Mặt trời dần khuất về phía tây, màn đêm từ từ buông xuống, từng chút xâm chiếm cả bầu trời.
Bên ngoài lều, những dây đèn hình ngôi sao nhấp nháy lấp lánh. Dưới bầu trời đêm căng rộng, một chiếc bàn nhỏ và vài chiếc ghế được bày sẵn, trên bàn đặt mấy chai nước trái cây. Trong ô vuông nhỏ xếp bằng những viên gạch, bên trong một nhóm lửa được tạo ra từ cành khô và lá rụng đang cháy rực.
Trời đêm quang đãng, không một gợn mây.
“Wow, nhiều sao quá đi mất.” Tống Gia Kỳ ngẩng đầu kinh ngạc.
Yến Thu kéo ghế xoay ngược lại, hai chân vắt sang hai bên, hai tay gác lên lưng ghế, cằm tì lên khuỷu tay ngước nhìn bầu trời.
Tưởng Kinh Hàn thì cúi người chăm chú điều chỉnh chiếc kính thiên văn đang đặt đứng của mình.
Đỗ Phi Vũ quay quanh cái máy cao ngang nửa người, tặc lưỡi trầm trồ, còn đưa tay sờ thử vài cái: “Trời ơi, cái này chắc mấy chục triệu quá, cái ống kính này còn to hơn cả đầu tớ.”
Tưởng Kinh Hàn không thèm nhìn cậu ta: “Vậy chắc đầu cậu to hơn.”
“Xì, cái sở thích này của mày tốn tiền thế, mẹ mày đồng ý không?”
Tưởng Kinh Hàn cúi đầu điều chỉnh vị trí và thông số, một lúc lâu sau mới thờ ơ đáp: “Tớ tự mua.”
Đỗ Phi Vũ hít vào một hơi: “Ghê nha. Cái này xài sao vậy?”
“Celestron NexStar 8SE, chủ yếu giá trị của nó nằm ở hệ thống tìm sao, có thể tự động căn chỉnh”
Tưởng Kinh Hàn vừa nói vừa thao tác, đầu ống kính bắt đầu tự động di chuyển, Đỗ Phi Vũ nhìn mà xuýt xoa không ngớt: “Cái này ngầu quá trời ngầu.”
Tưởng Kinh Hàn liếc nhìn người bên cạnh.
Cô gái đứng trước dãy núi trùng điệp và bầu trời sao mênh mang, dáng người cao gầy, mảnh mai như ẩn chứa sức sống đang vươn lên. Cô chắp tay sau lưng, đầu hơi ngẩng, mái tóc dài bị gió thổi tung để lộ gương mặt nghiêng trắng trẻo, không tì vết đẹp đến nao lòng.
Tưởng Kinh Hàn đứng thẳng dậy: “Cậu xem trước đi.”
Đỗ Phi Vũ vội vàng gật đầu lia lịa.
Bầu trời đêm quang đãng, vầng trăng lưỡi liềm treo cao, cũng chẳng rực rỡ bằng muôn ngôi sao lấp lánh.
Vô số ngôi sao như những điểm sáng đính trên tấm màn xanh thẫm, phía dưới là lớp lớp thung lũng sâu hun hút càng khiến khoảng cách thêm xa vời. Cách nhau bằng những đơn vị thời gian và không gian khổng lồ, chúng vẫn lặng lẽ tỏa sáng, lấp lánh vĩnh hằng.
Tưởng Kinh Hàn bước đến bên cô.
Áo khoác đen của chàng thiếu niên bị gió núi thổi căng ra phía sau, gió lạnh thấu xương lùa vào cổ, vậy mà cậu chẳng để tâm, hai tay đút túi, dáng đứng vừa thẳng vừa tùy ý.
“Những ký ức về sao và bầu trời đêm của tôi đều là mùa hè, không ngờ đêm mùa đông cũng đẹp đến vậy.” Yến Thu nghiêng đầu ra hiệu.
Tưởng Kinh Hàn đặt tay lên lan can, mười ngón đan vào nhau: “Vào mùa đông ở Bắc bán cầu chỉ có thể nhìn thấy phần rìa của Ngân Hà, mờ nhạt hơn nhiều so với mùa hè, nên phần lớn mọi người đều cho rằng mùa đông không phải thời điểm lý tưởng để ngắm sao.”
Yến Thu giơ tay, chỉ vào một ngôi sao sáng rực khác thường: “Nhưng ngôi kia sáng quá nè.”
