【Mỹ nhân ngư đã về nước】?
【Mỹ nhân ngư đã về nước】 đứng thứ tám toàn thành phố?
【Mỹ nhân ngư đã về nước】 giỏi vậy sao?
Yến Thu nằm úp sấp trên giường lật người, nằm ngửa giơ điện thoại lên gõ chữ, “Ừ. Em cũng không ngờ.”
Ôn Ái lập tức gọi cuộc gọi thoại đến, mở đầu là giọng không che giấu nổi sự ngạc nhiên: “Thứ tám toàn thành phố đó! Vào được Bắc Đại rồi nhỉ?”
Yến Thu nghĩ nghĩ, nhớ Hạo Bình từng nói với cô, có một công thức gần đúng là: xếp hạng thành phố × 2.2 ≈ xếp hạng toàn tỉnh.
Hạo Bình còn bảo, học sinh Khối Xã hội của Nhất Trung chưa từng có ai lọt top 10 thành phố, cô là người đầu tiên.
“Ừm. Với thành tích này chắc là vừa chạm mép điểm chuẩn Bắc Đại.”
“Được đấy bảo bối. Cố thêm chút nữa, nhất định có thể đến Bắc Kinh.”
Yến Thu nhìn chằm chằm trần nhà, không nói gì.
Năm 2008, trận động đất ở Tứ Xuyên khiến những ngôi nhà cũ trong nội thành đều bị ảnh hưởng, tường xuất hiện vài vết nứt nhỏ. Yến Trọng Bắc từng bảo ông bà dọn đi, nhưng hai cụ không chịu, đành thuê người đến sơn lại toàn bộ tường.
8, 9 năm trôi qua, những vết nứt nhỏ bị cưỡng ép che đậy năm nào vẫn lờ mờ hiện ra.
Ánh mắt cô lơ đãng dõi khắp trần nhà một vòng, rồi mới khẽ “Ừ” một tiếng.
Ôn Ái nhận ra cô không vui, bèn chuyển chủ đề: “Rồi sao, lớp bọn em chắc thi tốt lắm ha?”
“Ừ. Lão Chu dẫn bọn em trốn học tối, ra ngoài ăn mừng rồi.”
“Ồ.” Ôn Ái cũng không biết nói gì, “Thế bạn cùng bàn của em thì sao?”
Từ khi Yến Thu dọa rằng nếu còn gọi Tưởng Kinh Hàn là “bạn trai nhỏ” của cô nữa thì nghỉ chơi , Ôn Ái đã đổi sang gọi là “bạn cùng bàn” rồi.
Yến Thu ngồi xuống bàn học, vừa chép điểm từng môn vào sổ tay vừa đáp: “Bạn cùng bàn em thì sao?”
“Thì em nói cậu ấy thi thế nào chứ sao.”
Ngữ văn 135.
Toán 141.
Yến Thu vẽ một ngôi sao nhỏ bên cạnh điểm Toán.
“Cũng tốt. Top 10 toàn thành phố chắc luôn.”
Tiếng Anh 145.
Tổ hợp xã hội 253.
Tổng điểm 674.
Hạng 1 trường.
Hạng 8 thành phố.
“Thế cậu ấy định thi trường nào?”
Yến Thu khựng lại một chút: “Không biết.”
Ở bên kia Ôn Ái thở dài: “Haiz, ở cạnh mấy người các em lâu quá, cảm giác học giỏi là điều đương nhiên ấy. Mỗi lần về nhà nhìn Ôn Dục, chị không hiểu nổi, sao có người có thể ‘ôn’ đến mức đó cơ chứ?” (“Ôn” trong tiếng địa phương Tứ Xuyên có nghĩa là học kém.)
Yến Thu bật cười khúc khích: “Thôi đi. Lúc nào cũng kéo người ta xuống. Mỗi người có một con đường riêng mà, học giỏi đâu phải con đường duy nhất.”
Hai người lại tán dóc thêm vài câu, khoảng năm phút sau thì cúp máy.
Yến Thu úp điện thoại xuống bàn, bắt đầu viết bản tổng kết thi.
Ngữ văn: từ khóa câu trả lời ngắn phải viết trước, phân tích truyện nhớ sáu yếu tố. Bài văn điểm cao nhưng viết chưa tốt lắm, lần sau phải nhớ quay về chủ đề rõ hơn.
