Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 24

Chương 24: Viên kẹo thứ hai mươi tư – “Em đúng là có “mặt mũi” to ghê.”

“Giao thừa, pháo hoa, bầu trời đầy sao rực rỡ, không hôn một cái thì không hợp hoàn cảnh nhỉ?” Ôn Ái ở đầu dây bên kia ríu rít.

Yến Thu khẽ đảo mắt, bật loa ngoài vừa lướt Weibo, “Hôn cái đầu chị ấy.”

Cô bỗng nhìn thấy gì đó, đọc thành tiếng:

“Người mà bạn theo dõi vừa đăng Weibo: ‘Summer is gone but u can be my winter love’.” (Mùa hè đã qua, nhưng em có thể là tình yêu mùa đông của anh.)

“Là ai? Winter love của chị à?”

Ôn Ái bên kia im lặng ba giây, rồi cao giọng, rõ ràng đang cười, tâm trạng rất tốt: “Lần sau sẽ nói cho em biết.”

Rồi cúp máy.

Yến Thu: Ta khinh!

Cúp máy xong cô vẫn lướt Weibo thêm một lúc, vừa hay thấy tài khoản chính thức của ban nhạc cô theo dõi đăng lịch lưu diễn năm mới.

Cô mở cuốn sổ tay, cẩn thận ghi lại thời gian và địa điểm của vài buổi diễn, rồi úp điện thoại lại, bắt đầu làm đề Toán.

Ngày đầu tiên của năm mới.

Trời dần tối, ngoài cửa sổ là màu đen ánh tím, như màu nước vẽ chưa tan hết.

Dưới lầu lờ mờ vang lên tiếng các bà các cô nhảy quảng trường.

Tưởng Xướng Vãn đang làm câu đầu tiên của bài hình nón, thần hồn chẳng biết đã bay đi đâu.

Lén nhìn điện thoại rồi hét lên thảm thiết vì phát hiện đơn giao đồ ăn chưa thanh toán.

Yến Thu bất lực, lướt qua đồng hồ đếm ngược hiện 8:05, khép cuốn tiểu thuyết tiếng Anh đang đọc lại, thở dài: “Để chị nấu chút gì đó cho ăn.”

Tưởng Xướng Vãn chưa kịp nịnh nọt, Yến Thu đã lạnh lùng nói tiếp: “Lúc chị quay lại em phải làm xong tờ đề này.”

Tưởng Xướng Vãn xụ mặt cúi đầu, không dám nói gì nữa.

Yến Thu vừa ra khỏi phòng đã rùng mình một cái.

Cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, rụt cổ lại, quay đầu nhìn Tưởng Xướng Vãn,  nhỏ đang ngồi thẳng lưng, cúi đầu xuống một chút, dường như cuối cùng cũng chịu nghiêm túc.

Yến Thu đành kéo cái áo khoác trên sofa lên, rồi đóng cửa lại.

Cô mò một lúc không tìm thấy công tắc đèn phòng khách, đành dựa vào ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại để đi vào bếp.

Tủ lạnh vẫn còn nhiều đồ, nhưng Yến Thu nhìn qua, chắc để hơn một tuần rồi, cũng không còn tươi mới nữa.

Cuối cùng, cô khó khăn xắn ống tay áo khoác lên, lấy hai quả trứng ra, chuẩn bị nấu mì.

8 giờ rưỡi, sân bóng rổ đang rất náo nhiệt.

Giữa mùa đông vẫn có không ít cậu trai đánh bóng đến đổ mồ hôi, chỉ mặc áo ngắn tay, xung quanh có vài nhóm người đứng xem, bên cạnh vài cô gái đang ngồi tám chuyện.

Tưởng Kinh Hàn chơi nửa ngày cũng không lên tinh thần, hầu như không đổ mồ hôi.

Mày rũ xuống, vẻ mặt không hứng thú, “Đi thôi.”

Đỗ Phi Vũ ngạc nhiên: “Sớm vậy?”

Tưởng Kinh Hàn khẽ nhíu mày, ném bóng cho họ: “Mắt cứ giật liên tục.”

Đỗ Phi Vũ tặc lưỡi: “Chắc là do không có hứng đánh thôi. Khác hẳn đêm giao thừa ha?”