Tưởng Kinh Hàn hơi cúi người, thuận theo hướng ngón tay cô nhìn qua, không tránh khỏi tiến lại gần cô hơn, nheo mắt nhận ra: “Alpha Canis Majoris A.” (Sirius A)
Yến Thu nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cậu.
Một động tác bình thường lúc này lại bỗng dưng trở nên quá mức rõ rệt.
Khoảng cách quá gần khiến chóp mũi nhỏ xinh của cô gần như chạm vào má cậu, đôi môi hé khẽ dừng lại ngay bên tai cậu.
Tim cô đột nhiên lỡ một nhịp.
Hơi thở ấm nóng của cô đã phả lên vành tai Tưởng Kinh Hàn, vậy mà cậu dường như không hề hay biết, bình tĩnh không động đậy.
Yến Thu lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, “Hả?”
Tưởng Kinh Hàn nhướng mày, khóe mắt như mang theo ý cười. Cũng đứng thẳng dậy, mượn bóng đêm che giấu khóe môi đang hơi cong lên.
“Alpha Canis Majoris A, hay còn gọi là Sirius. Về mặt vật lý đây là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời ngoài Mặt Trời.”
Cậu hơi ngẩng cằm chỉ tay, ra hiệu: “Nó còn là một hệ sao đôi nổi tiếng nhất nữa. Sirius A, ngôi sao cậu đang thấy là một ngôi sao dãy chính màu xanh trắng.”
Tưởng Kinh Hàn nhìn cô một cái, Yến Thu đang ngước nhìn yên lặng chờ đợi lời tiếp theo, cậu hơi dừng lại rồi nói: “Ngoài ra, nó còn có một ngôi sao đồng hành tên là Sirius B, không thể nhìn thấy bằng mắt thường, và cũng là ngôi sao lùn trắng đầu tiên từng được con người xác nhận.”
Yến Thu xuất thần nhìn Sirius: “Sao đồng hành?”
“Ừ, là ngôi sao quay quanh ngôi sao chính.”
Yến Thu cau mày: “Vậy làm để sao phân biệt sao chính và sao đồng hành?”
Tưởng Kinh Hàn nghĩ một lát, giải thích đơn giản: “Thường thì người ta gọi ngôi sáng hơn trong hệ sao đôi là sao chính, ngôi sao mờ hơn là sao đồng hành. Ngôi sao lùn trắng kia là ngôi lùn trắng đầu tiên con người quan sát được, cũng là một trong những ngôi lùn trắng có khối lượng lớn nhất.”
Yến Thu trầm ngâm một lúc, nhìn cậu: “Tôi không thích cách phân biệt đó.”
Tưởng Kinh Hàn hơi nhướng mày, nhìn cô: “Hửm?”
“Độ sáng của sao đâu phải vĩnh viễn đâu, biết đâu rất rất lâu về trước, ánh sáng của Sirius B từng vượt xa Sirius A.”
Yến Thu dõi mắt vào ngôi sao sáng nhất bầu trời, ánh nhìn như xuyên qua nó để tìm đến một ngôi khác, ngôi sao vẫn được xem là đã đi tới những năm tháng xế chiều.
Tưởng Kinh Hàn hơi kinh ngạc. Rõ ràng cô chưa từng tìm hiểu, nhưng lại có thể phán đoán chính xác sự thật này bằng nhận thức của riêng mình.
“Loài người tồn tại nhiều nhất cũng chỉ ba triệu năm, nếu ví lịch sử vũ trụ như một quyển sách thì loài người chỉ mới xuất hiện ở trang cuối.”
“Chỉ dựa vào vài trăm năm ngắn ngủi loài người nhận thức được trạng thái vũ trụ này để phán đoán và đặt tên sao chính và sao đồng hành, đối với những ngôi sao đã tồn tại hàng chục nghìn, thậm chí hàng triệu năm trong vũ trụ, là không công bằng.”
“Dù sáng hay mờ, chúng cũng chỉ là hai ngôi sao quay quanh nhau. Mỗi ngôi sao đều là một cá thể độc lập, không nên có phân chia chính và phụ.”
“Vả lại…” Yến Thu ngừng một chút, giơ giơ chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình với kết quả tra cứu, hiếm khi mang theo chút tinh nghịch: “Tính đến năm 1982, trong cả Ngân Hà cũng mới chỉ phát hiện được 488 ngôi sao lùn trắng thôi đấy.
Bắt gặp ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, Tưởng Kinh Hàn thoáng ngẩn người, nghe giọng cô nửa đùa nửa thật: “Làm một ngôi sao lùn trắng siêu ngầu ấy chứ.”
