Gần nửa đêm, quảng trường trung tâm thương mại vẫn sáng đèn rực rỡ, người qua kẻ lại vô cùng nhộn nhịp.
Trên sân khấu dựng tạm, MC cầm micro khản giọng gào thét, gọi mọi người tham gia hoạt động thương hiệu tiếp theo.
Yến Thu đứng bên một sạp hàng, nhìn Dương Thăng đang cố dỗ em gái nhưng không thành, mặt ỉu xìu lại móc thêm một tờ tiền đưa ra.
Ông chủ vừa than “ôi cô bé này khó chiều quá” vừa không giấu nổi vui mừng, đưa ra một khẩu súng đồ chơi khác đã nạp đầy đạn nhựa.
Yến Thu tò mò hỏi: “Đổi trò rồi à?”
Cô bé nhỏ mặt tròn trĩnh, dấu vết nước mắt vẫn còn, ngẩng lên nhìn cô: “Cái trò ném vòng kia khó quá. Em đã hạ độ khó cho anh ấy rồi.”
Lớp trưởng đẩy kính, vẻ như sắp khóc: “Rõ ràng là em thấy cái này dễ thương hơn mà.”
“Không phải không phải đâu!” Cô bé bĩu môi, lắc đầu như cái trống lắc.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô bé lập tức giơ hai tay nhảy tại chỗ: “Woa! Anh đẹp trai, anh lại đến rồi!”
Tưởng Kinh Hàn ngồi xổm xuống, gỡ khẩu trang, gập hai bên lại treo vào ngón tay, mặt không biểu cảm gì, xoa xoa đầu cô bé, làm tóc cô bé rối bù xù.
Nhưng cô bé hoàn toàn không để ý, đôi mắt sáng lấp lánh, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh có biết chơi trò này không?”
“……”
Tưởng Kinh Hàn khựng lại, nhìn ra sau lưng cô bé.
“Em hứa với anh một chuyện, anh sẽ giúp em lấy được con gấu kia.”
“Sang bên trái chút.”
“Quá rồi! Lùi lại một chút!”
Yến Thu đứng bên phải Dương Thăng, ban đầu còn khoanh tay xem nhàn nhã, ai ngờ kính dày như đáy chai cũng không giúp được gì cho cậu ta. Cô nhìn không nổi nữa, bắt đầu làm quân sư cho cậu.
“Đoàng.”
Viên đạn gần cuối của Dương Thăng vẫn trượt.
“Ặc.” Yến Thu thấy anh cúi đầu ủ rũ, liền an ủi: “Cậu đã làm tốt lắm rồi.”
Dương Thăng cười khổ thở dài, không nói gì.
Yến Thu đảo mắt, thử thăm dò: “Hay là để tớ thử nhé?”
Tiểu Tiểu cười tít mắt: “Em biết rồi. Anh thích chị ấy đúng không?”
Tưởng Kinh Hàn nghe vậy hơi nghiêng đầu, không trả lời, chỉ nhướng mày cười cười nhìn cô bé.
Cô bé không phục, ưỡn ngực, tức giận nói: “Anh đừng tưởng em không hiểu.”
“Cô giáo em bảo, thích một người là lúc nào cũng muốn tốt cho người đó.”
“Anh xem, em bảo anh giúp em lấy phần thưởng, mà anh lại nghĩ đến chị ấy.”
Người không hiểu phải là người lớn các anh mới đúng.
Lúc nào cũng giấu giếm, vòng vo lắt léo, như thể chuyện thích hay được thích là điều không thể để người khác biết.
Cô bé nghĩ.
Ánh đèn quảng trường liên tục thay đổi, gương mặt mọi người bị chiếu lên sắc màu rực rỡ.
Cô bé nghiêng đầu, nghĩ: anh trai này có vẻ không quan tâm đến bất cứ điều gì, ngay cả cô bé đáng yêu thế này mà anh cũng nỡ làm rối tóc cô bé.
Giống như chẳng có gì có thể khiến anh để tâm.
Có lẽ anh chưa từng gặp được “con gấu bông định mệnh” của đời mình.
Cậu chắc sẽ giống những người lớn khác, như anh trai cô bé, tìm vài chủ đề không liên quan, rồi nhẹ nhàng lướt qua chuyện này như gió thoảng mây bay.
