Sao Chiều Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 25

Chương 25: Viên kẹo thứ hai mươi lăm – “Thích ngôi sao nào thì nói với anh đây.”

Thật ra Yến Thu cũng không biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu buổi hoàng hôn ở cửa tiệm nhỏ nơi góc phố ấy.

Mùa thu và đông ở Thành Đô thường hay mưa, không nặng hạt nhưng lúc nào bầu trời cũng xám xịt, gió thổi qua mang theo những giọt mưa lạnh buốt, táp vào mặt vừa lạnh vừa rát.

Ban đầu, cửa tiệm đó là một hiệu sách, phần lớn bày kín những cuốn tiếng Anh và tiếng Pháp.

Có lẽ cũng từ khi ấy, Yến Thu bắt đầu mê đọc sách nguyên bản.

Cô thường ngồi trên chiếc ghế cao cạnh cửa sổ, chú chó Golden lông vàng ấm áp dụi dụi vào chân, còn cô thì ôm cuốn Đồi Gió Hú chờ mưa ngớt.

Lúc mới đầu, Thanh Lãng chẳng bao giờ nói chuyện với cô, chỉ đội mũ ngồi ở một góc đọc sách hoặc chơi game, trông còn trầm lặng hơn cả một vị khách qua đường như cô.

Phải tầm một tháng sau, hai người mới bắt đầu trò chuyện.

Hôm đó, khi cô đang cúi đầu đánh vần tiếng Pháp, Thanh Lãng tháo cặp kính gọng đen xuống, vừa xoa lông Lười Biếng vừa nhẹ giọng chỉnh phát âm cho cô.

Yến Thu lặp lại theo anh hai ba lần, vẫn không sao nói chuẩn, nghe buồn cười đến mức hai người nhìn nhau rồi bật cười.

Cô kể với anh ta về Márquez, Stendhal, về ba chị em nhà Brontë, về con cáo nhỏ và Hoàng tử Bé trên tinh cầu, về những bông hồng vàng và buổi hoàng hôn, cả những rung động đầu đời ngây ngô mới chớm nở mà cô nhận ra.

Tâm tư thiếu nữ đã hóa thành thơ ca từ những ngày mưa lách tách dưới mái hiên ấy.

Sau đó, Thanh Lãng cũng không nói chuyện nhiều với cô nữa, chỉ âm thầm thêm bạn WeChat rồi lại trở về góc quen thuộc của mình.

Chỉ còn Yến Thu và Tưởng Kinh Hàn cùng ăn hết nồi lẩu Nhật trong bầu không khí yên lặng, mỗi người ôm một tâm sự riêng.

“Vậy cậu chính là ‘người hữu duyên’ trong truyền thuyết à?”

Ra khỏi cửa, mới hay bên ngoài lại đổ mưa.

Tưởng Kinh Hàn cầm chiếc ô đen Thanh Lãng đưa, đi về phía bên trái, không hiểu sao Yến Thu lại nghe ra trong giọng cậu có chút không vui.

“Sao vậy, có chuyện gì à?”

Tưởng Kinh Hàn không đáp, chỉ nói: “Cái tên của chú chó này không giống tên người bình thường có thể nghĩ ra được.”

“……”

Yến Thu cẩn thận né từng vũng nước nhỏ, “Rốt cuộc cậu muốn nói gì vậy?”

Trên con đường nhựa hơi dốc, từng giọt mưa tụ lại thành dòng nước nhỏ chảy xuống dưới.

Một lúc lâu sau, Yến Thu mới nghe thấy cậu khẽ hỏi:

“Cậu rất thích Golden à.”

Giọng điệu như đang hỏi, nhưng lại không mang vẻ nghi ngờ.

Cô vẫn mải tránh những vũng nước, cố đặt chân lên mấy chiếc lá vàng khô, phân tâm “ừm” một tiếng. 

Lương Tố bị dị ứng lông chó.

Dù cô và Yến Minh đều rất thích chó lớn, nhưng vì Lương Tố thỉnh thoảng về nhà, nên trong nhà cũng không bao giờ nuôi chó.

“Bõm.”

Yến Thu không chú ý, dẫm xuống một vũng nước, bắn tung lên những giọt nhỏ tí.

Cô cúi đầu nhìn bóng dáng mờ nhòe của hai người phản chiếu trong nước, bình thản thừa nhận điều ước từng xa xỉ đối với mình.

“Ừm, rất thích.”

