vậy làm gì?”
Tưởng Kinh Hàn chưa kịp trả lời, cô đã “ồ” một tiếng như chợt hiểu ra: “Thôi được, tôi chỉ mang cho cậu cái này, chắc không làm lỡ chuyện của cậu đâu ha.”
Cô đưa tay dài ra, chìa túi kẹo.
Vẫn hơi xa, cô đành bước lên nửa bước, vẫn giữ khoảng cách nhất định.
Tưởng Kinh Hàn cúi mắt nhìn, là những chiếc kẹo nhiều màu sắc quen thuộc.
Buổi phát kẹo định kỳ của thầy Chu.
Yến Thu nói tiếp: “Đỗ Phi Vũ bảo tôi không được tước quyền chọn vị kẹo của cậu, nên tôi đành…” Vừa nói vừa khịt mũi.
Tưởng Kinh Hàn không đợi cô nói hết, ngắt lời: “Vừa nãy cậu ‘ồ’ cái gì vậy?”
Yến Thu ngẩn người: “Hả?”
Cậu hơi cúi xuống nhìn cô, hứng thú hỏi tiếp: “Lỡ chuyện gì?”
Yến Thu: ……
Lỡ chuyện cậu thu phục trái tim các em gái đó chứ gì.
Nhưng cô không dám nói, đành lảng ánh mắt, vẻ mất tự nhiên thúc giục: “Chọn nhanh đi. Vị gì.”
Tưởng Kinh Hàn như nhìn thấu suy nghĩ của cô, khẽ cười, chai nước trong tay bị bóp phát ra tiếng kêu “rắc”.
“Trên người có mồ hôi.”
Yến Thu chưa hiểu: “Hửm?”
Cậu chau mày, nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, lặp lại: “Trên người có mồ hôi. Không thể đứng gần quá.”
Tim Yến Thu bỗng lỡ mất một nhịp.
Cô nín thở, không thể diễn tả được cảm giác lúc đó.
Như có mảnh gì đó trong lòng bất ngờ sụp xuống.
Ngày đông ngắn, mặt trời đã lặn từ lâu, chỉ còn lại chút ráng chiều sẫm màu trên nền trời, chiếu lên lông mày và ánh mắt của chàng trai, bỗng dưng khiến người ta cảm thấy một chút ấm áp, tình cảm.
Cô hiếm khi luống cuống, im lặng một lúc rồi mới khẽ đáp: “Ồ.”
Tưởng Kinh Hàn nhướng mày, không giải thích thêm: “Kẹo cậu ăn vị gì?”
Yến Thu vẫn chưa hoàn hồn, chậm nửa nhịp ngây ngốc trả lời, “Đào.”
Tưởng Kinh Hàn cúi người lấy túi kẹo từ tay cô, cúi đầu dùng hai ngón tay lấy một viên kẹo vị đào ra, rồi lại nhét túi kẹo vào lòng cô.
Yến Thu nhìn cậu cầm viên kẹo hồng nhạt lắc lắc trước mặt cô, còn hừ cô một tiếng: “Chuyện nhỏ vậy cũng đáng để cậu chạy xuống đây một chuyến à?”
“Đứng đó lâu vậy không biết gọi tôi à?”
“…”
Đồ thần kinh.
Ai thèm muốn chứ!
Còn đích thân mang đến, cậu tưởng mình to tát lắm hả!
Yến Thu nghiến răng, lườm cậu một cái, ôm túi kẹo quay lưng bỏ đi.
Cô tức tối quay về theo đường cũ, mấy em gái khóa dưới nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn, những tiếng thì thầm vẫn lọt vào tai:
“Haizz, dù chưa có bạn gái thì cũng hết hy vọng rồi, anh ấy nhận kẹo của chị gái xinh đẹp kia rồi.”
“Tớ muốn khóc quá… Nếu chị Yến Thu ra tay theo đuổi anh ấy, tụi mình còn cơ hội gì nữa chứ.”
“Tớ từng thấy chị ấy trên bảng vinh danh học sinh khối 11, học giỏi lắm. Haizz, trai đẹp đều ở bên gái xinh giỏi giang hết.”
Mặt Yến Thu không cảm xúc đi ngang qua, nhưng trong lòng lại cuộn sóng.
Không nói nên lời ngửa mặt than trời.
Cô cũng muốn khóc lắm chứ.
Rốt cuộc con mắt nào bọn họ nhìn ra là cô đang theo đuổi Tưởng Kinh Hàn vậy trời!
Kết quả kỳ thi toàn thành phố công bố rất chậm.
Dù sao cũng là toàn thành, phải trộn bài chấm, rồi họp thống nhất thang điểm, tổng hợp lại rồi mới phân tích số liệu từng trường.
Đến khi bảng điểm được phát ra, thì đã gần giữa tháng mười hai.