Không ngờ, người trước mặt lại nghiêm túc nhìn cô bé mấy giây, hoàn toàn không xem cô là trẻ con không hiểu chuyện.
Cậu bỗng nhếch môi cười, cúi mắt, hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía sau cô bé, thẳng thắn, quang minh chính đại mà thừa nhận.
Giọng cậu trầm, trong trẻo, hơi lười nhác nhưng lại nghe ra vài phần dịu dàng vấn vương:
“Ừ.”
“Anh thích chị ấy.”
Tưởng Kinh Hàn thương lượng xong với cô bé, trong khi cô bé kéo dài một tiếng “ồ—” đầy trêu chọc như người lớn, anh vẫn thản nhiên đưa tay ra.
Nhạc nền vẫn ồn ào, hai người mỗi người ôm một tâm sự.
Cô bé ôm tâm trạng vui mừng vì sắp được gấu bông.
Tưởng Kinh Hàn ôm tâm sự gì thì không biết, nhưng tâm trạng cũng rất tốt.
Bàn tay rõ khớp xương của thiếu niên chạm vào bàn tay mũm mĩm của cô bé, vang lên tiếng “bốp” giòn tan.
“Giao kèo!”
Nhưng giây sau, cả hai cùng ngẩn người trong gió lạnh.
“Là con này sao?”
Quay lại nhìn, Dương Thăng xúc động rơi nước mắt, đôi mắt vốn đầy trí tuệ giờ tràn ngập biết ơn cùng chữ “nữ thần”, “giỏi quá”.
Ông chủ thở dài, không tình nguyện quay về sạp.
Chỗ con gấu bông treo cao dụ dỗ lũ trẻ, giờ đã trống không.
Yến Thu ôm con gấu bông khổng lồ quay lại nhìn họ, nhướng mày, hơi nghi hoặc:
Trên mặt còn thoáng vẻ “không phải thì tớ chơi lại lần nữa”.
“…”
“Aaaa!!!”
Tiểu Tiểu hét lên, dậm chân tại chỗ ba giây, rồi lập tức lao đi như tên bắn, tốc độ nhanh như Tưởng Xướng Vãn gặp trai đẹp.
Tưởng Kinh Hàn: “…”
Con gái.
Dù lớn hay nhỏ.
Đều không đáng tin.
Cậu nhìn hai người đang hú hét bên, nghĩ.
“Chị giỏi quá đi mất!”
“Con gấu này đáng yêu quá đi thôi!”
Cô bé ôm gấu bông một lúc, bỗng nhớ ra: “Chị là người Thượng Hải, vậy chắc chị có nhiều thỏ tím lắm nhỉ?”
Yến Thu ngẩn người, nghĩ một hồi, đoán cô bé nói tới StellaLou, bèn đáp: “Không có đâu. Sao vậy?”
Tiểu Tiểu tròn mắt nghi hoặc: “Chị đi Disneyland mà không mua à?”
Yến Thu khựng lại.
Một lúc sau, cô cúi mắt, che đi phần lớn cảm xúc, giọng vẫn bình thản: “Chị chưa từng đi Disneyland.”
“Woa, chị ở Thượng Hải mà chưa đi chơi à? Chị không thích mấy cái đó sao? Anh trai em bảo nếu em được 100 điểm cuối kỳ, sẽ dẫn em đi chơi, mua thật nhiều StellaLou, mặc áo choàng Harry Potter…”
Cô bé vẫn ríu rít kể.
Yến Thu gần như mất hết hứng thú.
Cảm giác mềm mại của lông thú vẫn còn nơi ngón tay, nhiệt độ nóng lên ở vành tai vì xúc động đang dần tan đi, cái lạnh lại tràn về.
Sớm biết vậy nên mang khăn quàng.
Không biết sân khấu quảng cáo thương hiệu gì, loa kém chất lượng, MC gào ầm khiến màng nhĩ đau nhức.
Không.
Cô tự giễu nghĩ.
Biết thế chẳng nên ra ngoài.
Vừa lạnh vừa ồn.
Sự náo nhiệt vốn không thuộc về cô.
“Waaa! Anh trai em giỏi quá!!!”