Dụ Gia Thụ bắt bóng, đập vài cái: “Mắt trái hay mắt phải?”

“Trái.”

Dụ Gia Thụ giả vờ động tác: “Mắt trái giật là có tài lộc đó.”

Đỗ Phi Vũ không phòng thủ kịp, bật cười: “Sao cậu mê tín thế. Cậu ấy có tài lộc gì? Chẳng lẽ lại có trộm vào nhà à?”

Dụ Gia Thụ ném cú ba điểm: “Tôi nói chuyện linh lắm đó.”

Tưởng Kinh Hàn thu dọn đồ, nhướng mày, yết hầu lăn nhẹ,thốt ra một từ với hai người họ, “Cút.”

Tưởng Kinh Hàn vặn chìa khóa mở cửa, đưa tay định bật đèn, thì nghe thấy tiếng động lạ.

Cậu rút tay lại, nhìn vào trong.

Ánh sáng yếu ớt từ phòng bếp, một bóng người lờ mờ, bị sofa che mất phần chân, phần thân trên mặc đồ rộng thùng thình nhìn không rõ dáng, đang di chuyển tìm gì đó.

Không phải Tưởng Xướng Vãn.

?

Lẽ nào thật có trộm?

Cậu nheo mắt, lặng lẽ đi tới.

Yến Thu vừa nấu xong mì định múc ra bát.

Đột nhiên có người áp sát sau lưng, bất ngờ xoay lại, hai tay bị khóa chặt, cô hoảng hốt kêu lên: “Á!”

“Choang!”

Chiếc bát sứ màu xanh vừa lấy ra rơi xuống đất vỡ tan.

Yến Thu bị ép chặt, giật mình, lưng tựa vào tường, hơi thở dồn dập.

Tưởng Kinh Hàn một tay túm hai cổ tay cô giơ lên khỏi đầu ép vào tường, một tay giữ eo cô.

Hai người cùng sững lại một lúc.

Yến Thu hoàn hồn, tay không cử động được, nhíu mày đá cậu: “Tưởng Kinh Hàn, cậu bị điên à?!”

Tưởng Kinh Hàn không những không buông tay, còn theo phản xạ dùng chân kẹp cô lại không cho đá, hiếm khi phản ứng chậm chạp.

“Sao cậu lại ở đây?”

Yến Thu vùng vẫy mấy cái, định mắng cho một trận thì cửa phòng bật mở.

“Thu Thu, em làm xo…”

Tưởng Xướng Vãn ló nửa người, một tay còn xoa bụng, thấy cảnh tượng dưới ánh đèn mờ của phòng bếp, miệng há thành hình chữ O, ngây người một lúc mới phản ứng, luống cuống: “Không có gì không có gì, hai người tiếp tục đi…”

Nói xong chạy trối chết về phòng, còn “rầm” một tiếng đóng cửa, như sợ họ không nghe thấy.

Yến Thu: …

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết Tưởng Xướng Vãn nghĩ gì.

Cô bất lực nhắm mắt, cơn giận cũng tan mất.

Chỉ là tư thế này thật sự quá khó chịu, cô yếu ớt: “Buông ra.”

Tưởng Kinh Hàn quả thật thả tay, nhưng sợ cô đánh người, vẫn ôm gọn cô trong ngực.

Cậu nhướng mày, nhìn cô ba giây, đổi sang hỏi: “Tại sao cậu mặc đồ của tôi?”

?

Yến Thu cúi nhìn, suýt chửi thề.

Bảo sao thấy đồ này tự dưng rộng quá, lúc xắn tay cũng vất vả.

Ai biết Tưởng Xướng Vãn lại để đống đồ mới giặt phơi khô trên sofa cơ chứ!

Yến Thu ngẩng đầu, cố cười gượng: “Lấy nhầm rồi.”

Tưởng Kinh Hàn lười biếng “ừm” một tiếng, kiểu “Tôi không tin nhưng lười đôi co với cậu”.

“Cứ tưởng có trộm thật.”

Cậu liếc cô vài cái, thấy cô không có ý đánh người nữa thì quay lưng bỏ đi.

Yến Thu xoa cổ tay bị đỏ, nghiến răng, tắt bếp, cả bụng đầy lửa giận mà không có chỗ nào để xả.