Tưởng Kinh Hàn im lặng, ánh mắt dừng ở nơi những đường khung ô đen rất lâu, mãi tới khi gần về đến dưới lầu mới thấp giọng lên tiếng:

“Nuôi một con đi.”

Yến Thu im lặng nửa ngày, không đáp.

Nhìn ra xa, cơn mưa này cũng nặng hạt như những cơn mưa trước, bóng đêm phủ mờ cảnh phố sau làn nước.

Cô như nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Yến Minh khi nói rằng họ sẽ có một chú chó nhỏ — hình ảnh rời rạc, đứt đoạn.

Yến Thu cố nhắm mắt lại, cố tỏ ra thoải mái nhún vai: “Đâu có dễ như vậy.”

Rồi tranh thủ chạy hai bước vào mái hiên tầng đơn nguyên, quay đầu lại nhếch môi với cậu, những sợi tóc bị mưa thấm ướt dính vào bờ vai: “Vậy phiền thầy Tưởng cất ô, tôi lên trước nhé.”

Tưởng Kinh Hàn không nói gì, đứng dưới mưa lớn cách cô một bước chân, nhìn cô gái với nụ cười gượng gạo trên mặt, vội vàng chạy lên lầu, không đi theo.

Nước mưa làm ướt gấu quần, cậu cúi đầu nhìn, trong lòng dường như chỉ có một suy nghĩ.

Yến Thu đang buồn chuyện gì vậy.

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch thoáng chốc đã qua, cuộc sống sau khi trở lại trường càng bận rộn hơn dưới áp lực kỳ thi cuối kỳ.

Yến Thu từ nhà vệ sinh quay lại thấy Tống Gia Kỳ đang khoanh các điểm trọng tâm Sinh học cho Đỗ Phi Vũ, biết ngay là tiết học vừa rồi cậu ta lại vô tình ngủ quên.

Đỗ Phi Vũ nước mắt giàn giụa: “Thật sự không cố ý ngủ đâu, tối qua làm Vật lý khuya quá thôi. May còn có cậu, hu hu hu hu.” 

“Thôi bớt diễn.” Tống Gia Kỳ cầm bút đỏ gạch chân, vẻ mặt hận sắt không thành thép, hiếm khi nghiêm túc đến vậy.

Hôm nay Tưởng Kinh Hàn cũng khác mọi khi, không vừa đeo tai nghe vừa viết bài, cũng chẳng thảnh thơi đọc sách.

Tay trái cậu đè mép vở và giấy nháp, tay phải cầm bút viết vun vút, những đốt ngón tay thon dài chuyển động linh hoạt. Trên mặt là vẻ tập trung hiếm thấy, dường như hoàn toàn không để tâm xung quanh.

Yến Thu liếc qua, trong vở toàn công thức tiếng Anh, đại khái là về lực hấp dẫn của vỏ cầu đồng chất với các chất điểm bên trong và bên ngoài, chen lẫn đầy thuật ngữ chuyên môn. Đã là Vật lý còn cộng thêm tiếng Anh, dù sao thì với trình độ của cô cũng không hiểu nổi.

Cô tặc lưỡi hai tiếng, thầm nghĩ dáng vẻ chăm chú của cậu… cũng khá đẹp trai.

“Đẹp không?”

Cô đang định đọc vài bài báo nước ngoài thư giãn sau cả buổi chiều làm Toán quay cuồng, nghe vậy còn tưởng mình nghe nhầm, quay đầu nhìn sang cậu. 

“?”

Mắt Tưởng Kinh Hàn vẫn không rời khỏi trang giấy nháp, tay phải vẫn viết nhanh, khóe môi khẽ nhếch, lại nói thêm một câu: “Đẹp trai đúng không?”

Yến Thu: “…”

Đúng là không biết xấu hổ.

Cô lục tạp chí trong ngăn bàn ra, lạnh nhạt đáp: “Không đẹp.”

Yến Thu nghe thấy Tưởng Kinh Hàn khẽ bật cười, liếc thấy cậu hình như đã tính ra đáp án, vẽ một vòng tròn trên giấy nháp, rồi điền kết quả vào sách bài tập.

Cậu gập sách, chống cằm nghiêng người nhìn sang, chậm rãi hỏi: “Không đẹp mà nhìn lâu vậy à?”

Sao lại có người không biết xấu hổ đến mức này chứ?

Yến Thu không thèm đáp, vô tình mò trong ngăn bàn ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, hơi khựng lại, cô suýt quên mất quà sinh nhật mua cho Tống Gia Kỳ. 

Cô chọc chọc Đỗ Phi Vũ:  “Không phải Gia Kỳ sinh tháng 11 à?” 