Cô bé đang ríu rít bỗng hét ầm lên, nhảy nhót phấn khích.
Yến Thu mất hứng, không quan tâm Dương Thăng đang làm gì, ngồi trên bậc thang lướt Weibo, mắt chẳng buồn nhấc.
“Stella Lou! Stella Lou!!”
Tưởng Kinh Hàn xách thú bông đi từ phía sau tới, đưa tay chặn đầu cô bé, không cho lao tới: “Cái này là cho một bạn nhỏ khác.”
Yến Thu hơi khựng, ngón tay dừng giữa màn hình, vẫn không ngẩng đầu.
Cô nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, chắc Tưởng Kinh Hàn đã ngồi xuống:
“Bạn nhỏ này rất thích mấy thứ này đó.”
“Lúc nhỏ đi công viên, mấy con gấu bông bày bán xấu chết người, cô ấy vẫn cứ đòi mua cho bằng được.”
Yến Thu: …
Cô hơi nghiêng đầu, liếc nhìn qua khóe mắt.
Tưởng Kinh Hàn ngồi xổm, thản nhiên dạy dỗ trẻ con:
“Đừng tưởng chỉ anh trai em mới dẫn em đi chơi. Năm sau bọn anh cũng đi, còn chẳng cần thi 100 điểm. Chị này có thể thi được 700 điểm.”
“Bọn anh không chỉ mua thật nhiều thỏ tím, còn mua cả chó xanh trắng, mặc áo choàng pháp sư, cầm đũa phép, đội nón phân loại, còn phải ngồi xe của Ron đi đâm vào Cây Liễu Roi.”
Yến Thu: ……
Mặt Tiểu Tiểu nhăn lại, trông như sắp khóc.
Tưởng Kinh Hàn hoàn toàn không thấy tội lỗi, “chậc” một tiếng, tiếp tục thong thả chọc tức.
“Còn em? Em còn mấy năm nữa mới được 100 điểm đây?”
Cô bé tủi thân cực độ, “oa” một tiếng khóc toáng, nhăn mặt chạy về tìm anh trai, vừa chạy vừa gào:
“Không phải ai đẹp trai cũng là người tốt!!!”
Yến Thu: …
Dương Thăng lại ỉu xìu dỗ em gái, tránh xa tên bạo chúa nhỏ kia, cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo.
Tưởng Kinh Hàn chẳng chút áy náy, tặc lưỡi: “Anh còn chưa nói xong mà.”
Trong khóe mắt, thấy cậu đứng dậy, Yến Thu bối rối cúi mắt, lại bắt đầu lướt trang chủ trống trơn.
Chắc gần nửa đêm, bên sông Cẩm Giang người đông nghịt chuẩn bị xem bắn pháo hoa.
Sân khấu cũng tạm ngưng, đám đông tụ lại.
Trong tiếng ồn ào, cô vẫn nghe được tiếng bậc gỗ kêu nhẹ, từng bước tới gần.
Vài giây sau, chàng thiếu niên áo phao đen bước đến bậc thang, bàn tay rõ khớp xương xách hai tai con Stella Lou, ngồi xổm xuống như vừa nói chuyện với cô bé, đẩy con gấu bông về phía cô.
Yến Thu ngẩng lên.
Thiếu niên đôi mắt dài hẹp, nhìn cô, dáng vẻ lười biếng không đứng đắn, nhưng ánh mắt phản chiếu ánh đèn lấp lánh, như chứa ngàn vạn tinh tú.
“Cho cậu này, nhóc con.”
Tim Yến Thu hẫng một nhịp, rồi như muốn bù lại tiết tấu, đập mạnh trong lồng ngực.
Tiếng tim quá to.
Không biết cậu có nghe được không.
Yến Thu lo lắng sợ bị nghe thấy nhịp tim, vội chuyển mắt nhìn con thỏ tím.
Vừa nhìn, cảm giác tim như ngừng đập luôn rồi.
Con Stella Lou phiên bản lậu ở quầy hàng rõ ràng được làm rất tệ, ngũ quan thô kệch và không đối xứng, lớp lông nhung hơi lộn xộn. Kỳ lạ hơn là khóe miệng hơi nhếch lên, khiến Yến Thu nghĩ tới nụ cười tà ác của mấy tổng tài trong phim.