Mì đã nấu đến mức sắp nát, cô bực bội vớt ra.

Nước canh sôi sùng sục vô tình bắn vào tay, đau đến mức cô hít một hơi lạnh.

Tưởng Kinh Hàn không biết từ đâu lại xuất hiện, đổ mảnh bát vỡ vào thùng rác, xách tay cô lên như xách móng heo kéo vào vòi nước xả.

“Lớn đầu rồi, nấu mì cũng để phỏng tay?”

Yến Thu không nói, nghĩ bụng nếu không phải tại cậu thì tôi đã nấu xong rồi, còn tới lượt cậu mỉa mai à?

Cô tức âm thầm, không thèm trả lời.

Tưởng Kinh Hàn cũng xả chỗ cổ tay bị bóp đỏ, rồi đi lấy chổi dọn.

Tưởng Xướng Vãn nấp trong phòng, cầu mong hai người quên mất sự tồn tại của mình.

Vừa rồi… là cái gì vậy?

Không hoa mắt đâu nhỉ?

Không đâu ha?

Anh cô ôm chị Yến Thu??%#%@#?!

Cô vùi mặt vào gối, lăn lộn trên giường kích động.

“Cốc cốc.”

Tưởng Xướng Vãn rón rén hé cửa, chỉ hé một khe nhỏ, ló nửa mặt: “Sao vậy?”

Anh cô đứng ngoài, bưng bát mì, mặt không biểu cảm nhìn cô hai giây, đưa tới.

Cô ngạc nhiên: “Nhiều vậy? Thế Thu Thu ăn gì?”

Yến Thu cũng muốn biết.

Giây tiếp theo, Tưởng Kinh Hàn túm cổ áo Yến Thu kéo ra ngoài cửa, giọng uể oải: “Cái đó đừng lo.”

Khi cậu khóa cửa, Yến Thu nghe thấy cậu nói câu gì đó, nhưng không nghe rõ, đã bị đẩy vào thang máy, ngơ ngác không hiểu.

Chỉ còn lại Tưởng Xướng Vãn ôm bát mì nhão nhoẹt, mặt mày chán nản.

Lúc đi ra, ánh mắt và giọng điệu Tưởng Kinh Hàn lạnh như dao, nhướng mày, nhếch môi, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Cậu liếc cô, giọng lạnh nhạt: “Em cũng ‘có mặt mũi’ ghê đấy.”

Bắt Yến Thu nấu mì cho ăn.

Em cũng có mặt mũi ghê thật.

“Đi đâu vậy?”

Yến Thu cuối cùng không nhịn được hỏi.

Tưởng Kinh Hàn liếc cô: “Không phải không muốn nói chuyện với tôi sao?”

Yến Thu không biểu cảm liếc cậu, trong mắt đầy cảnh cáo. 

Còn muốn chọc tôi tức nữa không?

Tưởng Kinh Hàn dường như cười khẽ một tiếng, đẩy cửa: “Muốn ăn gì?”

Như sợ cô từ chối, còn nói thêm: “Xem như tiền công cho việc lần đầu vô bếp.”

Yến Thu vừa định rẽ vào hàng bán bingsu, nghe vậy cười lạnh: “Sao không gọi là phí bồi thường vì dọa tôi hết hồn?”

Tưởng Kinh Hàn đi bên trái cô, che những chiếc xe đạp lác đác bên đường, cúi mắt nhìn bóng hai người đan vào nhau dưới ánh đèn đường, thờ ơ: “Sao cũng được.”

Yến Thu vừa định vào quán bingsu, cô đã bị xách cổ áo kéo đi: “Có thể đổi món nào mới mẻ chút không?”

“Tôi muốn ăn bingsu mà!”

Tưởng Kinh Hàn mặt lạnh lùng đẩy cô vào quán kế bên: “Cũng phải ăn cơm xong mới được ăn.”

Yến Thu ngồi xuống vẫn còn kháng nghị: “Sao? Ăn bingsu thôi mà , chẳng lẽ cậu không trả nổi?”

Tưởng Kinh Hàn lười đáp, chọn chỗ cạnh cửa sổ ngồi.