Tống Gia Kỳ và Đỗ Phi Vũ ép sát đầu vào màn hình, gần như chạm trán để cùng nhìn:
“Wow, tinh vân kìa.”
“Thấy cái mảng tím tím kia không?”
“Đâu đâu, ái da, né cho tớ coi với.”
“Đỗ Phi Vũ cậu mập quá rồi đó!”
Hai người ríu rít cãi nhau nhỏ nhỏ.
Yến Thu chợt nhớ ra: “Nè, cái này có nhìn được Sirius A và B không?”
Tưởng Kinh Hàn như đã đoán trước, khóe môi nhếch lên: “Biết ngay cậu sẽ hỏi câu này mà.”
Yến Thu nhìn cậu chằm chằm, nhưng vị đại thiếu gia vẫn lạnh lùng lắc đầu: “Không được. Chỉ nhìn thấy Sirius A thôi.”
Yến Thu thất vọng “ồ” một tiếng.
Tưởng Kinh Hàn đút tay túi, bảo vệ món đồ chơi đắt đỏ mình đã vung tiền mua: “B quá mờ, lại nhỏ nữa, chắc phải dùng Kính viễn vọng Hubble mới nhìn rõ được.”
Yến Thu lại “ồ” một tiếng, tuy không nói gì nhưng trong giọng đã có vẻ “vô dụng quá”, làm Tưởng Kinh Hàn bật cười.
Cậu cong môi, lười biếng trêu cô: “Chẳng phải chỉ là kính viễn vọng Hubble thôi sao.”
“Thế này đi, cậu khen tôi vài câu, tôi lên vũ trụ trộm về cho cậu nhé?”
Yến Thu: “Cút.”
Tống Gia Kỳ chen không nổi với Đỗ Phi Vũ, dứt khoát đứng dậy nghỉ chút.
Cô khẽ đảo mắt nhìn quanh nơi xa trong màn đêm, hai người đang trò chuyện. Dù cách một khoảng thật xa, dường như vẫn cảm nhận được bầu không khí dịu dàng, lặng lẽ lay động giữa họ.
Tống Gia Kỳ không nhịn được, lén giơ điện thoại chụp một tấm, cẩn thận lưu vào album.
Vừa ngẩng đầu thì bắt gặp hai người họ đi về, liền gọi: “Nè, Thu Thu, tụi mình cùng ước đi. Biết đâu có sao băng đó!”
Đỗ Phi Vũ: “Cậu tưởng cậu là Thất Tiên Nữ chắc, sao băng muốn có là có à.”
Tống Gia Kỳ: “Con gái nói chuyện tới lượt cậu xen vô à?”
Đỗ Phi Vũ: “ Ờ.”
Bốn người đứng thành hàng, đối diện bầu trời đêm bao la, sau lưng là lều vải treo đèn sao, lò nướng, và đống lửa vẫn kiên cường cháy lách tách giữa gió lạnh.
Tống Gia Kỳ: “Có phải hét lên không? Tớ xem phim truyền hình toàn thấy hét lên thôi.”
Tưởng Kinh Hàn và Đỗ Phi Vũ không cảm xúc: “Không cần.”
Thấy Tống Gia Kỳ có vẻ tổn thương, Yến Thu đành nuốt lời từ chối lại, uyển chuyển khuyên: “Điều ước nói ra sẽ không linh đâu.”
“Vậy thôi nghĩ trong lòng nha.” Nói rồi, cô ấy chắp tay, nhắm mắt lại.
Đỗ Phi Vũ nhìn cô ấy hai giây, rồi chần chừ lấy tay khỏi túi, cũng nhắm mắt lại.
Yến Thu và Tưởng Kinh Hàn thì bị lôi kéo vào trò ước nguyện, một hoạt động mà bình thường họ chắc chắn sẽ chẳng bao giờ tự nguyện tham gia.
Tưởng Kinh Hàn vẫn giữ dáng vẻ hai tay đút túi thờ ơ, đứng cách nửa bước, nhìn bóng lưng Yến Thu, không biết đang nghĩ gì.
Yến Thu ngước nhìn ngôi sao sáng nhất, thầm nghĩ: Nếu đã bắt một kẻ theo chủ nghĩa duy vật phải ước nguyện, vậy thì ước xa xỉ một lần vậy.
Mong ông bà nội ngoại luôn khỏe mạnh, bình an thuận lợi.
Mong bạn bè quanh mình, nhiều niềm vui, hạnh phúc.
Và còn…
Điều ước thứ ba như đàn én nép dưới mái hiên,
năm này qua năm khác, vẫn thường xuyên gặp gỡ.