Tưởng Kinh Hàn còn xách hai tai nó, khiến con thỏ vốn không dễ thương càng thêm thảm.
Cô câm nín, một lúc sau vẫn không nhịn nổi mở miệng: “Xấu quá.”
Tưởng Kinh Hàn khựng lại, nhướng mày, thản nhiên ném con thỏ vào lòng cô, ngồi xuống bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Xấu cũng là của cậu.”
Yến Thu nhìn nó thêm hai cái, thật sự không nhìn nổi nữa, ngẩng lên bới móc chuyện cũ:
“Có người từng bảo ‘Harry Potter’ nhàm chán, còn nói chỉ có ngốc mới mơ cú mèo đưa thư, vậy mà giờ lừa trẻ con thì bài bản ghê ha.”
“Có người” không chút ngượng, không cần suy nghĩ đáp liền: “Ai vậy?”
“Đúng là một tên Muggle.”
Yến Thu: …
Đây là câu cô từng mắng cậu.
Khi đó cô ngủ không đóng cửa sổ, nhà bà Yến tầng thấp, cây trong khu lại nhiều, mỗi ngày bị muỗi đốt, tay chân trắng nõn đầy nốt đỏ.
Tưởng Kinh Hàn ném cho cô một hộp dầu gió, lạnh tanh: “Đóng cửa sổ lại thì chết à?”
Yến Thu vừa bôi vừa nghiêm túc: “Cậu không hiểu rồi. Đóng cửa thì làm sao cú mèo bay vào đưa thư được.”
Tưởng Kinh Hàn nhìn cô cả buổi như nhìn đứa ngốc: “Yến Thu, đầu óc cậu có vấn đề đúng không?”
Yến Thu tức giận ném dầu gió trả lại: “Đầu óc cậu mới có vấn đề! Đồ Muggle!”
Mới 7,8 năm thôi.
Giờ cô đã 17 tuổi.
Vậy mà khi nhớ lại mùa hè năm xưa, những hình ảnh ấu thơ đó như phủ lớp màu cổ kính mờ ảo, cứ như thể đó là chuyện của kiếp trước.
Giờ đây, hai người ngồi song song trên trục thời gian, trong hai phút cuối cùng của năm 2017, nhìn ngọn đèn lấp lánh bên sông Cẩm Giang, ôm một con Stella Lou xấu xí.
Kể chuyện bóng cây, mùa hè, và bí mật năm nào.
Tưởng Kinh Hàn dừng mấy giây, bịa một lý do nghe cũng không thật: “Tưởng Xướng Vãn bắt tôi xem.”
Vậy sao.
Yến Thu cúi đầu nghĩ.
Bên tai vang tiếng đếm ngược, mọi người mặt rạng rỡ, lớn tiếng hô từng con số nhỏ dần, đầy hy vọng đón chờ một năm có lẽ vẫn bình thường tầm thường.
Sự hào hứng của đám đông hình như cũng lan sang Yến Thu đôi chút.
Cô thậm chí nghĩ, biết đâu năm mới sẽ tốt hơn.
Khi còn lại vài giây cuối cùng, cô nghe Tưởng Kinh Hàn ghé sát tai mình, giọng vẫn lạnh nhạt lười biếng như thường.
“Con Stella Lou này là hàng giả.”
“Nhưng lời tôi nói là thật.”
Lời gì?
Là chuyến du lịch cậu bịa ra để dỗ trẻ con sao?
Hay là bí mật mà cô bé kia ngại ngùng không nói nổi?
Cuối cùng cô không hỏi gì, chỉ quay đầu nhìn cậu, giữa tiếng reo hò và pháo hoa rực rỡ, nghiêm túc nói từng chữ, “Chúc mừng năm mới, Tưởng Kinh Hàn.”
Đây là năm 2018.
Mùa đông đầu tiên sau bao năm họ bỏ lỡ, họ gặp lại nhau.
【Tác giả có lời muốn nói】 Mùa đông năm ngoái viết đến đây, mình đã rất rất thích đoạn này.
【Editor có lời muốn nói】Trời ơi mình cứ bị lộn đại từ nhân xưng của Tưởng Kinh Hàn là cậu thành anh hoài, ai thấy mình lộn nhắc mình cái nhen