Tiếng Anh: nghe sai một câu, do mất tập trung, lần sau trước khi nghe phải hít sâu để tập trung.
Tổ hợp xã hội: viết quá nhanh, tô xong còn dư hai mươi phút, lần sau phải chậm lại, nếu không nghĩ được gì thêm thì viết chữ cho đẹp cũng được.
Toán…
Yến Thu dừng bút, nhất thời không biết phải tổng kết điểm Toán kiểu gì.
Tỉ mỉ? Cẩn thận đọc đề? Mở rộng hướng giải đề?
Trong đầu có cả ngàn câu kiểu rỗng tuếch như vậy, nhưng cô không muốn viết câu nào.
Cuối cùng Yến Thu chỉ cầm bút vẽ một bức tranh đơn giản nhỏ xíu, một cậu bé đội mũ pháp sư, vung đũa phép, đầu đũa phun ra “buff may mắn”.
—-
Quay trở về năm 2017 thật ra không có gì đặc biệt.
Mùa đông ở Thành Đô vẫn ẩm ướt, lạnh lẽo và âm u, cơn gió sáng sớm và tối muộn có thể làm người ta lạnh thấu xương. Cây ngô đồng và ngân hạnh rụng lá, cành cây trơ trụi càng thêm tiêu điều.
Nhiệt độ thấp nhất loanh quanh 0 độ, vậy mà vẫn chẳng có tuyết rơi.
Yến Thu như một con nhạn quay về tổ, cuối hạ từ trung tâm kinh tế phồn hoa ven biển bay đến một thành phố tuyến một vùng Tây Nam, khoác chiếc áo bông đồng phục không mấy đẹp đẽ của Nhất Trung, ngồi ở tầng ba tòa dạy học số Một, lớp 10 khối 2, bình yên lặng lẽ ôn bài lịch sử, không bị thầy Hóa làm phiền.
Thỉnh thoảng còn phân tâm nghe bạn cùng bàn phía trước trêu chọc nhau, nói chung là trôi qua những ngày cuối năm rất đỗi yên bình.
“Ê, tụi mình đi chơi dịp Tết Dương lịch đi?”
Đỗ Phi Vũ vốn kiểu nghĩ gì nói nấy, thầy Hóa vẫn đang giảng trên bục mà cậu đã quay sang ném cành ô liu với Tưởng Kinh Hàn.
“Tùy tình hình.” Tưởng Kinh Hàn không thèm ngẩng đầu, cực kỳ hờ hững.
Đỗ Phi Vũ sốt ruột: “Tùy tình hình gì nữa?! Hôm nay đã ba mươi rồi, sắp nghỉ rồi còn gì!”
Cậu làm động tác hơi to, thầy Hóa nhìn cậu mấy cái.
“Ê, đừng nói nữa.” Tống Gia Kỳ kéo tay áo cậu nhắc.
Đỗ Phi Vũ không nghe rõ: “Hả? Cậu cũng muốn đi à?”
Tống Gia Kỳ: “…”
Vị trung niên hói đầu thần bí bỗng phóng đến bên cạnh, mặt cười như không cười: “Thích nói chuyện vậy, hay là em lên đây giảng bài đi?”
“……”
Đỗ Phi Vũ mặt như đưa đám, lê bước nặng trĩu lên bảng phân tích đề quy trình công nghiệp.
Nhưng đến tận chiều 31/12 tan học, chuyến đi chơi này vẫn không thể lên kế hoạch thành công.
Bài tập quá nhiều.
Đống đề và vở bài tập ngập đến mức muốn dìm chết người.
Lý Minh Tuấn đếm từng tờ: “Bảy, tám, chín… mười tám tờ đề?!”
“Còn ba bài văn nữa? Thế là sao chứ?? Ai không biết còn tưởng nghỉ đông rồi ấy!”
Đỗ Phi Vũ quay đầu ngưỡng mộ: “Chị Thu, mấy cái này cậu không cần làm, sướng ghê.”
“…” Yến Thu nhét xấp đề tổ hợp xã hội lão Chu mới đặc biệt đưa thêm vào túi, “Tớ cũng đâu có sướng hơn các cậu bao nhiêu.”
