Cái lạnh ẩm ướt và mưa phùn dai dẳng của mùa đông dường như đã dừng lại, trời bắt đầu nắng lên. Dù nhiệt độ vẫn chưa ấm lên, nhưng cũng đã có chút hơi thở của ánh mặt trời.
Hai tuần liền ôn thi cuối kỳ, tổng hợp lại các lỗi thường gặp môn Toán, học thuộc bản đồ thế giới, niên biểu sự kiện lớn, và các mẫu trả lời câu hỏi.
Những ngày bận rộn và dày đặc trôi qua thật nhanh, tuy rất bận rộn, nhưng cũng có chút cảm giác thành tựu khiến người ta thỏa mãn.
Yến Thu cảm giác như chỉ mới chớp mắt, môn thi cuối cùng đã bắt đầu được một tiếng.
Cô khẽ lắc đầu, cố gạt bỏ hình ảnh Tưởng Kinh Hàn hóa thân thành Super Mario leo cây mà cô nằm mơ tối qua, rồi đặt bút viết câu hỏi Lịch sử cuối cùng.
Cậu thiếu niên ngồi xéo phía sau Yến Thu thì không ngoan như vậy.
Ngay từ đầu giờ, Tưởng Kinh Hàn đã gục xuống bàn ngủ, tay gối đầu, thầy Đặng gõ mấy lần cũng không tỉnh, gương mặt đầy bất đắc dĩ như “giận mà không làm gì được”.
Nhưng qua bao lần tôi luyện trong các kỳ thi, đồng hồ sinh học của đại thiếu gia cực chuẩn, còn 15 phút là hết giờ cậu tự nhiên tỉnh lại.
Cậu uể oải hoạt động cổ, lúc ngửa ra sau, yết hầu khẽ lăn trên đường nét thanh thoát.
Ánh mắt Tưởng Kinh Hàn vô tình rơi vào đôi tất hình gấu con ló ra dưới ống quần của cô gái phía trước đang chăm chú viết, khóe môi khẽ nhếch.
Trên tờ đề Lịch sử, phần đáng lẽ là chỗ trả lời câu hỏi nghị luận, xuất hiện một hình vẽ cô gái đội mũ phù thủy nhỏ, tóc xõa, ôm một chú gấu nhỏ, giơ tay múa vuốt về phía người đang vẽ bên ngoài tờ giấy.
Tưởng Kinh Hàn ngắm nghía trái phải, cảm thấy đối phương giơ nanh múa vuốt vẫn chưa đủ, xóa đi chiếc mũi xinh xắn của cô bé, vẽ thành mũi heo, sau đó mới hài lòng gật nhẹ đầu.
Chuông vang lên, thu bài. Dương Thăng quay lại nhặt cây bút rơi, vô tình thấy “kiệt tác” của đại thiếu gia, nét mặt lập tức trở nên vô cùng khó tả.
Quả thực có vài phần giống Yến Thu, nhưng lại kỳ quái, chưa hết, bên cạnh còn viết rõ rành rành “Phù thủy nhỏ”.
Tưởng Kinh Hàn lười biếng nhấc mí mắt, nhìn Dương Thăng một cái, ánh mắt như viết rõ “Sao? Vẽ đẹp chứ?” rồi bình thản nhét bài thi đã gấp gọn vào ngăn bàn.
Cán sự học tập đẩy nhẹ gọng kính: “……”
“Được nghỉ rồi được nghỉ rồi!!”
Chưa thu xong hết giấy làm bài, trong lớp đã có nam sinh reo hò. Thầy Đặng quát lớn: “Ngồi xuống! Làm cái trò gì vậy hả!”
Ngay cả Yến Thu cũng thở phào nhẹ nhõm, cất bút thước vào cặp.
Tống Gia Kỳ ló đầu qua cửa: “Thu Thu, mau lên! Bố mình đợi ngoài rồi!”
“Nhanh vậy?”
“Về nhà mình ngủ một đêm, sáng mai cùng xuất phát luôn!”
Đỗ Phi Vũ xách hành lý vừa nhảy vừa gọi: “Anh Hàn, go go go!”
Tiếng ồn ào quen thuộc của khuôn viên trường và phố xá dần lùi lại phía sau. Sau khi gọi điện cho ông bà xong, xe riêng màu đen chạy vào khu biệt thự, cảnh sắc yên tĩnh, không khí trong lành.
Đỗ Phi Vũ vừa xuống xe đã “ồ” hai tiếng, ngó nghiêng khắp nơi rồi chạy vào vườn nhỏ cho cá ăn.
Ba mẹ Tống đều đeo kính, mang khí chất trí thức điềm đạm, nhiệt tình chào hỏi bọn họ, chuẩn bị sẵn lều trại, nước và đồ ăn cần thiết, xếp gọn vào hai balô leo núi đặt ở tủ giày.
Đỗ Phi Vũ và Tưởng Kinh Hàn ở phòng khách tầng hai, Yến Thu ở phòng tầng ba sát phòng Tống Gia Kỳ.