“Haizz, tiết của cô Thanh đau khổ quá. Hôm qua tớ chơi game tới hơn ba giờ, giờ buồn ngủ muốn chết, mà vẫn phải cố gắng tỉnh táo.” Vừa tan tiết, Đỗ Phi Vũ đã rủ mặt than.
Tống Gia Kỳ liếc cậu ta: “Cứ thức khuya nữa đi rồi chờ đột tử nhé.”
Tưởng Kinh Hàn không ngẩng đầu, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Nghe chưa.”
Yến Thu nghiêng đầu nhìn cậu: “Tôi không thức khuya, là mất ngủ.”
“Dù gì cũng là thức, kết quả như nhau.”
Yến Thu còn chưa kịp phản bác, đã thấy thầy Chu tay trái cầm cốc trà, tay phải ôm sách thong thả đi vào.
Đỗ Phi Vũ mắt tinh, thấy trên sách còn kẹp chồng giấy A4, run run nói:
“Vãi! Có điểm rồi!”
Giọng không to, nhưng lớp im hơn vừa nãy nhiều, nên câu này nghe rất rõ.
Thầy Chu ném viên phấn về phía cậu ta: “Thằng nhóc con, không được nói bậy!”
Cả lớp bật cười, Đỗ Phi Vũ cười hề hề, nghiêng người né.
Thầy Chu hừ một tiếng, đặt bảng điểm lên bàn giáo viên: “Quả thật có điểm rồi.”
Lớp lập tức im phăng phắc.
“Lần này lớp ta thi… khụ khụ.” Thầy Chu nói được nửa thì khựng lại, uống ngụm trà.
Lý Minh Tuấn nóng tính, không nhịn nổi: “Thầy mau nói đi Thầy Chu ơi.”
Dương Thăng cũng không gây ra một tiếng động nhưng đã thẳng lưng lên.
“Đúng đó đúng đó! Mau nói đi mà!” Mọi người phụ họa.
“Lần này lớp chúng ta thi…” Thầy Chu nhíu mày nhìn cả lớp, mấy đứa này chẳng biết giữ bình tĩnh, nhưng bản thân cũng không nhịn được nhếch môi: “Cũng khá tốt!”
“——Yeahhh!!”
Tiếng reo hò bùng nổ, xen lẫn vài tiếng hú hét của mấy nam sinh nghịch ngợm.
Thầy Chu đợi lớp yên lại mới cười tiếp: “Trường ta có năm bạn top 10 toàn thành, tám bạn top 20. Riêng lớp ta chiếm ba người top 10.”
“Trời??”
“Xịn vậy?”
Đỗ Phi Vũ quay nhìn khắp lớp, giơ tay đếm: “Chắc lớp trưởng, anh Hàn nếu phát huy tốt thì một suất, còn ai nữa ta?”
Tống Gia Kỳ cũng nghĩ: “Mình đoán Thu Thu?”
Thầy Chu tiếp lời: “Top 10 khối tự nhiên có Dương Thăng và Tưởng Kinh Hàn, lần lượt hạng 5 và 9 toàn thành phố.”
“Top 10k hối xã hội là Yến Thu, hạng 8 toàn thành, thủ khoa khối xã hội của trường chúng ta.”
“Quá đỉnh lớp trưởng ơi!”
“Anh Hàn coi như là siêu xuất sắc rồi nhỉ?”
“Siêu xuất sắc thì chưa hẳn đâu? Chỉ là làm bài tốt hơn thôi. Trước đây anh ấy chẳng cũng thi thế rồi sao?”
“Hy vọng lớp mình thi tốt, có nghĩa là tớ cũng làm bài không tệ.”
“Trời ơi, ai mà nghĩ được lớp tự nhiên lại có một thủ khoa khối xã hội nữa chứ?”
Cả lớp rần rần, ai cũng bàn tán.
Yến Thu hơi ngơ ra.
Cô không ngờ tới.
Cô hé môi ngẩn người hồi lâu, quay sang Tưởng Kinh Hàn: “Nhưng câu hỏi cuối cùng của bài Toán tôi vẫn chưa viết hai ý cuối mà?”
Tưởng Kinh Hàn nhìn cô, như thể cô đang dò xem tin này có thật không, khẽ mỉm cười, cũng hạ giọng: “Biết đâu là do tôi buff sức mạnh cho cậu, nên cậu chỉ mất điểm ở hai câu đó thôi thì sao?”
Yến Thu liếc cậu, quay đi, khẽ “xì” một tiếng: “Không biết xấu hổ.”
Tưởng Kinh Hàn giả vờ bị tổn thương, bĩu môi quay đi không nhìn cô nữa.
Một lúc sau, Yến Thu khẽ nghiêng đầu, nhìn cậu một lát, tay vô thức lật sách, nhỏ giọng nói.
“Được rồi. Có lẽ cũng có một chút công lao của cậu.”
Hết chương 21.