Yến Thu xưa nay rất lạnh nhạt với các hoạt động đón năm mới.
Trong nhận thức của cô, 0h ngày 31/12 và 0h của 365 ngày khác chẳng có gì khác nhau.
Ban đêm vẫn là cái đêm thức khuya sẽ khiến tim đập nhanh hôm sau. Nhiều rắc rối trong cuộc sống cũng sẽ không vì một khoảnh khắc nhỏ nhoi mà thay đổi.
Ồ.
Mặt cô không cảm xúc bấm điều khiển TV, nghĩ cũng có chút khác biệt.
Mỗi đài truyền hình địa phương đều đang cố gắng hết sức tổ chức Đêm hội Giao thừa.
Nhưng sự khác biệt nhỏ này cũng không kéo dài lâu với cô.
Bà nội nhìn không nổi dáng vẻ chán chường của cô, bảo cô ủ rũ, không có chút sức sống của tuổi trẻ.
Thế là khi Tưởng Xướng Vãn ôm một bó pháo sáng đến gõ cửa, cô bị một già một trẻ đẩy ra khỏi nhà.
Yến Thu ra cửa vội vàng, đi trong đêm, gió sông thổi lạnh khiến cô co rụt cổ và tay vào trong áo.
Gần 11 giờ, màn đêm sâu thẳm, thành phố vẫn chưa ngủ.
Bên bờ sông Cẩm Giang người vẫn qua lại tấp nập, đèn đuốc sáng trưng.
Vài chiếc du thuyền chậm rãi tiến lên, du ngoạn sông Cẩm Giang vào đêm giao thừa, từ tháp truyền hình 339 tới Lan Quế Phường và Hợp Giang Đình, ngang qua vô số ánh đèn lấp lánh và pháo hoa trên mặt nước.
Yến Thu và Tưởng Xướng Vãn tìm một chỗ ít người, dựa lan can ngắm cảnh sông.
Còn tình cờ gặp Nguyễn Chi Nam mặc đồ ngủ khoác áo phao ra ngoài.
Cô xách hai túi đồ ăn vặt từ cửa hàng tiện lợi ra, đối diện ánh nhìn của những người ăn diện lộng lẫy xung quanh, vẫn ung dung chào hai người.
“Vừa hay. Đỡ phải uống một mình.”
Nguyễn Chi Nam đặt đồ lên ghế dài, lôi ra ba bốn lon bia.
Yến Thu nhận lấy một lon, nhướn mày: “Gì vậy, định uống rượu giải sầu một mình à?”
“Uống chơi thôi.” Nguyễn Chi Nam bật nắp uống một ngụm gọn lẹ.
Tưởng Xướng Vãn thở dài: “Em nể mặt hai người đấy, chứ không thì mùa đông em không thèm uống bia đâu.”
“Hai người nào? Chắc là nể mặt một mình cô ấy thôi.”
Nguyễn Chi Nam làm bộ giành lại: “Không uống thì thôi. Mình không chịu nổi hai người nể mặt đâu.”
“Ê ê ê… uống uống uống! Sao lại không cho nói nữa vậy.”
Tưởng Xướng Vãn vội giơ tay bảo vệ lon bia.
Đùa giỡn một hồi, Tưởng Xướng Vãn đứng dậy: “Em đi gọi điện thoại.”
Cô điềm nhiên bước ra một đoạn, quay đầu lại, thấy hai người không chú ý, lén lút trốn sau gốc cây gửi WeChat.
【Niffler nhỏ của anh Newt】「hình ảnh」
【Niffler nhỏ của anh Newt】Kế hoạch đổi rồi! Xuất hiện thêm một người con gái mặc đồ ngủ khoác áo phao đen!
【Niffler nhỏ của anh Newt】Mau đến Cầu Cẩm Quan
Khi Tưởng Kinh Hàn nhận được tin nhắn WeChat, cậu đang phải cố gắng chịu đựng tiếng hú hét như quỷ khóc của Giang Tuần, một bài hát Quảng Đông bị cậu ta hát thành tiếng Thái.
Cậu đẩy cửa phòng karaoke ra, ra hành lang hít thở, tiện tay gọi thoại lại cho Tưởng Xướng Vãn.
“Kế hoạch gì?”