—
Sau khi về từ trên núi, Yến Thu mệt bở hơi tai, rúc trong phòng liền hai ba ngày.
Quả nhiên là không thể quen được việc ngủ trong lều. Dù đã chọn nơi có địa hình che chắn, gió đêm vẫn thổi phần phật, vừa lạnh vừa ẩm lại vừa cứng.
Khó khăn lắm mới chợp mắt được, vậy mà hơn sáu giờ sáng đã bị Tống Gia Kỳ gọi dậy để ngắm bình minh, trưa lại còn phải ngồi xe vòng vèo xuống núi.
Cảnh thì đúng là đẹp thật… nhưng vẫn mệt rã rời.
Đến tận chiều ngày thứ ba, Yến Thu mới dần hồi sức. Cô đọc nốt mấy trang cuối của Đỏ và Đen, rồi thong thả lướt một vòng bạn bè.
Cô tặc lưỡi, chắc Tống Gia Kỳ cũng mệt lắm nên giờ mới đăng ảnh.
Yến Thu lướt xem từng tấm một: Đỗ Phi Vũ đang thong thả cho cá ăn trong khu biệt thự, lều trại và mái che được hai chàng trai dựng lên gọn gàng, đồ nướng bày ra nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thèm.
Cô phóng to một tấm, nhìn kỹ ừm, không hề cháy. Quả nhiên là do mỹ nữ nướng thịt nướng.
Còn có bầu trời sao lấp lánh và bình minh rực rỡ. Giờ nhìn lại, tất cả vẫn đẹp đến ngỡ ngàng. Nhưng trong thời gian ngắn, cô thật sự không muốn đi thêm lần nào nữa.
Yến Thu lướt đến tấm cuối, ngón tay khẽ dừng lại.
Bức ảnh có bố cục rất rõ ràng: bầu trời sao và dãy núi chiếm trọn nửa khung hình. Ở chính giữa, cô và Tưởng Kinh Hàn đứng cạnh nhau, hơi nghiêng đầu, đang nhìn vào mắt nhau.
Yến Thu ngắm một lát, rồi lưu mấy tấm ảnh này lại. Nhấn thích, chọn vài tấm gửi cho Ôn Ái.
Chắc Ôn Ái đang bận không tiện nhắn tin nên đã gọi điện tới.
“Cũng đẹp ghê đó. Dạo này chị hẹn em hoài mà không được, không lẽ đang lặng lẽ ngồi ở nhà hồi tưởng lại sao?”
Yến Thu: …
Ôn Ái hẹn cô đi xem triển lãm, Tưởng Xướng Vãn hẹn đi xem phim, cô đều không đi. Một phần vì mệt, một phần vì đoán chắc triển lãm khó hiểu, phim thì dở tệ.
Yến Thu đeo tai nghe bluetooth, mặt không đổi sắc: “Có gì để hồi tưởng đâu. Em là kiểu người vậy sao?”
“Cộp.”
Ngoài ban công vang lên tiếng va đập, Yến Thu rướn cổ nhìn, rồi lại không thấy gì.
“Ai biết được chứ, bé cưng Thu Thu à. Chị mới nhận lời mời sự kiện của một hãng trang sức nè.”
“Không phải chị thường không đi mấy sự kiện này sao?”
Vòng bạn bè hiện thêm hai thông báo, Yến Thu bấm vào xem.
Đỗ Phi Vũ bình luận: “Wow, đỉnh ghê á, chắc do trai đẹp là anh đây chụp quá!”
Tống Gia Kỳ đáp liền: “Cậu có biết xấu hổ không vậy.”
Yến Thu bật cười, rồi thêm một thông báo nữa hiện lên —
Bạn bè của bạn 【95】 đã thích bài viết này.
Đỗ Phi Vũ: “Trời ơi, Anh Hàn cũng like rồi, chắc chắn là đồng tình với tớ đó!”
Lần này không đợi Tống Gia Kỳ, đến Lý Minh Tuấn cũng không nhịn được: “Không có gương thì chịu khó đi toilet soi đi? Tự nhìn lại bản thân xem Anh Hàn like vì cậu chắc?”
Tống Gia Kỳ: “Ai vậy, tôi không nói đâu.”
Dương Thăng: “Tấm số 9 bố cục rất đẹp.”
“Cộp!” Ngoài ban công lại vang lên tiếng động.
Như đá đập vào cửa kính.
Yến Thu cau mày, xỏ dép đi ra.
Ôn Ái còn đang thở dài bên kia điện thoại: “Haizz, nhưng sự kiện đó mời cả tuyển thủ e-sport mà chị thích nữa.”