Quán nhỏ, nép trong con hẻm cũ kỹ không nổi bật.

Trước cửa dây thường xuân bò nửa bức tường trắng, trong tủ kính bày vài chai bia kiểu Nhật.

9 giờ tối, quán gần như đóng cửa.

Ông chủ trạc hai mươi ngồi đọc sách dưới đèn vàng, thấy họ thì ngẩng lên, giọng ôn hòa nhưng xa cách: “Xin lỗi…”

Nói nửa câu, ông chủ và Yến Thu đồng thanh: “Ê?”

Yến Thu đảo mắt, nhớ lại một lúc, thử gọi: “Thanh Lãng?”

Ánh mắt hơi lạnh lùng của Thanh Lãng nhuốm một chút ý cười, gập sách để sang một bên, bước lại gần: “Lâu rồi không gặp. Không ngờ tiểu thư Yến còn nhớ tôi.”

Yến Thu không để ý lời trêu chọc, nhìn quanh: “Lâu nay kinh doanh được chứ?”

“Tạm ổn.” Thanh Lãng ôn hòa đáp, ánh mắt lướt giữa Tưởng Kinh Hàn và Yến Thu: “Lần sau hai bạn trẻ đi ăn thì đi sớm chút, không phải dạ dày của em không tốt sao?”

Yến Thu vô thức nhìn sang Tưởng Kinh Hàn, cậu đã gập menu, lười biếng dựa vào ghế, nghe vậy, cậu nhướng mày, không bày tỏ ý kiến.

“Chuyện khác để sau nói. Giờ em muốn ăn gì, tôi làm cho.”

Yến Thu: “Anh làm gì cũng được.”

Thanh Lãng gật đầu, quay vào bếp.

Yến Thu nhìn bóng lưng của anh ấy, vẫn thanh tú cao ráo.

Tưởng Kinh Hàn không nói gì, nhưng nhướng mày nhìn cô, ngầm tỏ vẻ nghi hoặc.

Yến Thu nghĩ một lúc, không biết nên kể từ đâu.

“Có nhớ chỗ trước kia ở cuối góc trường không?”

Tưởng Kinh Hàn nghịch con búp bê trang trí trên bàn, phát ra tiếng cạch nhỏ, hờ hững ừ một tiếng, ý bảo cô nói tiếp.

Yến Thu thầm giơ ngón giữa trong lòng. 

Tò mò là cậu, không muốn nghe cũng là cậu. 

Mở miệng nói câu đàng hoàng thì chết à?

Cô thầm oán, nhưng vẫn nói tiếp: “Hồi đó chỗ đó sửa lại nhiều lần.”

“Có lúc mở tiệm hoa, tiệm sách, tiệm bánh ngọt. Nhưng đều ế ẩm.”

Tưởng Kinh Hàn lấy đầu búp bê gõ bàn: “Nhớ rồi.”

Quán nằm ở góc đường rợp bóng cây, đối diện những tán ngô đồng xanh và mái hiên tường trắng, mỗi khi đèn đỏ nhấp nháy là lại có rất nhiều nam nữ sinh mặc đồng phục trẻ trung chạy ngang qua.

Lẽ ra cửa hàng ở cổng trường thì làm ăn không thể tệ, nhưng nơi đó là ngoại lệ.

Nghe nói ông chủ rất đẹp trai, nhưng tính cách nổi tiếng kỳ quặc.

Ban ngày treo biển “Có duyên thì vào”.

Gặp người tự nhận có duyên mà đẩy cửa bước vào, anh ta chỉ ngẩng đầu liếc một cái từ góc quán, rồi sai chú chó cưng Lười Biếng đuổi họ ra.

Lười Biếng là chú chó Golden Retriever của anh ta.

Vào một buổi chiều trú mưa dưới mái hiên, Yến Thu bị Lười Biếng ngoạm ống quần kéo vào.

Sau này, cô đã không biết bao nhiêu lần phàn nàn về cái tên này trong nhiều buổi chiều tan học.

Và cũng không thể tránh khỏi, từng trò chuyện với ông chủ lụng lùng ít nói ấy, kể vài điều tâm sự của thiếu nữ không biết nói với ai.

Hết chương 24.

Bình Luận (0)
Comment