“Ừ. Sao vậy?”

Yến Thu nhíu mày: “Mọi người đã đi mừng sinh nhật cậu ấy rồi à?” 

Đỗ Phi Vũ ngạc nhiên: “Hả? Không phải cậu ấy…”

Tưởng Kinh Hàn liếc mắt ra hiệu: “Đúng vậy.” 

Đỗ Phi Vũ lập tức hiểu ý: “À đúng, cậu ấy còn bảo lạ sao cậu không đến nữa.”

“Đúng đó, cậu ấy còn khóc nữa.” Tưởng Kinh Hàn nhàn nhạt thêm một nhát.

Yến Thu sững người. Cố nhớ lại tin nhắn tháng 11, đúng là ngoài lần đầu Tống Gia Kỳ hỏi ra thì sau đó không thấy nhắc lại. 

Không lẽ là gửi qua QQ à.

Cô ít khi dùng QQ, lẽ nào đã bỏ sót?

Yến Thu cảm thấy có lỗi đưa quà cho Tống Gia Kỳ, cẩn thận: “Xin lỗi nha Gia Kỳ, không phải tớ cố tình không đến sinh nhật cậu đâu.”

Tống Gia Kỳ: “???”

Đỗ Phi Vũ quay lưng làm bộ đọc sách, nén cười đến đỏ bừng mặt, nhưng vẫn không nhịn được run rẩy vai.

Đến cả Tưởng Kinh Hàn cũng hơi nhếch môi.

Yến Thu vẫn nghiêm túc giải thích: “Chắc tớ không để ý thấy tin nhắn.”

Tống Gia Kỳ hiểu ra, bất đắc dĩ bật cười: “Không phải đâu Thu Thu, tớ vốn không tổ chức sinh nhật. Lúc đó sắp kiểm tra giữa kỳ, ba tớ bảo tập trung học, để nghỉ đông mới mời bạn đi chơi.” 

“Bọn họ…” Cô giơ tay gõ đầu Đỗ Phi Vũ một cái, “Lừa cậu đấy!”

“Là ý của Tưởng Kinh Hàn!” Đỗ Phi Vũ ôm đầu oan ức, “Sao lại đánh tớ!” 

Tống Gia Kỳ đanh thép: “Dù sao cũng có phần của cậu. Với lại, cậu nghĩ tớ dám đánh cậu ấy chắc?”

Đỗ Phi Vũ la oai oái, định phản pháo, nhưng chưa kịp nói xong đã thấy Yến Thu lạnh nhạt giơ tay, gõ đầu Tưởng Kinh Hàn một cái.

Mà tiểu ma vương ngông nghênh mọi khi nay cũng im re ôm đầu, chẳng dám hé lời.

Quả nhiên phụ nữ không thể chọc.

Không khí tạm lắng, Đỗ Phi Vũ vội vàng đổi chủ đề: “Vậy kỳ nghỉ đông chúng ta đi chơi mấy ngày được không?”

“Được đó! Tớ muốn lên núi, hít thở không khí trong lành, ngắm sao trời!”

“Ba tớ nói sau núi mới xây khu cắm trại, cơ sở vật chất đầy đủ, còn được bình chọn là nơi ngắm sao tuyệt nhất đấy. Hai cậu thấy sao?”

“Được, nhưng không leo núi.” Hai người bàn sau mặt không cảm xúc đồng thanh.

Tống Gia Kỳ: Mấy người đúng là ghét leo núi thật.

Thảo luận vừa xong thì thầy Chu bưng chén trà đi vào, bắt đầu trông giờ tự học tối.

Mọi người dần trở lại trạng thái học tập, ngoại trừ Tưởng Kinh Hàn.

Yến Thu đè tờ giấy vò nát bay sang từ bàn bên, điềm nhiên lật sang trang khác che đi khi thầy Chu đi ngang.

Thầy Chu không nhìn cô, mà dừng lại phía sau Lý Minh Tuấn đang giấu tiểu thuyết trong sách Hóa, rình bắt tại trận.

Yến Thu lại lật về, nhìn tờ giấy nhăn nhúm, nét chữ vẫn ngay ngắn mạnh mẽ.

Tôi có kính thiên văn.

?
Chỉ vậy  mà cũng chuyền giấy khoe sao?

Cô qua loa viết một chữ “Oa” rồi ném lại, coi như nể mặt. 

Tiểu ma vương rất kiên trì, lại nguệch ngoạc thêm một câu: Đến lúc đó thích ngôi sao nào thì nói với anh đây.