Tưởng Xướng Vãn che miệng, ngó quanh, như làm chuyện mờ ám, giọng khinh bỉ:
“Kế hoạch em lập giúp anh đó! Kế hoạch đón giao thừa với bạn cùng bàn xinh đẹp của anh.”
Tưởng Kinh Hàn: ?
Cậu im lặng một hồi: “Em rảnh rỗi ghê.”
Tưởng Xướng Vãn tức giận, lòng tốt bị xem nhẹ: “Anh có đến không?! Không đến thì thôi!”
“…”
“Cầu Cẩm Quan chỗ nào?”
Tưởng Kinh Hàn xách áo khoác và Giang Tuân bằng một tay, chào hỏi những người bạn còn tỉnh táo rồi ra khỏi cửa KTV.
—-
“Không ngờ cậu lại là kiểu người đi đón giao thừa,” Nguyễn Chi Nam yên lặng gặm cổ vịt,
“Nhưng sống có nghi thức cũng hay, một đời người có mấy lần đón giao thừa đâu.”
“Ừ,” Yến Thu liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, “Nếu mặc đồ ngủ ra đường gặm cổ vịt cũng tính là một loại nghi thức.”
Nguyễn Chi Nam mặt tỉnh bơ: “Đó gọi là sống tùy hứng. Xướng Vãn đi gọi điện đâu rồi?”
“Không biết.” Yến Thu nhìn quanh, cầm một bó pháo hoa bạc, “Không đốt thì sắp qua 0h rồi.”
Nguyễn Chi Nam dọn rác, “Thôi kệ em ấy, bọn mình đốt đi. Có bật lửa không?”
“Không…” Yến Thu còn chưa nói xong thì một vật thể lạ bay vèo qua đầu.
Nguyễn Chi Nam phản xạ nhanh, giơ tay bắt lấy. Mở tay ra nhìn là một cái bật lửa zippo đen.
Yến Thu quay đầu lại thấy Giang Tuần đứng phía sau, thu tay về, gật đầu chào cô, ánh mắt liếc sang bên cạnh, nhíu mày nhìn Nguyễn Chi Nam từ đầu đến chân, do dự hỏi: “Đây là mốt mới à?”
Tưởng Kinh Hàn mặc áo phao đen, hai tay đút túi, nửa dưới khuôn mặt bị khẩu trang đen che lại. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt dài khẽ cụp, liếc nhìn cô mấy lần, lười biếng thong thả vòng qua ngồi xuống bên cạnh.
Nguyễn Chi Nam lười để ý đến cậu, bật mãi cái zippo cũng không cháy.
Giang Tuần: “Đưa đây đưa đây, sao vụng về vậy.”
Nguyễn Chi Nam đá cậu ta một cái, hai người cãi nhau rồi cùng loay hoay đốt pháo hoa.
“Em gái cậu không ở đây.” Yến Thu chủ động báo cáo, “Vừa nói đi gọi điện, giờ vẫn chưa quay lại.”
Tưởng Kinh Hàn thầm nghĩ, tất nhiên tôi biết.
Em ấy không đi sao tôi lại biết cậu ở đây.
“Ồ.” Cậu hờ hững đáp, “Tôi đâu có tìm em ấy.”
Yến Thu rụt cổ: “Ồ.”
Hai người ngồi im một lúc.
Tưởng Kinh Hàn liếc cô, như sực nhớ gì, khóe mắt nhếch nhẹ, nở nụ cười.
“Vừa nãy trên đường gặp Dương Thăng, dẫn em gái ra chơi. Cô bé nhất quyết bắt cậu ấy lấy bằng được một con gấu bông, cậu ấy đứng sát vạch vàng, vòng thì rơi tung tóe, mà không trúng được con nào. Thế là cô bé khóc òa.”
“Phụt.” Yến Thu cong khóe mắt, ngắm mặt sông, nhớ lại,
“Là cái trò ném vòng trúng gấu bông đó hả? Lâu lắm rồi tôi chưa thấy.”
Tưởng Kinh Hàn nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên ánh đèn và gợn nước lấp lánh.
“Muốn đi xem không?”
Hết chương 22.
【Tác giả có lời muốn nói】Không hiểu sao tôi lại rất thích đoạn này.