Tắm rửa xong, Yến Thu lên giường, nằm sấp duỗi người mấy lần rồi nằm chơi điện thoại. Lúc này cửa phòng khẽ mở.
Tống Gia Kỳ ló đầu vào, mặt hơi đỏ, có vẻ ngại ngùng: “Thu Thu, hôm nay tớ ngủ cùng cậu được không?”
Hai người nằm chung trong chăn bông dày mềm, chăn phồng lên một cục lớn.
Yến Thu cảm nhận rõ Tống Gia Kỳ đang cố nín thở thật nhẹ như sợ làm phiền người bên cạnh, nhưng vẫn không ngừng trở mình, mắt chớp chớp sáng long lanh.
Yến Thu hơi buồn cười: “Cậu làm gì thế?”
“Á, cậu chưa ngủ à.” Tống Gia Kỳ hơi bất ngờ, rồi xoay sang trò chuyện, “Đây là lần đầu tiên tớ ngủ cùng bạn, có hơi hồi hộp.”
“Bố mẹ tớ có quá nhiệt tình không, có làm mọi người thấy gò bó không?”
Yến Thu: “Không đâu, hai bác rất tốt.”
Tống Gia Kỳ nhẹ nhõm thở ra: “Vậy thì tốt.”
“Đây là lần đầu tớ dẫn bạn về nhà, họ mừng lắm.” Cô nhìn trần nhà ngẩn ngơ, như theo ánh đèn đường len qua rèm cửa, chìm vào hồi ức xa xăm.
“Hồi nhỏ tớ rất nhút nhát, không thích nói chuyện, mở miệng là căng thẳng đến đỏ tai. Dù không ai bắt nạt nhưng cũng chẳng ai chơi cùng, nên từ bé tới lớn gần như không có bạn.”
Yến Thu khẽ vén lọn tóc bên má, lặng lẽ nghe.
“Bố mẹ từng đưa tớ đi khám, sợ tớ bị tự kỷ. May là chỉ nhát gan thôi, sức khỏe vẫn ổn.”
Tống Gia Kỳ cười nhẹ, “Nên lên cấp ba được gặp cậu, gặp Đỗ Phi Vũ, gặp lớp trưởng, gặp cả Tưởng Kinh Hàn… rồi trở thành bạn, tớ thật sự biết ơn lắm.”
“Thật đó, tớ chưa từng nghĩ sẽ làm bạn với một cô gái như cậu. Ngay lần đầu gặp đã nghĩ, trời ơi cô bạn này dáng cao thon, trắng trẻo mảnh mai, ngũ quan tinh xảo, xinh quá đi mất.”
“Sau mới phát hiện không chỉ xinh, mà còn học giỏi, tính cách tốt, vừa ngầu vừa phóng khoáng, tỏa sáng như nữ chính trong phim truyền hình vậy.”
Yến Thu mỉm cười trước những tưởng tượng ngây thơ ấy, “Làm gì có.”
Tống Gia Kỳ chống người ngồi dậy, sợ cô không tin, vội vàng: “Thật mà!”
Yến Thu không tranh cãi, cô vốn không giỏi tự hạ thấp bản thân trước người khác.
Một lúc sau, Tống Gia Kỳ lại rúc vào gối thì thầm: “Nhưng đôi khi tớ thấy cậu cũng giống tớ… như một ‘kẻ khác biệt’ nổi bật giữa đám đông.”
“Cậu quá lý trí. Giống như…” Cô ấy lúng túng tìm từ, “Giống một người chơi có góc nhìn của Chúa, đứng ở trên cao nhìn bao quát toàn cục, lạnh lùng quan sát kết cục của tất cả các NPC xung quanh cậu.”
“Điểm số, quan hệ bạn bè, bạn thân, phong cách ăn mặc, giới giải trí, những thứ liên quan mật thiết đến đời sống hàng ngày của học sinh cấp ba, cậu dường như không quan tâm chút nào.”
Lông mày thanh mảnh của Tống Gia Kỳ chau lại: “Nếu không phải vì cậu có khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, nếu không phải thỉnh thoảng Tưởng Kinh Hàn chọc giận được cậu… tớ sẽ nghĩ cậu đã 80 tuổi rồi.”
Yến Thu: “……”
Cô vô thức kéo mép chăn, thầm nghĩ, chắc không đến mức đó đâu.
“Với tư cách là bạn cậu…” Tống Gia Kỳ dừng một thoáng, rồi rụt rè hỏi: “À, tớ có thể tính là bạn cậu chứ?”
Yến Thu nhìn cái đầu ló ra khỏi chăn, đôi mắt long lanh như mèo con, không nhịn được xoa đầu cô: “Tất nhiên rồi.”
“Là bạn cậu, mình hy vọng cậu sẽ chơi cùng bọn mình nhiều hơn, đặc biệt là cùng Tưởng Kinh Hàn nữa.”
Ánh mắt Tống Gia Kỳ nghiêm túc hẳn: “Cậu mới 17 tuổi, Thu Thu. Cậu nên có một tuổi trẻ sống động và rực rỡ.”
Sáng hôm sau, khi trời mới hửng sáng, bốn người đã lỉnh kỉnh ba lô lên đường.