Yến Thu vẽ dấu chấm hỏi trả lời: ?

Lúc này Thầy Chu đang giáo huấn Lý Minh Tuấn: “Em xem em đang đọc gì, xem bạn Yến Thu đang đọc gì kìa!”

Yến Thu vô tội bị điểm danh, ngẩng đầu đúng lúc bốn mắt chạm nhau với thầy Chu.

Ngay lúc đó, tờ giấy nhàu nát bị gió đêm thổi tung, xoay một vòng rõ ràng giữa không trung rồi rơi xuống giữa hai bàn học.

Yến Thu thầm kêu không ổn.

Nhưng đã quá muộn.

Bàn tay to mũm mĩm từng dập tắt biết bao ánh sáng trong mắt học sinh vươn tới, nhón lấy mẩu giấy nhỏ xíu, còn lắc lắc nó.

Yến Thu, Tưởng Kinh Hàn: “…” 

Mặt thầy Chu tức xanh mét, lớp kính dày cộp phản chiếu sự giận dữ.

“Ba đứa, ra ngoài đứng!”

Lý Minh Tuấn ủ rũ ôm sách đi ra.

Yến Thu khẽ thở dài, cầm đề Chính trị ra ngoài, kê sách lên, cúi đầu làm trắc nghiệm.

Tưởng Kinh Hàn kẹp sách giữa hai ngón tay, dựa lan can, hai tay gập lại đặt lên thành lan can ngắm phong cảnh.

Tòa nhà đối diện đèn điện sáng trưng, trong ô cửa sổ sạch sẽ, mới tinh hiện ra bóng dáng các học sinh đang chăm chỉ học tập. Cây ngô đồng luôn xanh tốt không rụng lá, tiêu đề mạ vàng và vũ trụ lãng mạn, huyền bí trên cuốn sách “Vật lý Thiên thể” trong tay được ánh trăng chiếu rọi, lấp lánh.

Tưởng Kinh Hàn nghiêng mắt, làn gió đêm se lạnh nhẹ nhàng v**t v* lọn tóc mai bên tai Yến Thu, khuôn mặt nghiêng trắng trẻo, trong trẻo của cô gái tập trung nghiêm túc. Cậu nhếch môi, bổ sung một câu chưa kịp viết vào giấy.

“Sẽ hái tặng cho cậu.”

Yến Thu ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”

Ánh trăng phủ lên người thiếu niên, từ góc nhìn của cô, khóe môi hơi nhếch, sống mũi thẳng tắp, trong mắt như chứa đầy ánh sáng, không biết là ánh trăng hay ánh sao.

Dòng chữ mạnh mẽ trên tờ giấy dường như lại hiện lên trước mắt.

Cô nhớ ra rồi, đó là câu sau không ăn nhập với câu trước.

“Thích ngôi nào thì nói với anh đây.” 

“Sẽ hái tặng cho cậu.”

Tim Yến Thu như hụt một nhịp, biết bao ký ức vụt qua trong đầu.

Nhớ lại cô gái mười ba mười bốn tuổi mặc váy trắng, tay buộc lỏng sợi dây bóng bay, thành kính nhắm mắt cầu nguyện: “Tớ muốn một ngôi sao.”

Nhớ lại chàng trai ngồi lêu lổng trên chiếc ghế giải nhiệt dưới gốc cây ngô đồng đêm hè, thỉnh thoảng phe phẩy chiếc quạt nan cũ kỹ, nhìn cô với vẻ trêu chọc như xem kịch.

Nhớ lại vũ trụ bao la, vô tận trong mắt khi cùng nhau xem phim tài liệu.

Thậm chí còn nhớ đến một tập thơ cô đang đọc gần đây.

“Và quãng thời gian trong trẻo ấy, tôi không nên đau lòng

Nếu tôi gửi em một cuốn sách, sẽ không phải là thơ,

mà là một cuốn về thực vật và hoa màu.

Kể em nghe sự khác biệt giữa cây lúa và những loài cỏ dại,

rằng một cây cỏ dại cũng phải nơm nớp lo âu khi mùa xuân đến.”

Hết chương 25.

【Tác giả có lời muốn nói】

Câu thơ trích từ bài “Anh yêu em” của Du Tú Hoa. 

Bận quá quên mất cài sẵn chương, xin lỗi mọi người! 5555.

【Editor có lời muốn nói】Ảnh cưng chỉ số 1 ( ˘͈ ᵕ ˘͈♡)

Bình Luận (0)
Comment