Yến Thu khoanh tay đứng trên ban công, đầy nghi hoặc: “Cậu đang làm gì vậy?”
Ôn Ái: “Hả?”
Yến Thu đưa điện thoại về tai: “À không, không nói với chị, lát gọi lại sau.”
Ôn Ái lại “hả?” một tiếng, rồi bị tàn nhẫn cúp máy.
Yến Thu nhìn ban công đối diện như nhìn người ngốc, Tưởng Kinh Hàn đang buộc một hòn đá nhỏ vào sợi dây thừng to, rồi ném sang ban công cô.
“Cấm xả rác bừa bãi trong khu dân cư.”
Tưởng Kinh Hàn đang thử lần thứ ba, chăm chú nhắm vào khoảng trống ban công, không đáp lời.
Cậu vung tay, hòn đá kèm sợi dây bay ra, nhắm thẳng ban công phòng Yến Thu.
“Cũng không được phá hoại tài sản của người khác!”
Viên đá bay sát trước mặt Yến Thu, cô vội lùi lại. Khi đá sắp đập vào kính, Tưởng Kinh Hàn khẽ giật dây, đá quay ngược lại, mắc kẹt giữa lan can.
Tưởng Kinh Hàn vỗ tay: “Xong rồi.”
“Cầu Ô Thước nhân tạo.”
Yến Thu: “…?”
Tưởng Kinh Hàn khẽ nhếch môi, nghiêng đầu: “Xuống dưới xem thử đi.”
Gió đêm se se lạnh, ánh đèn trong khu chung cư cũ vẫn sáng rực. Từ các căn hộ vọng ra tiếng va chạm của nồi niêu, chén bát, bóng người lấp ló, tạo nên một khung cảnh bình dị mà ấm áp.
Tưởng Kinh Hàn cầm một chiếc điều khiển nhỏ, vuông vắn, màu đen, ở giữa có một nút tròn màu đỏ.
Cậu nhấn: “Nhìn kỹ nhé.”
Yến Thu ngẩng đầu, nhìn sợi dây treo giữa hai ban công tầng ba, không gần không xa, từ vị trí họ đứng nhìn lên giống như ở trên bầu trời.
Ngay khi Tưởng Kinh Hàn nhấn nút, sợi dây bừng sáng rực rỡ. Những đám tinh vân màu tím lan tỏa từ trung tâm ra xung quanh, giống như khăn voan mộng mơ của cô dâu từ từ được hé mở, lộ ra gương mặt e ấp, dịu dàng.
Khi lớp màn tím trên bầu trời lặng lẽ biến mất, xuất hiện những ngôi sao vĩnh hằng, trải dài trong một khoảng trời nhỏ, tựa vào màn đêm cô tịch, lại tạo ra một Dải Ngân Hà thu nhỏ cho mùa đông ở bán cầu Bắc.
Yến Thu đứng dưới Dải Ngân Hà nhân tạo, trong mắt phản chiếu ánh sao, sững sờ đến nỗi không nói nổi lời.
Tưởng Kinh Hàn đứng bên cạnh cô: “Trước đây chúng ta chỉ thấy Ngân Hà vào đêm hè, đặc biệt là từ cuối hè sang đầu thu, khi dải Ngân Hà sáng và hùng vĩ nhất.”
“Nhưng thực ra bốn mùa đều có thể thấy được dải Ngân Hà, chỉ là đối với bán cầu Bắc, mùa đông nhìn được phần gần sao Orion và Canis Major nên trông mờ nhạt hơn thôi.”
Yến Thu: “Câu này cậu đã nói với tôi trên núi rồi mà.”
“Đúng,” Tưởng Kinh Hàn khẽ nhếch môi, “Tuy nhiên đây không phải điểm chính.”
Yến Thu chợt nhận ra, ngẩng đầu nhìn kỹ, bất chợt phát hiện ngôi sao Sirius A sáng rực rỡ bỗng có thêm một ngôi sao nhỏ xoay quanh nó.
Chàng trai khẽ mỉm cười, cái vẻ trẻ con từng bị sự lạnh lùng che giấu ngày nào, dưới Dải Ngân Hà thu nhỏ này hiện ra rõ ràng.
“Điểm chính là, Dải Ngân Hà này của tôi… có thể nhìn thấy bạn đồng hành của sao Sirius A.”
Hết chương 27.
【Editor có lời muốn nói】 Thấy chưa ảnh chiều chỉ nhất mà ヾ(˃ᴗ˂)◞ • *✰