Trong túi áo và quần của mỗi người, thậm chí cả trong mũ, đều nhét đầy bánh ngọt nhỏ do mẹ Tống làm.
Đỗ Phi Vũ vừa lên xe đã gục ở ghế phụ ngủ say như chết. Tống Gia Kỳ còn nhét thêm bánh vào trong mũ cậu.
Ngay cả dưới mắt Tưởng Kinh Hàn cũng vương quầng thâm nhẹ, mí hơi cụp, thoáng lộ vẻ mệt mỏi.
Yến Thu nghi ngờ: “Đừng nói là hôm qua các cậu không ngủ nhé?”
Tưởng Kinh Hàn dựa cửa sổ, nửa nhắm mắt, xoa nhẹ thái dương, hừ lạnh: “Thằng ngu đó đòi thức đêm chơi game.”
Đỗ Phi Vũ bỗng cựa mình, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Vào combat rồi! Combat rồi!”
Tống Gia Kỳ giơ tay vỗ bốp vào đầu cậu. Người đang ngủ say vẫn không hay biết, còn hô: “Hay lắm anh em ơi, 666!”
Yến Thu, Tống Gia Kỳ: “……”
Đường núi quanh co, một bên là vách đá dựng đứng đầy cành cây. Yến Thu cũng choáng váng, bụng nôn nao, rồi thiếp đi.
Chưa tới trưa đã lên tới đỉnh núi, độ cao không lớn, chẳng thấy tuyết, Tống Gia Kỳ hơi thất vọng.
Mặt trời hiếm hoi xuyên qua mây, rải xuống tán lá kim nhỏ hẹp. Xa xa núi non trùng điệp, lưng chừng vẫn lác đác vài mảng xanh non, có thể tưởng tượng mùa hè nơi đây xanh mướt đến nhường nào.
Đỗ Phi Vũ lúc này mới tỉnh, khuân hành lý xuống xe: “Còn đòi có tuyết, tối đến không rét chết mới lạ.”
Tống Gia Kỳ bĩu môi.
Bãi cắm trại là một bãi đất bằng giữa núi, mùa đông ít người, chỉ lác đác vài lều ở góc xa. Bốn người chọn chỗ yên tĩnh, khuất hẳn.
Yến Thu phụ lấy lều, cọc cố định, dây chống gió, loay hoay với khung lều.
Tưởng Kinh Hàn đã thành thục nối xong một khung, Yến Thu bắt chước, nhưng vụng về mãi không xong.
Tưởng Kinh Hàn nắm hai thanh khung còn lại, nhìn cô.
Yến Thu gãi mũi lúng túng.
Có lẽ do mệt, hàng mi cậu cụp xuống, không còn vẻ lạnh nhạt như mọi khi, khóe môi hơi cong, đưa tay lấy khung trong tay cô, thở dài: “Để tôi làm cho, đại tiểu thư.”
“……”
Yến Thu biết điều tránh ra, chạy qua giúp Tống Gia Kỳ chụp vài tấm ảnh, lúc quay lại hai “lao động chính” đã dựng xong hai lều và tấm bạt che, còn bày cả bếp nướng.
Tống Gia Kỳ ngồi uống nước trái cây, Yến Thu bị mùi thịt nướng thơm lừng kéo tới, mắt lấp lánh nhìn Đỗ Phi Vũ rắc thì là lên cánh gà vàng rụm.
Đỗ Phi Vũ đắc ý: “Sao, vị gia đây cũng có tay nghề đấy chứ?”
Dầu nhỏ xuống than, lửa bùng lên nổ lép bép, cháy xém cả xiên tre, Đỗ Phi Vũ hoảng hốt nhảy lùi: “Ối giời ơi!”
Tưởng Kinh Hàn liếc qua, tiện tay kéo cổ áo cậu lùi lại, giọng lạnh nhạt: “Vị gia này, cháy rồi.”
Cuối cùng vẫn là đại thiếu gia Tưởng đích thân nướng lại cho Yến Thu. Cô vừa ăn vừa nhìn, cảm thấy bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của cậu khi cầm xiên thịt nướng, trông thật đẹp mắt.
“Ê, Tưởng Kinh Hàn, sau này cậu mở quầy nướng đi, tôi sẽ tới ủng hộ mỗi tối,” Yến Thu nghiêng đầu nghĩ ngợi, “gọi cậu là ‘Mỹ nhân thịt nướng’.”
“Kiểu như ai gọi món nhiều nhất mỗi ngày sẽ được chụp chung một tấm ảnh với cậu. Đợi đến khi cậu không muốn làm nữa thì ném tú cầu cho người khác chuộc thân.”
Tống Gia Kỳ nghe xong sặc nước, vội tìm khăn giấy.
Đỗ Phi Vũ ôm bụng cười nấc: “Không phải mỹ nhân thịt nướng đâu, là hoa khôi thịt nướng mới đúng hahahaha!”
Tưởng Kinh Hàn lặng lẽ liếc cô, nhét một con sò nướng vào tay, nhả hai chữ: “Cút.”
Hết chương 26.